Ngoại truyện 1 : Hẹn ước trăm năm

Khu vườn mùa thu phủ đầy ánh nắng ấm áp, những tia nắng nhẹ nhàng rơi xuống từng cánh hoa rực rỡ. Bàn tiệc được trải dài dưới những tán cây cổ thụ, được trang trí bằng những bó hoa hồng trắng và xanh nhạt, tạo nên không gian lãng mạn nhưng cũng thật thanh lịch. Những chiếc ghế sắp thành hàng, phủ khăn trắng tinh khôi, hướng về phía một cổng hoa rực rỡ đang nhẹ lay trong gió.

Tiếng cười nói của khách mời, tiếng dương cầm vang lên dịu dàng từ phía cuối vườn, tất cả hoà quyện vào nhau tạo nên một bức tranh sống động và đầy màu sắc. Hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày đám cưới của Haerin và Danielle. Sau bao năm gắn bó, cả hai đã có một sự nghiệp ổn định và quyết định cùng nhau bước sang một trang mới của cuộc đời.

Từ những buổi hẹn hò giản dị, những lần thổn thức trước lời tỏ tình đầu tiên, và cả những đêm dài trò chuyện không ngừng, họ đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Và hôm nay, dưới bầu trời trong xanh, trước sự chứng kiến của những người yêu thương nhất, họ sẽ chính thức gọi nhau bằng hai tiếng vợ chồng.



...




Trong một không gian ấm cúng của phòng chờ, Haerin ngồi trên chiếc ghế bọc nhung đỏ, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn treo tường làm nổi bật làn da sáng của cô. Tim cô đập mạnh mẽ, lẫn lộn giữa những cảm xúc hạnh phúc và hồi hộp. Đây là ngày mà em đã mong chờ từ rất lâu, ngày mà tình yêu của em và Danielle chính thức được công nhận trước mọi người.

Trong khoảnh khắc này, ký ức về những ngày đầu quen nhau ùa về. Cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Danielle ở trường, cô nàng với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt ấm áp. Họ đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm, từ những giây phút ngọt ngào cho đến những lần tranh cãi nhỏ. Tất cả những điều đó đã góp phần tạo nên một tình yêu vững bền và sâu sắc.

Một tiếng gõ nhẹ trên cửa làm Haerin bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hanni và Hyein, hai người bạn thân thiết, bước vào phòng với những nụ cười tươi tắn.

"Chị Haerin, hôm nay trông chị xinh thật đó!" Hyein reo lên, đôi mắt ánh lên sự phấn khích. Cô bé bước nhanh tới bên cạnh Haerin, nắm lấy tay cô, ánh nhìn không giấu được sự ngưỡng mộ. "Cảm giác thế nào khi trở thành cô dâu?"

Haerin cười nhẹ, trong lòng vẫn còn chút bồi hồi. "Chị cảm thấy như đang mơ vậy, Hyein à !!"


"Lúc nào mà em chẳng như vậy." Hanni cười, bước tới và ngồi xuống bên cạnh Haerin, nắm lấy tay cô thật chặt. "Đừng lo, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Em chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này thôi."


"Đúng vậy !!" Hyein gật đầu, cố gắng trấn an chị mình. "Mọi người đều tin rằng mọi thứ sẽ hoàn hảo. Hơn nữa, Danielle unnie đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay mà."


Haerin mỉm cười, cảm thấy an lòng hơn nhờ sự động viên của hai người chị em thân thiết. "Chị chỉ sợ mình sẽ xúc động quá rồi làm hỏng mất cả lễ cưới."


"Chị chỉ cần là chính mình thôi." Hanni đáp. "Đây là ngày đặc biệt của em và Danielle. Tất cả những gì em cần làm là yêu thương và trân trọng từng giây phút này."


Haerin gật đầu, cảm thấy trong lòng tràn đầy sự biết ơn. Cô biết mình rất may mắn khi có được những người bạn, những người chị em luôn bên cạnh ủng hộ. Tiếng nhạc từ lễ đường vọng lại, nhẹ nhàng và sâu lắng, khiến trái tim Haerin đập mạnh hơn.

"Đến giờ rồi, chị Haerin." Hyein nhắc nhở, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Chị đã sẵn sàng chưa?"

Haerin hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật tươi. "Chị sẵn sàng rồi."

Hanni đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy cưới cho Haerin, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô đứng lên. "Vậy thì đi thôi, cô dâu xinh đẹp. Ngày hôm nay là của em."

---

Cảnh lễ đường hiện ra như một bức tranh cổ tích với những sắc màu rực rỡ. Đoạn đường dẫn tới lễ đài được trang trí bởi những đóa hoa hồng trắng tinh khôi, những ánh đèn nhỏ lấp lánh trải dài khắp nơi. Từng hàng ghế được phủ vải satin trắng, những dải ruy băng mềm mại khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Hương hoa thoang thoảng trong không khí khiến mọi người cảm thấy thư giãn và dễ chịu. 

Tất cả khách mời đều đã có mặt, họ hướng mắt về phía cuối lối đi, nơi Haerin vừa bước ra trong bộ váy cưới lộng lẫy. Váy cưới của cô đơn giản nhưng tinh tế, với những chi tiết ren nhẹ nhàng và tà váy thướt tha. Mái tóc buông xõa, gợn sóng nhẹ nhàng.

Đôi mắt Haerin dõi theo hình bóng của Danielle ở phía cuối con đường. Cô ấy đang đứng chờ, cũng trong một bộ váy cưới tinh khôi với phần cổ chữ V quyến rũ và phần chân váy xòe rộng. Ánh mắt của Danielle rực sáng, chứa đựng tất cả tình yêu và sự chờ đợi. Trái tim Haerin như nghẹn lại khi thấy nụ cười rạng ngời của người con gái ấy – người mà cô sẽ cùng bước đi trong suốt quãng đời còn lại.




Haerin bước đi từng bước chậm rãi, như muốn tận hưởng từng giây phút đang trôi qua. Cô cảm nhận được mọi ánh mắt đang hướng về phía mình, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng. Bởi vì, trước mặt cô là Danielle – người đã cùng cô trải qua biết bao vui buồn, thăng trầm và cũng là người mà cô yêu thương hơn tất cả.

Mỗi bước chân của Haerin đều như được dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình. Tiếng nhạc du dương vang lên, tạo nên một bầu không khí ấm áp và lãng mạn. Những chiếc lá vàng nhẹ rơi từ những tán cây xung quanh, khẽ chạm vào tà váy trắng, làm khung cảnh càng thêm phần thơ mộng.

Danielle cũng không thể giấu được sự xúc động. Chị đứng đó, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ bến. Trái tim chị đập rộn ràng khi nhìn thấy Haerin đang dần tiến đến. Từng ký ức chợt ùa về trong tâm trí – từ lần đầu gặp gỡ đầy ngại ngùng, những lần cùng nhau đi dạo trong sân trường, cho đến những cái ôm an ủi khi đối mặt với khó khăn. Tất cả như một cuốn phim quay chậm, đưa chị trở về những ngày tháng tươi đẹp mà họ đã cùng nhau trải qua.

Khi Haerin bước đến gần, Danielle chìa tay ra, đón lấy tay em thật nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp từ đôi tay ấy khiến cả hai như quên hết mọi thứ xung quanh. Ánh mắt họ gặp nhau, không cần nói lời nào nhưng tất cả tình yêu và sự chân thành đều đã được trao đi qua cái nhìn sâu thẳm ấy.

"Em xinh đẹp lắm." Danielle thì thầm, đôi mắt chị dịu dàng như chứa cả bầu trời sao đêm. "Hơn cả những gì chị từng tưởng tượng."

"Và chị thì tuyệt vời hơn bất kỳ ai mà em từng gặp !!" Haerin đáp, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Cả hai cùng nắm tay nhau bước lên lễ đài, nơi vị chủ hôn đang đứng chờ. Khung cảnh xung quanh như lắng đọng lại, chỉ còn lại âm thanh của gió nhẹ và tiếng chim hót vang vọng. Haerin cảm nhận được sự rung động sâu sắc từ đôi tay Danielle, và em biết đây chính là giây phút thiêng liêng nhất trong cuộc đời mình.

"Thưa quý vị và các bạn." vị chủ hôn bắt đầu, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh. "Hôm nay, chúng ta tụ họp tại đây để chứng kiến một khoảnh khắc tuyệt đẹp – khi hai con người yêu thương nhau quyết định gắn kết cuộc đời mình lại thành một. Haerin và Danielle, họ đã vượt qua biết bao thử thách, và giờ đây, họ đã sẵn sàng để cùng nhau bước tiếp trên con đường dài phía trước."

Haerin và Danielle đứng đối diện nhau, đôi tay vẫn đan chặt, ánh mắt không rời khỏi nhau dù chỉ một giây. Haerin cảm thấy lòng mình dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, như muốn vỡ òa ra. Em lắng nghe từng lời nói của vị chủ hôn, và cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình.

"Haerin, em có hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và trân trọng Danielle, trong mọi hoàn cảnh, từ lúc vui vẻ hạnh phúc cho đến khi khó khăn gian khổ, và sẽ luôn là người bạn đồng hành của cô ấy trong suốt cuộc đời còn lại không?" Vị chủ hôn hỏi, giọng điệu nghiêm trang nhưng cũng đầy sự ấm áp.

Haerin hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định. "Em hứa !" Haerin đáp, giọng nói chắc chắn nhưng vẫn mang chút run rẩy của xúc động. "Em sẽ luôn yêu thương và trân trọng Danielle, từ hôm nay và mãi mãi về sau."

Vị chủ hôn quay sang Danielle. "Danielle, còn em, em có hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và trân trọng Haerin, trong mọi hoàn cảnh, và luôn là người đồng hành của cô ấy trong suốt cuộc đời không?"

Danielle khẽ siết chặt tay Haerin hơn, như để truyền thêm sức mạnh cho chính mình. "Em hứa !" chị nói, giọng đầy cảm xúc. "Haerin là tất cả đối với em, và em sẽ luôn ở bên cô ấy, bất kể điều gì xảy ra."

"Vậy thì, với quyền hạn của mình, tôi tuyên bố các bạn đã chính thức trở thành bạn đời của nhau !" vị chủ hôn nở một nụ cười rạng rỡ. "Các bạn có thể trao nhẫn cho nhau."

Haerin và Danielle trao cho nhau những chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong là cặp nhẫn bạc sáng lấp lánh. Cả hai đều run rẩy khi nhẹ nhàng đặt những chiếc nhẫn lên ngón áp út của đối phương. Cảm giác mát lạnh của kim loại, kết hợp với hơi ấm từ đôi bàn tay kia, tạo nên một sự kết nối mạnh mẽ giữa họ.

"Đây là chiếc nhẫn mà em đặt cọc trước," Haerin nói, ánh mắt không rời khỏi Danielle. "Sau này, khi cả hai chúng ta có công việc ổn định, thì Danielle… Chị cưới em nhé!"

Danielle bật cười, trong mắt ngập tràn hạnh phúc. "Đồ ngốc, chị đã cưới em rồi còn gì!"

Cả hai cùng cười, rồi ôm chầm lấy nhau trong tiếng vỗ tay và reo hò chúc mừng của mọi người xung quanh. Danielle thì thầm bên tai Haerin, giọng nói chứa đựng tất cả tình yêu và sự dịu dàng "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, Haerin à."

Haerin gật đầu, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim Danielle hòa cùng với nhịp đập của chính mình. "Mãi mãi, chị yêu."



....

Sau khi lễ cưới kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra khu vực tiệc cưới được trang trí rực rỡ giữa khu vườn. Những dây đèn lấp lánh quấn quanh từng gốc cây, hắt ra thứ ánh sáng dịu dàng, hòa cùng sắc màu rực rỡ của hoa lá. Trên bàn, những chiếc đĩa sứ trắng ngà được sắp xếp tỉ mỉ, bên cạnh là những bó hoa tươi thắm kết hợp hài hòa với khăn trải bàn màu kem. 

Haerin và Danielle cùng nhau bước vào không gian tiệc, vẫn nắm chặt tay nhau. Cảm giác như họ đang bước vào một thế giới chỉ có hai người, dù xung quanh là bao ánh mắt ngưỡng mộ và chúc phúc. Tiếng nhạc nền du dương vang lên, không khí ấm áp lan tỏa khắp nơi. Những chiếc bàn tiệc được sắp xếp quanh một sân khấu nhỏ, nơi có cây đàn piano trắng muốt và một micro đang chờ sẵn. 

"Chị có nhớ lúc trước chị từng nói sẽ hát cho em nghe vào ngày đặc biệt không?" Haerin khẽ thì thầm, nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi.

Danielle nhướn mày, cố giấu đi nỗi bối rối. "Em vẫn nhớ chuyện đó à? Đừng nói là em định bắt chị hát ngay bây giờ nhé!"

"Không chỉ là hát đâu." Haerin cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như có một bí mật nào đó. "Chị đã hứa là sẽ tặng em một điều ước trong ngày hôm nay mà."

"Em muốn điều gì?" Danielle nhìn em đầy tò mò.

"Em muốn chị nhảy với em." Haerin đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. "Trên sân khấu này, ngay bây giờ."

Danielle thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chị bật cười. "Em không bao giờ ngừng làm chị ngạc nhiên, phải không?"

"Chị có đồng ý không?" Haerin nắm lấy tay Danielle, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ.

"Đương nhiên là có rồi." Danielle đáp, và họ cùng bước lên sân khấu.

Tiếng nhạc lắng xuống, rồi một giai điệu ngọt ngào, lãng mạn vang lên. Haerin nắm lấy tay Danielle, họ cùng nhau bước những bước đầu tiên trong điệu waltz nhẹ nhàng. Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu rọi lên hai người, làm nổi bật vẻ đẹp của họ trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.

Không gian như chìm vào im lặng, chỉ còn lại âm nhạc và bước chân nhịp nhàng của họ. Haerin dìu Danielle theo từng vòng quay chậm rãi, đôi mắt họ không rời nhau. Từng nhịp điệu nhẹ nhàng, từng chuyển động uyển chuyển như hòa làm một, khiến mọi người xung quanh dường như quên mất thời gian đang trôi đi.


Khi điệu nhảy gần đến hồi kết, Haerin kéo Danielle lại gần, đôi tay siết nhẹ lấy eo cô. Cả hai dừng lại giữa sân khấu, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, phản chiếu những cảm xúc lấp lánh trong mắt họ. Những âm thanh cuối cùng của bản nhạc vang lên, và họ đứng đó, hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau.

Haerin nhìn sâu vào đôi mắt của Danielle, nụ cười khẽ hiện trên môi. "Chị có biết không, em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được nhảy với chị như thế này, trước tất cả mọi người, trong bộ váy cưới này."

Danielle cười, đôi mắt ánh lên sự yêu thương. "Và chị cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày em làm chị bất ngờ như thế này. Em đã làm chị thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian."



Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Haerin từ từ cúi xuống, đặt lên môi Danielle một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió thoảng qua. Đó không chỉ là nụ hôn của tình yêu, mà còn là lời hứa về một tương lai cùng nhau, mãi mãi bên nhau, không bao giờ rời xa.

Mọi người xung quanh dường như lặng đi trước cảnh tượng ấy, không ai nói gì, chỉ có những ánh mắt rực sáng đầy cảm xúc. Nụ hôn ấy, trong khoảnh khắc ấy, là tất cả những gì họ cần để hiểu rằng tình yêu này, sự gắn bó này, là điều quý giá nhất mà họ có trong cuộc đời.

Khi nụ hôn kết thúc, Haerin và Danielle nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười thật tươi. Những tràng pháo tay rộn ràng vang lên và họ cúi đầu cảm ơn mọi người. Không cần nói thêm gì, ánh mắt họ trao nhau đã nói lên tất cả.

Họ nắm chặt tay nhau, cùng bước xuống sân khấu, bước vào cuộc đời mới – một cuộc đời mà họ sẽ luôn là của nhau, từ hôm nay và mãi mãi.




Buổi tiệc tiếp tục với những tiếng cười và lời chúc phúc. Những món ăn tinh tế được dọn ra, mùi thơm quyến rũ tỏa khắp nơi. Những ly rượu vang đỏ sóng sánh được nâng lên, cùng với tiếng cụng ly và những câu chuyện rộn ràng. Haerin và Danielle đi chào hỏi từng người bạn, từng người thân, nhận lấy những lời chúc đầy chân thành. 

Khi buổi tiệc đã lắng xuống đôi chút, họ cùng nhau bước ra khỏi không gian tiệc, đi dạo dọc theo con đường nhỏ quanh khu vườn. Ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống, những tán cây cao che phủ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình. Tiếng côn trùng kêu rả rích, hòa cùng tiếng gió khẽ thổi qua, tạo nên một bản nhạc tự nhiên đầy thi vị.

"Em có thấy hối hận không?" Danielle bất chợt hỏi, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng. "Vì đã chọn chị?"

Haerin dừng lại, nhìn Danielle với ánh mắt ngạc nhiên. "Sao chị lại hỏi vậy?"

"Vì chị không biết liệu chị có đủ tốt cho em không." Danielle khẽ thở dài. "Chị không phải là một người hoàn hảo, cũng không thể hứa rằng sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Nhưng chị muốn em biết rằng chị sẽ luôn cố gắng hết sức để bảo vệ và yêu thương em."

Haerin mỉm cười, cô nắm lấy tay Danielle, siết chặt. "Em không cần một người hoàn hảo. Em chỉ cần một người mà em có thể yêu và được yêu. Và chị là người đó, Danielle. Từ lần đầu tiên gặp chị, em đã biết rằng chị là người mà em muốn ở bên suốt đời."

Danielle im lặng nhìn Haerin, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. "Cảm ơn em, Haerin. Vì đã chọn chị và vì đã ở bên chị."

"Và em sẽ luôn ở bên chị." Haerin nói, giọng chắc chắn. “Từ hôm nay, ngày mai, và mãi mãi."

Cả hai cùng nhau tiếp tục đi, từng bước chân nhẹ nhàng trên con đường nhỏ. Ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu lại hình bóng của họ – hai con người, hai trái tim, nhưng giờ đây đã hòa làm một.

Haerin bất chợt dừng lại, kéo Danielle lại gần. "Chị nhớ không, Danielle?" Em nói, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng. "Em đã nói rằng chiếc nhẫn đó chỉ là đặt cọc trước. Và giờ đây, em đã trả hết rồi, phải không?"

Danielle bật cười, vòng tay ôm lấy Haerin. "Em là kẻ ngốc nhất mà chị từng gặp. Nhưng cũng là người mà chị yêu nhất."

Haerin đáp lại cái ôm ấy, trái tim cô như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. "Và chị là người tuyệt vời nhất mà em từng gặp."


Hai người đứng đó, ôm nhau dưới ánh trăng sáng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đối phương. Tình yêu, sự tin tưởng, và niềm hạnh phúc lan tỏa, lấp đầy không gian yên bình của khu vườn mùa thu. 

Từ khoảnh khắc này, họ biết rằng không chỉ hôm nay, mà cả những ngày sau, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau xây dựng một cuộc sống tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. 

Và khu vườn ấy, với ánh trăng dịu dàng và tiếng gió xào xạc, sẽ mãi là chứng nhân cho tình yêu đẹp đẽ và chân thành của họ.




tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro