chapter 2
Note:
(Xem ở cuối chương .)
4.
Chuuya đã đánh bay Akutagawa lên mấy tầng lầu.
Chuuya biết rằng Akutagawa có rất nhiều ác cảm với mình, mỗi lần hai người đụng mặt nhau, đối phương đều đút tay vào túi quần, mặt mày hầm hầm, nhưng Chuuya không buồn để ý đến anh ta.
Hừ, dù gì mình cũng không thích Akutagawa.
Một điều mà Chuuya luôn thầm tự hào đó là cậu là người duy nhất trong Mafia được phép gọi Dazai là "Osamu". Mọi người đều phải gọi Dazai là "Boss", ngay cả người ngoài cũng phải gọi hắn là "Ngài Dazai". Cậu là người duy nhất có thể lao vào vòng tay Osamu trước mặt mọi người, nũng nịu với Osamu khi hai người ở riêng, bằng không sẽ rất ngượng ngùng. Chuuya là người duy nhất được ăn cùng Osamu, đi chơi cùng anh ấy, ngủ chung giường và chung chăn với anh ấy...
mọi điều đặc biệt của anh ấy đều dành riêng cho cậu.
Nhưng tất cả đã thay đổi sau khi anh em nhà Akutagawa đến.
Dazai sẽ quan tâm đến hai anh em nhà đó mỗi khi hắn nhớ đến, mặc dù chưa bao giờ đến thăm nhà nơi họ ở; Dazai sẽ mua quần áo cho hai người họ, mặc dù hắn yêu cầu cấp dưới của mình đi mua; nhưng Dazai đích thân dạy bảo Akutagawa, và mặc dù được Kouyou huấn luyện nhưng hắn vẫn cho phép Akutagawa gọi mình là sư phụ.
Nghĩ đến thôi cũng khiến Chuuya giận hờn, sáng nay cậu thấy Akutagawa nói với Dazai rằng sẽ không bao giờ khiến chủ nhân của mình thất vọng, còn hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trông anh ta cực kỳ hào hứng.
Mặc dù là vệ sĩ riêng của Dazai, nhưng trong hai năm qua, Chuuya chưa thực sự làm được điều gì nghiêm túc cùng hắn chứ đừng nói đến việc giao cho cậu bất kỳ nhiệm vụ nào phù hợp. Nhiệm vụ của Chuuya là ở nhà/ở Port Mafia đợi Dazai trở về, ăn những loại rau mà cậu ghét, trả lời đúng tất cả các câu hỏi trong bài kiểm tra mà hắn đã chuẩn bị cho, v.v...và sẽ luôn có phần thưởng cho cậu khi đạt được những mục tiêu mà hắn đề ra. Dazai luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ, dỗ dành khi cậu giận dỗi, không những cậu không ghét việc bị hắn dỗ ngọt, mà ngược lại, cậu rất thích nó là đằng khác.
Dazai vỗ nhẹ vào đầu Akutagawa, bất lực nói rằng hắn rất mong đợi màn biểu diễn của anh, mong anh đừng làm hắn thất vọng.
Rõ là hôm nay Osamu chỉ ôm cậu khi anh thức dậy, chứ anh không hề xoa đầu cậu.
Trong cơn tức giận Chuuya đụng mặt Akutagawa, cậu bé không kiêng nể gì mà bắt đầu chế nhạo anh ta.
"Anh cho rằng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ à? Osamu bận rộn như vậy mà vẫn dạy bảo anh, thế mà anh vẫn còn yếu lắm."
Chuuya nói thật, những lời ấy đều xuất phát từ suy nghĩ trong lòng.
Lời vừa đến tai Akutagawa, không nghi ngờ gì thêm, anh hiểu rằng đối phương đang coi thường anh, đồng nghĩa là cậu ta đang coi thường ngài Dazai. Nhóc con này cũng chỉ là cái đuôi nhỏ, suốt ngày bám theo chủ nhân mà thôi, tại sao cậu ta lại dám xúc phạm chủ nhân của mình?
"Tôi mới là người có thể bảo vệ chủ nhân tốt hơn!!!"
Akutagawa gầm lên rồi dùng siêu năng lực, Rashomon biến thành vô số nhánh màu đen điên cuồng lao về phía Chuuya. Đối thủ dường như đã nhìn thấu được hành động của anh, cậu ta siết chặt nắm đấm rồi dùng chân đá, né tránh các đòn tấn công một cách linh hoạt. Chỉ thoáng chốc, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại, giống như ngày đầu tiên khi Akutagawa đến Mafia Cảng, chứng kiến cảnh Chuuya lao vào vòng tay chủ nhân như một viên đạn đại bác.
Nhanh đến đáng sợ.
Ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên trong đầu Akutagawa, đối thủ đã tiến đến gần anh. Akutagawa muốn sử dụng khả năng phòng thủ của Rashomon, nhưng trước khi sức Rashomon kịp qua lại, đối phương đã vung nắm đấm thẳng vào cằm anh.
Một cú đấm ngàn cân, cơ thể Akutagawa bay thẳng lên khỏi mặt đất, tiếp theo đó là từng cơn đau nhói khi lưng đập vào trần nhà. Chưa kịp phản ứng, Akutagawa đã bị đấm xuyên thủng nhiều lớp trần nhà, lưng đập mạnh vào tường, miệng hộc máu rồi bất tỉnh.
Tiếng ồn dữ dội khiến mọi người tầng trên hoảng sợ, nhân viên trên tầng này tụ tập quanh Chuuya, nhìn vào lỗ thủng trên trần nhà, không dám nói lời nào. Tên ngốc nào lại cả gan đi chọc giận tiểu tổ tông này vậy? Trên tầng cao, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, còn có người hét lớn là địch đang tấn công, tiếng súng nạp đạn liên tục vang lên.
Chuuya thu nắm đấm lại, nhìn chằm chằm những mảnh vỡ rơi xuống, ngón chân vô thức cào vào mặt đất.
Hình như cậu đã lỡ tay rồi, chắc Osamu lẽ sẽ giận cậu lắm đây.
Đội ngũ y tế đưa Akutagawa bị thương nặng đến bệnh viện để cấp cứu, cấp dưới phụ trách liên lạc đã thông báo ngay cho thủ lĩnh nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
"Thưa ngài, sau khi điều tra, phát hiện ra rằng vụ náo loạn từ tầng 7 đến tầng 10 không phải tấn công từ kẻ thù, khi đi tới chúng tôi phát hiện Akutagawa Ryunosuke bị thương nghiêm trọng ở tầng 10 và đã được đưa đi điều trị, còn về nguồn gốc của vụ náo loạn..."
"Từ khi nào mà việc báo cáo lại chậm như vậy, Tanaka-kun?"
Dazai không dừng công việc đang làm, giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại mang đến cho người đứng đó một áp lực vô hình rất lớn.
"Tôi xin lỗi!"
"Lý do."
"À... là Nakahara-san, có vẻ như giữa Akutagawa-kun và Nakahara-san đã xảy ra tranh chấp..."
"Được rồi, cậu có thể đi rồi."
.
Phê duyệt văn bản khẩn cấp xong, Dazai không đi tìm đứa trẻ đã phạm lỗi mà đến phòng y tế để kiểm tra tình trạng của Akutagawa trước.
Akutagawa đang thở oxy và được truyền dịch tĩnh mạch, vừa thấy Dazai bước vào, anh mở mắt cố gắng đứng dậy, nhưng được lệnh nằm xuống ngay lập tức.
"Cậu không cần lo về nhiệm vụ này, ta sẽ sắp xếp người khác."
Akutagawa có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại thôi vì Dazai đang nhìn anh chằm chằm.
"Akutagawa, cậu không nên khiêu khích Chuuya, sức mạnh của cậu không so được với Chuuya đâu."
"Chủ nhân! Tôi..."
Dazai đưa tay ra gõ nhẹ vào đầu cậu bé đang mất bình tĩnh, vẫn giữ vẻ dịu dàng nhưng nghiêm khắc.
"Giữ vững nhịp độ của mình, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, Akutagawa. Đừng ghen tị với Chuuya, cậu có biết thứ khác biệt giữa Chuuya và cậu không?"
Akutagawa nằm trên giường bệnh, trong đầu hiện lên nhiều câu trả lời, nhưng cậu không biết thầy mình muốn nghe điều gì. Dazai liếc nhìn Akutagawa đang cau mày suy nghĩ rồi cười khúc khích, như thể hắn không cần câu trả lời của anh.
"Chuuya khác với cậu, Chuuya là cô dâu nhỏ ta nuôi từ bé, từ giờ trở đi, cậu nên gọi em ấy là phu nhân thủ lĩnh, là vợ của chủ nhân."
Nét mặt Dazai trông dịu dàng hơn bao giờ hết, chỉ đến lúc đó Akutagawa mới thực sự hiểu được sự khác biệt giữa Chuuya và mình, trong thâm tâm, anh đặt sự kính trọng của mình dành cho Chuuya xuống thứ hai chỉ sau ngài Dazai.
.
5.
"...Osamu..."
"Ta chưa cho phép em nói, đúng không, Chuuya?"
Chuuya ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc, từ chối cúi đầu khi nghe bài khiển trách của Dazai, cậu chắp hai tay ra sau lưng lặng lẽ đan các ngón tay lại.
Rõ ràng là bên kia đã tấn công trước, và cậu bé chỉ đang chống trả, mặc dù có cả yếu tố trút giận trong đó, nhưng cốt lõi là Akutagawa quá yếu và đó là lý do tại sao anh ta bị thương.
"Em vô cớ đánh nhau trong trụ sở, làm bị thương thành viên của Mafia, em nghĩ ta nên trừng phạt em thế nào đây, Chuuya?"
"...Em không có..."
"Chuuya."
Chuuya muốn phản biện rồi lại thôi, mím môi cố gắng nhìn chằm chằm vào người lớn đang ngồi trên ghế với đôi mắt mở to, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt người kia mà chỉ nhìn vào cúc áo trên bộ vest của hắn.
Dazai dành nhiều thời gian để xem lại các tài liệu khi trở về, đứa trẻ đứng trước mặt hắn một lúc lâu, mãi cho đến khi hắn buộc phải lên tiếng. Chuuya luôn như vậy, khi bé con thấy mình không sai, sẽ cố chấp nhìn hắn, nhưng lại không dám nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt xanh biển của Chuuya mở to, như sợ rằng những mảnh vỡ ngọc trai từ nỗi giận hờn ấy sẽ tuôn ra nếu bé không cẩn thận. Chuuya từ chối thừa nhận lỗi lầm của mình, muốn hắn an ủi và chạm vào nhóc, vỗ về nhóc.
Dazai thở dài, nghĩ rằng không phải lúc nào cũng có thể chiều chuộng bé con này được, cậu sẽ trở nên hư hỏng chỉ vì hắn quá nuông chiều. Vậy nên một hình phạt lúc này là hợp lý. Trụ sở bây giờ có nhiều người bằng tuổi Chuuya, không nên chiều chuộng quá mức, hắn quyết định phạt Chuuya thật nghiêm khắc.
"Tháng này không cần làm vệ sĩ, em thậm chí còn không phân biệt được bạn và thù thì không có đủ tư cách làm vệ sĩ của ta."
"Ah..."
Sắc mặt đứa trẻ lập tức thay đổi, sự hoài nghi cùng nỗi bất bình hiện rõ trong đôi mắt xanh ấy. Bé con sắp khóc rồi. Dazai thấy đau nhói trong tim, thế nhưng mệnh lệnh đã nói hắn không thể rút lại được, chỉ có thể hướng sự chú ý trở lại những chữ đen trên tờ giấy và chấm vài chấm bằng bút.
Dazai lắng nghe tiếng bước chân loạn xạ của đứa bé và tiếng đóng sầm cửa, thở dài bất lực.
.
Osamu ngốc!!!
Chuuya chạy thẳng về nhà. Cậu bé kéo con thỏ bông khổng lồ, món quà mà Dazai mua cho cậu hai năm trước, ngồi bên cạnh giường người kia, tức giận kéo tai nó. Chuuya giận lắm, cậu không chịu được việc Akutagawa chiếm mất sự chú ý từ Dazai, dù chỉ là một chút. Dazai không những không đứng về phía cậu, mà còn hùa theo Akutagawa bắt nạt cậu. Nếu Chuuya cậu không đủ tiêu chuẩn để làm vệ sĩ riêng của Osamu, thì tên Akutagawa kém cỏi kia thì lại càng không! Càng nghĩ, ngực cậu càng phồng lên vì giận, Chuuya kéo mạnh tai con thỏ, nghe thấy âm thanh nhỏ chỉ may bị kéo đứt, cậu vội vàng buông tay, nhanh chóng cúi xuống cẩn thận kiểm tra hốc tai.
.
Chuuya lớn hơn rồi, đã có thể tự do kiểm soát sức mạnh của mình, tự khắc Dazai đề nghị họ tách ra ngủ riêng. Trong lòng Chuuya tuy có chút do dự, nhưng cậu cũng hiểu rằng mình lớn rồi, phải biết điều một chút.
Đêm đầu tiên bị tách ra khỏi Dazai, Chuuya trằn trọc ngủ không yên, lăn lộn trên giường. Nếu không có vòng tay ấm áp của người kia cùng tiếng thở đều đều trên đầu, nằm thế nào cũng thấy khó chịu.
Dazai cũng không ngủ được, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, dẫu biết Chuuya đã xuất sắc kiểm soát siêu năng của mình, nhưng nhớ đến cái cảnh mắt Chuuya suýt chút bị thương vì đèn, nhịp tim hắn đập nhanh đến mức có thể đếm được cho dù Dazai có thể kiểm soát nhịp tim của mình.
Ngày hôm sau, Dazai đã mua tặng một con gấu nhồi bông cao 1,8 mét cho Chuuya, trông cực kỳ khoa trương khi nó được giao đến nhà họ. Dazai gọi bé con lại, lúc mở hộp, hắn nói rằng Chuuya sẽ không thấy cô đơn nếu có chú Thỏ ngủ cùng.
Trước khi đi ngủ, Chuuya lặng lẽ lấy một cuộn băng từ hộp thuốc và cẩn thận quấn quanh con thỏ đồ chơi giống như cách Osamu của cậu đã làm, sau đó rúc mình vào bộ lông của chú thỏ, để chú thỏ ôm lấy mình như cách Osamu ôm.
Cậu cần ai đó ngủ cùng để không cảm thấy cô đơn.
Kiểm tra hồi lâu, phát hiện thỏ con không bị thương, Chuya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vào miếng băng quấn quanh mắt trái của con thỏ, cảm giác bất an lại dâng trào, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
Chuuya quay đầu, vùi vào đệm mềm, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh, cậu mới ngẩng đầu lên, dùng cánh tay xoa xoa đôi mắt đỏ.
Cứ coi đây như một kỳ nghỉ và cậu sẽ tận hưởng một tháng nghỉ ngơi này mà không cần lý do gì cả. Trùng hợp là Chuuya chưa có thời gian để hoàn thành phần mềm trò chơi mà Osamu đã cho cậu lần trước, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy rất vui rồi.
Căn hộ cao cấp này nằm gần Mafia Cảng, rất thuận tiện cho việc đi lại, ban đầu chỉ có những đồ nội thất cơ bản, đơn điệu. Sau khi Dazai và Chuuya chuyển đến, dần dần mua rất nhiều đồ đạc, lấp đầy căn hộ từng chút một.
Chuuya thích mọi đồ vật trong nhà, cậu đã cũng với Osamu chọn mua chúng, và những vật được Osamu mua cho, cậu đều ghi lại thời gian vào sổ tay của mình. Chuuya thích những gì mình có trước đây, cậu và Osamu cùng nhau ăn ở bàn ăn, cùng nhau xem TV trên ghế sofa, cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn...
Chuuya ngồi khoanh tròn trên ghế sofa chơi game, màn hình TV là mẫu mới nhất với chất lượng hình ảnh tuyệt đỉnh. Game đang chơi cũng là loại hình chiến đấu yêu thích của cậu, rất mới mẻ và kích thích. Nhưng khuôn mặt của Chuuya không chút hứng thú, càng chơi càng chán.
Sáng hôm sau Osamu gọi điện cho cậu, lúc đầu Chuuya nghĩ rằng hắn muốn rút lại lời nói hôm qua, giống như trước đây khi cậu mắc lỗi anh ấy chỉ nói vài qua loa cho có, vậy nên cậu chờ đợi phía bên kia lên tiếng với đầy hy vọng. Nhưng Osamu chỉ bảo với cậu rằng anh còn nhiều việc quan trọng phải giải quyết, sẽ không về nhà trong mấy ngày tới, chỉ cần nói với đầu bếp những gì cậu muốn ăn và sẽ có người mang chúng đến tận nhà.
Chơi game được hai ngày, Osamu quả nhiên không về nhà, Osamu chưa từng cho phép cậu chơi game liên tục trong nhiều giờ, vì nó rất có hại cho thị lực. Mặc dù cuối cùng cũng có thể tự do chơi mà không bị ai làm phiền, Chuuya vẫn không tài nào thấy vui hơn.
Osamu sẽ bế cậu đặt vào lòng và xem cậu chơi, khi vượt qua một cấp độ khó, anh ấy sẽ xoa đầu cậu nói: "bé con là giỏi nhất", đôi khi anh ấy sẽ chơi cùng cậu. Khi bị cậu đánh bại tơi tả, anh sẽ ném máy điều khiển đi rồi ca thán:" Chuuya đúng là quá tuyệt luôn". Nakamura, người đến giao đồ ăn, lấy đồ ăn đã được chuẩn bị cẩn thận từ hộp giữ nhiệt ra và xếp chúng vào đĩa, sau khi hướng dẫn vài câu anh ta nhanh chóng rời đi, sợ rằng Chuuya sẽ hỏi mình những câu không có câu trả lời.
Nếu không có Dazai người mà Chuuya yêu quý nhất, ở nhà dường như chẳng còn gì thú vị nữa.
Notes:
Chuuya được Kouyou huấn luyện vì Dazai khi đó mới chỉ nhậm chức thủ lĩnh được khoảng một năm, không thể dành nhiều thời gian rảnh đích thân dạy dỗ cậu. Trước khi Chuuya học cách kiểm soát siêu năng lực của mình, Dazai luôn đưa Chuuya đi cùng mọi nơi, đến các cuộc họp, đàm phán và du lịch. Hắn cũng từ chối mọi cuộc giao lưu xã hội không cần thiết, đến nỗi thậm chí còn có tin đồn rằng ông trùm Mafia có một đứa con ngoài giá thú. Tất nhiên, tin đồn thất thiệt nhanh chóng được Dazai kiểm soát, và tất cả những người đồn thổi về nó đều bị hắn xử lý.
Dazai muốn tách ra ngủ riêng với Chuuya vì cậu đã lớn hơn, các đặc điểm ngoại hình của cậu ngày càng trở nên rõ ràng hơn, chẳng hạn như vóc dáng thon thả đặc trưng của tuổi teen, nhờ việc tập thể dục tốt và cung cấp chất dinh dưỡng đầy đủ, những phần cần phát triển đều phát triển khá đầy đặn. Dazai sợ rằng khi ôm Chuuya đi ngủ, hắn sẽ không thể kiềm chế được phản ứng của mình. Về việc tắm rửa, ban đầu đều là Dazai giúp Chuuya tắm, nhưng trong khi tắm, hắn nhìn vào cơ thể mềm mại trắng trẻo của đứa trẻ, dần dần cảm thấy có gì đấy không ổn nên hắn để cậu tự tắm sau đó.
Thành thật mà nói, Dazai không biết từ lúc nào mình đã yêu Chuuya. Lúc đầu, hắn vội vã đến hiện trường vụ nổ với ý định chiêu mộ người có năng lực, nhưng bởi vì bản tính đặc biệt của Chuuya, hắn bắt đầu chăm sóc cậu một cách chu đáo. Có lẽ Dazai dần yêu cậu bé Chuuya trong suốt thời gian cả hai ở bên nhau, hoặc có lẽ hắn đã yêu bé con ấy ngay từ khoảnh khắc hắn kéo đứa trẻ ra khỏi đống đổ nát, lau sạch bụi trên gương mặt non nớt ấy.
Trong nhà có camera giám sát và điện thoại của Chuuya có chức năng định vị nên Dazai sẽ nắm được tình hình chung để đảm bảo an toàn cho cậu, nhưng vì quyền riêng tư của bé con nên hắn sẽ không kiểm tra thường xuyên hay sát sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro