Chap 9: Sao cậu nhìn tôi nhiều vậy?
“Tôi không giỏi giả vờ vô cảm.
Tôi chỉ đang cố giữ cho trái tim mình không nhảy múa giữa đám đông.”
— Văn Tâm, sau một buổi chơi mà tâm trí không ở trò chơi nào
[Sáng ngày thứ hai – khu dã ngoại XCamp]
Sau buổi lửa trại, thực tập sinh thức dậy trong lều nhỏ.
Không khí se lạnh, nắng còn chưa chiếu tới rừng cây, nhưng tiếng nói chuyện đã râm ran.
Hoạt động chính của hôm nay: “Chuyến đua ký ức” – thử thách ghi nhớ đường đi, giải mật mã và phối hợp tìm đường về trạm chính trong rừng.
Văn Tâm bị xếp chung đội với Hữu Sơn và… Đông Quan.
Hai người kia có vẻ vui. Còn Tâm – thì giấu biểu cảm rất nhanh.
[Nhiệm vụ 1: Ghi nhớ bản đồ 60 giây – không được ghi chép]
Bảng bản đồ treo giữa rừng. Cả nhóm có 1 phút nhìn rồi đi.
Đông Quan bước lại sát Văn Tâm, thì thầm:
Đông Quan:
“Cậu nhớ đường giỏi mà. Tui chỉ nhớ được mỗi... người cạnh tui thôi.”
Văn Tâm (mắt không nhìn):
“Bớt giỡn. Lúc chơi mà cũng không nghiêm túc nổi.”
Đông Quan (nhẹ giọng, vẫn không rời ánh nhìn):
“Chơi nghiêm túc thì không được nhìn cậu nhiều vậy đâu.”
[Nhiệm vụ 2: Vượt mê cung lá – nghe chỉ dẫn từ đồng đội qua bộ đàm]
Lần này Văn Tâm bị bịt mắt, đi giữa rừng. Hữu Sơn phụ trách điều hướng. Nhưng bộ đàm rè mất sóng.
Bên ngoài, Đông Quan giật lấy tai nghe của Sơn.
Đông Quan:
“Để tui. Tâm sẽ nghe tui.”
Qua bộ đàm (giọng ấm, chậm rãi):
“Đi thẳng ba bước. Cẩn thận đoạn sỏi phía trái.
Ừ, đúng rồi. Nhẹ thôi… Cậu làm tốt lắm.”
Văn Tâm (trong đầu):
Giọng anh ấm quá.
Không được nghĩ lung tung. Đây là chương trình. Đây là đang chơi game.
[Nhiệm vụ 3: Trạm câu hỏi – trả lời đúng để mở khoá bản đồ tiếp theo]
Câu hỏi hiện lên:
“Trong top 30, ai là người bạn cảm thấy ‘khó đọc vị’ nhất?”
Mỗi đội viên viết ra một cái tên, giấu trong phong bì. Nếu trùng, coi như đúng.
Văn Tâm viết một chữ. Đút vào. Không nói gì.
Mở ra: cả ba người… đều viết: "Văn Tâm."
Đông Quan (phì cười):
“Đó. Cậu không biết giả vờ đâu.
Cậu khó đọc vì không ai dám đọc to thành tiếng.”
Văn Tâm:
“…Mọi người nhìn tôi kiểu gì vậy?”
Hữu Sơn:
“Kiểu người ta nhìn người mình lỡ thích á.”
[Trưa – nghỉ giữa rừng]
Mỗi nhóm được phát một giỏ trái cây. Các nhóm ngồi vòng tròn giữa bãi cỏ.
Thế Vĩ, Minh Quân (từ nhóm khác, la lớn):
“Ủa Quan với Tâm một nhóm luôn hả? Vui ha! Nhìn sát ghê luôn á!”
Văn Tâm (quay sang nhìn Đông Quan):
“Cậu thân với hai người đó quá đó.”
Đông Quan (nhướng mày, nhỏ giọng):
“Lại ghen nữa?”
Văn Tâm:
“Không ghen.
Chỉ… không thích bị đặt cạnh người cười với cả thế giới.”
Đông Quan (nghiêng đầu, khẽ nói):
“Vậy chỉ cần cậu đừng nhìn người khác nhiều quá.
Tui cười với ai cũng không quan trọng bằng việc cậu đang nhìn tui.”
[Chiều – kết thúc chuyến đi]
Cả đoàn trở về trạm chính. Trước khi lên xe, staff phát cho mỗi người một miếng giấy:
“Viết một điều bạn muốn nói với một người nào đó – nhưng không dám nói ra.”
Văn Tâm ngồi trong góc lều, viết rất nhanh:
“Cậu nhìn tôi nhiều vậy…
Là ý gì?”
Anh gấp đôi, không ký tên.
Đông Quan – nhận được mảnh giấy đó vài phút sau.
Không ai biết ai gửi.
Nhưng ánh mắt anh dõi về phía Tâm suốt cả chuyến xe về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro