Hương vị của hạnh phúc

Một buổi chiều tĩnh lặng, Haerin ngồi tựa lưng vào sofa, đôi mắt dõi theo những hình ảnh trên màn hình TV nhưng trong lòng lại chẳng mấy chú ý đến bộ phim đang chiếu. Trời bên ngoài không có tiếng mưa, không có gió lớn, chỉ có ánh nắng chiều nhàn nhạt rọi qua khung cửa sổ.


Căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người, một không gian riêng tư vừa đủ để không ai cảm thấy gò bó. Danielle ngồi bên cạnh Haerin, cả hai cùng xem phim như mọi lần. Nhưng hôm nay có điều gì đó khác biệt. Danielle bỗng quay sang nhìn Haerin, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi. 


Chẳng cần nói lời nào, chị khẽ dịch người, ngồi hẳn vào lòng Haerin. Sự thay đổi này khiến Haerin hơi bất ngờ, nhưng không hề phản đối. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Danielle khiến lòng em dâng lên những cảm xúc khó tả. Đôi tay của Haerin từ từ vòng qua eo chị, giữ lấy chị một cách nhẹ nhàng.



Danielle tiếp tục xem phim, mắt chị chăm chú dõi theo từng chi tiết trên màn hình. Còn Haerin, thay vì tập trung vào phim, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn xuống mái tóc xoăn mềm của chị. Không kìm được sự thích thú, Haerin đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc xoăn ấy. Tóc của Danielle thật mềm thật dễ chịu, cứ như những đám mây nhỏ, từng lọn xoăn tự nhiên nằm gọn trong tay Haerin. 



Danielle thoáng cười khi cảm nhận được sự nghịch ngợm từ đôi tay của Haerin nhưng chị không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa lưng vào người em hơn, cảm giác thoải mái và bình yên tràn ngập trong lòng. Haerin không để ý đến thời gian trôi qua, chỉ mãi đắm chìm trong việc vuốt tóc Danielle, hết xoắn lại thả ra, như thể đang chơi đùa với một điều gì đó thật quý giá.



"Chị xem phim vui không?" Haerin hỏi nhỏ, giọng thì thầm ngay bên tai chị.


"Ừ, hay lắm" Danielle trả lời, giọng chị cũng nhẹ nhàng như làn gió nhưng có chút hơi thở thư thái, như thể mọi thứ xung quanh đều dễ chịu đến lạ thường. "Nhưng mà có em ở đây thì còn hay hơn."


Haerin khẽ bật cười, tay vẫn không ngừng nghịch những lọn tóc của Danielle. Cảm giác thật thân mật, thật gần gũi nhưng không hề khiến em ngại ngùng. Trái lại, sự gần gũi này càng làm Haerin cảm thấy dễ chịu như thể em đã quen với việc có Danielle trong lòng, một thói quen mà em chẳng muốn bỏ đi.


Cả hai cứ ngồi như vậy, chẳng ai muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp. Danielle dường như cũng thoải mái với tư thế này, gương mặt thả lỏng tựa lên ngực Haerin, mắt chăm chú vào màn hình. Trong khi đó, Haerin thì vẫn say sưa với trò nghịch tóc, thỉnh thoảng lại cúi xuống hít hà hương thơm thoang thoảng từ mái tóc ấy. 


"Em thích nghịch tóc chị lắm hả?" Danielle hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút tinh nghịch.


"Dạ, tóc chị đẹp mà." Haerin trả lời thật thà. "Với lại, em thấy nghịch tóc chị vui lắm."



Danielle cười, cảm thấy trái tim mình như mềm ra trước sự chân thành ấy. Chị không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này. Cảm giác an toàn và gần gũi mà Haerin mang đến khiến chị không muốn thay đổi điều gì, không muốn rời khỏi nơi đây.



Haerin cũng im lặng, chỉ còn lại tiếng phim rì rầm trên TV và những động tác nhẹ nhàng từ đôi tay đang vuốt ve mái tóc của Danielle. Không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ cần những khoảnh khắc yên bình như thế này, cả hai đã hiểu nhau nhiều hơn. Những khoảng cách dường như biến mất, chỉ còn lại sự yêu thương và sự gắn bó đang lớn dần giữa họ.



Khi bộ phim kết thúc, Danielle khẽ duỗi người, nhưng vẫn ngồi yên trong lòng Haerin. Chị ngước lên nhìn em, đôi mắt ánh lên sự trìu mến và yên bình.


"Em dễ thương thật đấy, Haerin !" Danielle khẽ nói, đôi môi cong nhẹ trong một nụ cười ấm áp.


Haerin chỉ mỉm cười, siết nhẹ vòng tay hơn chút, cảm nhận hơi ấm từ Danielle lan tỏa. Đôi tay em vẫn giữ chặt lấy chị như thể không muốn để bất kỳ thứ gì có thể chia cắt họ. Chỉ cần ở cạnh nhau như thế này, mọi thứ đều trở nên thật dễ dàng và yên bình.








Sau khi bộ phim kết thúc, cả Haerin và Danielle vẫn còn đang tận hưởng cảm giác ấm áp của sự gần gũi. Danielle đứng dậy trước, kéo nhẹ Haerin ra khỏi chiếc sofa êm ái. 


"Chị đói rồi, làm gì ăn đi," Danielle nói với giọng ngọt ngào, rồi xoay người đi về phía bếp.



Haerin nhìn theo chị, một nụ cười nhẹ hiện trên môi. "Để em giúp chị nhé. Chúng ta nấu gì được nhỉ?" Haerin theo sau, đứng cạnh Danielle, cả hai cùng nhìn vào tủ lạnh.



"Chị muốn ăn gì?" Haerin hỏi


Danielle nghiêng đầu suy nghĩ, mắt lướt qua các nguyên liệu trong tủ lạnh. "Làm mỳ Ý nhé? Chị thích món đó."


“Được thôi. Chị chuẩn bị rau củ đi, em lo phần mỳ cho,” Haerin nhẹ nhàng gật đầu, rồi bắt đầu với công việc chuẩn bị.

Cả hai người cùng nhau loay hoay trong bếp, tiếng cười đùa nhẹ nhàng vang lên trong không gian. Danielle cẩn thận cắt rau củ trong khi Haerin lo đun nước cho mỳ. Dù không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng họ phối hợp rất nhịp nhàng, không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt và những cử chỉ nhỏ cũng đủ để hiểu ý nhau.


Haerin thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Danielle khi chị đang chăm chú cắt rau, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ. Ánh sáng từ đèn bếp chiếu lên mái tóc xoăn của chị, tạo nên những đường nét thật mềm mại. Haerin không kìm được nụ cười khi nhìn thấy chị, chỉ một hình ảnh đơn giản như vậy cũng khiến em cảm thấy hạnh phúc.


Danielle thì thỉnh thoảng quay lại nhìn Haerin, bắt gặp ánh mắt lén lút của em, chị cười khúc khích. "Này, nhìn gì thế? Trên mặt chị có gì à?"



Haerin giật mình, vội vàng lắc đầu. "Không có gì, em chỉ đang nghĩ là chị... trông đáng yêu quá thôi."



Danielle bật cười, tay vẫn tiếp tục cắt rau nhưng nụ cười không hề biến mất. "Em đúng là biết cách làm chị vui mà."



Khi nước sôi, Haerin nhẹ nhàng thả mỳ vào nồi, khuấy đều tay để mỳ không dính vào nhau. Mùi thơm của rau củ xào và nước sốt đang dần tỏa ra, khiến không gian bếp trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Haerin và Danielle vẫn trò chuyện nhẹ nhàng, bàn tay thoăn thoắt làm việc, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi trong từng khoảnh khắc nhỏ.


Khi món mỳ hoàn thành, Danielle đứng cạnh Haerin, cả hai nhìn xuống đĩa mỳ với niềm tự hào nho nhỏ. "Nhìn cũng ổn đấy chứ," Danielle cười tươi.


Haerin khẽ nhướng mày, nhìn chị với vẻ đùa cợt. "Vậy em đoán là chị sẽ cho em 10 điểm cho công sức này chứ?"


Danielle nháy mắt tinh nghịch. "Có thể hơn thế nếu em tự tay đút cho chị ăn."


Haerin bật cười thành tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng gắp một ít mỳ và đút cho Danielle như lời đề nghị của chị. Danielle nếm thử, đôi mắt sáng lên vì sự ngon miệng.


"Ngon lắm !!" chị nói, rồi đáp lại bằng cách gắp một miếng mỳ và đút lại cho Haerin. Cả hai cùng cười rộn ràng, trong khi từng cử chỉ chăm sóc của họ cứ trở nên tự nhiên và đầy yêu thương.



Bữa tối ấy không chỉ ngon miệng mà còn đầy ắp tiếng cười và niềm vui. Mỗi lần Danielle hay Haerin đút thức ăn cho nhau, ánh mắt họ gặp nhau, tạo ra một sự kết nối không cần lời. Thỉnh thoảng, Haerin lại thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nhận ra mình đang quan tâm đến chị nhiều đến vậy. 


Danielle cũng cảm nhận được điều đó. Những khoảnh khắc nhỏ như vậy khiến chị càng hiểu thêm rằng bên cạnh Haerin, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn, tự nhiên hơn, và ngọt ngào hơn bao giờ hết.


Khi bữa tối kết thúc, cả hai ngồi bên nhau, đôi mắt rực sáng vì niềm vui sau một ngày bình dị nhưng đầy yêu thương.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro