23. Sói x Hồ ly - Bồi thường

Hài tử tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể coi trọng bên này mà xem nhẹ bên kia được. Lúc Thượng Quan Thiển mang thai, Cung Thượng Giác tự mình hầu hạ, suốt mấy tháng, đều làm không biết mệt.

Thượng Quan Thiển trong lòng cân nhắc xem nên bồi thường cho Cung Thượng Giác như thế nào.

Cung Thượng Giác mới trở lại, như thường ngày bước về phía phòng, lại thấy trù mạn buông xuống, có chút im lặng, không khỏi nhíu mày. Hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy? Cung Thượng Giác có chút tò mò, đi qua đem trù mạn vén lên, liền nhìn thấy Thượng Quan Thiển nằm trên giường dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn mình.

Hắn theo bản năng liếc nhìn bên cạnh người nàng một cái:

-Hai đứa nhỏ đâu?

Mặt Thượng Quan Thiển có chút ửng hồng, nhỏ giọng nói:

-Bảo mẫu vừa bế đi.

Cung Thượng Giác lại càng thêm nghi hoặc, trước kia nàng một tấc cũng không rời hai đứa nhỏ, hiện giờ lại để chúng cho bảo mẫu. Hắn nhìn bộ dáng này của nàng, đưa tay ra vén chăn lên.

Thượng Quan Thiển đỏ mặt, không dám nhìn tới hắn, ngón tay bấu chặt đệm.

Nhìn thấy nàng bên trong không mặc gì, Cung Thượng Giác liền ngây ngẩn cả người.

Thượng Quan Thiển thấy hắn chậm chạp không có hành động gì khác, liền không xấu hổ nữa, liền ngồi dậy nhìn vào ánh mắt Cung Thượng Giác , ủy khuất nói:

-Bởi vì ta béo cho nên chàng không thích ta nữa sao?

Quả thực là nói bậy!

Từ lúc sinh đứa nhỏ ra, quả thực nàng có đẫy đà lên một ít, chỗ kia cũng lớn hơn rất nhiều, nhưng .... Làm cho hắn càng thích hơn.

-Nói bậy bạ gì đó?

Cung Thượng Giác ôn nhu trách cứ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Thượng Quan Thiển ở trong lòng hắn nhu thuận gật đầu, lúc sau lại nhỏ giọng:

-Vậy vì sao chàng lại...

Không phải đã quá ba tháng rồi sao?

Mới vừa hỏi, Thượng Quan Thiển chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sâu kín của hắn, nhất thời hiểu rõ.

Ánh mắt này còn lạ gì nữa? Rõ ràng là....

-Ta lúc nào đã nói là không cần?

Cung Thượng Giác cúi người cắn vành tai nàng, tiếng nói ám muội:

-Ta mỗi ngày đều nghĩ đến, nghĩ đến sắp bệnh rồi.

Thượng Quan Thiển nhất thời dở khóc dở cười, cảm giác được hắn đã phát dục, liền không do dự gì nữa, ngẩng đầu thân thiết hôn mặt hắn:

-Về sau ta sẽ không chỉ lo cho con nữa.

-Ừ!

Đã lâu như vậy rồi, Cung Thượng Giác làm sao có thể nhịn được, liền lập tức vào chủ đề.

Thượng Quan Thiển biết hắn gấp, cũng không cự tuyệt, trong lòng còn có phần vui mừng.

Thời điểm đang giao chiến, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng khóc, tiểu gia hỏa này cực kỳ giống phụ thân mình, khí tức mười phần, tiếng khóc rất to, ở phòng bên này nghe thấy rõ rành mạch.

-Con khóc.

Thượng Quan Thiển quay đầu đẩy hắn.

Cung Thượng Giác làm sao có thể để ý điều đấy, hôn miệng nàng, thở hổn hển nói:

-Có bảo mẫu rồi.

Nhưng thấy khóc lớn tiếng như vậy, Thượng Quan Thiển làm sao còn tâm tư, vội từ trong ngực hắn giãy dụa đứng lên, mặc áo quần tử tế rồi chạy đi .

Thượng Quan Thiển đi rồi, Cung Thượng Giác một mình nằm ở trên giường.

Cung Thượng Giác tưởng đường hành quân của mình đã được rộng mở, ai lại ngờ rằng...

Buổi tối nhất định phải thu thập nàng! Xem nàng còn có dám bỏ mặc hắn hay không?!

Lúc Thượng Quan Thiển quay lại Cung Thượng Giác cáu kỉnh kéo nàng trở về giường, hướng ra ngoài ra lệnh.

-Người đâu, đi gọi bảo mẫu cho ăn, đêm nay bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy rầy ta.

Cung Thượng Giác bắt được nàng liền đè nàng xuống gặm lấy đôi môi nàng, vừa hôn vừa quở trách:

-Cái đồ vô lương tâm nhà nàng, không phải vừa nãy nàng còn nói sẽ không chỉ lo cho con,vậy mà liền bỏ ngay ta sang một bên, nàng có còn chút lương tâm nào không hả?

Người bị đè trên giường chớp chớp mắt vô tội, nói.

-Ta sai rồi.

Miệng vừa nói chuyện, đầu óc của hắn liền nhanh chóng tính toán, cuối cùng rất nhanh đã tính xong, vội tố cáo.

-Từ cái đêm cuối cùng hai ta ở cùng nhau, tới bây giờ, ta đã nhịn sáu tháng lẻ mười ngày!

Hắn lý lẽ hùng hồn nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiển, u oán đầy bụng của nam nhân cơ hồ bốc lên ngùn ngụt ở nơi quan trọng.

Thượng Quan Thiển trợn mắt há mồm nhìn hắn: ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng như thế?

Nàng cũng không nguyện ý lãng phí đầu óc đi tính toán những thứ này.

Cung Thượng Giác cường ngạnh kéo xiêm y nàng, hai bàn tay nắm cặp vú đầy đặn bắt đầu mút.

Nam nhân ăn ngực nàng "chậc chậc",Thượng Quan Thiển luồn ngón tay vào tóc hắn.Tiếng thở gấp không tự chủ được tràn ra.

Nói đến thật là kỳ quái, lúc cho con bú sữa, lòng Thượng Quan Thiển tràn đầy tình cảm yêu thương của mẫu thân, sao Cung Thượng Giác vừa hút, bắt đầu từ đầu ti, cảm giác tê tê dại dại lan ra toàn thân, khiến thân thể nàng run rẩy.

Cung Thượng Giác hút hai quả đào cứng rắn thành mềm nhũn, cảm thấy thật mĩ mãn.

Sau khi nàng sinh xong ở cữ, hắn chỉ có thể dựa vào việc tắm nước lạnh hoặc dùng hai tay, nín nhịn đến mức sắp phát rồ.

Lần này, Thượng Quan Thiển kết thúc tháng ở cữ, hắn không thể nhịn nổi việc hài tử lại đoạt nàng với hắn.

Thượng Quan Thiển khẽ cười, mười ngón tay luồn vào mái tóc đen của hắn, càng dán khuôn mặt lên bộ ngực sữa của mình.

Chỉ mới bóp nhẹ một cái mà sữa đã tuôn ra.

Nhẹ nhàng nhấc bầu ngực lên,hắn dùng đầu lưỡi mút lấy núm vú đang dựng đứng,lưu lại dấu răng trên da thịt mềm mại,nhìn hạt nhỏ dần dần đỏ ửng dưới sự kích thích mạnh mẽ,giống như quả anh đào chín mọng.

-Hôm nay phải làm tới mức nàng phóng túng kêu liên tục, chỉ được nghĩ đến mình ta.

Cung Thượng Giác bá đạo nói, môi lưỡi và hai tay bận rộn âu yếm thân thể mềm mại.

-A...

Hai cánh tay hắn duỗi ra như lồng giam mà khóa chặt Thượng Quan Thiển lại, căng thẳng nhìn chằm chằm thân thể đầy đặn của nàng.

Chỉ trong chớp mắt Cung Thượng Giác quỳ gối ngồi xổm xuống. Hắn đưa tay nâng cao chân của Thượng Quan Thiển lên, động tác làm cho huyệt động hồng hào non mịn của Thượng Quan Thiển trực tiếp lộ ra ngoài, đưa tới gần mũi và môi của Cung Thượng Giác.

Nàng cảm giác hơi thở nhẹ nhàng của Cung Thượng Giác phả lên tiểu huyệt, tê ngứa. Nàng ngại ngùng uốn éo người lùi về sau, phát ra tiếng:

-A a...

Cung Thượng Giác nắm chặt lấy chân nàng, không cho nàng lùi lại. Hắn nhìn chằm chằm tiểu huyệt mũm mĩm kia, duỗi tay ra, đầu ngón tay man mát lướt qua hoa huyệt nóng ẩm khơi dậy sự run rẩy từng cơn của Thượng Quan Thiển.

Sau một lát, Cung Thượng Giác mở miệng ngậm lấy tiểu huyệt của Thượng Quan Thiển liếm mút. Đầu lưỡi miêu tả đường viền của cánh hoa, tìm kiếm hạt đậu đỏ kia không ngừng liếm láp, đùa bỡn.

Đầu lưỡi ướt át liếm hạt đậu mẫn cảm, môi mỏng nghiền ép cánh hoa thịt non mềm. Khoái cảm xông thẳng lên đầu nàng:

-A a...!

Hai chân nàng đạp lung tung muốn tránh né cảm giác vừa thẹn thùng vừa sung sướng này.

Nhưng lại bị Cung Thượng Giác đè mông và chân lại, tiếng cọ xát vang liên, động tác mút vào và liếm láp làm hai chân Thượng Quan Thiển căng chặt, bụng dưới co giật phun ra mật dịch, đạt đến cao trào.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng nằm ngửa thở dốc hổn hển với tinh thần mê man, thân thể nàng run rẩy, mệnh căn cứng rắn lập tức xông vào.

Vừa đi vào nước mắt Thượng Quan Thiển đã tuôn ra. Đã lâu rồi nàng không thân mật với Cung Thượng Giác , trụ thịt của hắn thô to, vừa rồi đi vào vừa gấp vừa mạnh, cọ xát vách thịt vừa cao trào vẫn còn rất mẫn cảm, tường thịt co rút lại liều mạng siết chặt lấy côn thịt.

Cung Thượng Giác bị siết đến mức thở nhẹ ra.Hắn liều mạng bắt đầu xoay eo đâm mạnh mẽ vào, dục căn hơi rút ra lại xông mạnh vào.

Hắn giữ chặt eo nhỏ của Thượng Quan Thiển, côn thịt cứng rắn phá tan tầng tầng vách thịt, ép đến tận miệng tử cung non mềm, ra ra vào vào.

Cung Thượng Giác cắn lên bầu ngực mềm mại của Thượng Quan Thiển, khoái cảm gột rửa tinh thần căng thẳng vốn có. Sau một đợt đâm xuyên gấp gáp mạnh mẽ, hắn vào đến nơi sâu xa nhất nơi miệng tử cung mà phun ra ngoài. Thượng Quan Thiển cũng nghẹn ngào đạt đến cao trào.

Cung Thượng Giác thở dốc rút côn thịt ra, mệnh căn thẳng tắp rút ra khỏi miệng huyệt đỏ sẫm, dính đầy dịch trắng và dâm dịch mà vẫn còn cứng ngắc.

Hắn ôm lấy cơ thể mềm nhũn vẫn còn đang thất thần của Thượng Quan Thiển .

Quần áo Thượng Quan Thiển bị lôi kéo đến rách nát, khuôn ngực mềm mại bị gặm cắn đến mức điểm đầy mai đỏ, nước mắt lấp lánh của nàng vừa thẹn vừa ngại bị ép mở ra hai chân, thịt mềm trong tiểu huyệt đỏ sẫm vẫn giật giật mấp máy chảy ra dịch trắng tạo nên một phong cảnh dâm mỹ đẹp mê người.

Hầu kết Cung Thượng Giác lăn, hắn hạ thấp thân thể tiến về phía Thượng Quan Thiển, mệnh căn cứng rắn lại đâm vào tiểu huyệt lần nữa.

Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn tiểu huyệt đang nuốt mình vào, côn thịt chen vào tiểu huyệt trơn trượt căng mịn, bên trong vẫn còn tinh dịch của Cung Thượng Giác bắn vào và mật dịch cao trào của Thượng Quan Thiển. Cung Thượng Giác trầm người xuống thẳng lưng lên, liên tục đẩy đến tận cửa tử cung.

Thượng Quan Thiển cảm giác được rõ ràng côn thịt cứng ngắc của Cung Thượng Giác qua lại cọ xát lên vách thịt của mình, sự khoái cảm từ nơi sâu xa của tiểu huyệt tê dại phủ kín toàn thân Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển mở rộng chân hết sức mặc cho Cung Thượng Giác đâm vào, ngón chân nàng căng chặt, khoái cảm đến tận xương .

-A... ư ưm... quá thoải mái không chịu được ưm a...

Miệng Thượng Quan Thiển nhỏ nhắn, cắn lại nên ửng hồng, ánh nước mắt mê ly, kêu rên ưm a tình loạn ý mê.

Cung Thượng Giác nghe thấy tiếng Thượng Quan Thiển bị làm cho mềm nhũn, lẩm bẩm nói:

-Thiển Thiển! Thiển Thiển!

Hai người môi lưỡi giao nhau, dưới thân quấn quýt, cùng nhau đạt đến cao trào.

Thượng Quan Thiển trải qua vài lần khoái cảm giống như lên mây sau đó cả người hoàn toàn mềm nhũn, thân thể không tự chủ được giật giật.

Cung Thượng Giác ôm chặt người vào trong ngực. Thượng Quan Thiển mơ hồ rúc vào trong lòng Cung Thượng Giác.

Hắn vùi đầu vào cần cổ của Thượng Quan Thiển, dùng sức của mũi hít lấy mùi hương trên người nàng.

Hai người mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau, nhận lấy sự ôm ấp và sự ấm áp quen thuộc của đối phương...

Thượng Quan Thiển để chân mở rộng ngồi trên đùi Cung Thượng Giác, côn thịt cứng rắn cọ lên mông ướt át của nàng, không ngừng thăm dò trượt vào, từ cánh hoa thịt cọ xát trượt tới miệng huyệt mềm mại chống vào nhưng không tiến vào, đỉnh trụ trêu đùa thần kinh vừa mới thả lỏng của Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển cả kinh, thân thể mềm nhũn kinh ngạc đứng thẳng người lên:

-Không được đâu , ta không được nữa, đừng mà...

Cung Thượng Giác hôn nàng, mờ ám nói bên tai nàng:

- Là do nàng bỏ ta lại nên phải trừng phạt.

Nói xong côn thịt lại tiến vào, bắt đầu đẩy lên đẩy xuống nhiều lần khác nhau. Cả người Thượng Quan Thiển mềm nhũn uất ức núp vào trong lòng Cung Thượng Giác chịu đựng hắn điên cuồng làm.

Nàng vài lần nức nở cầu xin hắn dừng lại, ngược lại còn bị đâm đến rên rỉ không thôi. Tiếng kêu gào quyến rũ đến tận bình minh...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro