thứ gọi là gia đình (2)

Nếu có khả năng tôi không bao giờ hỏi xin một thứ gì.
Có một cái gọi là sự xa cách và không có tình cảm.
Ok, họ là cha và mẹ, nhưng ngoài cái xưng hô và việc họ sinh ra tôi, tôi không thấy họ cần có trách nhiệm với tôi, và một phần họ cũng thấy thế.
Tôi tự hỏi không biết họ đã bao lần muốn vứt bỏ tôi, vì thật sự, chuyện tôi có mặt ở đây, lúc này chỉ là vô tình.
Chưa bao giờ, tôi muốn nói chuyện để hỏi xin, hay vòi vĩnh gì, và có lẽ đến lúc tôi thực sự cần nghĩ đến chuyện kiếm đủ tiền để tự làm những việc quan trọng của mình.
Có lẽ tôi không thể trả nợ cho họ, số tiền dùng để nuôi tôi từ khi sinh ra, nhưng việc ngừng phải nuôi tôi, cũng giúp họ có thêm tiền dư rồi.

Theo tôi thì, nếu lỡ có đứa con không mong muốn, có lẽ là độc ác khi nghĩ như thế này, nhưng đừng sinh nó ra.
Không ai hạnh phúc, không ai vui vẻ.

Tôi không biết nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro