Chương 32: Thẩm vấn (H nhẹ)

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bóng cây lặng lẽ lẻn vào trong phòng. Dưới ánh trăng lạnh lẽo nó càng được phản chiếu rõ ràng.

Dưới ánh lửa phập phùng, tấm thảm lông cáo trắng như tuyết càng trở nên sáng bóng và ẩm ướt...Lúc này, có 2 bóng người một đen một trắng đang chồng lên nhau.

Bóng tối bao trùm lấy Thượng Quan Thiển, nàng ngồi trên người Cung Thượng Giác, tư thế không hề đoan trang nhưng lại rất mê người.

Cung Thượng Giác nhìn một chút, khuôn mặt liền đỏ bừng, tim đập rộn ràng khiến hắn ngay lập tức phải quay mặt sang một bên tránh né.

Ánh trăng tràn vào cửa sổ, Thượng Quan Thiển chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hơi sáng, khóe mắt ửng đỏ bất lực như một con thú nhỏ đang bò trườn trong hoảng loạn.


Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm vào nàng từ trên xuống dưới. Hắn không khỏi nghĩ, rõ ràng Thượng Quan Thiển đã là mẫu thân của 2 đứa con, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ rụt rè. Nàng giống một cô nương chưa trải sự đời khiến người ta càng thương xót.

Cung Thượng Giác vẫn im lặng nhìn người đang nằm trên người mình. Những lúc thế này, hắn đã quen với việc im lặng. Quen nhìn dáng vẻ ngượng ngùng co đầu ngón tay, quen với việc nàng tỏ vẻ rất thành thạo quyến rũ hắn, nhưng thực chất lại không phải vậy.

Một trải nghiệm mới lạ đầy mê hoặc sắp bắt đầu...

Thượng Quan Thiển vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo bất lực. Nhưng hôm nay có vẻ đã hơi khác một chút...nó đã có thêm một chút trêu chọc? Một chút khiêu khích?

Hình như không phải vậy, rốt cuộc nó là gì thì Cung Thượng Giác cũng không rõ...Điều hắn biết rõ bây giờ là, từng tấc cơ bắp mà đầu ngón tay Thượng Quan Thiển chạm vào đều đang bị đốt cháy, nóng bừng bừng.

Dần dần Cung Thượng Giác có chút không chịu nổi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Khóe miệng Thượng Quan Thiển hơi nhếch lên, ánh mắt quyến rũ như hồ ly. Nàng từ từ cúi xuống, đôi môi đỏ mọng hướng về phía eo hắn.

Tim Cung Thượng Giác bỗng run lên, hắn có thể cảm nhận được sấm sét xoẹt qua nơi đó. Một ngọn lửa đen kịt đang không ngừng đốt cháy ngực hắn, sau đó truyền xuống. Cuối cùng tụ lại ở bụng dưới và giữa hai chân, khiến nó trở nên sưng tấy và cứng rắn.

Hơi thở của Cung Thượng Giác ngày càng nặng nề, rồi dần dần trở nên gấp gáp. Lòng bàn tay to lớn từ tiến về phía nàng, rơi xuống vòng eo thon gọn.

Sugar10_03: Nào bậy nào

Hai chân Thượng Quan Thiển kẹp chặt bụng dưới hắn. Trong miệng ngậm một đầu dây đai quanh eo Cung Thượng Giác, rồi nhẹ nhàng kéo ra... Trong nháy mắt sợi dây đã tuột xuống.

Xuất hiện trước mắt nàng là bộ ngực rắn chắc của Cung Thượng Giác. Những đường nét rõ ràng, từng cơ bắp đều hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc của thượng đế.

Thượng Quan Thiển cẩn thận quan sát, ánh lửa màu vàng khiến những đường nét càng thêm rõ ràng. Nàng ngẩng đầu nhìn chóp mũi, rồi từ môi xuống cằm, sau đó là yết hầu đang nhấp nhô của hắn.

Thượng Quan Thiển nhất thời bị mê hoặc, trước mắt nàng giống như có một trang bị xé rách ra từ một bức tranh phong cảnh nổi tiếng. Nó còn có hơi ấm, những ngọn đồi nhấp nhô, tiếng gió thổi và cả ánh trăng sáng.

" Phu Nhân...nhìn đủ chưa?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cung Thượng Giác chậm rãi vang lên. Nó giống như chú ngữ mê hoặc thần chí, một phủ văn tràn đầy dục vọng, mang theo cả tia mê hoặc đập vào tai Thượng Quan Thiển.

Lòng bàn tay hắn không ngừng vuốt ve vùng eo thon thả của nàng, nhẹ nhàng ấn bóp và xoa nắn.

Dưới mấy lớp y phục, Thượng Quan Thiển vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay, giống như vuốt ve, giống như đang trêu chọc.

Đôi mắt của Cung Thượng Giác sâu thẳm và quyến rũ, như thể hẳn muốn ăn sống và ngay lập tức nuốt người trước mặt vào bụng.

Thượng Quan Thiển đột nhiên thoát ra khỏi trầm luân, ánh mắt nàng loé lên, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười. Nàng chậm rãi giơ tay lên, lấy thắt lưng từ trên eo hắn xuống...

Sau đó đầu ngón tay liền nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay rộng rãi đang đặt trên eo nàng. Đầu ngón tay lạnh lẽo và dịu dàng lướt qua mu bàn tay Cung Thượng Giác, sau đó trượt xuống đầu ngón tay. Mười đầu ngón tay đã đan xen vào nhau.

" Phu quân, chúng ta...chơi trò khác đi"

Giọng nói nhẹ nhàng của Thượng Quan Thiển vang lên, lông mày và khoé mắt nàng hiện lên vẻ quyến rũ khiến Cung Thượng Giác tê dại.

" Được a, Phu nhân muốn chơi trò gì... Phu nhân?"

Giọng nói của hắn dày đặc và khàn khàn. Một thở nặng nề thoát ra từ cổ họng, như thể hắn đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó sắp ập đến.

" Chơi...cái này"

Đột nhiên, Thượng Quan Thiển nắm chặt lấy 2 tay đang đặt trên eo, sau đó dùng sức nâng cao qua đầu. Cuối cùng nàng dùng thắt lưng trong tay, trói tay hắn vào cột gỗ bên cạnh Mặc Trì. Lúc này vẻ mặt hoảng sợ của Thượng Quan Thiển đã biến mất.

Ánh mắt sâu thẳm khó phân biệt của Cung Thượng Giác giờ đây đã trở nên cực kỳ rõ ràng.
Ánh mắt đầy ham muốn...

" Thì ra Phu Nhân...thích kiểu này, ta thực sự không ngờ tới"

Cung Thượng Giác thực sự rất kinh ngạc, sau đó liền chuyển thành vẻ mặt vui vẻ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ngồi trên người mình.

Cung Thượng Giác hơi duỗi cổ tay đang bị trói, hắn không khỏi cười lạnh. Đối với hắn, việc thoát khỏi khống chế như vậy như trò đùa trẻ con. Nhưng nếu Thượng Quan Thiển đã có hứng chơi, hắn sẽ chơi cùng...

Thượng Quan Thiển vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông phía dưới. Đột nhiên nàng mỉm cười đầy mê hoặc, chậm rãi cúi người xuống...Bộ y phục lạnh lẽo của nàng cọ sát vào khuôn ngực nóng bỏng của Cung Thượng Giác. Đôi môi đỏ mọng chậm rãi tiến gần tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm.

" Phu quân, không ngờ...là còn có trò phía sau?"

Lời thì thầm nũng nịu của Thượng Quan Thiển truyền đến tai hắn, rất mềm mại mang theo trêu chọc đầy lộ liễu. Bầu không khí như bị thiêu đốt, toàn thân Cung Thượng Giác nóng bừng lên.

Tiếng thì thầm như lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc cơ thể. Trong phút chốc, một luồng hơi nóng quét qua toàn bộ cơ thể hắn. Nơi nào đó đã trở nên cứng ngắc và sưng tấy, nay càng trở nên khó có thể chịu đựng.

" Phù..." Một hơi thổi nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng tối tăm và yên tĩnh. Khiến cho sự mê hoặc quyến rũ ngày càng tăng lên.

" Thật sao? Còn có?"
Giọng nói khô khốc trầm thấp giống như người đã lâu không được uống nước. Nhưng lại khiến người khác run rẩy.

" Ví dụ..."

Cung Thượng Giác còn chưa nói xong, đôi môi mềm mại của Thượng Quan Thiển đã nhẹ nhàng cắn lấy dái tai hắn. Đầu lưỡi có chút lạnh lẽo và nhanh nhẹn của nàng lướt qua, vuốt ve qua lại rồi nhấm nháp.

Trong khoảnh khắc đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng hắn.
" Ưmm..."

Sau đó dùng một chút sức lực của thân dưới, Cung Thượng Giác hơi nâng nàng lên, để nàng có thể ngồi thoải mái hơn và tiến lại gần chỗ nóng bỏng ấy.

Một lúc sau, đôi môi ấm áp của Thượng Quan Thiển mới rời khỏi tai hắn. Nàng hôn xuống tận cổ...
Ẩm ướt và nhớp nháp...

Môi và răng liếm và cắn chậm rãi vết sẹo trên vai Cung Thượng Giác. Đó là dấu răng nàng để lại, ấn ký chỉ thuộc về nàng. Thượng Quan Thiển cẩn thận vẽ đi vẽ lại đường viền. Những sợi tóc phía sau trượt xuống ngực, gãi qua gãi lại những vùng nhạy cảm.

Cung Thượng Giác hơi nheo mắt lại, hắn cau mày và nắm chặt đôi tay bị trói. Hắn đang hết sức cố gắng kìm chế mong muốn thoát ra của mình.

" Thiển Thiển..."
Cung Thượng Giác thì thầm tên nàng, giọng nói đầy ham muốn.

" Hửm?"
Thượng Quan Thiển hôn và thì thầm đáp lại.

" Ta muốn...cho ta"

Nghe vậy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang cố gắng nhẫn nhịn trước mặt. Khoé môi nở một nụ cười nhẹ, nàng chậm rãi hỏi lại.

" Chàng muốn gì?"
" Nàng"

Đôi mắt Cung Thượng Giác nặng trĩu và đen như mực. Trong ánh trăng nó giống như ngọn lửa ma chơi lấp lánh trong địa ngục, độ sâu đến đáng sợ... cũng giống như vực thẳm, rơi vào đó sẽ lập tức bị tiêu diệt.

" Không phải là không thể, nhưng trước hết chàng phải trả lời ta vài câu hỏi" Thượng Quan Thiển vẫn bình tĩnh nói.

" Nàng hỏi đi" Cung Thượng Giác trả lời rất nhanh, có chút gấp gáp.

Thượng Quan Thiển thấy vậy liền ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng dịch chuyển cơ thể để ngồi vững hơn. Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc...

" Trước khi ta lâm bồn chàng đi đâu? Tại sao lại về muộn như vậy? Và...tại sao chàng lại phải chọn lại Tân Nương? Người phụ nữ giống ta là như thế nào? Trước đó chàng gặp nàng ta rồi? Có nói gì với nhau? Còn nói cái gì về hương Nguyệt Quế? Cô ta rất xinh đúng không? Xinh hơn ta sao? Hửm...?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Thượng Quan Thiển không ngừng mấp máy. Nàng hỏi rất nhiều điều, giọng điệu có chút tức giận, ghen ghét và bất công.

Nhìn thấy cảnh này Cung Thượng Giác liền trợn tròn mắt. Như thể có vật gì đang nghẹn ở cổ họng, hắn hơi hoảng sợ, không thể nghĩ được gì mà chỉ có thể phun ra một chữ:

" Hả?"
" Hả cái gì, nói mau?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro