Hôn cách tường
Lưu Thanh Tùng dựa vào trên tường, túm chặt cà vạt của Yang Daein, cho anh một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
_____
Kết thúc trận đấu, trên hành lang vẫn còn staff lui tới. Lưu Thanh Tùng phỏng vấn xong xuôi đang cúi đầu chơi điện thoại, bỏi vì thất thần mà suýt nữa đụng phải staff đi ngang qua, cuối cùng bị một người nhanh tay nhanh mắt kéo tay lại.
Chân Lưu Thanh Tùng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng người ta.
Yang Daein đỡ lấy cánh tay cậu, ôm lấy bả vai Lưu Thanh Tùng gật đầu mỉm cười với staff. Lưu Thanh Tùng bị anh ôm, cậu có cảm giác bàn tay trên vai mình có hơi dùng lực.
Di động bị anh rút ra. Yang Daein mặt không đổi sắc cất điện thoại của Lưu Thanh Tùng vào túi mình, thấy ánh mắt của cậu, anh mỉm cười, nói: "Anh tới tìm em."
Tùy tiện bị đẩy vào một căn phòng nghỉ không người, Lưu Thanh Tùng dựa lên bức tường phía sau, vừa vặn bật đèn lên. Yang Daein không mặc áo vest ngoài, cổ tay sơ mi xắn cao lên, trông bộ dáng vẫn nghiêm túc như ngày thường.
Lưu Thanh Tùng cười nhạt, túm chặt lấy cà vạt Yang Daein làm anh cúi xuống, sau đó chống chóp mũi hôn anh.
Phía sau tường là hành lang, cửa không có khoá trái, Lưu Thanh Tùng dựa lên tường có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cậu hơi run rẩy vươn tay đặt lên vai Yang Daein, chợt cảm giác hình như có gì đó nóng cương chạm lên bắp đùi mình.
"Sẽ làm bẩn đồng phục đấy..." Lưu Thanh Tùng bắt lấy tay Yang Daein, ngước đầu nhìn anh, trong mắt toàn là hoảng sợ. Đồng phục WBG màu trắng, cho dù là vò nát hay bị dính cái gì lên thì chỉ cần liếc mắt một cái là thấy hết, cậu không muốn bị đồng đội bàn tán sau lưng rằng mình ngủ với coach.
Yang Daein dùng ngón cái và ngón trỏ khoanh lại cổ tay cậu, lực tay không mạnh nhưng khiến người ta không thể nào sinh ra cảm giác muốn trốn thoát. Anh cúi đầu nhìn Lưu Thanh Tùng , giọng nói ẩn chứa mùi vị lừa người: "Tùng Tùng, chỉ một lúc thôi."
Xưng hô là học đồng đội cậu. GMH WBG từ trên xuống dưới đều thống nhất xưng hô như vậy, lần đầu Lưu Thanh Tùng nghe Yang Daein gọi như vậy, cả người cậu tê dại. Anh không giống những người đồng đội khác, cũng có thể là cậu nghĩ nhiều, nhưng khi Yang Daein gọi tên cậu, ngữ khí rất ám muội, ánh mắt từ mặt cậu dời đi trông cực kì lộ liễu.
Lưu Thanh Tùng bị ghim ở trên tường, cậu nhìn thẳng vào mắt Yang Daein, sau đó vươn tay cởi cà vạt của coach.
Di động bị ném trên bàn đột nhiên rung lên, đầu óc mê mẩn của Lưu Thanh Tùng lúc này mới nhớ ra bọn họ vẫn đang ở sân thi đấu, trong nháy mắt cứng cả eo.
Yang Daein lấy lại cà vạt trên tay Lưu Thanh Tùng buộc vào cổ tay cậu, còn không quên xoa xoa những chỗ bị đỏ. Kỹ năng trói rất điêu luyện, bởi vậy, trừ da thịt bên ngoài có cảm giác ra, còn lại Lưu Thanh Tùng không thấy đau chỗ nào cả. Cậu dựa lên tường nhìn Yang Daein, liếm liếm môi, vừa định nói gì đó, lại thấy bóng coach nhà mình trên mặt tường pha lê đang thong dong cởi cà vạt đeo lại lên cổ.
Đồng tử Lưu Thanh Tùng co rút: "Còn muốn đeo lại?"
Yang Daein bật cười, tựa hồ cảm thấy phản ứng của Lưu Thanh Tùng rất thú vị. Anh thong thả vuốt phẳng nếp nhăn trên cà vạt, câu lấy ngón tay Lưu Thanh Tùng : "Đi thôi."
Lúc Lưu Thanh Tùng lên xe buýt, cậu đeo khẩu trang, khoá kéo đồng phục đội bị kéo chuẩn chỉ lên tới xương quai xanh, cổ áo che khuất cao tới nửa bàn tay. Lý Nguyên Hạo ngồi cạnh cậu phán xét nửa ngày, hỏi một câu: "Không nóng hả?"
Lưu Thanh Tùng sợ bị người ta nhìn ra manh mối, buồn bực trả lời: "Chuyện mày à."
Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, độ ấm của điều hoà rất thấp song vẫn cảm thấy khô nóng như cũ. Cảm giác dính nhớp ở lòng bàn tay bám vào da mãi không biến mất dù đã rửa sạch. Lưu Thanh Tùng nắm lấy cổ tay áo, liếm môi, đột nhiên bả vai bị Ngụy Bác Hàm ở phía sau nắm lấy.
Phản ứng của cậu có hơi lớn, vội vàng ngồi thẳng người. Ngụy Bác Hàm cầm di động của cậu đưa qua: "Coach Daeny bảo anh vứt điện thoại lại ở chỗ ổng."
Lý Nguyên Hạo: "Không đúng, cái này mà mày cũng vứt được à?"
Lưu Thanh Tùng liếm một môi, nghĩ thầm, may mắn đang đeo khẩu trang nên không ai có thể nhìn ra mặt cậu đang đỏ bừng.
Cậu mở màn hình di động, trên cùng là một cái tin nhắn chưa đọc của coach.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên để điện thoại lên đầu gối, một lát sau, chờ thấy bên người khác không còn chú ý động tĩnh của mình nữa mới lại lần nữa cầm lên, do dự gửi đi một cái emoji ok.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro