Chương 133: Ngoại truyện 7: Thỏ khôn đào ba hang
Chương đăng 20:25 ngày 1.1 để chúc mừng 2025 !!!
Trời đêm im ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng lay động khe khẽ của những cơn gió nhẹ. Nửa mặt trăng treo trên bầu trời đen, những ngôi sao cũng vì thế mà có cơ hội tỏa sáng.
Trong một Nhà Lao ẩm thấp ở con hẻm nhỏ, một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên...phá tan mọi yên bình. Đàn quạ đen nhạy bén đậu phía xa liền vội vàng bay đi.
Cung Kinh Giác nhìn dáng vẻ cao ngạo không biết trời cao đất dày của người phụ nữ đối diện, sự nhẫn nại lại càng tăng lên. Hắn cứ im lặng mà nhìn chằm chằm bà ta...đến khi nụ cười biến mất trên khuôn mặt.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nhíu mày, sắc mặt ngày càng trầm trọng...nghi ngờ hỏi.
" Phu Nhân...bà, bà thuê người đến vấy bẩn nó sao? Không phải chúng ta đã bàn bạc, chỉ dạy những thứ trong khuê phòng thôi sao?"
Khoé môi Thôi Phu Nhân nhếch lên một nụ cười vừa coi thường, vừa chế nhạo. Giọng điệu và phong thái vẫn giống như một phu nhân quyền quý... nhưng trong đó lại thấy rõ sự hả hê và đắc chí.
" Dạy? Ta không chỉ dạy...trong vòng nửa năm, nửa tháng một lần sẽ còn có một người đàn ông đến cho nó thực hành..."
" Lão gia, ông đang thương xót cho Tình Nhi sao? Nhưng Tình Nhi ngoan ngoãn của ông...lại dám ở chính căn phòng từng giam giữ người sinh ra nó...làm những chuyện dơ bẩn ấy"
Thôi Phu Nhân ngẩng đầu nhìn Cung Kinh Giác đầy hứng thú, giọng nói vẫn cao ngạo mà bắt đầu ra điều kiện.
" Ta có ghi chép và tranh vẽ, nó không được cất giữ ở Thôi Gia...nếu Thiếu Chủ không muốn nó bị truyền ra ngoài. Chúng ta bàn bạc một chút"
Cung Kinh Giác cũng gật đầu đầy hứng thú, giọng nói lạnh nhạt vang lên. Mặt trăng khuất bóng che phủ đi nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn...
" Người đâu, treo Nhạc Mẫu của ta lên...chúng ta cần bàn bạc"
Hắn vừa quay người ra lệnh, một bóng dáng đỏ rực đã bước vào. Vãn Tình nhìn người đàn ông cao lớn phía xa, hơi thở nặng đi vì nhiều cảm xúc. Siết chặt cây đàn tranh trong ngực, đôi môi đỏ mím lại...
" Phu Nhân muốn hỏi gì không?"
Câu nói nhẹ nhàng giống như tiếp thêm nguồn sức mạnh to lớn, giúp nàng có thêm dũng khí mà vượt qua. Đôi môi hơi hé mở, lúc này...nàng mới biết cổ họng mình đã khô khốc.
" Công tử...tin ta sao?"
Bốn mắt giao nhau.
" Tin"
Giọng nói trầm thấp của Cung Kinh Giác vang lên, khóe môi nàng cong lên đầy vui vẻ...kiêu ngạo đi thẳng về phía trước. Trong đôi mắt luôn lạnh nhạt, người con gái ấy đầy tự tin mà đến sánh vai bên hắn...
Hắn nhìn cây đàn tranh trong ngực Vãn Tình, khoé môi hơi cong lên đầy ẩn ý. Chủ động ôm lấy nó, đặt vào bàn trà sạch sẽ nhất trong phòng. Nhìn bóng lưng của Cung Kinh Giác, cảm giác vững chãi khiến nàng càng an lòng.
" Con chỉ muốn hỏi một điều. Là ai nghĩ ra cách dùng sự trong sạch của Nương con...để ép con về Thôi Gia?"
Nhìn người Phụ Thân luôn ngẩng cao đầu đầy tự tin và quyền quý hơi cúi đầu...nàng dường như đã biết đáp án đầy tàn khốc ấy. Bàn tay mịn màng run lên, khoé mắt run rẩy trong chốc lát...
Một bàn tay to lớn bao trùm lấy sự run rẩy của nàng, bao trùm lấy tổn thương và đau đớn của nàng. Đôi mắt hạnh không thể khống chế được tủi thân và bất lực...nó bắt đầu đỏ lên.
Sự ăn ý khiến Cung Kinh Giác tiến lên một bước, Vãn Tình cũng lùi xuống một bước...hoàn toàn che đi những yếu mềm của nàng trước những kẻ có danh nghĩa Phụ Mẫu.
Màu trắng và màu đỏ của y phục sau khi phấp phới, nó yên lặng mà chạm khẽ vào nhau.
Thị vệ từ đằng sau nhận được ám thị, lập tức treo 2 người đầy đê hèn lên. Khi dây xích được cố định một cách chắc chắn, thị vệ chưa kịp dùng hình... giọng nói lạnh nhạt mỏng manh vang lên.
" Đợi đã..."
Cơ thể nhỏ bé dần xuất hiện sau cơ thể cao lớn của Cung Kinh Giác, trong tay nàng cầm một con dao găm nhỏ sáng lên những tia sáng lạnh lẽo. Đôi mắt hạnh bị bóng đêm che phủ...
" Lời nói...quá dơ bẩn rồi"
Thị vệ hiểu ý trực tiếp bóp quai hàm Thôi Lão Gia...đang định ra tay thì Vãn Tình đã tiến đến. Vừa mới nâng bàn tay lên, cổ tay nàng đã bị ai đó túm lại...
" Phu Nhân sợ máu, việc này...có thị vệ xử lý. Nàng đứng lùi xa một chút..."
Thôi lão gia như muốn cứu vớt những tia hy vọng cuối cùng, run rẩy cầu xin " Tình Nhi..."
Nhưng chỉ nhận lại cái quay lưng đầy lạnh lẽo...
" Phụ Thân à, người quên rồi sao...con không phải Thôi Vãn Tình, người cầu xin cũng vô dụng. Con thay Nương, đàn một bài...trả lễ"
Cung Kinh Giác nhìn bàn tay nhỏ bé chủ động lôi mình về phía bàn trà, khoé môi hơi cong lên. Theo từng tiếng đàn đầy quen thuộc, tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Thôi Lão Gia vang lên...nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía bóng dáng đỏ rực.
Đôi mắt như mờ đi, ông ta...đột nhiên lại nhớ đến người phụ nữ mình đã vứt bỏ hơn 20 năm. Hai thân ảnh ấy trùng khớp mà chồng lên nhau...
Khuôn miệng đầy máu mở rộng, tiếng động không rõ vang lên...nhưng đã bị chôn vùi theo tiếng đàn đầy tinh tế. Và lời muốn nói ấy...mãi mãi không thể vang lên.
Thôi Phu Nhân bắt đầu hoảng loạn khi thấy đứa con gái ngoan ngoãn đột nhiên trở nên đầy máu lạnh và kiên quyết. Những giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt đã bị bụi bẩn bám lấy...
Cung Kinh Giác ngồi bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ đánh đàn đầy mị hoặc của nàng, đôi mắt sắc bén hơi co lại. Ngón tay vuốt ve như có như không mà vuốt ve miệng tách trà...
Hình như, hắn ngày càng vừa ý nàng rồi.
Âm đàn trầm lắng uyển chuyển, như một bản nhạc quyến rũ vọng lại của đất trời. Tiếng đàn như mưa bụi trên bông hoa mới chớm nở, xa nghe mờ ảo như không, lặng im lại thấy như vẫn bên tai. Khiến tất cả phải từ từ chìm đắm trong giai điệu tiếng đàn.
Tiếng đàn đầy sống động vừa dứt, Cung Kinh Giác đã không nhịn được mà hơi vuốt ve đầu ngón tay nàng...nhỏ giọng khen.
" Hay"
Khoé mắt Vãn Tình cũng cong lên, nàng đáp hại hắn...nhưng giống như không phải.
" Danh xưng tài nữ Cửu Trấn, tất nhiên không phải hư danh"
Và cuối cùng, Thôi Phu Nhân cũng đã phát hiện ra điều gì đó bất thường. Bà ta lẩm bẩm 4 chữ...
"Giảo thố tam quật"/ ( Thỏ khôn đào 3 hang trong tiếng việt)
Cung Kinh Giác đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, chủ động giúp nàng thu lại đàn tranh. Đôi mắt cẩn thận quan sát nó, ngón tay hơi lướt nhẹ qua những dây đàn...
Đàn tốt.
Theo từng bước đi về phía Thôi Phu Nhân, từng câu nói của Vãn Tình vang lên...khiến 2 trong 4 người ở Nhà Lao ngột ngạt này nhận ra mình đã...sai.
" Hai người nghĩ rằng, nửa năm ở bên ngoài...con thực sự ngu ngốc ngồi một chỗ khóc lóc đau buồn? Sau đó ngoan ngoãn vì Thôi Gia mà quay trở lại, ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp sao?"
" Không có chuyện con mồi, được quyền chủ động lựa chọn đối tượng đi săn sao? Không cho phép cố ý sắp đặt cạm bẫy mình đích thân rơi xuống?"
" Con đào được vài cái hang, ngoài những cái thành công...có cái thiếu một bước...có cái đã đào sai hướng"
Cung Kinh Giác nhìn dáng vẻ đầy hứng thú của nàng, khẽ lắc đầu đầy bất lực. Năm đó, hắn cũng bị nàng đào một cái...ngay trong Phong Cung, ngay dưới tầm mắt hắn.
Mật đạo hắn dày công bố trí, bị một con thỏ mới chỉ học vô hiệu hoá Mật đạo và ám khí nửa năm...phá tan tành. Sau đó chọn lựa thời gian chuẩn xác, hoàn hảo không một vết xước mà xuất hiện trước mặt Mẫu Thân hắn...
Vãn Tình tiến lên vuốt ve bụng Thôi Phu Nhân, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó...mới quay người lại hỏi Cung Kinh Giác.
" Công tử có thuốc cầm máu không? Ta muốn Phụ Thân tỉnh táo một chút...như vậy mới thú vị"
Khi Cung Kinh Giác lạnh nhạt ra lệnh, Kim Hàn mới chậm rãi bước vào... không hiểu sao Phu Nhân lại học được cái tính trêu ghẹo người khác đầy đáng sợ của Thiếu Chủ hắn...một cách hoàn hảo như vậy.
Cùng với một tờ giấy đầy những vị thuốc lấy ra từ tay áo...giọng điệu có chút khó tin của Vãn Tình vang lên.
" Ồ, là hoa Khiên Ngưu"
Nghe đến cái tên đó...vẻ mặt hoảng loạn của Thôi Phu Nhân bỗng cứng đờ. Vãn Tình nhìn gương mặt đầy máu của Phụ Thân mình...đôi môi cong lên đầy chế nhạo.
" Đây là cái hang...ta đào sai hướng"
Cung Kinh Giác cầm đơn thuốc trong tay nàng, lông mày hơi nhíu lại...giọng nói lạnh nhạt vang lên.
" Hoa Khiên Ngưu là chất kịch độc, có tính hàn. Phụ Nữ có thai không được dùng...Nhạc Mẫu thật kiến đứa con rể như ta...cam bái hạ phong"
Tự tay hạ độc chính mình...con gái ốm yếu quanh năm...cảm lạnh mà chết yểu.
Thôi Lão Gia cũng đã hiểu ra những điều ấy, cả khuôn mặt đầy căm phẫn và hận thù...nhưng không thể thốt ra lời nào. Vãn Tình nhìn dáng vẻ ấy...lặng lẽ bỏ lại một câu rồi rời đi.
" Phụ Thân à, người đừng ở đây mà ra vẻ thâm tình hay là người Phụ Thân tốt nữa. Thư Phòng của người, con cũng đốt sạch rồi"
Nghe đến 2 chữ " thư phòng"...ông ta dường như nhận ra điều gì đó. Cả gương mặt đều là vẻ không thể ngờ đến...
---Đường Đường đáng yêu của bạn nhắc nhở bình chọn, không là ăn ĐÚM đó nha---
Cung Kinh Giác nhìn cửa phòng đóng kín của nàng mà im lặng một lúc, vừa đẩy cửa bước vào...là dáng vẻ Vãn Tình gục xuống chiếc bàn nhỏ ở một góc. Trên bàn có 3 tách rượu đã cạn...
Ba tách rượu, ba năm...giống như để tang Phụ Mẫu vậy.
Ánh trăng lướt qua cơ thể trắng nõn của nàng, lướt qua khoé mắt đang nhắm chặt. Khi cơ thể được một lồng ngực vững chãi ôm lấy, Vãn Tình khẽ lẩm bẩm...
" Công tử lại đến đòi câu trả lời sao..."
" Nhưng ta...không muốn nói"
Nụ cười khàn khàn của hắn vang lên khi nghe thấy một giọng điệu quen thuộc, Cung Kinh Giác trùng mắt xuống...nhẹ nhàng căn dặn.
" Tửu lượng không tốt thì không nên uống quá nhiều"
Khoé môi đột nhiên bị một ngón trỏ của ai đó chọc vào chính xác, lại là âm thanh lẩm bẩm rất nhỏ...nhưng Cung Kinh Giác lại nghe rất rõ ràng.
" Ta biết công tử đang cười, công tử đang cười ta sao?"
Cung Kinh Giác vừa đặt nàng xuống giường, vừa định lên tiếng giải thích...đôi mắt hạnh có chút mơ màng của Vãn Tình đã đập vào đôi mắt hắn.
" Công tử lại muốn trêu ghẹo ta sao? Ngài có thể đi trêu ghẹo người khác được không? Dù là giả vờ mỉm cười...họ cũng không thể nhận ra"
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng đính chính " Ta không có trêu ghẹo nàng"
Người con gái nằm trên giường đột nhiên bật khóc. Bàn tay từ tấm chăn sẫm màu chui ra, túm chặt lấy ống tay áo hắn...
" Vậy tại sao công tử lại nói tin ta? Không phải công tử đã có đầy đủ mọi vật chứng và nhân chứng sao?"
Vãn Tình lại giống như giận dỗi mà hất ống tay áo màu trắng đi, cả khuôn mặt đều là nước mắt.
" Công tử đừng nói rằng vì ta thông minh. Ta không tin...công tử ra ngoài... ta muốn nghỉ ngơi"
Lời vừa dứt, cả cơ thể to lớn đã bao trùm lấy nàng...hơi nhíu mày thăm dò. Ánh mắt giống như đại dương...kéo sự tỉnh táo của Vãn Tình lại. Hơi thở nàng nặng đi một hơi, cúi đầu nhận lỗi.
" Là ta uống say nên thất lễ, công tử chê cười rồi"
" Vãn Vãn..."
Đôi mắt hạnh hơi ánh lên những tia sáng khó hiểu.
" Niềm tin, tình cảm nam nữ...là thứ ta xác định sẽ không thể có được khi ta muốn làm Chấp Nhẫn. Ta thà rằng mãi mãi không có được..."
" Chứ nhất quyết không chịu sự biệt ly hay phải chấp nhận số phận ...giống như ý nghĩa của hoa Phượng Hoàng vậy"
" Sự tin tưởng này đến từ Cung Kinh Giác, nó là điều ta có thể lựa chọn... chứ không phải đến từ vị trí Chấp Nhẫn tương lai. Và sau này..."
" Có rất nhiều thứ ta không có tư cách để chọn nữa. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra...ta cũng muốn bảo vệ nàng một đời bình an. Thanh Di cũng vậy, cũng muốn nàng bình an"
" Trong thế giới của ta, không có nàng nó sẽ rất u ám và đơn điệu. Nhưng trong thế giới của nàng, dù nàng ở đâu...ta tin rằng nàng vẫn sẽ sống rất tốt...thậm chí còn tốt hơn khi phải dây dưa với ta"
" Nàng đã tìm lại được nụ cười rạng rỡ...vì vậy ta tin nàng...có thể"
Vãn Tình dùng lực đẩy lồng ngực vững chãi ra xa, nàng nhìn sâu vào đôi mắt chứa vài cảm xúc hỗn loạn của Cung Kinh Giác...kiên định lên tiếng.
" Đúng vậy, ta có thể tự bảo vệ lấy chính mình...đó cũng là đáp án ta muốn nói cho công tử nghe"
Khoé môi Cung Kinh Giác cong lên đầy nhẹ nhõm, khuôn mặt tuấn tú không hề lộ ra chút buồn bã hay thất vọng nào. Tấm lưng thẳng tắp vẫn vững chãi và cứng cỏi...
" Ừm...tốt lắm"
Vừa mới đứng dậy rời đi, sau lưng đã vang lên giọng nói mỏng manh nhưng đầy cứng rắn và kiên định.
" Công tử có thể dạy ta cách bảo vệ người nhà không?"
Còn chưa kịp quay lại hay phản ứng, một bàn tay đã túm chặt lấy ống tay áo màu trắng của hắn.
" Thanh Di, Mẫu Thân...và những người thân sau này, ta muốn mình có sức mạnh thật sự để bảo vệ và ở bên"
Cung Kinh Giác không hề có bất cứ phản ứng hay động tác nào, hắn chỉ thấp giọng hỏi lại.
" Nàng có biết nàng đang nói gì không?"
Người đằng sau im lặng rất lâu, nhìn bóng lưng vững chãi đầy sức mạnh của hắn...nhẹ nhàng tiến đến ôm chặt. Làn da nàng bắt đầu cảm nhận được sự nóng bừng đầy quen thuộc của hắn.
" Lúc trước là ta không dám, ta sợ hãi...nhưng bây giờ nhìn lại ta lại cảm thấy thật kinh thường " nàng ta""
" Lớn lên trong gia đình không có tình yêu, nhưng lại tôn thờ cái gọi là tình yêu đẹp đẽ thuần khiết. Chỉ vì nó quá cao quý, quá lộng lẫy...quá đáng giá"
" Tự tay ôm lấy chính mình, ôm chặt đến mức không cho người khác đến gần. Nhưng thấy người khác hạnh phúc...ta bất giác cũng hạnh phúc theo"
" Cảm thấy có lỗi với Nương mà không dám đối diện với Thanh Di, tin rằng ở Giác Cung là điều tốt nhất cho con bé. Cái ta tin là tốt nhất ấy, ta lại chưa từng hỏi ý kiến nó... xin ý kiến của nó..."
Giọng điệu của Vãn Tình thay đổi, nó nặng nghẹn đi đầy bất lực và hối lỗi.
" Nói với nó rằng, Thanh Di à...Nương có việc nhất định phải rời đi, con cho phép ta nhé? Đến khi ta có thể làm tròn trách nhiệm của một người con...ta sẽ đến làm Nương của con... chỉ ở bên con...bù đắp cho con"
" Là ta...không xứng làm Nương của Thanh Di"
Hắn đột nhiên dùng sức hất bàn tay đang ôm chặt lấy cơ thể mình ra, chậm rãi quay người lại. Ánh mắt không hề có sự dịu dàng hay cảm xúc...nó rét lạnh và đầy áp bức.
Những giọt nước mắt trên khoé mắt Vãn Tình cũng theo sự lạnh lẽo đó mà lập tức dừng lại. Nàng vô thức lùi lại một bước mà ngã lên giường...nhưng ngay lập tức, đầu bả vai đã bị siết chặt.
Cổ họng khô khốc cứng đờ, đôi mắt hạnh có chút hoang mang bất ngờ mà ngẩng lên. Cung Kinh Giác nhìn người con gái bị ép chặt trên giường, khoé môi cong lên với nụ cười đầy lạnh lẽo...bàn tay bắt đầu dùng lực.
" Công tử...đau..."
" Xứng hay không...chỉ có thể là do Thanh Di được quyết định. Nàng không có tư cách... nói xứng hay không xứng ở đây. Hiểu?"
Từng giọt nước mắt nóng hổi từ theo khuôn mặt xinh đẹp chậm chạp chạm vào mu bàn tay Cung Kinh Giác, đôi mắt hắn liếc xuống...giọng điệu cảnh cáo vang lên.
" Vì vậy, đừng để ta nghe được câu nói này lần thứ 2"
Khoé môi Vãn Tình đột nhiên cong lên đầy vui vẻ, ánh mắt lấp lánh ánh sao...nhẹ nhàng đáp lại rất nhỏ.
" Hiểu rồi"
Như nhớ đến điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên...im lặng một chút, sau đó mới nhắc nhở. Giọng nói có chút lo lắng, năm ngón tay ma sát vào nhau...
" Công tử...Thực Tâm Chi Nguyệt của ngài sắp phát tác rồi...ngài..."
" Ta có thể ở lại không?"
Liếc nhìn bầu trời bên ngoài, Vãn Tình nhẹ nhàng nhắc nhở.
" Bây giờ vẫn còn sớm"
Đôi môi mỏng của Cung Kinh Giác vừa mới hé mở, vài tiếng thở dốc đầy đau đớn đã vang lên. Vãn Tình vội vã tiến đến ôm lấy hắn vào lòng...
Ngay lập tức cả cơ thể vô lực của Cung Kinh Giác đã nằm gọn trong vòng tay của nàng, cả khuôn mặt dựa vào bả vai nhỏ bé...khoé môi cong lên đầy ẩn ý.
" Ta không...đi nổi nữa"
Cứ như vậy, sự đau đớn nhất ập đến như hồng thuỷ cuộn trào. Cơ thể cứng rắn của Cung Kinh Giác gồng lên vì chịu đựng, từng sợi gân ngoài lớp y phục trắng sang trọng nổi lên đầy ghê rợn.
Đôi mắt hắn hơi mờ đi, hơi thở nặng nhọc giống như sự trừng phạt của Thần Linh...
Khi bàn tay nhỏ bé lồng vào bàn tay hắn, đôi mắt đầy tơ máu và sắc lẹm của hắn nhìn thẳng vào Vãn Tình. Hơi thở nàng cũng vô thức dừng lại, nhưng vẫn túm lấy bàn tay rộng lớn đang cuộn chặt ấy.
Máu.
Khi vài giọt máu quyện vào không khí, thổi vào chóp mũi của con thú dữ đang bị thương...không gian như ngừng lại.
Bốn mắt giao nhau.
Sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Vãn Tình, phản ứng cơ thể khiến nàng vô thức muốn né tránh. Còn chưa kịp lùi tới phân thứ 2, hơi thở của Cung Kinh Giác đã bao trọn lấy hơi thở của nàng.
Hơi thở của Vãn Tình dừng lại...trái tim cũng ngừng đập.
Tấm rèm lụa màu trắng bay phấp phới theo từng cơn gió, ánh trăng mờ ảo cũng len qua mái hiên mà cố gắng chiếu đến. Nhưng hơi thở nóng bừng ở đầu ngón tay đã kéo nàng trở về...chỉ có trái tim là vẫn chưa thể đập trở lại.
Từng giọt mồ hôi nặng hạt hiện rõ trên khuôn mặt sắc bén và làn da lộ ra bên ngoài, bả vai gồng lên đầy sức mạnh... chỉ để nhẹ nhàng thổi ra từng hơi thở...cố gắng xoa dịu nỗi đau của nàng.
Theo từng hơi thở thổi vào những vết thương, sự nóng bừng kiến trái tim nàng bắt đầu đập trở lại...và nó ngày càng loạn nhịp. Vãn Tình cứ như vậy mà thất thần nhìn khung cảnh trước mặt...
Cổ họng như nghẹn đi, rất lâu sau mới có thể rút tay về...nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương.
" Vết thương nhỏ mà thôi, công tử không cần bận tâm"
Lòng bàn tay dính máu đặt lên bả vai gồng lên của Cung Kinh Giác, không vỗ về, không di chuyển...nhưng lại khiến hơi thở và sự đau đớn của hắn dần dần giảm xuống.
Lần theo hơi thở của nàng, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ...giọng nói khàn khàn ngắt quãng vì đau đớn vang lên.
" Khi Thực Tâm... Chi Nguyệt của ta...phát tác, nàng đến bên ta...được không?"
Không hiểu sao khoé mắt nàng lại đỏ lên, những giọt pha lê lấp lánh đọng ở khoé mắt. Chóp mũi cũng theo đó mà đỏ lên, nhưng lời nói lại nửa đùa nửa thật...
Chế nhạo bản thân, chế nhạo trái tim mình.
" Ta sợ người bảo vệ công tử ở trong bóng tối hiểu nhầm...sau đó một đao giết chết mà không cần luận tội"
Nụ cười trầm thấp cùng hơi thở nóng bừng phả vào hõm cổ nàng, từng giọt mồ hôi mỏng bắt đầy chảy xuống...tạo thành một lớp sương đầy quyến rũ.
" Vãn Vãn, nàng...phát hiện ra...lúc nào vậy? Nhanh nhạy...thật đấy"
" Vào ám sát lần trước, khi bước vào...ta đã phát hiện ra là có điều gì đó không đúng. Trong giây phút hạ chiếc Trâm San Hô vào sau gáy công tử, ta đã cảm nhận được...trong phòng không chỉ có chúng ta"
" Bây giờ cũng vậy, trong Khách Điếm những ngày trước cũng vậy..."
Vãn Tình đưa mắt nhìn tứ phía, qua chiếc rèm lụa mỏng chỉ có bóng tối tĩnh lặng...mặc dù không có bất kỳ dấu vết gì, nhưng ở bên cạnh Cung Kinh Giác đủ lâu, bản thân cũng đủ nhạy bén để nàng có thể nhận ra...
Có người, hơn nữa không chỉ một người.
Đứng không gần, không xa...nhưng đủ để kết liễu nàng nếu nàng ra tay ám sát hay có hành động bất thường.
" Lùi xuống 10 thước ( 3 mét )"
Khi giọng nói lạnh nhạt của Cung Kinh Giác vang lên, cơ thể nàng hơi cứng đờ. Hắn nhìn dáng vẻ bảo vệ lấy bản thân của nàng trong chăn...lồng ngực rung lên vì nụ cười vui vẻ.
" Dám nói ra, nhưng lại sợ rồi?"
" Nếu ta thực sự ra tay ám sát, công tử sẽ giết ta sao?"
Cung Kinh Giác im lặng nhìn sâu vào đôi mắt đầy nghiêm túc của nàng, đôi môi mỏng hơi mím lại. Ánh trăng chiếu qua chóp mũi hắn, chiếu qua khoé mắt luôn lạnh nhạt của hắn...
" Ta sẽ...nhưng ta cũng sẽ do dự"
Thấy dáng vẻ như một con thỏ cực kỳ đáng yêu của nàng, Cung Kinh Giác bắt đầu nổi hứng thú trêu ghẹo. Bàn tay chui vào trong chăn, kéo cơ thể mềm mại đến gần hơn...sự nóng bừng vì Thực Tâm Chi Nguyệt mới chỉ giảm xuống một chút...
" Vãn Vãn, ta thực sự hiếu kỳ...dáng vẻ khi cầm đao kiếm của nàng. Nó sẽ khác với lúc đánh đàn bao nhiêu? Thậm chí có thể giao đấu với ta bao lâu?"
Cổ ai đó càng rụt xuống thấp hơn, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp...giọng nói hơi nhỏ vang lên.
" Ta không dám chĩa đao kiếm vào công tử"
Vãn Tình thật sự không dám, dù nàng có thông minh, hay nhìn dáng vẻ dịu dàng đầy cưng chiều của Cung Kinh Giác...nhưng với con người thật sự của hắn, giống như lời Vân Vi Sam tiền bối nói...
Nếu có hứng thú, phải tự tìm hiểu.
Càng tìm hiểu, sẽ càng nguy hiểm.
Đột nhiên bàn tay nóng bừng di chuyển xuống phía dưới, Vãn Tình vô thức co người lại...nhưng lại thuận lợi cho Cung Kinh Giác túm lấy cẳng chân...dễ dàng kéo lên.
Tư thế ngày càng ám muội, đến khi nó dừng ở chỗ nào đó...nàng mới ngỡ ngàng. Đầu ngón tay như mang theo sự an ủi và vỗ về mà chạm đến vết sẹo hình Bán Nguyệt nơi bắp chân phải của nàng...
" Vết sẹo này, ta có thể hỏi vì sao có nó không? Đã rất lâu, nhưng nó lại không mờ đi"
Người con gái đang nằm nghiêng trong lòng bỗng trùng xuống rất lâu, nàng im lặng một lúc...rồi mới thì thào đáp lại.
" Là lúc tỷ thí đàn...ta đứng thứ 2 nên bị Thôi Phu Nhân phạt dùng gia quy. Rất lâu rồi...là năm 9 tuổi"
" Vì chuyện đó, suốt 2 năm...ta không được gặp Nương..."
" Những vết sẹo khác dần mờ đi...chỉ có nó, là chưa thể bị xoá nhoà...dù chỉ là một chút"
Hơi thở Cung Kinh Giác như bị ngừng lại, trái tim nhói lên vì có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trong 2 năm đó của nàng. Dùng cả cơ thể ôm chặt lấy nàng, giọng nói hơi thấp vang lên...
" Vãn Vãn, không sao nữa rồi...nàng sẽ không vấp ngã, không bị thương...cũng sẽ không để lại sẹo nữa. Ta dạy nàng bảo vệ cơ thể, bảo vệ người nhà..."
" Không phải nàng cũng rất thích không khí ở Giác Cung sao? Nếu ta quá bận rộn, ta sẽ nhờ Phụ Mẫu dạy nàng luyện đao...căn cơ đao pháp của ta, cũng là đích thân Phụ Thân dạy dỗ"
Vãn Tình từ trong lòng hắn hơi khó hiểu mà ngẩng đầu hỏi lại " Đao? Tại sao không phải là kiếm?"
Cung Kinh Giác nhìn nàng rất lâu...ánh mắt như hoà vào đôi mắt hạnh của nàng, dịu dàng lên tiếng.
" Vì chỉ có đao mới có thể bảo vệ bản thân, vừa chém giết kẻ thù. Kiếm có hai lưỡi...tổn thương địch mười, tổn thương mình mười"
[ Giác Cung ]
Những khóm Đỗ Quyên ở một góc ngày càng tươi tốt, ánh nắng vàng chiếu qua từng tán cây...từng cơn gió khiến những chiếc lá rung rinh nhẹ. Một chiếc búp măng non ngồi xổm ở ngưỡng cửa, mỗi tay cầm một con tú hú bằng gỗ tinh xảo...
Nhưng vẻ mặt lại rất buồn, hai chiếc má bánh bao xụ xuống...hai búi tóc củ tỏi cũng theo đó mà trùng xuống...
Thượng Quan Thiển đứng ở đằng sau đầy bất lực, bà dỗ con nhóc này gần nửa canh giờ...nhưng nó vẫn chưa chịu đứng lên.
Cái tính khí này, thật sự không biết di truyền từ ai.
Lúc nhỏ Kinh Nhi của bà rất đáng yêu, không cần dỗ dành, không cần nịnh nọt...thằng bé chỉ thích bám lấy Cung Thượng Giác.
Đôi mắt to tròn khi nhìn thấy Phụ Thân lúc nào cũng sáng lên, bàn tay nhỏ xíu lúc nào cũng bấu lấy vạt áo, cái đầu nhỏ luôn ở trên người Cung Thượng Giác.
Và Thanh Di cũng vậy, nhưng đã 20 ngày không gặp Phụ Mẫu...hình như, con bé tưởng rằng mình bị bỏ rơi.
Nhìn thấy bóng dáng đã biết mất từ sáng sớm của Cung Thượng Giác nơi xa xa, đôi mắt bà hơi sáng lên...giống như gặp được một vị cứu tinh.
Mấy đứa nhóc này dù được Cung Thượng Giác chiều chuộng, nhưng cũng rất sợ ông. Chỉ cần đôi mắt lạnh nhạt ấy hơi nhíu lại...giống như có giông tố sắp ập đến Giác Cung và bóng dáng bé tí của nó của vậy.
Bốn mắt giao nhau.
Lông mày Cung Thượng Giác hơi nhíu lại, nhìn dáng vẻ buồn bã của Thanh Di ở ngưỡng cửa...còn chưa kịp nói gì, cả cơ thể nhỏ bé đã lao đến vòng qua chân ông mà ôm chặt.
" Phụ Thân hư...Nương hư...không cần... con nữa rồi"
" Nội tổ phụ, người...mắng" / Phụ Mẫu con đi.
" Huhu...huhu..."
Thượng Quan Thiển ở đằng sau liếc mắt nhìn ông, đôi môi đỏ hơi mím lại...có chút bất lực. Thậm chí hận không thể sai người lôi hai đứa nào đó đến trước mặt Thanh Di yêu quý của bà.
Cung Thượng Giác cũng có chút hốt hoảng khi rất lâu rồi không thấy Thanh Di khóc, trái tim ông nhói lên. Chậm rãi ngồi xuống trước cơ thể nhỏ bé, ánh mắt hơi trùng xuống...
" Thanh Di không khóc, nhìn tu hú trong tay con kìa...có 2 con..."
Những giọt nước mặt đọng lại trên khoé mắt to như hạt đậu phộng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Ánh mắt to tròn đầy thắc mắc mà nhìn xuống...
" Chúng có đôi có cặp, vậy nên...nếu đã có tu hú cha, chắc chắn sẽ có tu hú mẹ. Hai chúng nó luôn đi cùng nhau, không bỏ rơi tu hú con...đúng không?"
Đứa nhóc ngây thơ nhìn 2 con tu hú trong tay, đôi môi cong lên vì đã hiểu. Thượng Quan Thiển thấy vậy lập tức lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt...
Khuôn mặt đáng yêu vừa sạch sẽ...lại lấm lem vì thấy hai bóng dáng ở phía xa.
" Phụ Thân...hức...nươnggg..."
Vãn Tình lập tức ôm con gái vào lòng, lòng như quặn thắt vì thương xót...khẽ lẩm bẩm.
" Xin lỗi Thanh Di, Nương về muộn rồi"
Cả hai vừa chào hỏi xong, Cung Kinh Giác lấy ra một con diều giấy hình con bướm ở phía sau lưng. Cơ thể to lớn hơi cúi xuống...nhỏ giọng dỗ dành.
" Bảo bối...con nhìn xem ta có gì này. Đợi Thanh Di ngủ trưa xong, cả nhà chúng ta đi thả diều nhé?"
Cái đầu nhỏ gật " ừmmm" một tiếng rất vui vẻ và hào hứng. Cả cơ thể lắc lư vì phấn kích.
Nhìn thấy dáng vẻ này, khoé môi Vãn Tình cong lên đầy dịu dàng...
" Nàng đi dỗ Thanh Di ngủ, ta có việc gặp Phụ Thân một lát"
Khoé môi Vãn Tình vẫn cong lên, nhẹ nhàng gật đầu...
Thượng Quan Thiển nhìn sự thân mật không chút ngượng ngùng hay giả tạo trước mắt...khoé mắt cong lên. Khoé môi cũng không thể giấu được nụ cười...
Hình như có gì đó thay đổi giữa hai đứa này, chưa đến mức lớn mạnh như lửa thiêu đốt...nhưng lại đang âm ỉ cháy.
Tia sáng của đao xoẹt qua đuôi mắt Cung Kinh Giác, hắn cẩn thận quan sát thanh đao trước mắt...cả khuôn mặt lôi rõ vẻ nghiêm túc và trầm ngâm.
Cung Thượng Giác nhìn dáng vẻ đầy quen thuộc này, khoé môi hơi cong lên đầy tán thưởng. Ông đi về phía Thư Án trong góc, bút lông trộn lẫn mùi mực Nguyệt Quế...nhẹ nhàng di chuyển trên giấy.
Từng đường nét uốn lượn của Thư Pháp dần dần hiện ra, sự mạnh mẽ trong từng chữ từng lần hạ bút. Mỗi lần đặt bút, lại giống như có tính toán mà vẽ ra.
Không biết đã qua bao lâu, khi nghiên mực hơi khô...bóng dáng bạch y của ai đó mới đến gần. Cung Kinh Giác vừa mài mực cho Phụ Thân, trùng mắt xuống nhìn những chữ phía dưới...
Khoé môi hơi cong lên nhưng không nói gì.
Cung Thượng Giác vừa viết, vừa nhẹ nhàng hỏi. Ánh mắt lạnh nhạt không hề rời khỏi khuôn giấy trước mặt...
" Sao vậy? Có khó khăn?"
Ông lại nhớ đến dáng vẻ khi học đao pháp của Kinh Nhi, sự nỗ lực và kiên trì ấy...Cung Thượng Giác đều nhớ rõ như ngày hôm qua.
Đứa trẻ này còn có sự nhẫn nại và cứng rắn hơn cả ông, giống với ông khi viết Thư Pháp bây giờ vậy...từng đao chém xuống của Kinh Nhi đều có tính toán và cẩn trọng.
" Phụ Thân, người...lúc trước...học vẽ lông mày cho Mẫu Thân như thế nào vậy? Con vẽ vài lần... nhưng đều không thành công"
" Con cũng luyện tập trên giấy rất nhiều lần, nhưng...vẫn không được"
Cung Kinh Giác nhớ đến dáng vẻ đầy sững sờ của Vãn Tình khi nhìn thành quả trong gương đồng, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn xoẹt qua...
Sau khi vẽ xong lần thứ 3, lần thứ 4 mở cửa bước vào...ai đó đã tự tay hoàn thành tất cả.
Khoé môi Cung Thượng Giác càng cong lên, ông không nói gì...chỉ tập trung vẽ nốt chữ " nhân" cuối cùng. Nhìn thành quả phía dưới...khẽ gật đầu ưng ý.
Cung Kinh Giác cũng im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn chữ " nhân" với nét thứ 2 đầy dứt khoát...cả khuôn mặt hơi loé lên những tia sáng.
" Đến lượt con"
Hắn cũng vẽ chữ " nhân" giống Phụ Thân, nhìn qua thì hoàn toàn giống nhau về cách cầm bút và hạ bút. Thậm chí từng chỗ uốn lượn và ngoặt cũng vậy...
Nhưng lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt. Cung Kinh Giác nhìn hai tờ giấy đặt song song trước mặt...đôi môi mỏng mím lại.
Giọng nói trầm thấp của Cung Thượng Giác vang lên, hắn vừa nghe...vừa chăm chú nhìn hai chữ " nhân" giống hệt nhau phía dưới...
Theo từng lời nói của Phụ Thân, hắn cuối cùng cũng hiểu được...
" Nét chữ giống nhau...không đại biểu cho khí chất và hàm ý giống nhau. Chính con cũng nhận ra sự khác biệt rõ ràng ấy..."
" Đao pháp, cách xử lý công vụ, cách bắn cung, cách thẩm vấn, cách làm Chấp Nhẫn...con đều có thể học được từ những vị tiền bối khác. Thậm chí chỉ cần liếc qua mà đã hiểu rõ..."
" Vậy nên bây giờ...con lại muốn học cách yêu của một người khác? Học cách tạo không khí gia đình của một gia đình khác?"
" Gia đình nhỏ của con, giống...nhưng cũng không giống những gia đình nhỏ khác. Con cũng là Cung Kinh Giác, một người hoàn toàn khác...mà không bao giờ là bản sao hoàn hảo của ta"
" Thôi cô nương cũng vậy, cô ấy là một cô gái hoàn toàn khác. Hai đứa khác biệt, cách thể hiện cảm xúc... cũng khác biệt"
" Giống như khi con nghĩ những đao pháp kết hợp vậy, trong quá trình ấy...con sẽ dần cảm nhận được sự kích thích và những cảm xúc không bao giờ quên"
" Tình cảm nam nữ, là thứ rất đẹp đẽ và thiêng liêng. Lúc trước con chưa từng nghĩ mình sẽ có được nó, vì vậy...vấp ngã một chút, học chậm một chút cũng không sao"
" Ta không dạy con, Mẫu Thân cũng sẽ không dạy con. Chúng ta chỉ ở đằng sau, lặng lẽ chờ nhân quả mà hai đứa đích thân lựa chọn"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro