VI
Nakahara Chuuya có cho rượu cũng không thể tin được là Dazai Osamu đang ngủ cùng giường với mình. Hoàn, toàn, trần, truồng. Kể cả lớp băng gạc khó chịu kia cũng đã nằm tứ tung ở góc phòng, cùng với đống quần áo.
Và tất nhiên, Nakahara Chuuya đây cũng không thoát khỏi kiếp thoát y.
"CON MẸ NÓOOOOO DAZAI OSAMUUUUU!!! MÀY, MÀY DẬY NGAY CHO ÔNG ĐÂYYYYYYYYY"
Anh cáo tội nghiệp sau một đêm thoát tục đang cực kì mệt mỏi, nay lại bị chiếc giọng oanh vàng của vợ tương lai xỏ ngang tai. Nó giống kiểu như là, đang bơi giữa biển thì bị cá mập cạp ngang người vậy, vừa thót tim vừa đau đớn. Hắn dựng dậy như lò xo, hai mắt ngái ngủ vẫn díp lại.
"Đồ nhân loại bất lịch sự. Ngươi không thấy ta đang ng- Áaa!"
Hắn chưa kịp càu nhàu hết câu thì đã bị một đạp tống khỏi đệm, đôi môi cà xuống đất và có dấu hiệu sẽ sưng vù lên sau đó.
"T-thằng khốn này- Sao mày dám ngủ chung với bổn cung hả?? Lại còn-còn trần truồng nữa chứ- ĐỒ CON CÁO ĐÊ TIỆN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ!!!"
Tiếc thay cho khuôn mặt đẹp trai ấy, hắn lồm cồm bò dậy rồi lại rúc vào chăn cuộn tròn. Chuuya hốt hoảng kéo chăn lên che kín người mình.
"C-c-c-c-c-cái tên này, ngươi lại còn dám chui lại hả? HẢAAAA???"
Anh ré lên thảm thiết, chân không ngừng đạp thùm thụp vào đống lười biếng đê tiện đang lăn trước mặt. Nhưng không những không có tác dụng tống người kia ra khỏi đệm, nó còn phản tác dụng mạnh mẽ đến không ngờ. Hai tay khẳng khiu thò ra khỏi chăn, kéo Chuuya vào trong chăn. Động tác nhanh, mạnh, dứt khoát, mảnh mai nhưng không yếu đuối, mười điểm.
"Im lặng chút đi-"
Cái giọng ngái ngủ lầu bầu trong miệng, hai mắt vẫn nhắm chặt. Chuuya bị khóa cứng trong lòng người kia, mặt đỏ bừng úp vào khuôn ngực trắng nhợt nhạt. Chắc do quấn băng quá thường xuyên nên làn da bị thiếu ánh sáng, thành ra trên mặt và cơ thể là hai mảng sắc tố khác hẳn nhau. Nhưng mà đó không phải vấn đề. Hai cánh tay của Dazai nhìn yếu đuối như vậy, nhưng lực siết lại kinh hồn, anh không thể cựa quậy hay đẩy hắn ra. Khó chịu chết mất, để con cáo thành tin này ôm như vậy, thật là mất mặt nam nhi.
Nhưng mà, không hiểu tại sao hương thơm ngòn ngọt trên cơ thể hắn lại luẩn quẩn trong đầu anh lâu đến vậy. Đến mức nó làm anh chìm vào cơn mê man từ lúc nào không biết. Có lẽ là Dazai quên nói, hoặc chưa kịp hoặc không muốn nói, mùi hương cơ thể hắn thực ra chính là thuốc mê. Đến đây mới thấy được thế giới động vật phong phú đến nhường nào.
Rồi cùng nhau ngủ, ngủ đến lúc mặt trời bước sang bên kia trời. Dazai tỉnh dậy trước. Hắn ngồi chống một tay, mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ. Thật ra hắn cũng chưa tính dậy đâu nhưng mà cái bụng nổi trống biểu tình rồi. Thời gian này hắn vừa mệt vừa đói, chỉ có ban đêm là khỏe thôi-
"Oi Chuuya, đồ lùn dậy đi nấu cơm cho tôi."
"..."
"Tôi đóiii rồi Chuuya lùn tịt cục súccc!"
Không ai trả lời. Chuuya vẫn đang chìm sâu trong giấc mộng, và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
Dazai nhăn mặt tính dùng vũ lực cưỡng ép anh dậy, nhưng bàn tay vừa mới chạm vào vai trần đã bị cơ thể cự tuyệt hoàn toàn. Chuuya vẫn nhắm nghiền mắt, cáu kỉnh quay lưng lại với Dazai.
"?!?"
Sắc mặt hắn cực kì khó coi. Quên cả việc mặc lại đồ, hắn thô bạo kéo giật anh lại, mặt đang kéo dài những hắc tuyến cũng đột nhiên trắng bệch ra.
Hắn xin thề với cả lời nguyền của hắn là hắn sẽ không bao giờ phải lòng một tên nhân loại cục súc chỉ vì anh ta quá đẹp trai đâu. Nội tâm hắn gào thét lớn lắm nhưng đôi mắt lại chăm chăm dán vào khuôn mặt vẫn đang mơ màng của anh.
Rồi nó quét xuống cổ, rồi xuống ngực. Hai má nóng bừng lên, hắn vội bật lùi về phía sau, tay run run bóp chặt hạ bộ vẫn đang dưới chăn. Ngu xuẩn, không được cứng lên.
"?!"
Bị kéo giật lại đột ngột, Chuuya cũng tỉnh giấc mở mắt ra. Qua ánh chiều tà màu đỏ ối, Dazai đang khổ sở che đi thân dưới của mình, lần đầu tiên hai má hắn đỏ ửng lên, mấy cái đuôi vẫy loạn xạ.
"Ngươi làm cái của khỉ gì đấy cáo đần?"
Khuôn mặt mang mười phần đều là thống khổ oán hờn của hắn đang đồng loạt lên án Nakahara Chuuya vì anh quá đẹp trai. Nhưng Dazai là ai mà có thể thốt ra lời thật lòng đến thế.
"Ta đói rồi."
Hắn vùi vào chăn, tiện thể vùi luôn vào khuôn bụng rắn chắc của Chuuya. Anh thất kinh định đẩy ra, nhưng thấy hai cái tai đang cụp xuống như chó con của hắn thì cũng không nỡ. Chuuya thở dài, xoa nhẹ đầu hắn rồi với lấy cái yukata, đứng dậy.
"Muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, ta đi nấu bữa tối."
Anh mặc xong đồ thì cũng nghe tiếng loạt soạt phía sau, Dazai cũng đã chỉnh tề đứng dậy.
"Ta đi với ngươi."
Giờ thì đến lượt sắc mặt Chuuya sa sầm xuống.
Trong bếp, Chuuya cực kì căng thẳng. Vì có một đôi mắt cáo già đang soi trừng trừng vào anh nãy giờ. Không phải ánh nhìn âu yếm đâu, là cái nhìn phám xét đó.
"Con cáo này, đừng nhìn nữa coi."
Chuuya nghiến răng dằn mạnh con dao xuống. Củ khoai tây vỡ làm đôi.
"Ai thèm nhìn ngươi, xấu ói."
Lửa giận trùm lên mắt Chuuya, khiến đường dao của anh bị lệch đi, cứa vào tay một vết sâu hoắm.
"Đó, tại ngươi mà ta đứt tay rồi. Vô tích sự."
"Rõ ràng ta chẳng làm gì ngươi cả, đừng đổ thừa."
Mặc cho máu vẫn chảy tong tong, hai người cãi nhau chí choé trong bếp vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Chuuya định rửa vết thương với nước lạnh, thì Dazai vội túm lấy cổ tay anh giật lại.
"Thằng ngu này, không biết là dễ nhiễm trùng lắm hả."
"Ngươi mới ngu đấy. Bình thường ta toàn làm thế này, vẫn khoẻ re."
Chuuya bĩu môi khinh thường. Nhưng trước khi anh kịp giật tay ra, Dazai đã đút ngón tay bị thương vào miệng mình.
"...."
"???!!????!???!???????"
Rất nhiều dấu hỏi chấm mọc trên đầu anh lúc bấy giờ. Chưa kịp mở miệng gào lên chửi, thì Dazai đã nhả ra rồi.
Ngón tay lành như mới, không một vết xước.
"Ngươi còn biết làm cả trò này nữa hả-"
"Ta là thần mà-"
Mặc cho Dazai đang tự thẩm trong lòng, Chuuya giơ ngón tay lên, rồi như nghĩ ra gì đó, mặt đỏ bừng giận dỗi đứng phắt dậy.
"T-thằng ngu này, gớm chết mẹ. Đừng có làm thế nữa."
"Ehh... Chuuya đổ phăng công sức của ta đi như thế hả? Đồ lùn vô ơn này?"
Anh lại cắm cúi thái khoai tây. Hai má vẫn nóng hôi hổi như hai cái bánh bao vừa lấy khỏi lồng hấp. Dazai lừ lừ đứng dậy, thân hình của hắn cao lớn vượt trội hẳn so với Chuuya. Một vòng tay với ra ôm lấy người con trai đang bốc khói bên cạnh, hắn dựa đầu lên vai anh, thủ thỉ.
"Chuuya gạt bỏ nỗ lực của tôi như thế, tôi cũng biết buồn đó."
"Tôi cũng có trách nhiệm phải chăm lo cho vợ sắp cưới mà."
"Im đi. Ai là vợ sắp cưới của ngươi chứ? Ai thèm cưới ngươi, thả ta ra con cáo đần này."
Chuuya lầu bầu đầy khó chịu, nhưng khuôn mặt đã đỏ hơn đến tám chín phần, hai tai cũng bắt đầu nóng lên. Dazai không nhúc nhích, đứng yên như thế mà dụi đầu vào cổ Chuuya. Không phải hắn muốn như thế, như thể có một con người khác cầm tay chỉ hắn phải làm như vậy. Hắn vẫn sẽ ghét cay ghét đắng Nakahara Chuuya, nhưng có lẽ bản năng sẽ không để cho hắn yên rồi.
Vậy nên, thuận theo có khi sẽ tốt hơn. Nhất là khi hắn đã suýt nữa thì rơi vào vẻ đẹp của anh rồi.
"Nếu Chuuya không cưới tôi, thì Chuuya cũng sẽ không cưới được ai đâu."
"Há??? Ý ngươi là ta sẽ không thể lại gần nữ nhân được nữa hả???"
Chuuya thảng thốt kêu lên, khuôn mặt ngập tràn tuyệt vọng. Không phải chứ, con cáo này đang nói thật hay đang doạ anh vậy. Nếu là thật thì sẽ khủng khiếp lắm, còn nếu là doạ thì vẫn sẽ khủng khiếp nhưng hắn sẽ bị đánh nhừ tử.
"Vì tôi đã đánh dấu lên Chuuya rồi. Kiếp này, tôi chỉ có Chuuya và Chuuya chỉ có tôi thôi. Nếu trái lệnh..."
"...thì chỉ có cái chết."
Câu chữ lẫn trong hơi thở ấm nóng của hắn khiến Chuuya không lạnh mà rùng mình. Tất nhiên rồi, anh không muốn chết. Mà càng không muốn một đời ở cạnh Dazai. Vậy tất cả chuyện này là tại ai? Tại hắn, tại con cáo hứng tình dâm dê đê tiện khốn nạn này đã mò vào nhà anh lúc nửa đêm. Chắc chắn là vậy rồi, chẳng lẽ lại là tại chủ nhà đi đánh trộm đêm khuya?
"Ngươi..."
"Ta cũng chẳng muốn ở cạnh Chuuya cả đời đâu. Vậy coi như kiếp này của ta bỏ đi rồi."
Dazai thở dài thườn thượt, nhưng vòng tay lại càng siết chặt hơn.
"Có lẽ thứ duy nhất an ủi ta là Chuuya nhìn không đến nỗi nào."
"Ý ngươi là, ta đẹp trai hả?"
"Không có, đừng ngộ nhận."
"Rõ ràng là thế rồi. Ta cũng tự biết ta đẹp trai mà."
Hai mắt xanh biển của anh sáng long lanh, khoé miệng hơi nhếch cười như thể cuộc trò chuyện ám muội khi nãy chỉ là hư vô. Dazai ngẩn người một khắc, rồi lại êm đềm vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần ngát hương matcha kia. Phải, hắn tự nhận là thế này thoải mái thật.
___________________________________
Xin chao ca nha yeu cua Meo✨
Lâu lắm rồi tui không viết được gì cả:( Một phần do block ý tưởng, phần nữa do lịch học và deadline khắm chó nên tui bị nản;; Nhưng tui sẽ cố cày xong hai bộ fic này, rồi sẽ tập trung vào bộ oneshort nhé. Diejobu tui vẫn ổn lắm=)))))
Hãy tiếp tục ủng hộ tui nhé. Iu tất cả mọi người✨
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro