42. Ức hiếp
Bị Cung Thượng Giác lăn lộn đến hơn nửa đêm nên Thượng Quan Thiển đã bỏ lỡ bữa sáng, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên xe ngựa.
Hôm qua nói muốn đi trấn , nhưng nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị cái gì hết sao xuất phát luôn rồi?
Đang muốn gọi Cung Thượng Giác thì nghe thấy tiếng Kim Phục truyền đến từ bên ngoài xe, tiếng roi ngựa hoà lẫn với tiếng ngựa hí, hình như y đang đánh xe:
-Phu nhân người tỉnh rồi sao?
-Ừm, Cung chủ đâu?
-Cung nhị tiên sinh có việc muốn trao đổi, sợ đánh thức người nên đã sang xe ngựa bên cạnh.
-Vậy có đem theo đồ gì đó để ta giải buồn không?
Trên xe ngựa lâu như vậy, Thượng Quan Thiển thật sự sợ mình sẽ buồn đến chết .
-Nàng muốn lấy cái gì để giải buồn?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân hình cao lớn xốc màn xe lên ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Thiển , sau đó xe ngựa lại khởi động một lần nữa.
Cung Thượng Giác đưa qua một túi đồ, Thượng Quan Thiển mở ra xem thì thấy bên trong có cuốn thoại bản mà mấy ngày trước nàng chưa xem xong, một cái khăn đã thêu được một nửa, và một đống đồ ăn vặt.
Nàng thích thú, cười vô cùng ngọt ngào:
-Cảm ơn phu quân!
Đừng nhìn nàng bây giờ đã vui vẻ, trong lòng Cung Thượng Giác biết nếu mình không sắp xếp ổn thoả thì tiểu phôi đản Thượng Quan Thiển này sẽ nổi điên với hắn cho xem.
Nhớ lúc Thượng Quan Thiển giả làm tân nương trà trộn vào Cung Môn vừa thấy hắn là nàng vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng vậy mà bây giờ nàng lại dám leo lên đầu hắn tác oai tác quái, cho dù hắn có mặt lạnh quát lớn với nàng thì cũng vô dụng, đến bản thân hắn cũng không thể làm gì được nàng.
Nếu Kim Phục biết Cung chủ nhà mình đang suy nghĩ gì, y chắc chắn sẽ nói một câu:
-Ai kêu ngài chiều người ta quá làm chi!
Thôi bỏ đi, tóm lại hắn sẽ xử lý tốt tất cả mọi thứ, Thượng Quan Thiển sẽ không tìm ra được sai xót nào.
Thượng Quan Thiển thấy Cung Thượng Giác ngồi ở bên cạnh mình mãi không nói chuyện gì thì hạt giống ác ma trong lòng chợt nảy mầm, nàng to gan muốn hành hạ hắn nên cố tình nói to:
-Chàng có mang bộ váy màu vàng nhạt kia của thiếp không? Thiếp thích mặc nó nhất đó!
-......
-Với cả đôi hoa tai trân châu á!
-Vòng tay phỉ thúy nữa, thiếp mang vòng tay đó là da trắng lắm!
-Chàng được lắm! Không mang theo một cái nào cả!
Lần này Cung Thượng Giác đâu có nghĩ nhiều như vậy, trên đường đi qua quần áo trang sức thiếu cái gì thì mua là được. Mà Thượng Quan Thiển một hai đòi mấy thứ kia, nàng còn làm yêu đấm vào ngực Cung Thượng Giác , tuy nàng không dùng lực nhưng mỗi cái đánh đều khiến hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Sau một lúc lâu không nói chuyện Cung Thượng Giác đành phải nắm lấy hai cổ tay Thượng Quan Thiển ép nàng về phía sau, Thượng Quan Thiển nằm trên bộ thảm lông dày với tư thế đang giơ hai cánh tay lên cao, hai mắt mở to giống như con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Hắn cười lạnh, cố ý đè thấp giọng lại nghe như là đang kiềm chế cơn giận:
-Thiển Thiển, nàng không biết tốt xấu có đúng không?
Thượng Quan Thiển ngẩng cổ, tư thế như đang nói chàng có thể làm gì được ta:
-Thiếp không biết tốt xấu đó, rồi sao nào!
-Rất tốt.
Cung Thượng Giác cũng đoán được câu trả lời của nàng, hắn vừa lòng gật đầu buông nàng ra rồi ngồi thẳng người lại, hành động này khiến Thượng Quan Thiển có chút không hiểu.
Nàng khó hiểu chớp chớp mắt:
-Sau đó thì sao?
-Nàng muốn những thứ đó?
-Đúng vậy!
-Nếu lát nữa nàng có thể im lặng không phát ra bất cứ âm thanh gì, ta lập tức sai người làm theo lời nàng nói.
-......
Thượng Quan Thiển sao có thể không nhận ra tên nam nhân này đang có ý đồ xấu chứ. Thật ra nàng cũng không muốn chúng lắm, vừa nãy do nàng thấy hắn phớt lờ mình nên nàng tuỳ tiện tìm một cái cớ hành hạ hắn thôi.
Nàng quyết định dừng tay đúng lúc, ngoan ngoãn ngồi thẳng:
-Thiếp không cần......
Nào ngờ Cung Thượng Giác đột nhiên kéo Thượng Quan Thiển một cái, nàng lảo đảo nhào về hướng hắn đang ngồi, toàn bộ bộ ngực đụng vào mặt hắn.
-Muốn chạy trốn à?
Cung Thượng Giác nhướng mày, kéo lớp vải trước ngực nàng xuống. Da thịt nàng mịn màng, áo bị kéo xuống, ngay cả ở phần đầu vai cũng mất khống chế tụt xuống, vì thế toàn bộ nửa người trên đều lộ ra hết.
Hắn lấy tay kéo chiếc dây màu trắng của cái yếm, mở miệng cắn vào dây yếm mỏng, nghiêng đầu ném nó sang một bên.
Hai bầu ngực đầy đặn nhô lên cứ như vậy mà lộ ra trong không khí, Cung Thượng Giác đưa đầu lưỡi liếm dọc theo khe ngực kia, trong mắt chứa đầy ý khiêu khích:
-Thiển Thiển, nàng dám không?
Nàng đương nhiên là không dám rồi!
Đang ở bên ngoài, tên nam nhân Cung Thượng Giác này hư hỏng quá đi, sao nàng có thể không phát ra âm thanh được chứ?
Thượng Quan Thiển chợt nghĩ ra một đối sách, vội vàng cười cười bảo đảm:
-Phu quân ~thiếp sẽ không giày vò chàng nữa, cái chuyện này nên đợi đến nơi rồi làm không tốt sao.
Cung Thượng Giác nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, hắn vân vê đầu vú màu hồng phấn đáng yêu, nhìn ánh mắt đáng thương của nàng nhẹ giọng nói:
-Không tốt.
-Phu quân......
-Gọi lại lần nữa, nếu không thì không chỉ có như vậy thôi đâu.
Thượng Quan Thiển đành bày ra vẻ mặt đau khổ, bĩu môi:
-Chàng ức hiếp thiếp.
Hắn hừ một tiếng.
-Ức hiếp nàng thì đã làm sao.Là nàng giày vò ta trước, bây giờ tại sao lại biến thành cừu non bị ức hiếp rồi?
Cung Thượng Giác bật cười, vẻ mặt hung dữ vừa nãy giả bộ giờ mới dịu xuống, hắn sờ bắp đùi nàng, cách lớp váy dài chọc chọc vào giữa chân nàng:
-Cái này mà gọi là ức hiếp sao?Vậy thì ngày hôm qua gọi là cái gì?
-Ngược đãi!
Thượng Quan Thiển rầm rì tức giận nói:
-Cung Thượng Giác chàng chính là một tên mặt người dạ thú!
-Mặt người dạ thú bây giờ muốn ăn vú nàng.
Cung Thượng Giác liếm khóe môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bộ ngực nàng:
-Đút cho ta, phu nhân.
Tên nam nhân ngọt ngào chết tiệt này!
Lạnh mặt hung dữ thì thôi đi, vậy mà còn cố tình liếm môi quyến rũ mình nữa cơ!
Không tuân thủ đạo đức của người nam nhân!
Thượng Quan Thiển ở trong lòng mắng tên nam nhân này một trăm lần, nhưng vẫn ưỡn ngực tiến lại gần đem vú đưa đến bên miệng hắn.
Khi Cung Thượng Giác cười khẽ hơi thở hắn bay lướt qua đầu vú, viên đậu nhỏ nhỏ được cổ vũ mà nhô lên, giống như gió xuân thổi qua cành cây cuối cùng trong đêm đông, nụ hoa ló đầu ra chờ đợi để nở rộ.
Hắn hé môi nhưng không ngậm chúng, hắn chỉ giương mắt nhìn Thượng Quan Thiển.
Thượng Quan Thiển bị ánh mắt rực lửa của hắn làm cho cả người nóng hừng hực, nàng đành không có tiền đồ mà dâng vú về phía trước.
-A......
Hơn phân nửa cái vú bị nuốt vào, Thượng Quan Thiển không khống chế được rên một tiếng thì bị bàn tay to của Cung Thượng Giác che lại, hắn nhắc nhở nàng:
-Phát ra tiếng thì cái gì cũng không có.
Không có thì không có!
Thượng Quan Thiển hung hăng cắn mu bàn tay hắn.
Cung Thượng Giác chìa bàn tay ra trước mắt nàng:
-Nàng xem đi, ai ức hiếp ai đây?
Bên trên có ba dấu răng nông sâu lẫn lộn.Hắn nói:
-Ta từng tuổi này rồi vẫn chưa từng bị cắn hết. Trừ chó ra.
Nói xong nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống, nuốt trọn những lời còn chưa kịp nói của Thượng Quan Thiển.
Con đường này được bảo vệ nghiêm ngặt, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Kim Phục đã sớm phong bế thính giác mình lại, để phòng ngừa nghe thấy cái gì đó không nên nghe.
Cung Thượng Giác đương nhiên biết chuyện này, nhưng Thượng Quan Thiển thì không biết, mỗi khi nàng đè nén tiếng kêu thì bên dưới của Cung Thượng Giác sẽ cứng hơn.
Nhưng hắn không muốn làm chuyện đó trong xe ngựa, tuy nhiên vị ngon ngọt này hắn vẫn muốn nếm thử.
Nếu có người dám nhìn qua khe hở giữa màn xe thì họ có thể nhìn thấy cái đầu đen như mực của nam nhân đang ghé trên bộ ngực trắng ngõn của nữ nhân.
Ngón tay thon dài của nữ nhân luồn vào trong mái tóc của nam nhân, năm ngón tay trắng bệch lúc đóng lúc mở, cái miệng nhỏ phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
-Nhẹ chút......A...... Đừng......
Trên ngực dính đầy nước miếng sáng lấp lánh, Cung Thượng Giác mút liếm và cắn nó không ngừng, bàn tay nắm hai luồng nhũ xoa nắn, hô hấp trở nên nóng bỏng.
-Hức...... Cung Thượng Giác......
Cung Thượng Giác không quan tâm đến lời xin tha của nàng, đầu lưỡi đảo quanh quầng vú, đầu vú bị ăn mà rung chuyển. Khi hắn mút hai má sẽ co rút lại, con ngươi dưới hàng mi rậm đen như mực, dục hoả được đè nén đang quay cuồng không ngừng.
Hạ thân sớm đã sưng to nhô ra quần áo, nhưng Cung Thượng Giác lại xem như không có chuyện gì, hắn lo dựa ăn hai luồng vú này khiến cho Thượng Quan Thiển muốn chết đi sống lại.
Thượng Quan Thiển nằm liệt trong ngực hắn, vô lực chỉ trích hắn:
-Chàng...... Thật quá đáng!
Cung Thượng Giác chậm rãi mang yếm lại cho nàng.
-Quá đáng? Còn quá sớm để nói câu này.
Cung Thượng Giác giúp Thượng Quan Thiển sửa sang lại váy áo rồi thò tay vào làn váy, chỉ dựa vào một ngón tay cũng khiến cho Thượng Quan Thiển khóc như lê hoa đái vũ.
Hắn nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
-Trên thế gian này nữ nhân khóc giỏi nhất chính là nàng đó. Dìm bảy cánh quân cũng không thành vấn đề.
Gương mặt tinh xảo đỏ bừng tựa đóa mẫu đơn, đôi chân mảnh khảnh vừa run vừa mắng:
-Cung Thượng Giác chàng là đồ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, chàng ức hiếp thiếp, thiếp mà còn nói câu nào với chàng nữa thì thiếp không phải họ Thượng Quan!
Đôi mắt đen láy của Cung Thượng Giác đặt trên đầu nàng, yên lặng nghe những lời mắng mỏ hùng hồn của nàng, cuối cùng mới chậm rãi nói:
-Vốn dĩ nàng phải đổi họ của mình thành Cung.
-Cung chủ phu nhân, nằm ngoan chút, nếu không...
Đôi bàn tay đầy uy hiếp chui vào vạt áo trước của nàng, Thượng Quan Thiển vội vàng tức giận vỗ vào tay Cung Thượng Giác, tiếp tục tố cáo hành vi xấu xa của hắn.
Thượng Quan Thiển đang hăng say trút giận bỗng khẽ giật mình.
Cung Thượng Giác vội vàng giũ chiếc áo choàng bên hông quấn nàng lại giống như cái bánh chưng, thấy nàng mắng đến hăng say, cũng không cản, thậm chí còn cỗ vũ nói:
-Tiếp đi. Ta nghe thử xem nàng có thể mắng bao nhiêu câu.
Thượng Quan Thiển vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn rõ ràng có gương mặt mê đắm chết người không đền mạng, tại sao lại phối với cái miệng tức chết người không đền mạng như vậy chứ?
-Khụ.
Thượng Quan Thiển ngẩng đầu liếc hắn một cái, chỉ ấm nước bên cạnh:
-Vậy cho thiếp uống miếng nước đã.
Cung Thượng Giác bảo gì nghe nấy, cầm ấm nước đem qua.Hắn dường như rất hưởng thụ bộ dạng tức tối hờn dỗi của nàng.
Thấy nàng ừng ực uống một ngụm lớn, híp mắt thỏa mãn, giống như chú mèo con ngáp dài sau giấc ngủ say, trái tim vì nàng mà chua xót, lại như thấm đẫm trong mật ngọt.
Uống đủ rồi, Thượng Quan Thiển mắng cũng mệt, thả lỏng người ngả vào vòng tay của Cung Thượng Giác , tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại.
-Chàng không được nhân lúc thiếp không phòng bị gì mà khi dễ thiếp!
-Tuân mệnh, Giác phu nhân.
-Gọi Cung với chả Giác phu nhân gì chứ, vừa xúi quẩy vừa khó nghe.
Tiếng lẩm bẩm ngày càng nhỏ, cùng với nhịp tim trầm ổn của Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển chìm vào giấc ngủ.
Cung Thượng Giác không nhịn được xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, ôm nàng càng chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro