Chương 63: Cung Lưu Thương 1
Trong nhà lao chật hẹp tối tăm, dù mặt trời bên ngoài đã lên cao... nhưng không thể có chút ánh sáng nào chui vào khung cửa sổ. Bên cạnh cái giường nhỏ...chỉ có một ngọn nến mờ ảo đang cố gắng chiếu sáng.
Cung Lưu Thương đang cố gắng bò ra phía cửa, thì một bóng dáng đã nhẹ nhàng bước vào. Nàng đứng ngược sáng, trên tay cầm một thanh đao sắc bén đã ra khỏi vỏ...
Nhưng chỉ trong giây lát, ánh sáng đã biến mất...chỉ còn 2 người trong căn phòng tối tăm.
Thượng Quan Thiển nhìn Cung Lưu Thương đang bò dưới đất mà cười lạnh, nàng chống đao của Cung Thượng Giác xuống đất...chậm rãi ngồi xuống.
Ánh sáng của đao lướt qua 2 khuôn mặt, một người hơi cau mày bất ngờ...một người dịu dàng mỉm cười chào hỏi.
" Thương Lão cung chủ...không sao chứ?"
Thượng Quan Thiển giơ bàn tay trắng nõn ra muốn đỡ ông ta lên. Nhưng Cung Lưu Thương chỉ im lặng mà nhìn nàng...đôi mắt lại đầy vẻ thăm dò.
Hết nhìn Thượng Quan Thiển, lại nhìn thanh đao của Cung Thượng Giác.
Hay lắm...
Nàng nhìn dáng vẻ của Cung Lưu Thương, nàng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng đứng lên. Sau đó ngồi xuống cái bàn trà nhỏ bên cạnh...
Thanh đao của Cung Nhị tiên sinh danh tiếng lẫy lừng...bị vứt ở một góc.
Cung Lưu Thương nhìn nàng, nhớ tới 2 câu nói đêm đó. Đôi mắt ngày càng tối đi...
" Kim Vũ huynh..."
" Suỵt, nhóc con..."
Rõ ràng người trước mặt ông ta, khi mới vào Cung Môn không hề có chút bất thường nào. Kể cả khi rời khỏi Cung Môn và sinh non...
Một đứa bé 5 tuổi, không thể nhớ những thứ này. Hơn nữa ông ta cũng rất cẩn thận...chỉ xuất hiện một lần trước mặt Thượng Quan Thiển, để chiếc trống làm quà gặp mặt.
Giọng nói lạnh nhạt của Thượng Quan Thiển vang lên, cắt đứt những hồi tưởng và suy nghĩ của ông ta.
" Thương Lão cung chủ... đang oán trách Đại Tiểu Thư vì vài giọt máu mà bỏ rơi ông ư?"
Sau một vài tiếng ho đau đớn, ông ta nhìn thẳng vào Thượng Quan Thiển... hơi khinh bỉ đáp.
" Không hổ vừa là Vô Phong, vừa là cháu gái của Cố Hiểu Sinh...đúng là tài giỏi"
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nàng không nói gì mà chỉ lắng nghe Cung Lưu Thương nói. Tiếng " cộc cộc" vang lên trong căn phòng yên tĩnh...nghe rất quỷ dị và đáng sợ.
" Đại tiểu thư đang cho ông cơ hội cuối cùng. Nhân chứng, vật chứng, nhận diện hung thủ đều có đủ. Ám sát Cung Chủ, không cần ta nói... ông cũng biết kết cục"
Cả khuôn mặt cả cơ thể Thượng Quan Thiển chìm trong bóng tối, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như kể một câu chuyện xưa. Nàng giống như một thiên thần, đang chuẩn bị mở cánh cửa bước xuống trần gian.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất là đang mở cánh cửa...để bước xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.
Lúc này Cung Lưu Thương mới nhận ra, người con gái mình luôn khinh thường ấy... lại là người như vậy. Thông minh, giỏi quan sát... nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cười đùa và bám theo một tên thị vệ.
Nghĩ đến đây, ông ta đã tức đến nghiến răng...khuôn mặt xanh xao trong bóng tối càng trở nên khó coi. Nhưng chỉ một lát, ông ta đã lấy lại vẻ tự tin vốn có...
" Dù sao ta cũng là Phụ Thân nó, nó có thể làm gì ta? Hơn nữa...nhóc con, có chứng cứ..."
Lời còn chưa nói xong, một nụ cười mỉa mai đã vang lên. Thượng Quan Thiển chậm rãi đi về phía ông ta, nàng từ trên cao nhìn xuống. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, đôi giày màu trắng lập tức giẫm lên chân ông ta...
Cung Lưu Thương hơi cau mày, định vận nội lực đẩy lùi Thượng Quan Thiển...nhưng lại nhớ đến đêm hôm ấy. Khi ông ta đang chuẩn bị hất Thượng Quan Thiển ra...Cung Thượng Giác đã đẩy lùi nàng trước.
Lúc đó, ông ta nghĩ Cung Thượng Giác đang bảo vệ ông ta, nhưng hoá ra không phải vậy...
Trong khoảnh khắc do dự, Thượng Quan Thiển đã nhanh chóng tóm lấy cổ tay ông ta. Một đoản đao sắc bén ra khỏi vỏ, cắm thẳng vào lòng bàn tay Cung Lưu Thương xuống đất.
Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, ngửi thấy nó nụ cười trên khuôn mặt Thượng Quan Thiển càng sâu hơn. Nàng một lần nữa ngồi xuống... nhìn thẳng vào mắt ông ta nhẹ nhàng nói.
" Ông không hiểu tại sao Huyết Tán Trâm cắm thẳng vào mệnh môn... nhưng ông vẫn có thể sống sao?"
Cung Lưu Thương vẫn im lặng lắng nghe...chẳng phải là đã dùng máu đầu tim của Thượng Quan Thiển sao?
" Bởi vì ta giống tiểu thúc thúc của ta...thực sự không muốn giết ông"
Một vài kí ức của gần 20 năm về trước đồng thời xuất hiện. Thân phận giả, khuôn mặt giả, cố tình gặp gỡ, kết bái huynh đệ, đến Cô Sơn Phái... và cuối cùng lẻn vào phòng Cố Hiểu Sinh, người đàn ông tuấn tú dịu dàng nhưng cực kỳ tài hoa ấy.
[ Cô Sơn Phái - 16 năm trước]
Sau vài lần đến Cô Sơn Phái, Cung Lưu Thương đã nắm được đôi chút về phòng ngự và cơ quan chính được đặt ở đây. Nhân lúc Cố Hiểu Sinh đi vắng...ông ta đã quyết định đến lấy trộm đồ.
Thứ ông ta nhắm đến là Cô Sơn Kiếm Pháp và Huyết Tán Trâm.
Bởi vì Cô Sơn Phái năm đó và Cung Môn rất thân thiết, càng khiến Chấp Nhẫn lúc bấy giờ...Cung Hồng Vũ càng ngồi chắc ở ghế Chấp Nhẫn.
Ông ta không cam lòng, rõ ràng bản thân cũng có tài năng, cũng đã hoàn thành thử thách Tam Vực...nhưng người cuối cùng được chọn lại là Cung Hồng Vũ.
Vừa mở được cơ quan trong phòng, một giọng nói trẻ con đã vang lên ở bên ngoài cửa.
" Tiểu Thúc Thúc...Thiển Thiển vào đây ạ"
Chỉ một lúc sau, bóng dáng màu hồng nhạt cực kỳ dễ thương đã nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Cung Lưu Thương đeo mặt nạ quái dị, chỉ để lại 2 con mắt...trực tiếp bịt miệng Cô Nam Thiển lại.
" Suỵt, nhóc con..."
Đôi mắt to tròn của tiểu Thiển Thiển rưng rưng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì Cung Lưu Thương đã trực tiếp đánh ngất nàng.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta chỉ tìm được Huyết Tán Trâm...Cô Sơn Kiếm Pháp không thấy tung tích. Nhìn lên bầu trời, nếu cứ tiếp tục tìm...Cố Hiểu Sinh sẽ quay về.
Ông ta chỉ có thể từ bỏ...
Khi vừa đặt chân ra khỏi ngưỡng cửa, một bạch y cao lớn cùng với lưỡi kiếm sắc bén đã xuất hiện...là Cố Hiểu Sinh.
Ông ta nhanh chóng né tránh nhát kiếm đầu tiên, khuôn mặt sau tấm mặt nạ hơi hoảng hốt...
Thấy Cố Hiểu Sinh lao đến, ông ta một tay cầm đao lên đỡ...một tay cầm chắc chiếc hộp đựng Huyết Tán Trâm.
Cố Hiểu Sinh trực tiếp dùng Cô Sơn Kiếm Pháp tầng thứ 7...sát ý đã hiện rõ trên khuôn mặt. Thanh kiếm uốn lượn trong màn đêm, dịu dàng nhưng mỗi chiêu đều rét lạnh và nhắm vào tử huyệt.
Cung Lưu Thương không thể dùng những đao pháp quen thuộc trước mặt người đệ đệ kết nghĩa này...chưa đầy một khắc, chiếc hộp đựng Huyết Tán Trâm đã rơi xuống.
Ông ta chỉ cướp lại được 3 trâm...
Lúc này Cô Nam Thiển đã tỉnh lại, nàng vừa đứng dậy vừa oà khóc... bàn tay nhỏ nhắn hơi dụi mắt. Nhưng lập tức lại được một người ôm chặt lấy.
Cả thế giới của tiểu Thiển Thiển giống như không có tiếng động, đôi mắt nhỏ chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực tiểu thúc thúc.
Thanh đao sắc bén xoẹt qua vai Cố Hiểu Sinh, hắn lập tức ôm chặt nàng vào lòng. Một bàn tay khác cầm Huyết Tán Tâm, cắm thẳng vào chân phải ông ta...
Khuôn mặt tuấn tú luôn dịu dàng nay lại càng rét lạnh. Đôi môi mỏng hơi mím lại...
—Sugar10_03–
" Nhưng ông đã đối xử với thúc ấy như thế nào?"
Giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Thiển vang lên, phá tan hồi ức của Cung Lưu Thương. Đôi môi trắng bệch run rẩy nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt Cung Lưu Thương chợt loé lên... ông ta đã nhận ra điều gì đó.
" Có bẫy ở máu dẫn..."
Nhìn thái độ của Thượng Quan Thiển, bây giờ xem ra...sự thật về thuốc giải năm đó không chỉ có như vậy.
Thượng Quan Thiển cũng không hề giấu diếm, nàng nói thẳng cho ông ta những gì Lư Lê nói cho nàng. Máu dẫn không phải máu đầu tim, ác giả ác báo...bàn tay là trái tim thứ 2 của con người.
Lư Lê cũng xuất hiện di chứng giống ông ta, dù đã được cổ trùng cắn nuốt phần lớn...nhưng vẫn sẽ có lúc đau đến tê dại.
Nụ cười chế nhạo vang lên, không biết qua bao lâu nó mới dừng lại. Cung Lưu Thương nhìn về phía cửa sổ nhỏ tối tăm duy nhất...hơi mỉm cười nói.
" Ta cả một đời tính toán, nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay đệ"
Trúng Huyết Tán Trâm, dùng máu dẫn là đầu tim, bắt đầu xuất hiện di chứng và bị Vô Phong dễ dàng làm cho tàn phế.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía Thượng Quan Thiển, vẫn không có chút phản ứng kịch liệt nào. Giống như không hề quan tâm đến đoản đao đang cắm trên tay, không hề quan tâm đến sống chết của bản thân...
" Vậy Nam Thiển phu nhân muốn như thế nào?"
Thượng Quan Thiển rút đoản đao ra, một dòng máu tươi lập tức chảy ra. Nàng nhìn vào vết máu nơi đầu đoản đao, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Đây là đoản đao của Lãng đệ đệ, nàng mượn nó của Cung Viễn Chuỷ...
" Ta sẽ không giết ông, nhưng đứa con trai hơi rụt rè của ông. Ta không chắc nó có thể bình yên... lớn lên"
Cung Lưu Thương nghiến răng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười dịu dàng của Thượng Quan Thiển. Quả nhiên là thúc cháu, vẻ ngoài, tính cách, tính toán đều hoàn hảo và giống hệt nhau.
Khi nhìn thấy đao của Cung Thượng Giác, ông ta đã biết được thái độ của hắn.
Thượng Quan Thiển là Phu Nhân của ta, dù ông có chuyện gì...ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy.
" Ta có một vài câu hỏi. Nếu ta phát hiện ông nói dối...có lẽ hôm nào đó lại nổi hứng thú, khiến ông...kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh"
Cung Lưu Thương thở dài một hơi bất lực, cố gắng bò về phía giường gỗ...lưng kề sát thành giường nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ.
Một đời tính toán, nhưng bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này. Cứ ngỡ những thứ mình kiêu ngạo, những thứ mình nắm chắc trong tay...lại dễ dàng sụp đổ vì một người đã chết 16 năm trước là Cố Hiểu Sinh.
" Nếu không có ta, Cô Sơn Phái năm ấy nhất định vẫn sẽ bị tiêu diệt. Điểm Trúc trực tiếp ra tay...ít nhất cũng phải có cấp Quái đi cùng"
Thượng Quan Thiển ngồi ở bàn trà nhỏ không nói gì. Cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, bởi những điều ông ta nói đều là sự thật...
Hai lần Vô Phong tấn công Cung Môn, chỉ có cấp Quỷ xuất hiện. Nhưng năm ấy Cô Sơn Phái của nàng, người có thể đánh gục Cố Hiểu Sinh ít nhất là cấp Quỷ...thậm chí là phải là cấp Quái.
Nhưng những tội lỗi ông ta gây ra, không thể vì thế mà giảm nhẹ...
" Thứ nhất, ông dùng thứ gì để đổi lấy máu dẫn từ chỗ Vô Phong?"
Giọng nói lạnh nhạt của Thượng Quan Thiển vang lên. Máu dẫn ông ta dùng nhất định là của tiểu thúc thúc nàng. Sau cùng, bị biến thành dáng vẻ thân tàn ma dại...vứt xuống trước mặt Chuyết Mai.
" Nơi tắt cơ quan của đường đi đến Chính Điện, bản đồ phòng ngự của Cô Sơn Phái và một cây Huyết Tán Trâm"
Cung Lưu Thương cũng không hề do dự mà trả lời đúng như sự thật. Vì để có máu tim dẫn giải Huyết Tán Trâm... ông ta thực sự đã liên hệ với Vô Phong.
Sau khi Cô Sơn Phái bị tiêu diệt, Cung Lưu Thương đã nhận được máu. Nhưng sau đó lại bắt đầu xuất hiện di chứng...ban đầu chỉ là những cơn nhói đau, nhưng càng ngày càng nặng.
Đến mức, có lúc không thể di chuyển...
Lúc đó ông ta chỉ nghĩ rằng, máu dẫn Vô Phong đưa cho ông ta có vấn đề. Bởi vì chúng cũng nói rõ ràng với ông ta, những thứ ông ta đưa căn bản không có tác dụng. Nhưng vì giữ chữ tín, Vô Phong vẫn thực hiện lời hứa.
" Thứ hai, chuyện của Cung Môn và Phong Cung năm ấy...ông biết những gì?"
Thượng Quan Thiển quay đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt ông ta, Cung Lưu Thương cũng nhìn thẳng vào mắt nàng. Sau một tiếng cười chế nhạo, ông ta chậm rãi đáp.
" Đây là bí mật cao cấp nhất của Cung Môn, cô nên đi hỏi..."
Lời còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Thiển đã vang lên...bàn tay cầm đoản đao hơi siết lại nói ra lời khẳng định.
" Vô Phong từng liên hệ với ông lần 2"
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Lưu Thương chợt run lên...
Đúng vậy...điều ông ta không ngờ được là Vô Phong lại muốn hợp tác với ông ta lần nữa vào 11 năm trước. Ông ta biết rõ Cung Môn sắp gặp nguy hiểm, nhưng chỉ nhắm mắt làm ngơ, tự tăng cường lực lượng...tự bảo vệ lấy mình.
Quan trọng nhất, còn dùng kế mượn đao giết người...
Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )
Nhưng không may khi đó chất độc lại phát tác, Vô Phong dễ dàng khiến ông ta tàn phế...
Khi Thượng Quan Thiển xuất hiện, suy nghĩ giải độc của ông ta ngày càng lớn. Nếu như lấy được máu dẫn, chân ông ta cũng có thể có cơ hội hồi phục...
Nhưng chỉ một thời gian ngắn, Thượng Quan Thiển đã rời Cung Môn...và quay trở lại với cái thai trong bụng.
Lúc đó ông ta chỉ có lựa chọn: giết Thượng Quan Thiển. Ông ta có thể tiếp tục tàn phế, nhưng con đường về sau của Cung Vũ Thương...chỉ có thể là Chấp Nhẫn.
Ngoài con trai ông ta, những Cung khác không thể có người thừa kế...
Nhưng không ngờ Thượng Quan Thiển vẫn có thể sinh ra 2 đứa con, còn dùng Xuất Vân Trùng Liên để cải tử hoàn sinh...
Nếu có máu dẫn chứa Xuất Vân Trùng Liên, khả năng hồi phục của ông ta càng lớn...Vì vậy ông ta lại dùng kế mượn đao giết người.
Sai tử sĩ ám sát Cung Tử Thương, đổ mọi tội danh cho Vô Phong. Nhưng không ngờ một mình Kim Phồn lại có thể đánh bại tất cả...
" Vậy nên ông đã giết Huệ ma ma diệt khẩu"
Giọng nói rét lạnh của Thượng Quan Thiển vang lên. Đúng như nàng suy đoán, ông ta lại dùng kế mượn đao giết người...
Ông ta cũng có giới hạn và chấp niệm của riêng mình, đó chính là con trai Cung Vũ Thương và chiếc ghế Chấp Nhẫn. Nếu như hợp tác với Vô Phong, ông ta khác nào một ông vua bù nhìn, chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại mục nát.
Hơn nữa sức mạnh của Cung Môn và những cơ quan, mật đạo mà ông ta làm ra năm ấy cũng không hề tầm thường. Cung Môn nhất định sẽ chịu tổn thất, nhưng vẫn còn là Cung Môn đầy uy danh vẻ vang trên giang hồ.
Và Thương Cung của ông ta, lại có thể tiếp tục huy hoàng như nhiều năm về trước...nhiều đời liên tiếp làm Chấp Nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro