Chương 100: Nạp thiếp

" Hừ"

Nghe thấy tiếng hừ tức giận, Cung Thượng Giác nhếch khóe môi lên không nói gì, tay vẫn tiếp tục buộc đuôi tóc cho Thượng Quan Thiển. Hắn cong người, từng động tác đều có thể nhìn ra sự cưng chiều và dịu dàng.

Tia nắng phủ lên người Cung Thượng Giác, khiến hắn trông càng tuấn tú. Nhưng người con gái đang ngồi trước gương lại không thèm để ý, bàn tay trắng nõn đặt bát cháo rỗng xuống mặt bàn trang điểm.

Thượng Quan Thiển nhìn bộ y phục màu đen sang trọng đang mặc trên người, một tiếng hừ nhẹ lại vang lên. Bàn tay sau lưng vừa rời khỏi đuôi tóc, nàng đã lập tức đứng lên.

Bàn chân chưa kịp di chuyển, đôi tay rắn chắc của Cung Thượng Giác đã vòng qua eo nàng. Cằm gác qua bả vai Thượng Quan Thiển, ngón tay hơi vuốt ve nút thắt trên thắt lưng.

Hai vạt áo màu đen hoà vào nhau, vừa ám muội vừa thân mật. Giọng điệu rất thỏa mãn và cực kỳ thích thú vang lên.

" Phu Nhân, nàng mặc màu này đẹp lắm. Về sau, chỉ mặc cho ta ngắm, được không?"

Cung Thượng Giác nhắm mắt lại, ngón tay vuốt ve theo những hoạ tiết và thiết kế tinh xảo trên thắt lưng và y phục.

Từ hôm ở viện Trưởng Lão nghe bí mật Phong Cung hơn 40 năm về trước, lúc Thượng Quan Thiển mặc hắc y xuất hiện trước mặt hắn...Cung Thượng Giác không thể miêu tả rõ cảm xúc lúc đó là như thế nào.

Giống như một bông hoa Đỗ Quyên trắng bị bóng tối bao trùm. Nhưng vẫn luôn nở rộ và phát sáng...

Giống như một cô gái bé nhỏ toàn thân đầy là vết thương, nhưng lại được bóng đen che lấp. Sau đó ở một dáng vẻ vừa trưởng thành, vừa quyến rũ mà đến bên hắn.

Giống như bộ y phục màu trắng bị nước của Mặc Trì vấy bẩn. Nàng đứng ở giữa Mặc Trì, cũng ở trong trái tim hắn. Bước vào thế giới tối đen của hắn, sau đó kéo hắn ra phía ánh sáng.

Lúc đó Cung Thượng Giác chỉ có một suy nghĩ xoẹt qua. Đó chính giúp nàng mặc vào... nhưng cũng sẽ đích thân giúp nàng cởi bỏ.

Đôi môi mỏng vừa mới dán vào vành tai, cơ thể mềm mại đã thoát ra khỏi vòng tay. Thượng Quan Thiển chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, giọng nói hơi khàn và nửa đùa nửa thật vang lên.

" Chàng thích, gọi Vân Vi Thường về mặc cho chàng xem"

Lông mày Cung Thượng Giác nhướng lên, hắn không vội trả lời mà chỉ lặng lẽ đi đằng sau Thượng Quan Thiển đến bàn trà. Vừa mới ngồi xuống bên cạnh, một bóng lưng nhỏ nhắn đã xuất hiện trước tầm mắt.

Thượng Quan Thiển hơi nghiêng người uống cạn bát thuốc, ánh mắt không hề có chút nghi ngờ nào. Bàn tay trắng nõn vừa mới đặt bát rỗng xuống, một viên kẹo mứt đã ở bên cạnh...

Như một thói quen, Thượng Quan Thiển cầm lên bỏ vào miệng. Sự ngọt ngào và ấm áp lập tức thay thế đắng ngắt. Khoé môi nàng vô thức cong lên...

" Nàng phát hiện ra lúc nào?"

Im lặng, quay lưng, không thèm để ý.

Một viên kẹo mứt lại xuất hiện ở khoé mắt, Thượng Quan Thiển tiếp tục bỏ vào miệng nhưng vẫn không cho hắn một ánh mắt tốt nào. Đột nhiên sống lưng bị một ngón tay vuốt dọc từ trên xuống...nàng lập tức cứng đờ người.

" Ta không thích nàng quay lưng với ta"

Giọng nói ẩn ý của Cung Thượng Giác vừa dứt, Thượng Quan Thiển đã lập tức ngồi ngay ngắn. Nhanh chóng hất bàn tay ở thắt lưng ra xa, nâng tách trà lên uống cạn...nhưng trong lòng lại thầm mắng đồ vô lại.

Không thích nàng quay lưng, nhưng lúc ân ái lại thích những tư thế ở phía sau. Vừa mang ý nhắc nhở sâu xa, vừa mang lại khoái cảm vô hạn vì độ sâu và thân mật.

Đúng là đồ vô sỉ, ngày càng vô sỉ.

Càng nghĩ, mông càng đau.

" Tất nhiên, ngoại trừ những lúc nào đó"

Cung Thượng Giác cong khoé môi lên nhìn phản ứng của nàng, hắn chậm rãi vén vạt vạt áo, vừa mới định rót cho Thượng Quan Thiển một tách khác...Chén Tống trong tay đã lập tức cách xa.

Sugar10_03: Chén Tống là một trong những dụng cụ cần thiết để pha trà và chúng xuất hiện rất nhiều trên các bàn trà. Các chén tống có nhiệm vụ làm đều trà trước khi chia vào các chén quân và đưa cho khách. Từ đó mà các chén trà sẽ đồng đều hương vị, không bị đậm hoặc nhạt nước.

Nước trà từ ấm trà trên bếp, chuyển sang chén tống, cuối cùng là chén quân (chén uống)

Nước trong Chén Tống không hề bị đổ ra ngoài, Cung Thượng Giác thở dài bất lực vì Thượng Quan Thiển đã trực tiếp xoay người ngồi lên đùi hắn.

Nàng chớp chớp đôi mắt lấp lánh, bàn tay chống cằm, ngón tay gõ nhịp nhàng vào má. Sau khi giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, Thượng Quan Thiển hơi nghiêng đầu hỏi lại.

" Thúc Thúc nói gì vậy, sao Thiển Thiển lại không hiểu?"

Cung Thượng Giác vòng tay qua đỡ eo, kéo Thượng Quan Thiển lại gần rồi chỉnh lại tư thế ngồi nghiêng của cả hai.

Sau khi rót xong 2 tách trà, hắn chậm rãi uống tách trà trong tay. Nhưng ánh mắt vừa quyến rũ, vừa trêu đùa không rời khỏi Thượng Quan Thiển dù chỉ một giây.

" Vậy Thiển Thiển hiểu gì?"

Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Thiển. Lúc này nó vẫn hơi sưng lên, vừa ướt át vừa cám dỗ. Đầu vừa mới đổ xuống, 2 bàn tay nhỏ nhắn của ai đó đã chống trước ngực...rồi nhanh chóng đẩy hắn ra.

" Thiển Thiển chỉ hiểu, Thúc Thúc luôn hung dữ và bắt nạt ta. Bên ngoài nhiều bạn nhỏ như vậy, tại sao Thúc Thúc chỉ muốn bắt nạt ta?"

Càng nói, không khí ngày càng ám muội. Nhìn ánh mắt tối đen của Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển càng muốn trêu chọc hắn.

Bàn tay to lớn vuốt lọn tóc ra sau tai, yết hầu hơi lăn xuống. Cung Thượng Giác cong khoé môi lên, nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Thiển...giọng điệu nghiêm túc vang lên.

" Ta muốn nói với Thiển Thiển ba điều"

Đáp lại hắn là cái gật đầu mạnh.

" Thứ nhất, Thiển Thiển không còn là bạn nhỏ nữa. Nàng, trưởng thành rồi"

" Thứ hai, trưởng thành...phải gánh vác trách nhiệm của người trưởng thành"

Khoé mắt Thượng Quan Thiển loé lên, nàng mỉm cười ngọt ngào choàng tay lên vai hắn. Đôi môi đỏ mím lại, sau đó thần bí hỏi lại.

" Thúc Thúc cũng là người trưởng thành?"

Gật đầu, ánh mắt ngày càng tối đi, bàn tay nhéo nhéo eo người trong lòng.

" Vậy Thúc Thúc cũng nên gánh vác trách nhiệm của người trưởng thành rồi. Ví dụ như..."

Cái đầu nhỏ của Thượng Quan Thiển xoay vài vòng, ánh mắt rơi vào Mặc Trì bên góc...giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên.

" Ta thấy nhà của Thúc Thúc lạnh lẽo lắm, hay là Thúc Thúc nạp thêm vài thiếp thất?"

Nghe câu nói không màng sống chết của Thượng Quan Thiển, Cung Thượng Giác không hề có phản ứng gì. Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng bàn tay lại túm chặt vòng eo mỏng manh, giọng nói ẩn ý cực kỳ nguy hiểm vang lên.

" Đúng là lạnh lẽo thật, nhưng Thiển Thiển không phải rất ngoan sao? Vậy nên...đừng nên làm khổ con gái nhà người ta"

Thượng Quan Thiển nhìn biểu cảm trêu đùa trên gương mặt Cung Thượng Giác, răng suýt chút nữa đã bị cắn vỡ. Ý của hắn là nàng phải chịu nỗi khổ "đau đớn" này? Vì ai mà cơ thể nàng vẫn mềm nhũn, thậm chí cổ họng còn rất đau, giọng nói khàn đặc?

" Ta không thèm để ý đến thúc nữa, thúc luôn bắt nạt ta"

Cơ thể Thượng Quan Thiển vừa mới động đậy, một nụ hôn nhẹ nhàng đã rơi xuống. Đôi môi mỏng hé mở, ngậm lấy viền môi của nàng. Sau khi phác họa vài vòng, giọng nói nghiêm túc vang lên bên tai Thượng Quan Thiển.

" Từ lúc nàng bóp nát miếng ngọc bội đó, đời này về sau của nàng... định sẵn sẽ phải để ta bắt nạt rồi. Vì vậy, Thiển Thiển có ý kiến không?"

Đột nhiên khoé mắt của Thượng Quan Thiển lại đỏ lên, cả khuôn mặt vùi vào cổ Cung Thượng Giác...ấm ức chấp nhận số phận bị bắt nạt.

" Ta không dám có ý kiến, nhưng ta muốn tố cáo với Phụ Mẫu, tố cáo với tiểu thúc thúc anh tuấn của ta. Thúc Thúc...thúc chết chắc rồi"

Cổ họng Cung Thượng Giác chợt nghẹn lại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng để an ủi. Hắn chỉ " ừm" một tiếng như đã đồng ý...

" Phụ Thân ta hung dữ hơn cả thúc, đến Mẫu Thân ta cũng chỉ dám lén lút an ủi ta. Hơn nữa, nếu tiểu thúc thúc biết lúc trước thúc bắt nạt ta như thế nào...tiểu thúc thúc nhất định sẽ cầm kiếm chém thúc"

Thượng Quan Thiển nói rất nhiều, kể rất tất cả những chuyện hỏi nhỏ nàng nhớ được...nhưng Cung Thượng Giác luôn im lặng vỗ về nàng. Tiếng gió cùng với tiếng Mặc Trì gợn sóng vang lên trong căn phòng ấm áp...

Vài tia nắng chiếu xuống 2 bóng dáng, giống như 2 con thú nhỏ đang ngồi liếm vết thương cho nhau, an ủi nhau vì đã bị cái gọi là số mệnh và ông trời trêu đùa.

Không biết đã qua bao lâu, khi giọng nói run run của Thượng Quan Thiển lắng xuống...Cung Thượng Giác mới nghiêm túc nói điều thứ 3 ấy.

" Thứ 3, ta cùng nàng về Cô Sơn Phái. Về nhận tội với Phụ Mẫu nàng, về để tiểu thúc thúc anh tuấn của nàng giáo huấn một trận"

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng khóc nhỏ như mèo kêu của Thượng Quan Thiển không ngừng vang lên. Bàn tay của hắn ở sau lưng nàng, vẫn nhịp nhàng vỗ về...

Rất lâu sau, khi y phục của hắn đã thấm ướt...tiếng khóc của Thượng Quan Thiển mới dừng lại. Thấy nàng vẫn im lặng không ngẩng đầu lên, giọng nói thăm dò của Cung Thượng Giác vang lên.

" Tiểu Thúc Thúc của nàng anh tuấn lắm sao? So với Việt Bân càng anh tuấn?"

Nụ cười Thượng Quan Thiển vang lên, nàng rời khỏi cổ Cung Thượng Giác...gật đầu nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim ai đó nặng trĩu. Sau khi hít sâu một hơi, đôi môi mỏng rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng...nhanh chóng nuốt đi những giọt nước mắt.

Khi nụ hôn rơi xuống khoé mắt Thượng Quan Thiển, Cung Thượng Giác có chút đau lòng...bàn tay giữ chặt má nàng, bốn mắt giao nhau.

" Nàng có thể đừng khen những người đàn ông khác anh tuấn nữa, có được không? "

Thượng Quan Thiển bị sự ghen tuông nhỏ nhen của Cung Thượng Giác làm cho bật cười vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng hất cằm lên, hai cánh tay khoanh vào nhau...giọng điệu không vui vang lên.

" Ha ha... Mộc Vân Đàm còn vào hẳn phòng của chàng, ta còn không nhắc đến"

Ngón tay vừa mới vuốt ve đôi má đang phồng lên của nàng...Thượng Quan Thiển đã nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên. Trước đó còn không quên quay ra "hừ" thẳng vào mặt Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác còn đang định nói gì đó, Thượng Quan Thiển đã nhanh chóng đi xuống. Cảm giác ấm áp mềm mại biến mất, 2 ngón tay của hắn ma sát vào nhau như không nỡ.

Nhìn tách trà đã nguội trước mặt Thượng Quan Thiển, bàn tay Cung Thượng Giác vừa vươn tới...một đôi tay khác đã nhanh chóng cầm nó lên. Trước ánh mắt không vui của hắn, Thượng Quan Thiển ngẩng đầu lên uống cạn.

" Cạch"

Tiếng tách trà đập mạnh vào mặt bàn, Thượng Quan Thiển quay đầu sang nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cung Thượng Giác. Nàng nhếch khóe môi lên, lạnh nhạt chế nhạo.

" Vân Vi Thường hợp màu đen hơn ta, hơn nữa...không phải chàng chê ta yếu ớt sao? Cô ta chắc chắn không yếu ớt như ta"

" Ta..."

Cung Thượng Giác còn chưa nói xong, một ánh mắt rét lạnh đã chém thẳng về phía hắn. Lời giải thích hay lời lẽ sắc bén ngay lập tức nuốt vào trong...

Thượng Quan Thiển vừa mới định đứng lên, ngay lập tức cơn đau nhức của cơ thể khiến nàng lập tức bốc hỏa. Nàng chống eo đạp thẳng chiếc đệm phía dưới lên người Cung Thượng Giác...

Trước khi biến mất ở cánh cửa, Thượng Quan Thiển quay lưng lại mỉm cười mê hoặc. Giọng điệu đột nhiên trở nên quyến rũ...

" Ta lại đến Hoa Lâu tìm nam nhân vui vẻ, chàng làm gì được ta? Chặt tay ta hay bọn họ?"

Nhìn thấy Cung Thượng Giác đã đứng lên và đen mặt đi về phía nàng, Thượng Quan Thiển nhướng lông mày lên...nhẹ nhàng nhắc nhở.

" Trước khi chặt tay A Nam hay ai khác, trước đó...chàng phải chặt tay thị vệ từng lục soát người ta"

Không thể phản bác, chỉ có thể thở dài trước sự ghen tuông của phụ nữ.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )

[ Thương Cung ]

" Hả? Cái gì?"

Cung Tử Thương vừa nghe câu Thượng Quan Thiển vừa nói ra, nàng ta lập tức tròn mắt lên. Ngay lập tức vứt chiếc bút lông trên tay xuống, ngồi xổm ở thềm giường...giật giật ống tay áo của Thượng Quan Thiển.

" Ta không nghe nhầm chứ? Muội vừa nói cái gì cơ? Vân Vi Thường thích Cung Nhị? Wào..."

Đáp lại nàng ta là nhắm mặt nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có một tiếng động phát ra từ cổ họng như đã phản ứng lại.

" Em dâu giả mạo thích anh chồng, không có bộ tiểu thuyết nào kịch tính hơn. Hơn nữa, Cung Nhị còn từng khen Vân Vi Sam xinh đẹp...nên muội ghen sao?"

Vẻ mặt Cung Tử Thương rất đặc sắc, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm. Nàng ta gật đầu rất lâu như đã hiểu ra điều gì đó...

" Khuôn mặt cá chết ấy, tại sao lại có nhiều cô nương thích như vậy. Chẳng lẽ là vì..."

Lời chưa nói ra đã bị ánh mắt chăm chú của Thượng Quan Thiển làm cho rùng mình. Cổ họng Cung Tử Thương run rẩy, ngay lập tức xoay lưng ra thư án tiếp tục chép gia quy...một bàn tay đã túm chặt lấy vạt váy.

" Có chuyện gì trong lúc ta ở Phong Cung sao? Tỷ tỷ"

Tiếng tỷ tỷ cuối cùng như gằn ra, Cung Tử Thương cố gắng giật vạt váy lại nhưng vẫn không thể. Sau khi thầm xin lỗi các đệ đệ vài lần, nàng ta mới quay người lại.

Một nụ cười gượng hiện lên trên khuôn mặt, nhìn vào gương mặt ngày càng lạnh của Thượng Quan Thiển...nàng ta mới nghiến răng nói.

" Bọn ta thường đến Vũ Cung uống rượu chơi đùa..."

Thượng Quan Thiển thẳng lưng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Cung Tử Thương, khoé môi cong lên. Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn giấu sát khí...

" Còn có?"

Cung Tử Thương cuối cùng cũng giật được vạt váy ra, sau khi chỉnh lại nếp nhăn trên đó...mặt không biểu cảm nói ra những gì mình quan sát được.

" Muội biết đấy, khi ở bên cạnh người thân Cung Nhị khá thoải mái..."

" Nói thẳng vào vấn đề"

" Cung Nhị cười vài lần, lần nào cũng rất tuấn tú, rất dịu dàng"

Nói xong Cung Tử Thương lập tức chạy đi chép gia quy, bàn tay run run và không dám ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của Thượng Quan Thiển.

Sự rét lạnh và sát khí đột nhiên biến mất...

Khi Cung Tử Thương ngẩng đầu lên, Thượng Quan Thiển đã nằm lại giường nghỉ ngơi. Khoé môi nàng cong lên, giọng nói như gằn ra vang lên.

" Tối nay chúng ta đi Hoa Lâu, gọi 8 Mỹ Nam đến...uống rượu chơi đùa"

Cung Tử Thương định nói gì đó, nhưng lại quay đầu ra quan sát bầu trời. Trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải chép phạt xong trước khi trời tối.

Thượng Quan Thiển nhắm mắt lại, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Cung Thượng Giác khi mìm cười dịu dàng. Cả khuôn mặt ngày càng lạnh đi...

Mỉm cười chết tiệt, tuấn tú chết tiệt.

[ Chuỷ Cung ]

Làn hơi nước uốn lượn trong không khí, tiếng bếp than nổ " tí tách" không ngừng vang lên. Trong không khí đều là mùi dược liệu.

Cung Thượng Giác nghe Cung Viễn Chuỷ báo lại chuyện Lư Lê đêm qua, khuôn mặt không có chút bất ngờ nào. Nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông của Thượng Quan Thiển, nụ cười vô thức xuất hiện trên gương mặt.

Từ khi Thượng Quan Thiển xuất hiện trong thế giới của hắn, nàng dễ dàng có thể khiến cảm xúc của hắn thay đổi thất thường và nhanh chóng.

Dễ dàng rét lạnh, dễ dàng mỉm cười.

Cung Viễn Chuỷ cẩn thận quan sát biểu cảm của ca ca, nhận lấy tách trà của Cung Thượng Giác đưa...lặng lẽ cầm lên uống cạn. Như nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên do dự...

" Nói sự thật với Nam Cung cô nương, sự lựa chọn nằm trong tay cô ấy"

Nghe Cung Thượng Giác nói, Cung Viễn Chuỷ khẽ gật đầu như đã hiểu. Hắn siết chặt tách trà trong tay, ánh mắt trùng xuống, giọng điệu cũng đã thay đổi.

" Ca ca, tẩu tẩu vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường sao?"

" Sức khỏe nàng ấy yếu đi là sự thật"

Cung Thượng Giác nhìn cây cổ thụ tươi tốt ở bên ngoài, còn có rất nhiều đèn lồng treo trên nóc nhà...lòng đột nhiên nhói lên. Cuộc sống đệ đệ của hắn luôn xoay quay hắn, dược liệu, và tiếng mưa tĩnh lặng bên khung cửa sổ.

Nhưng bây giờ, nó đã có màu sắc hơn.

" Không Linh Thảo như thế nào rồi?"

Cung Thượng Giác tiếp tục rót cho đệ đệ một tách trà, khuôn mặt rất có niềm tin rằng người đệ đệ hắn chăm sóc từ nhỏ này...nhất định sẽ thành công.

Thành công trồng được Không Linh Thảo trước Dược Vương Cốc Chủ. Sau đó dùng nó làm sính lễ, chính thức được ông ấy thừa nhận.

Thành công giải được Kim Tằm Huyết Độc trên người Lư Lê, khiến Tân Nương của mình không phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Và thành công giữ được dáng vẻ này, chứ không phải ngày càng giống hắn như những tháng ngày Đại Chiến vừa kết thúc.

" Đệ đã nhờ Tuyết Trùng Tử chăm sóc, vài ngày nữa sau khi độc của Lư Lê phát tác...đệ sẽ quay lại Tuyết Cung"

Nhìn ca ca gật đầu, sau khi im lặng một lúc...hắn mới nói ra câu hỏi mình muốn hỏi rất lâu.

" Võ công và nội lực của Lư Lê không hề tầm thường. Hơn nữa, còn rất hiểu cách dùng độc của Điểm Thanh. Ca ca, trong Vô Phong, nàng ta rốt cuộc có vai trò gì?"

Cung Thượng Giác im lặng uống một ngụm trà, nhìn khuôn mặt căng thẳng và lông mày nhíu chặt của đệ đệ...hắn không khỏi thở dài bất lực. Nhưng nói lời, phải giữ lấy lời.

" Ta đã hứa rằng sẽ không nói ra bất cứ điều gì. Đệ hãy đợi một ngày, cô ấy trực tiếp nói với đệ"

Ánh mắt Cung Viễn Chuỷ trùng xuống, hắn cúi đầu xuống rất thấp... khẽ lẩm bẩm đau lòng.

" Sẽ có... ngày đó sao?"

" Ta tin đệ"

Cung Thượng Giác cong khoé môi lên, nở một nụ cười rất dịu dàng. Nhìn thấy nó, lòng Cung Viễn Chuỷ đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Sự rối bời và cảm xúc tiêu cực cũng đã lập tức biến mất.

" Tuyết Trùng Tử không làm khó đệ chứ?"

Ngay lập tức đã nghe thấy tiếng hàm răng ma sát vào nhau, khuôn mặt Cung Viễn Chuỷ lập tức đen sì. Cứ nghĩ đến gương mặt lạnh tanh cùng dáng vẻ không nói lời nào của Tuyết Trùng Tử...hắn thật sự muốn ném ám khí khiến hắn ta mở miệng.

Nhưng ở bên cạnh Tuyết Trùng Tử, lại thường xuyên xuất hiện một người thiếu niên. Hai người này khi ngồi cạnh nhau, bầu không khí thật sự không thể miêu tả được.

Một lớn một nhỏ, một im lặng một nhiều lời.

Vừa đáng sợ, nhưng lại cực kỳ hoà hợp.

Theo lời kể của ai đó, những ngày tháng khổ cực ở Tuyết Cung dần xuất hiện.

Khi màn đêm dần bao phủ xuống Sơn Cốc Cựu Trần, Thượng Quan Thiển vừa mới mở cánh cửa mật đạo ra...bên trong đã xuất hiện một bóng người đứng sẵn chặn nàng lại.

Cung Tử Thương lập tức hốt hoảng trốn sau lưng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro