Bên em là bình yên
Cơn mưa chiều nay đột ngột đổ xuống khi Haerin vừa tan học. Trời bắt đầu âm u từ giữa buổi chiều và lúc này những cơn gió lạnh thổi qua làm những chiếc lá xoay tròn trên đường. Haerin bước nhanh về phía mái hiên của một cửa hàng nhỏ ven đường để tránh mưa. Những giọt nước bắt đầu rơi mạnh hơn, tạo thành từng màn nước mỏng che mờ cảnh vật xung quanh.
Haerin kéo áo khoác lại gần mình hơn, ngước lên nhìn trời. Cơn mưa không có dấu hiệu sẽ dứt sớm và em đang nghĩ đến việc chạy một mạch về nhà thì bất ngờ một chiếc ô trong suốt nhẹ nhàng che lấy em.
Haerin quay lại và nhận ra Danielle đang đứng ngay cạnh mình, cầm ô với nụ cười dịu dàng trên môi. "Em lại quên mang ô à?"
Haerin khẽ nhếch môi, hơi bất ngờ. "Em không nghĩ là trời sẽ mưa..."
Danielle mỉm cười, không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng kéo Haerin lại gần mình hơn để cả hai cùng chung dưới chiếc ô. Họ bước đi chậm rãi trên con đường ướt mưa, trong không gian tràn ngập tiếng lộp độp của nước rơi trên mặt đường và trên ô.
Trong chiếc ô nhỏ bé ấy, không gian như chỉ thuộc về hai người. Haerin nhìn thẳng phía trước, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cả hai đã làm lành với nhau sau những hiểu lầm và giờ đây, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Mọi khoảng cách giữa họ đã biến mất, và sự hiện diện của Danielle bên cạnh làm Haerin cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
"Em có lạnh không?" Danielle bất chợt hỏi, giọng chị ấm áp giữa không gian mưa lạnh.
Haerin khẽ lắc đầu, nhưng không thể giấu được chút đỏ ửng trên má. "Em ổn mà."
Danielle đưa mắt nhìn Haerin, ánh mắt chị vẫn luôn dịu dàng như thế. Có lẽ từ trước đến nay, Danielle luôn quan tâm Haerin theo cách riêng của mình, chỉ là đôi khi Haerin chưa kịp nhận ra điều đó. Bây giờ, khi đã qua đi những hiểu lầm và khó khăn, Haerin cảm nhận được rõ ràng hơn sự quan tâm và chăm sóc mà Danielle luôn dành cho mình.
Khi đi đến trước nhà Haerin, Danielle khẽ dừng lại, buông ô xuống một chút để ánh đèn đường lấp lánh chiếu lên khuôn mặt của Haerin. "Chị về nhé. Nhớ vào nhà ngay, không được đứng ngoài lâu đấy."
Haerin gật đầu, nhưng trước khi Danielle quay đi, em khẽ nói "Chị muốn vào uống gì đó không? Em nghĩ trời còn mưa lâu đấy."
Danielle thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười nhẹ lại nở trên môi chị. "Được thôi, chị không từ chối."
Haerin dẫn Danielle vào nhà, cẩn thận để chiếc ô ngoài cửa. Khi vừa vào nhà, ánh đèn ấm áp chiếu lên người cả hai, Haerin mới nhận ra áo của Danielle đã bị ướt một chút vì mưa tạt. Áo khoác của chị dường như cũng chẳng giúp được nhiều.
"Chị bị ướt rồi !" Haerin lên tiếng, đôi mắt em lộ rõ sự lo lắng. "Chị đợi em chút, em sẽ lấy đồ khô cho chị."
Trước khi Danielle kịp phản ứng, Haerin đã nhanh chóng đi lên lầu và quay lại với một bộ quần áo ấm áp của mình. "Chị thay tạm bộ này đi. Đừng để bị cảm nhé !" Haerin nói, tay em đưa quần áo cho Danielle với sự chăm sóc tỉ mỉ.
Danielle nhìn bộ đồ trong tay, ánh mắt chị thoáng ngỡ ngàng rồi mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn em, Haerin."
....
Danielle cảm nhận lớp vải mềm mại bao quanh cơ thể, mùi hương của Haerin thoang thoảng, dễ chịu mà lại khiến chị hơi ngại ngùng. Quần áo của Haerin có chút rộng so với chị nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp đến lạ. Mặc dù trước đó chị đã hơi lạnh vì mưa nhưng giờ đây, sự ấm áp từ bộ đồ cùng với sự chăm sóc của Haerin làm lòng chị dịu lại.
Chị nhìn xuống tay áo hơi dài, để lộ đôi tay nhỏ nhắn của mình. Mỗi khi cử động, chị cảm thấy như đang khoác lên mình không chỉ quần áo, mà cả sự quan tâm của Haerin. Danielle khẽ cười, cảm giác vừa thoải mái, vừa thân thuộc lại có chút lạ lẫm. Không phải ai cũng có cơ hội được mặc đồ của người khác như thế này, và điều đó khiến trái tim chị dường như rung động nhẹ nhàng hơn.
Cảm giác ấy thật ấm áp, như thể Danielle đang mang theo cả một phần của Haerin bên mình.
Trong khi nước đun sôi, em quay lại và thấy Danielle đã thay bộ đồ của mình. Bộ quần áo thoải mái và hơi rộng khiến Danielle trông vừa đáng yêu vừa dễ gần hơn.
Danielle nhìn Haerin, có chút ngượng ngùng nhưng cũng có gì đó gần gũi hơn giữa họ. "Chị thấy ổn hơn chưa?" Haerin hỏi khi bước đến, đưa cho chị một tách trà nóng.
"Ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn em." Danielle đón lấy tách trà từ tay Haerin, sự ấm áp lan tỏa từ tách trà nóng và cả từ sự quan tâm của Haerin khiến lòng chị nhẹ nhõm hơn.
Hai người cùng ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Mưa vẫn đều đều, nhưng trong căn phòng này, không gian ấm áp và yên bình như tách biệt khỏi thế giới ngoài kia. Haerin lén liếc nhìn Danielle, trong lòng em hiện lên một cảm giác đặc biệt mà em chưa từng trải qua.
Bật một bộ phim lên xem chưa được bao lâu thì Haerin khẽ bật cười khi thấy Danielle đã gục đầu lên vai mình, hơi thở của chị nhẹ nhàng và đều đặn. Ánh sáng từ màn hình tivi phản chiếu lên gương mặt thanh thoát của Danielle, làm nổi bật đôi hàng mi khẽ rung rinh theo từng nhịp thở. Haerin cố gắng không cử động, dù cảm giác tê mỏi dần len lỏi qua vai và cánh tay. Em biết rằng nếu nhúc nhích, Danielle có thể sẽ tỉnh giấc và em không muốn điều đó xảy ra.
Mỗi lần cảm nhận được sức nặng của Danielle trên vai, Haerin lại thấy lòng mình mềm mại hơn. Khoảnh khắc yên bình này, dù có chút khó chịu về thể xác nhưng trong lòng em lại tràn ngập sự ấm áp. Ánh mắt em dịu dàng khi nhìn Danielle, như muốn bảo vệ giấc ngủ ngọt ngào ấy.
Một giờ trôi qua, và cảm giác tê mỏi trên vai đã trở nên rõ rệt, nhưng Haerin vẫn không di chuyển. Đôi mắt em dù hơi cay vì căng thẳng nhưng vẫn kiên định. Em lặng lẽ ngắm nhìn Danielle ngủ, trái tim bỗng nhiên cảm thấy bình yên lạ thường.
"Chỉ cần chị ngủ ngon, tất cả mọi thứ đều đáng giá !" Haerin nghĩ thầm, nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Danielle cựa mình, đôi mắt khẽ chớp chớp vài lần trước khi nhận ra rằng mình đã ngủ gục trên vai Haerin suốt một thời gian dài. Khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Haerin, chị cảm thấy vô cùng áy náy.
"Chị xin lỗi, Haerin à. Chị không ngờ lại ngủ quên lâu như vậy !" Danielle thì thầm, giọng hơi ngượng ngùng.
Không để Haerin nói gì thêm, Danielle liền vươn tay xoa bóp nhẹ nhàng vai em, cảm thấy áy náy vì đã khiến em phải ngồi cứng đờ trong suốt thời gian chị ngủ.
"Vai em chắc là mỏi nhừ rồi !!" Danielle nói, giọng đầy lo lắng.
Haerin cười mỉm, vẻ mặt như thể điều đó chẳng hề quan trọng. "Không sao đâu mà. Em chịu được." Nhìn thấy vẻ hối lỗi của Danielle, Haerin không muốn chị phải lo lắng thêm.
"Chị có muốn vào phòng em ngủ cho thoải mái không? Nếu chị mệt, em sẽ bế chị vào." Haerin nói với giọng trêu đùa nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh chút nghịch ngợm.
Danielle bật cười, sự mệt mỏi dường như tan biến khi nghe câu nói đùa của Haerin. "Em sẽ bế chị thật à?" Danielle hỏi lại, nụ cười vẫn còn đọng trên môi nhưng trong đôi mắt lại ánh lên chút ấm áp.
Haerin nhún vai một cách đầy tự tin. "Nếu chị muốn, em sẽ bế." em đáp, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, khiến Danielle không thể nhịn được cười. Dù vậy, cả hai đều cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm ngọt ngào ẩn sau những lời nói đùa ấy.
Danielle cười đầy tinh nghịch, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. "Vậy thì bế chị đi," chị nói, rồi dang hai tay ra như đứa trẻ đang đợi được ôm, rõ ràng đang mong chờ Haerin thực sự bế mình.
Haerin nhìn Danielle, không khỏi bật cười trước sự trêu đùa này. "Thật sự muốn em bế chị hả?" Em hỏi lại nhưng không đợi câu trả lời, Haerin cúi người xuống và nhẹ nhàng luồn tay qua eo Danielle, nhấc bổng chị lên một cách dễ dàng. Danielle giật mình, rồi bật cười thành tiếng, đôi tay theo phản xạ vòng quanh cổ Haerin để giữ thăng bằng.
"Chị nặng quá!" Haerin nói đùa, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tự tin. Danielle không thể ngừng cười, vừa ngượng vừa vui. "Thế mà em vẫn bế được chị cơ đấy," chị đáp, có chút thán phục nhưng cũng không giấu được sự thích thú trong giọng nói.
Haerin nhẹ nhàng đặt Danielle lên giường, rồi lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của chị. "Giờ thì chị ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa," em nói dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt Danielle.
Danielle cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm từ Haerin, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. "Cảm ơn em, Haerin." chị thì thầm, cảm giác vô cùng may mắn khi có em bên cạnh.
Haerin mỉm cười, cúi xuống đặt một chiếc chăn lên người Danielle. "Ngủ ngon nhé," em nói, trước khi rời khỏi phòng, để lại chị với sự yên bình trong không gian tĩnh lặng.
Danielle nhìn theo Haerin đang định rời đi, nhưng ngay khi em vừa bước đến cửa, chị vội vàng nói "Khoan đã!"
Haerin quay lại, ngạc nhiên. "Sao thế chị?" em hỏi.
Danielle nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch. "Chị không ngủ được nếu không có em bên cạnh." chị nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng đầy sự kiên quyết. "Lên đây ngủ cùng chị đi, rồi chị mới chịu ngủ."
Haerin hơi chần chừ, nhìn vào giường rồi lại nhìn Danielle. "Nhưng mà..." em chưa kịp nói hết câu thì Danielle đã kéo chăn sang một bên, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình, như một lời mời không thể từ chối.
Haerin khẽ thở dài rồi bước tới, cuối cùng chịu thua trước sự cương quyết của chị. "Được rồi, em chịu thua." em nói, rồi trèo lên giường nằm cạnh Danielle.
Ngay lập tức, Danielle kéo chăn phủ lên cả hai, sau đó xoay người áp sát vào Haerin, dựa đầu lên vai em. "Như thế này mới ấm áp," chị thì thầm, giọng có phần dịu dàng hơn.
Haerin bất giác mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Em nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Danielle bên cạnh, và dần dần, cả hai chìm vào giấc ngủ trong sự bình yên của đêm tối.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro