Chương 99: Ta giúp nàng, ta dạy nàng

[ Chuỷ Cung ]

" Keng"

Cung Viễn Chuỷ nhanh nhẹn xoay cổ tay, ngay lập tức kiếm của Lư Lê đã rơi xuống đất. Hắn nhíu cau mày nhìn gương mặt xinh đẹp đang tức giận ở trong lòng, đôi môi mỏng khẽ run lên...nhưng không nói gì.

Gần một canh giờ trước, khi vừa mới đặt chân vào cửa Chuỷ Cung...Lư Lê đã trực tiếp cầm kiếm đâm thẳng về phía hắn. Khuôn mặt nàng lạnh tanh, ra chiêu nào cũng là sát chiêu.

Không dễ dàng gì mới đánh thắng được Lư Lê, nhưng như nghĩ đến điều gì đó...Cung Viễn Chuỷ lại thở ra một hơi bất lực. Hắn buông bàn tay  đang khống chế nàng ra, nhẹ nhàng nhắc nhở.

" Muộn rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi"

Vừa mới xoay người đi được một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch đã vang lên ở phía sau.

" Hai huynh đệ các người, đang giấu tẩu tẩu điều gì?"

Cung Viễn Chuỷ đột nhiên khựng lại, nhanh chóng thu lại cảm xúc lóe lên trong đôi mắt...xoay người lại lạnh nhạt nói.

" Nàng nghĩ nhiều rồi, bọn ta có thể giấu..."

Lời còn chưa dứt, lại một câu khẳng định chắc nịch vang lên.

" Kim độc của Điểm Trúc"

Khuôn mặt Cung Viễn Chuỷ vẫn lạnh nhạt, không trả lời Lư Lê mà chỉ chậm rãi đi về phòng mình. Đôi mắt chợt trùng xuống...

" Từ hôm Đại Chiến, ta đã có vài nghi ngờ. Ta cho huynh thời gian đến Tết Trung Thu...nếu vẫn không nói, ta sẽ nói cho tẩu ấy những điều ta biết"

Cung Viễn Chuỷ vừa mới xoay người lại, chỉ thấy vạt áo của Lư Lê biến mất ở một góc. Cơn gió thổi bay những chiếc chuông nhỏ trên mái tóc, một vài kí ức đột nhiên hiện lên.

—Trước Đại Hôn 2 ngày—

Từ Tuyết Cung trở về, Cung Viễn Chuỷ vừa mới đẩy cửa phòng...ca ca đã ở ngồi bàn trà đợi hắn. Lúc đó khuôn mặt hắn đột nhiên nặng nề, đang định mở miệng xin lỗi...giọng nói nghiêm túc của Cung Thượng Giác đã vang lên.

" Ngồi xuống"

Cung Viễn Chuỷ liếc nhìn ca ca một cái, nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống bàn trà. Nhận lấy tách trà nóng từ Cung Thượng Giác, giọng nói không cảm xúc của ca ca đột nhiên vang lên.

" Y Quan đã nói cho ta nghe về ảnh hưởng của kim độc, ý kiến của đệ như thế nào?"

Khoé mắt Cung Viễn Chuỷ đột nhiên run lên, hắn không nâng tách trà lên uống. Sau khi nhìn về cây cổ thụ ở một góc, giọng nói nhiều cảm xúc vang lên.

Có đau lòng, có tự ti, có không ngờ đến.

" Tẩu tẩu thể hàn, kim độc khiến thể hàn của tẩu ấy càng nặng hơn. Nếu mang thai...khi sinh có thể sẽ băng huyết rồi mất mạng"

Đôi mắt sắc bén của Cung Thượng Giác không có chút thay đổi nào, ngón tay vuốt ve miệng tách trà. Hắn đột nhiên lại nhớ đến ngày Thượng Quan Thiển băng huyết và tắt thở, khoé mắt đỏ lên.

" Chuẩn bị cho ta thuốc, những thứ còn lại ta sẽ lo liệu"

Những thứ còn lại trong ý Cung Thượng Giác chính là phía các Trưởng Lão, bịa ra một lời nói dối để giấu Thượng Quan Thiển.

Tại sao phải uống thuốc lâu như vậy? Thể hàn đã nặng hơn, nó có phải do Kim Độc hay khí độc bao quanh Cung Môn? Hay chỉ do cơ thể nàng đã yếu đi?

" Ca, khả năng băng huyết chỉ có 2 phần"

Cung Viễn Chuỷ gấp gáp nói với ca ca, bởi hắn rõ Cung Thượng Giác là người coi trọng huyết mạch Cung Gia như thế nào. Hơn nữa, huynh ấy cũng rất thích trẻ con...càng thích những đứa trẻ của bọn họ.

Hơn nữa, nếu mọi chuyện bị lộ ra... Thượng Quan Thiển sẽ phản ứng như thế nào? Tự trách? Tức giận? Nửa đùa nửa thật chê cười 2 huynh đệ lo lắng thái quá?

" Nàng ấy là quan trọng nhất"

Nhắc đến Thượng Quan Thiển, khóe mắt Cung Thượng Giác đột nhiên dịu đi. Thấy đệ đệ còn đang định nói gì đó, hắn đã nhanh chóng mở miệng. Ánh mắt vô cùng kiên quyết, thái độ rõ ràng...

" Ý ta đã quyết, đệ giúp ta phối thuốc"

" Vâng"

Cung Viễn Chuỷ đứng lên, khi hắn quay đầu lại nhìn ca ca...tiếng chuông nhỏ kêu leng keng theo gió. Đôi mắt chợt đỏ lên, nhưng những tiếng bước chân sau đó lại vô cùng mạnh mẽ.

Một canh giờ sau, khi Cung Viễn Chuỷ bưng bát thuốc quay lại...ca ca vẫn im lặng ngồi đó. Và dường như huynh ấy lại đang nhớ đến tẩu tẩu, nhớ đến 2 đứa nhóc.

Người tẩu tẩu kiên quyết rời khỏi Cung Môn cùng với mái tóc bạc trắng. Không quay đầu, không do dự...

Nhưng dù sự lạnh lẽo của cơ thể và khí lạnh đã biến mất...Điểm Trúc vẫn đã để lại một điều gì đó như cái kim nhọn đâm vào trái tim của những người sống sót.

Hai đứa nhóc chỉ mới hơn 4 tháng tuổi, nhưng đã có thể chia sẻ lo âu cũng phụ mẫu mình. Dùng sự đáng yêu và dễ thương, níu người Thúc Mẫu lại.

Bây giờ chúng nó cũng đã 7 tháng, Kiều Kiều đã tròn hơn? Tuyệt Nhi có nhớ ca ca hắn? Và đã biết lật, biết trêu chọc người khác?

Nhìn sâu vào đôi mắt của ca ca, Cung Viễn Chuỷ khẽ mỉm cười nhẹ nhõm. Dù huynh ấy muốn làm gì, hắn cũng sẽ nghe theo và bảo vệ...

Sau khi uống cạn bát thuốc, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng căn dặn hắn. Giọng điệu đầy vui vẻ khi sắp trở thành Tân Lang, và chính tay chuẩn bị Đại Hôn cho bản thân cùng với người mình yêu.

" Đừng nói cho nàng ấy biết"

" Phiền đệ phối lại Bách Thảo Tuỵ cho nàng ấy"

" Sức khoẻ của tẩu tẩu đệ đã ổn định hơn, tóc đã đen trở lại. Hai đứa nhóc...tròn hơn rồi, cũng dễ thương hơn rất nhiều"

"..."

Càng nói, khoé môi Cung Thượng Giác càng cong lên. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, lòng chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Và Cung Viễn Chuỷ cũng chỉ mỉm cười lắng nghe ca ca hắn nói, không xen vào, cũng không thắc mắc điều gì.

Với sự sắp xếp hoàn hảo của Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển thực sự không phát hiện ra bất thường nào của cơ thể.

Sugar10_03: Trong Động Phòng 6 và Thiên vị bản thân, anh có nhìn bụng chị, khoé mắt đỏ lên. Chi tiết rất nhỏ, chắc mn ko để ý.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )

[ Giác Cung ]

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên 2 bóng người một lớn một nhỏ, bầu không khí rất ấm áp. Những tiếng cười đùa, tiếng trêu chọc vang lên khắp căn phòng rộng lớn.

Cung Thượng Giác ôm lấy Kiều Kiều không nỡ buông tay, như nghĩ đến điều gì đó...đôi môi mỏng nhếch lên. Hắn không thèm để ý đến Tuyệt Nhi ở một góc, đi thẳng về phía giường.

Nó được phủ vài lớp bông mềm, trên cùng là tấm lông cáo...chỉ để 2 đứa nhóc tập bò. Xung quanh cũng đã được sửa sang lại, một vài đồ dùng không cần thiết đã được bỏ đi.

Cung Thượng Giác đặt Kiều Kiều xuống, hắn lập tức lùi đến góc giường...dịu dàng nói, giọng điệu đầy cưng chiều.

" Kiều Kiều, con bò đến chỗ Phụ Thân được không?"

Kiều Kiều như hiểu ý hắn, nở một nụ cười vui vẻ, âm thanh khúc khích càng khiến trái tim Cung Thượng Giác mềm nhũn. Sau đó dưới ánh mắt trông đợi của ai đó, từ từ bò...

Cung Thượng Giác nhìn con sâu nhỏ trước mặt, cảm giác thỏa mãn không ngừng tăng lên. Con gái của hắn cũng quá đáng yêu và dễ thương đi mất...

Cũng cực kỳ nghe lời và thích hắn... không như thằng nhóc nào đó.

Ôm Kiều Kiều vào lòng, khoé mắt và đôi môi cong lên...nhưng trong lòng lại thở dài đầy bất lực. Thằng nhóc Tuyệt Nhi đó, khó dỗ và lấy lòng thật đấy.

Trương ma ma chậm rãi tiến vào, sau khi hành lễ mới chậm rãi nhắc nhở.

" Nhị Gia, Tiểu thư và tiểu công tử đã đến giờ uống sữa"

Cung Thượng Giác khẽ gật đầu, cẩn thận ôm lấy Kiều Kiều đưa cho Trương ma ma...nhưng khoé mắt lại vô tình nhìn thấy Tuyệt Nhi ở một góc. Như nghĩ đến điều gì đó, đôi môi mỏng khẽ mím lại hơi do dự...

Cơ thể to tròn của Kiều Kiều rời khỏi vòng tay, hắn mới nhẹ nhàng căn dặn. Khuôn mặt hơi đen lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía con trai.

" Lát nữa hãng mang tiểu công tử đi, ta ở bên nó một lúc"

Khuôn mặt Trương ma ma hơi sững sờ, bởi vì bà ta biết 2 người này khi ở bên cạnh nhau...bầu không khí rất kỳ quái. Nói thẳng ra, tiểu công tử của họ không thích Phụ Thân của nó.

Còn lý do tại sao, không ai biết.

Nhanh chóng thu lại cảm xúc, Trương ma ma cúi đầu hành lễ sau đó ôm Kiều Kiều đi. Con bé ở trong lòng ai cũng rất ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn lấp lánh...càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.

Trước khi biến mất ở một góc, bà ta hơi quay đầu nhìn về trong phòng. Đôi môi khẽ run rẩy...

Lại là cái bầu không khí kỳ quái này.

Mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.

Cung Thượng Giác im lặng nhìn Tuyệt Nhi một lúc. Nhìn đứa con trai hơn một tháng không gặp...nhưng vẫn không cho hắn một ánh mắt tốt, sự bất lực trong lòng lại tăng lên.

Bao nhiêu năm ở bên ngoài hô mưa gọi gió, bao nhiêu biện pháp quyết đoán, nhưng khi đứng trước đứa con trai chưa tròn một tuổi này...đều không đáng được nhắc tới.

Sau một tiếng thở dài, Cung Thượng Giác tiến lên lặng lẽ ôm Tuyệt Nhi vào lòng. Thằng nhóc cũng không có bất cứ phản ứng nào...

Không biết đã qua bao lâu, sự im lặng chết chóc ngày càng tăng lên. Lúc này Cung Thượng Giác mới đặt Tuyệt Nhi xuống mặt sàn, bàn tay to lớn đỡ lấy cánh tay nhóc...lạnh nhạt ra yêu cầu.

" Con, đi vài bước đến đây cho ta xem"

Im lặng rất lâu.

Ánh nắng chiếu qua cái đầu nhỏ của Tuyệt Nhi, những sợi tóc bỗng phát sáng. Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, sự nhẫn nại lập tức bay sạch.

Đôi môi mỏng khẽ mở, đang định nói gì đó...nhưng đã kìm chế lại. Cung Thượng Giác ôm Tuyệt Nhi đi về phía cửa phơi nắng, bóng lưng cao lớn nhưng lại mang một vẻ buồn bã đau đớn.

Nhìn những áng mây trong xanh đang nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, đôi mắt sắc bén hơi nhíu lại. Cáo nhỏ của hắn đã nói gì với nó, khiến nó lại có dáng vẻ " không đội trời chung" với hắn như vậy.

Càng nghĩ khuôn mặt càng đen đi, nhưng đôi tay vẫn vô thức đung đưa theo nhịp điệu.

Người nào đó như cảm nhận được nguy hiểm, đôi mắt lập tức mở to ra. Sự đau nhức của cơ thể khiến Thượng Quan Thiển muốn chửi thề, nhất là ở bờ mông...

Ghen tuông chết tiệt, tiểu biệt thắng tân hôn chết tiệt.

Nàng nằm hơi nghiêng trên giường một lúc, sau đó mới cẩn thận rời khỏi giường. Ngay lập tức, Thanh Ly và vài thị nữ cầm mấy cái khay nhỏ đựng y phục và trang sức đến...

Thượng Quan Thiển nhìn bộ váy màu đen trên đó, hàm răng ma sát vào nhau. Cung Thượng Giác đang nhắc nhở nàng sao?

Thanh Ly quan sát sắc mặt của nàng, ra hiệu cho thị nữ sau lưng đặt y phục xuống bàn rồi rời đi. Nàng ta nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Phu Nhân của mình...thật sự không biết nói gì.

Nàng ta cẩn thận dìu Thượng Quan Thiển đến chỗ sửa soạn, cái đầu nhỏ theo sự run rẩy của nàng mà càng cúi xuống thấp hơn. Sắc đỏ ở vành tai bắt đầu lan ra khắp cơ thể...

Thượng Quan Thiển được Thanh Ly hầu hạ sửa soạn, nàng cầm chiếc khăn ẩm ướt trong lòng bàn tay...lông mày hơi nhíu lại. Hai ngón tay ma sát vào nhau, giọng nói khàn đặc vang lên.

" Thông báo với các cung còn lại, Giác Cung sẽ tổ chức Tết Trung Thu. Trưa hôm đó, mời mọi người đến tham dự"

" Vâng"

Thanh Ly nhận lấy chiếc khăn từ trong tay nàng, vừa mới ngẩng đầu lên được một chút...lại cúi xuống. Thượng Quan Thiển vô thức sờ cổ của mình, đôi môi đỏ hơi mím lại.

" Để ý Chuỷ Cung một chút"

Thanh Ly hơi do dự một lát, sau đó mới thành thật khai báo.

" Tối qua Chuỷ công tử và Nam Cung cô nương đã đánh nhau rất lâu"

Không hề tức giận hay bất ngờ, Thượng Quan Thiển lại nở một nụ cười vô cùng vui vẻ. Vừa mới ra hiệu để Thanh Ly đến gần, đôi môi vừa kề sát vành tai nàng ta...một bóng người đã từ ngoài bước đến.

Thượng Quan Thiển theo phản xạ đang làm chuyện xấu, lập tức lùi lại một bước. Hông va phải góc bàn, nước trong chiếc chậu nhỏ thấm ướt chiếc áo ngủ màu đen mỏng manh.

Sắc mặt Thanh Ly trắng bệch, đang định giơ tay đỡ Thượng Quan Thiển...một người nào đó đã nhanh hơn. Mái tóc đen của nàng ta tung bay theo làn gió mạnh, sống lưng cứng đờ.

Khi tiếng rên rỉ vì đau đớn của Thượng Quan Thiển vang lên, nàng đã rơi vào một lồng ngực vững chắc. Bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị đau, giọng nói có chút không vui vang lên.

" Lại đang định giở trò?"

Thượng Quan Thiển cắn môi, lập tức lắc đầu phủ nhận...nhưng vẫn không qua được mắt của Cung Thượng Giác. Giọng nói có chút uy nghiêm của hắn vang lên...

" Tỷ tỷ của nàng đang chép gia quy, dám tàng trữ sách cấm, còn dám đưa cho nàng?"

Cung Tử Thương vừa chép gia quy, vừa nghiến răng mắng đồ mặt cá chết. Kim Phồn đứng ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, ngồi xuống giúp nàng ta mài mực.

Thượng Quan Thiển còn đang định giải thích, cả cơ thể đã nhẹ nhàng rời khỏi mặt sàn. Cung Thượng Giác dễ dàng ôm gọn người con gái vào trong lòng. Sự đau đớn khi bị chính con trai ruột của mình lạnh nhạt...ngay lập tức đã biến mất.

Thanh Ly ở đằng sau nhìn dáng vẻ ân ái của họ, khuôn mặt đáng yêu cực kỳ vui vẻ. Đôi môi nhỏ khẽ ngân nga vài câu hát...

Vừa về giường, giọng nói trầm ấm của Cung Thượng Giác vang lên. Càng nghe khoé môi của Thượng Quan Thiển càng cong lên...

" Người đàn ông Nguyệt Nhi cô nương đang đợi có vấn đề, ta đã cho người đi tìm hiểu"

" Tuyệt Nhi, nó lợi hại lắm...ta thật sự bất lực với nó"

" Lễ vật đang ở trên tủ nhỏ đầu giường, còn có cháo"

Cái đầu nhỏ đang ở trong lồng ngực Cung Thượng Giác ngó ra, trên đó có một bức thư mời. Bên ngoài được phủ một lớp vải lụa màu xanh ngọc, còn có hoạ tiết là những áng mây uốn lượn.

Trái tim Thượng Quan Thiển run lên.

Nàng hình như đã đoán được Cung Thượng Giác đã đi đâu, và thư mời đó là gì.

Đang thất thần, Thượng Quan Thiển đã được đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng. Hắn khẽ mỉm cười xoa đỉnh đầu trước mặt, xoay người đến những chiếc khay đựng y phục.

Trên tay là thư mời đã mở, đôi mắt Thượng Quan Thiển ngập hơi nước nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi về phía mình. Bàn tay vội vã lau đi những giọt nước mắt, vui vẻ như một đứa trẻ nhảy vào lòng hắn.

Cung Thượng Giác dễ dàng ôm được nàng, một nụ cười quyến rũ vang lên. Đôi môi mỏng hôn đi những giọt nước mắt của Thượng Quan Thiển, giọng điệu trêu đùa vang lên.

" Vui mừng đến mức muốn lập tức lấy thân báo đáp?"

Thượng Quan Thiển dẩu môi lên hờn dỗi, vì sự không biết mệt mỏi của hắn...xương cốt của nàng như bị xé vụn ra. Đến mông bị hắn đánh còn đang đau rát...

Thượng Quan Thiển đập nhẹ thư mời vào mặt hắn, cầm lấy chiếc áo ngủ...xoay người đến sau tấm bình phong thay đồ. Bàn tay run rẩy vừa cởi nút thắt, một đôi tay đã nắm lấy tay nàng, cùng nàng cởi bỏ chiếc áo bị ướt.

Lồng ngực cùng tiếng tim đập mãnh liệt kề sát lưng, khoé môi Thượng Quan Thiển vô thức cong lên. Nhưng khi tấm lưng trần, cùng với bàn tay ôm trọn vòng eo mỏng manh tiếp xúc thân mật...vành tai nàng đỏ lên.

" Lần này, là ta đi cùng nàng"

Thượng Quan Thiển đột nhiên xoay người lại, đôi tay vòng qua cổ Cung Thượng Giác...cả khuôn mặt trắng nõn đến gần. Nàng nâng cơ thể lên dán chặt lấy Cung Thượng Giác, đôi môi đỏ mọng xông đến.

Ngay lập tức một bàn tay to lớn nâng cái gáy nhỏ lên, bàn tay còn lại khẽ vuốt ve nơi bị va chạm với mặt bàn. Nhưng hắn vẫn để người con gái trong lòng làm chủ mọi động tác...

Đôi môi đỏ tách mở, sau khi liếm láp viền bên ngoài...chiếc lưỡi nhỏ nhanh chóng xông vào trong. Nó bay nhảy ở bên trong, cùng với chiếc lưỡi khác cuốn vào nhau.

Tiếng hôn vang lên trong không gian hơi tối tăm, tiếng hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. Đột nhiên, hàm răng nhỏ của Thượng Quan Thiển khẽ cắn xuống khoé môi hắn.

" Đồ xấu xa, chàng thích nhìn thấy ta khóc lắm sao?"

Khi tách rời nhau, Thượng Quan Thiển vẫn không buông Cung Thượng Giác ra...nàng vẫn bám lấy hắn trách cứ. Bàn tay to lớn giúp nàng chỉnh lại tóc mai lộn xộn, giọng điệu vui vẻ và thoã mãn vang lên.

" Nàng thích lắm sao?"

Đáp lại hắn là cái gật đầu rất mạnh, cùng với một nụ hôn bên má. Cung Thượng Giác chỉ khẽ mỉm cười, lấy chiếc áo mới trên khung treo...nhanh chóng giúp Thượng Quan Thiển mặc vào.

Khi nút thắt được cố định, bàn tay trắng nõn bao trọn lấy đôi tay hắn...giọng điệu hơi nức nở vang lên.

" Ở đó, lá phong rất đỏ, rất nhiều. Ở đó, còn có nhà của ta...vì vậy ta rất thích"

Thư mời đã nói rõ, Cô Sơn Phái chính thức được thành lập lại. Môn chủ là đồ đệ chân truyền của Cố Tiên Sinh, Cố Hiểu Sinh- Việt Bân.

Ngày 28 tháng 8 trên đỉnh núi Cô Sơn Phái, mời Nam Thiển tiểu thư về nhà.

Về nhà, cuối cùng nàng cũng lại có nhà ở Cô Sơn Phái. Và nó là thứ Cung Thượng Giác đặc biệt dành cho nàng...

" Nàng thích, ta rất vui"

Cung Thượng Giác khẽ vuốt ve mái tóc đen như mây của nàng, ánh mắt hơi đỏ lên. Bàn tay đang định ôm nàng ra ăn cháo, cổ đã bị kéo xuống.

Lại một nụ hôn sâu, sau đó Thượng Quan Thiển còn không quên hôn quanh khuôn mặt tuấn tú của hắn. Khi nụ hôn rơi xuống chóp mũi cao, giọng nói đau lòng vang lên.

" Chàng vất vả rồi"

Cung Thượng Giác im lặng ôm nàng vào lòng, cằm gác lên bờ vai nhỏ nhắn. Lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cũng rất trông đợi biểu cảm của Thượng Quan Thiển khi quay trở về ngôi nhà thân thuộc của mình.

Ngôi nhà này của nàng, hắn đã lên kế hoạch và xây dựng lại rất lâu.

Ngôi nhà thân thuộc trong kí ức của nàng, có lá phong đỏ, có bầu trời trong xanh, có những vạt áo màu xanh ngọc đang luyện kiếm.

Cô Sơn Phái của nàng, có huynh đệ, có đồng môn...và nàng là đại tiểu thư của Cô Sơn Phái. Cũng là sự tồn tại đặc biệt duy nhất.

Cô Sơn Phái của nàng, sẽ có đồng minh, có phồn hoa thịnh vượng. Có những thứ khi xưa có, cũng sẽ có những thứ khi xưa không thể có.

Có ta, có nàng, có chúng ta cùng nhau khiến Cô Sơn Phái ngày càng vang danh trên giang hồ.

Ta giúp nàng.

Nếu như nàng không muốn cướp đi thứ mà những người khác đang âm thầm nỗ lực, cướp đi sự cố gắng xây dựng lại Cô Sơn Phái của Việt Bân...

Nếu như nàng đồng ý, đi theo ta học kinh doanh khiến gia tộc ngày càng vững mạnh hơn.

Ta dạy nàng.

Sugar10_03: Bạn Thiển có chấp niệm là trả thù, còn bạn Việt Bân là gây dựng lại phái. TQT dù mang trong mình dòng máu của Cô Sơn Phái, nhưng lúc này cũng không thể lên làm Trưởng Môn, bỏ lơ hay cướp đi sự nỗ lực gần 20 năm của Việt Bân.

Vì vậy, kiếm tiền nuôi trên dưới Cô Sơn Phái ha :)))

Mà Tuyệt Nhi thích Việt Bân lắm, có lẽ bé ấy ở rể ở đó cũng nên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro