Chương 7 : Một mình giữa thế gian

Thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày một, nhưng với Haerin, mọi thứ như đang mờ dần đi. Có những lúc, em không còn nhớ rõ lần cuối cùng mình thực sự cảm thấy khỏe mạnh là khi nào. Những cơn đau đầu dồn dập, đôi lúc là chóng mặt khi đứng dậy quá nhanh, làm em nhận ra rằng cơ thể mình không còn như trước. Nhưng Haerin không than vãn, không sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời em chưa từng êm ả, và bây giờ cũng chẳng có gì để em thấy ngạc nhiên hay sợ hãi nữa.


Một ngày bình thường như bao ngày khác, Haerin quyết định xin nghỉ học một buổi để đến bệnh viện. Đường phố vẫn đông đúc như mọi ngày, nhưng trong lòng em, mọi thứ dường như đã đứng yên từ lâu. Ngồi trên xe buýt, Haerin nhìn qua cửa sổ, theo dõi từng dòng người qua lại. Những khuôn mặt xa lạ, những bước chân vội vã. Trong lòng em bỗng cảm thấy một khoảng trống lạ thường. Đó không phải nỗi cô đơn mới xuất hiện, mà là sự tĩnh lặng từ lâu nay đã trở thành bạn đồng hành của em.


Bước vào bệnh viện, Haerin cảm thấy không khí lạnh lẽo và vô cùng xa cách. Những bước chân nặng nề, nhưng ánh mắt em vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Em lặng lẽ đợi đến lượt mình, nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt dửng dưng. Những bệnh nhân đi qua với nỗi lo lắng, căng thẳng hiện rõ trên gương mặt, nhưng Haerin không cảm thấy có bất kỳ điều gì khác biệt. Bệnh tật, đối với em, chỉ là một phần nữa của cuộc sống. Cũng như tất cả những thứ khác đã qua đi trong đời.

---

Khi tên em được gọi, Haerin đứng dậy và bước vào phòng khám. Vị bác sĩ già với mái tóc đã bạc một phần nhìn em qua cặp kính dày cộp. Ông mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút đăm chiêu.


"Cháu là Haerin, đúng không?" Ông hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý.


Haerin gật đầu. "Vâng, cháu đây."


Ông ngồi xuống, lật mở tập hồ sơ của em, nét mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn khi ông đọc qua các kết quả xét nghiệm trước đó.

"Cháu có gặp vấn đề sức khỏe gì không?" ông hỏi.

"Cháu thường xuyên bị đau đầu và chóng mặt," Haerin trả lời, giọng điệu không có chút bối rối nào. "Nhưng cháu nghĩ là do thiếu ngủ hoặc căng thẳng thôi."


Bác sĩ ngừng lại một chút, rồi hít sâu trước khi tiếp tục. "Kết quả xét nghiệm cho thấy, cháu có thể đang mắc phải một căn bệnh... rất nghiêm trọng." Ông ngừng lời, ánh mắt dò xét Haerin để xem em có phản ứng gì.


Haerin không hề biến sắc. "Cháu hiểu," em trả lời đơn giản, như thể mọi thứ đang rất đỗi bình thường.


"Có lẽ cháu cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ về điều này, nhưng tôi sẽ sắp xếp thêm một số xét nghiệm để chắc chắn hơn," bác sĩ nói thêm, nhưng đôi mắt ông vẫn không thể rời khỏi vẻ mặt bình thản đến lạ thường của cô gái trước mặt.


Haerin khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng và bình tĩnh. "Không sao đâu, bác. Dù là gì, cháu cũng sẽ đón nhận thôi."


Bác sĩ khẽ thở dài, có lẽ ông chưa từng gặp ai như Haerin. Những người trẻ như em, khi đối diện với một thông báo chấn động như thế, thường sẽ sợ hãi, lo âu, thậm chí là hoảng loạn. Nhưng với Haerin, dường như không có gì khiến em phải sợ hãi nữa. Em đã quá quen với việc đón nhận những nỗi đau và mất mát.

---

Haerin rời khỏi bệnh viện, bước chân nhẹ tênh nhưng lòng thì nặng trĩu. Trời đã về chiều, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua từng tán cây, len lỏi giữa những con phố quen thuộc. Cảm giác thanh thản sau buổi gặp với bác sĩ không làm em thấy nhẹ nhàng hơn, mà ngược lại, như một vết thương âm ỉ chưa lành hẳn. Những gì đang diễn ra trong cuộc sống của em khiến Haerin không thể không nghĩ về sự trống trải đã theo em suốt cuộc đời.


Em cứ bước đi vô định, để mặc đôi chân dẫn lối qua từng con đường mà em chẳng rõ mình muốn đi đâu. Bất chợt, Haerin dừng lại khi bắt gặp một cảnh tượng quen thuộc, nhưng với em, nó luôn xa lạ và đầy xót xa. Một gia đình nhỏ đang chơi đùa bên công viên ven đường. Đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, ngây thơ cười nói, đôi mắt long lanh niềm vui khi được cả ba và mẹ cùng chơi trò trốn tìm. Cả hai người lớn đều cười đùa vui vẻ, ánh mắt đầy yêu thương và quan tâm hướng về đứa con nhỏ bé của mình.


Haerin đứng lặng nhìn một lúc lâu, cảm giác trong lòng nhói lên. Cảnh tượng đó—gia đình, sự gần gũi, tình yêu thương—những thứ mà em chưa từng có. Ba mẹ em là ai? Họ trông như thế nào? Tại sao họ lại rời xa em từ khi em chưa kịp nhớ nổi khuôn mặt họ? Những câu hỏi không bao giờ có lời đáp cứ lặng lẽ dày vò Haerin, nhưng em đã quá quen với nó. Nỗi tủi thân, cảm giác như bị bỏ rơi, đã trở thành một phần của em từ rất lâu rồi. Lúc này, nhìn gia đình hạnh phúc kia, lòng Haerin chợt dâng lên một nỗi cô đơn sâu thẳm, nhưng em không thể rơi nước mắt. Nước mắt dường như đã khô cạn từ lâu.


Em tiếp tục bước đi, rời khỏi công viên, nhưng hình ảnh gia đình nhỏ kia cứ ám ảnh mãi trong đầu em. Những tiếng cười của đứa trẻ vẫn vang vọng trong không gian, như nhắc nhở em về sự thiếu thốn tình yêu và sự ấm áp mà em chưa bao giờ có. Một cảm giác trống trải đến lạnh lẽo, bao quanh em như một lớp sương mù không thể xua tan.


Bước chân Haerin dần đưa em tới một ngã tư nhỏ, và lần này, em lại bị thu hút bởi một cặp tình nhân đang đi dạo trên vỉa hè đối diện. Họ nắm tay nhau, bước đi chậm rãi, trao cho nhau những ánh nhìn dịu dàng và thân mật. Người con trai khẽ cúi đầu, thì thầm điều gì đó vào tai cô gái, khiến cô bật cười khúc khích. Ánh mắt của họ chỉ nhìn thấy nhau, như thể thế giới xung quanh không còn tồn tại.



Haerin dừng lại, nhìn theo bóng dáng họ khuất xa dần. Một hình ảnh khác lại hiện lên trong tâm trí em—Danielle. Những ngày trước, khi Danielle vẫn còn xuất hiện trong cuộc sống của em, sự hiện diện của cô ấy giống như ánh nắng ấm áp xua tan đi bóng tối mà Haerin luôn chìm đắm. Dù mối quan hệ giữa họ không rõ ràng, không quá thân thiết, nhưng với Haerin, Danielle là người duy nhất làm em cảm thấy được an ủi, cảm thấy cuộc đời mình có một chút ánh sáng.



Nhưng bây giờ, Danielle đã không còn ở bên em nữa. Cô ấy có cuộc sống riêng, có người mới. Giống như cặp tình nhân mà Haerin vừa nhìn thấy, Danielle đã tìm thấy niềm vui trong tình yêu của mình, còn Haerin thì vẫn ở đây, một mình giữa dòng đời. Mỗi ngày trôi qua, hình ảnh của Danielle dần trở nên mờ nhạt, và Haerin cũng không chắc liệu mình có còn quan trọng với Danielle hay không. Nhưng dẫu có như thế nào, trong lòng Haerin, cô ấy vẫn là một phần quan trọng, một người mà em không bao giờ muốn mất đi.


Haerin cúi đầu, thở dài. Cảm giác mất mát lại dâng lên, nhưng lần này, nó không chỉ là về gia đình mà em chưa từng biết. Nó còn là về người duy nhất từng làm trái tim em ấm áp, nhưng giờ đây, người đó cũng đã xa rời em. Giữa những dòng suy nghĩ lộn xộn, Haerin bước đi tiếp, để mặc cho bóng chiều dần bao phủ lấy mình.





...

Haerin không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết rằng từng bước chân đều đưa em ra xa hơn khỏi những kỷ niệm vui vẻ mà em đã có với Danielle. Cô ngẩng lên nhìn bầu trời dần tối lại, những đám mây xám xịt khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Cảm giác cô đơn lại ùa về, như một cơn sóng vỗ về trái tim em, khiến nó như bị dìm sâu vào đáy biển. Em tự hỏi liệu có phải sự hiện diện của Danielle đã giúp em cảm thấy lớn lên, và giờ đây, khi cô ấy không còn bên cạnh, tất cả chỉ càng trở nên bé nhỏ, như những mảnh ghép vỡ vụn không thể xếp lại được.


Khi ánh đèn đường bắt đầu bật sáng, Haerin nhận ra mình đã đi lạc lối. Mọi thứ xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, như thể mọi màu sắc đã bị vẽ lại bằng một gam màu u ám. Những con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, và lòng em đầy ắp sự hoài nghi. Mỗi bước chân đều như một câu hỏi không lời, một lần nữa, em lại tự hỏi mình sẽ phải làm gì để tìm thấy được ý nghĩa trong cuộc sống này.


Bước đi trên vỉa hè, em bất chợt nghe thấy tiếng cười của những nhóm bạn trẻ xung quanh. Họ ríu rít, vui vẻ, không hay biết rằng bên cạnh mình có một người đang chìm trong suy tư. Haerin cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó chỉ giống như một chiếc mặt nạ tạm bợ, không thể che giấu đi nỗi trống rỗng bên trong. Em cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng trong chính cuộc đời của mình, không thuộc về đâu cả.


Khi đến gần một quán cà phê nhỏ, Haerin dừng lại. Những mùi hương quen thuộc của cà phê và bánh ngọt tràn ngập không gian, khiến em chợt nhớ đến những buổi chiều cùng Danielle ngồi trò chuyện và thưởng thức món yêu thích. Như một thói quen, em vô thức bước vào quán, ngắm nhìn xung quanh, nhưng hôm nay quán lại không có bóng dáng nào quen thuộc.


Nhìn vào gương, Haerin thấy hình ảnh của mình phản chiếu: đôi mắt mệt mỏi, làn da nhợt nhạt, và nụ cười thiếu sức sống. Cảm giác thiếu vắng bắt đầu bao trùm lấy em, làm em cảm thấy bản thân mình bé nhỏ hơn bao giờ hết. Em cố gắng nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn mạnh mẽ, rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng những lời tự an ủi đó dần trở nên vô nghĩa. 


Bước ra khỏi quán, Haerin cảm thấy không khí bên ngoài lạnh lẽo hơn. Bầu trời đen tối, những ngôi sao dần xuất hiện, nhưng không có một ngôi sao nào có thể làm sáng lên cuộc đời em lúc này. Hình ảnh gia đình hạnh phúc và cặp tình nhân vẫn luôn ám ảnh, cứ lởn vởn trong tâm trí em. Mỗi lần nghĩ đến Danielle, tim Haerin lại quặn lên như thể bị ai đó bóp nghẹt. Tại sao mọi thứ lại phải diễn ra như vậy? Tại sao em không thể giữ lại những người mà em trân quý?

Chậm rãi, em hướng đôi chân về nhà, cảm giác nặng nề như thể cả thế giới đang đè lên vai mình. Trên đường về, Haerin nhận ra rằng những gì em đang trải qua không chỉ đơn thuần là nỗi buồn về Danielle mà còn là những khao khát mãnh liệt về tình yêu, sự chấp nhận và cái cảm giác được thuộc về. Cuộc sống không chỉ có những mảng màu sáng, mà còn có những khoảng tối mà em phải đối mặt một mình.

Đến trước cửa nhà, Haerin dừng lại một chút. Em hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình sẽ không để nỗi buồn chi phối. Nhưng điều đó thật khó. Khi bước vào, căn nhà lại im ắng như một chiếc vỏ sò trống rỗng, không có âm thanh, không có hơi ấm. Em gục đầu vào cửa, tự hỏi liệu có khi nào mình sẽ tìm thấy một nơi để thuộc về, hay liệu em sẽ mãi mãi là một người lữ hành trong thế giới mênh mông này.

Cảm giác như mình càng lúc càng trở nên nhỏ bé trong một cuộc sống đầy rẫy những khao khát chưa bao giờ được thực hiện, Haerin lặng lẽ ngồi xuống, ôm chặt lấy đầu gối. Cô không biết mình có thể làm gì trong lúc này, nhưng em biết một điều: cuộc sống này sẽ không dễ dàng, và em sẽ phải tự mình tìm ra con đường cho riêng mình, dù con đường đó có thể mờ mịt đến đâu.



tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro