Chương 24

Giải quyết xong những tên áo đen này , Trương Thanh và Sở Mặc nhanh chóng đi tìm Tôn Nguyên .
Lúc chạy đến con hẻm nhỏ , họ thấy một thiếu niên xinh đẹp mê hoặc như tranh hoạ , hai tay thiếu niên ấy đang loay hoay đỡ lấy một người bị ngất trước mặt , bên cạnh họ là thi thể của một tên hắc y nhân vừa giao chiến lúc nãy . Chiếc mặt nạ bạc bị chém làm hai mãnh cũng rơi xuống cạnh cái xác .

" Thanh , Sở đại ca . xong rồi sao ? mau đến giúp ta " Tôn Nguyên thấy hai người , không khỏi thở phào nhẹ nhõm , may là không có chuyện gì .

Nhìn sơ tình hình của Tôn Nguyên cũng đủ thấy ban nãy rất nguy hiểm . Trương Thanh lòng nóng như lửa đốt , đi nhanh đến cạnh y , kiểm tra từ trên xuống dưới một loạt thấy không có vết thương nào mới nhẹ lòng thở ra , choàng tay qua ôm chầm lấy cậu .

biết là Trương Thanh lo lắng cho mình nên Tôn Nguyên cũng không có dãy ra khỏi cái ôm của y , nghe nhịp tim của Trương Thanh đập có chút loạn , Tôn Nguyên đưa tay ôm lại y vổ nhẹ lưng Trương Thanh như đang trấn an . Được Tôn Nguyên đáp lại cái ôm , Trương Thanh được nước lấn tới đưa tay sờ sờ lên cánh mông căn tròn quyến rủ của ai đó , thừa cơ ăn đậu hủ .

" Này ! Ngươi loạn cái gì " Tôn Nguyên giãy mạnh ra khỏi cái ôm của Trương Thanh , hai tay vung loạn về phía hắn , gương mặt đã rất diễm lệ giờ nhuốm hồng càng mê người hơn .

Trương Thanh cười ôn nhu để mặt cho y đánh mình , thân thể vì luyện võ mà khoẻ mạnh , vài cái đánh loạn của Tôn Nguyên chã hề hấn gì với hắn . Tôn Nguyên cậu thật sự bị chọc tức tới nghẹn đỏ mặt , mở lớn mắt trừng Trương Thanh .

" Hắn là ai vậy ? " Đúng lúc này Sở Mặc bị bỏ quên một bên nãy giờ lên tiếng .* ( tg : tội nghiệp , con trai ta :))) kg sao , mama phục thù cho ngươi liền đây ) Hắn nhìn về phía tên thanh niên được Tôn Nguyên đỡ lấy lúc nãy .

" A " chợt nhớ ra việc hệ trọng này Tôn Nguyên mới giải thích với Trương Thanh và Sở Mặc : " Tên hắc y lúc nãy đuổi giết ta , may mà được hắn ra tay giúp , hình như hắn còn bị thương rất nặng mau giúp hắn chữa trị " .
Tôn Nguyên gấp gáp nói tình hình cho hai người này nghe , mong hai người giúp cậu cứu tên tiểu tử này một mạng , xem như trả ơn cho hắn .

Sở Mặc nghe cậu thuật lại xong , hắn ngồi xuống xem xét tình hình của người kia chân mày cũng có chút hơi chau lại . " hắn bị thương khá nặng cũng một ngày rồi mà không sử lý vết thương , chắc là bị thương vào đêm hôm qua " .

" Hả ? nguy hiểm vậy sao , Sở đại ca làm sao đây ? " Tôn Nguyên lo lắng lên tiếng

Sở Mặc ngước lên nhìn gương mặt Tôn Nguyên , vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết , được ánh trăng soi lên lại càng thêm rực rỡ . Tim hắn bất giác có chút đập mạnh

" Đưa hắn về trước đã , rồi tìm đại phu " , Sở Mặc dời tầm mắt khỏi người Tôn Nguyên

" Được , mau về thôi "

" Tiểu Nguyên đến đây ta bế ngươi " Trương Thanh canh đúng lúc để lên tiếng , gương mặt cười đến rực rỡ .

" Thanh . người ngươi toàn mùi máu , ta không thích " Tôn Nguyên hất cằm kêu ngạo , ta mới không thèm ngươi bế , dù gì ta cũng là nam nhân , ôm qua ôm lại ra cái thể thống gì . ( tg : ns hay lắm con ngoan :))) chã ra cái thể thống gì )

Nụ cười vốn đang ôn nhu , bỗng chốc hoá đá , Trương Thanh bị đả kích nặng nề nhưng vẫn không bỏ cuộc , nhẹ nhàng nói . " Nhưng mà Tiểu Nguyên đi chậm như vậy thì rất lâu mới đến nơi ? "

" Ta bế hắn ! " không đợi người khác phản đối , Sở Mặc đã đưa tay bế ngang Tôn Nguyên lên , chuẩn bị rời đi

" Thanh , ngươi mau vác hắn về " . Bị Sở Mặc bế đem đi nhưng Tôn Nguyên không quên dặn Trương Thanh còn đang đứng ngơ ra đó hoá đá . * ( tg : thù của Mặc nhi đã được trả :))) )

Trương Thanh phản ứng lại chậm một nhịp , nhìn qua đã thấy Sở Mặc đem người đi mất . Hắn khó chịu , đi đến lôi tên đag dỡ sống dỡ chết kia lên vắt ngang một tay hắn qua vai rồi phi thân về hướng khách điếm . cả ba người họ không hề biết rằng cứu người này , về sau chắc chắn sẻ hối hận , nhưng đó là về sau , hết thảy cứ để nó diễn ra theo tự nhiên .

Sở Mặc ôm lấy thân hình tuyệt mỹ của  cậu mà đi , Tôn Nguyên dù sao cũng là một nam nhân cao hơn 1m7 nhưng lại được Sở Mặc ôm rất gọn vào lòng . Cả người y không mềm mại như nữ nhân , không cứng cáp thô ráp như nam nhân , mà là cảm giác thon gọn ôn nhuận kích thích như chất gây nghiện , yêu thích khó rời .

" Lần sau đừng lổ mãn như vậy " Sở Mặc cảnh cáo nhưng lại không có chút cảm giác đáng sợ ,  chỉ là nhắc nhở cùng với lo lắng .

Tôn Nguyên không đáp lại , gật gật đầu tỏ vẻ đã biết . Sở Mặc quan xác gương mặt diễm lệ của cậu , từ ánh mắt , đôi môi , mỗi tất da thịt trên người y đều như mời gọi người khác , kích thích đến thị giác , xúc giác người ta phải run rẩy .

" Sở đại ca " Tôn Nguyên đột nhiên lên tiếng

" hm ? "

" Ta làm hư mặt nạ của huynh tặng rồi " đôi mắt sáng như ánh sao đêm  nhìn lên Sở Mặc nhìn đến tim y một mãnh nước băng cũng tan thành suối nước nóng .

" Không sao " Sở Mặc dời đi tầm mắt , hắn sợ nhìn quá lâu bản thân liền khó khống chế mà đi nhầm hướng .

Tôn Nguyên mặc dù biết mặt nạ đó bị hư cũng không sao , nhưng dù gì thì Sở Mặc cũng vừa mới tặng , hiếm có cái nào mang thoải mái như vậy nên cũng phải xin lỗi một tiếng .

Rất nhanh đã trở về quán trọ , Tôn Nguyên định rời khỏi người Sở Mặc để đi vào nhưng lạ là cả người cậu bị Sở Mặc gắt gao ôm trong lòng không cựa quậy được . Sở Mặc đổi tư thế ôm Tôn Nguyên , một tay ôm ngang hông tay còn lại quàng xuống đùi y nhất lên , tấm lưng đưa ra ngoài gương mặt Tôn Nguyên từ phía bờ vai của Sở Mặc nhìn ra phía sau .

" Cúi thấp xuống đừng để người khác nhìn " Môi Sở Mặc phả hơi nóng vào tai Tôn Nguyên , giọng nói có thể coi là dỗ con nít lại đem đi dỗ nam nhân .

Tôn Nguyên cúi đầu xuống , gương mặt mĩ lệ chôn trong bờ vai Sở Mặc , im lặng không lên tiếng . Trương Thanh đứng một bên nhìn một màng này , cũng biết nguyên nhân Sở Mặc làm vậy nhưng lòng vẫn không khống chế được chua xót cùng khó chịu . Tay đang vác nam nhân kia cũng bất giác siết chặt lại ( tg : khổ thân thằng bé :))) ) .

Tôn Nguyên cao nhưng lại thấp hơn Sở Mặc cùng Trương Thanh một cái đầu , chiều cao của cậu cũng chỉ hơn được nữ nhân , so với nam nhân thì vẫn không cao bằng . Thân hình Sở Mặc vì tập võ nhiều năm mà săn chắt khoẻ mạnh , cao lớn . Hắn ôm Tôn Nguyên như vậy không khó kôi lại tạo ra cảm giác rất hài hoà . Khi họ tiến vào bên trong , chỉ còn lác đác khoảng vài người khách với hai tên tiểu nhị đang qua lại lao dọn . Bốn người này đi vào bên trong khiến người khác phải tò mò dòm ngó , nhưng rất nhanh nhờ hủ dấm chua của Trương Thanh cùng khí lạnh của Sở Mặc toả ra mà đồng loạt thu hồi ánh mắt .

Sở Mặc bế thẳng Tôn Nguyên lên phòng , Trương Thanh thì một tay vác người trọng thương nói với tên lão bản đang tính tiền trong quầy " Ông chủ , cho thêm một phòng . Người huynh đệ này của ta hôm nay ra ngoài cưỡi ngựa không cẩn thận bị ngã , phiền ông gọi dùm đại phu "

" Được Được Được ... " Tên lão bản mặt tươi như hoa , gọi tên tiểu nhị dẫn họ lên phòng .

Đại phu sao khi chữa trị xong chỉ nói vết thương không có nghiêm trọng lắm , chỉ do mất máu nhiều cùng với không chữa trị kịp mà trở nặng , tịnh dưỡng khoảng một tuần là có thể khoẻ .
Tôn Nguyên thở phào , dù gì cũng là ân nhân của mình xuất phát từ lòng cảm kích nên phải lo lắng một chút .

" Tiểu Nguyên ! Hắn ta không sao rồi , mau về phòng nghĩ ngơi thôi "
Trương Thanh lên tiếng nhắc nhở Tôn nguyên , dù biết tên này là người cứu tiểu nguyên nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an mà bất an đó xuất phát từ kẻ lạ mặt kia , tốt nhất không để Tiểu Nguyên đến gần hắn .

" Ân ... " Tôn Nguyên đáp lời , đôi mắt vô tình đảo qua người nằm trên giường . Tên nam nhân đó cũng rất ưa nhìn , tuy so ra kém Trương Thanh , nhưng gương mặt đó cũng rất suất khí , mày kiếm mắt phượng , môi mõng mũi cao , ân .. Nhìn rất có khí chất vương giả , dù nằm im một chổ lại bị thương sắt mặt hơi tái nhưng vẫn không làm mất đi khí chất mạnh mẽ đó .

Nhìn người trên giường một bộ suất khí , Tôn Nguyên lại so sánh với thân thể này , đúng là một trời một vực , thậm chí cậu còn có suy nghĩ không lẽ thân thể này chỉ hơn được nữ nhân còn đối nam nhân thì kém xa , thầm vuốt mặc thở dài . Cậu quay sang nhìn Sở Mặc nãy giờ vẫn im lặng đứng gần đó lên tiếng hỏi 

" Sở đại ca , huynh mua loại mặt nạ tốt đó ở đâu vậy , ta cũng muốn có thêm vài cái để phòng hờ "

" Ta vẫn còn , Mai sẻ đem cho ngươi " Sở Mặc lên tiếng , đôi mắt nhìn về phía Tôn Nguyên một bộ ' ngươi muốn thứ gì ta liền đem thứ đó cho ngươi ' , làm cho cậu có chút khó típ thu .

Sở Mặc đến gần Tôn Nguyên , lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội màu trắng tinh xảo , kiểu dáng hệt như miếng ngọc trên sáo của hắn nhưng không phải màu trắng đục , mà là màu trắng trong suốt xinh đẹp .

" cho ngươi " Sở Mặc đặt miếng ngọc vào tay Tôn Nguyên , gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng sâu trong ánh mắt là ôn nhu cùng còn có chút vui vẻ . Miếng ngọc tinh sảo mắt lạnh đặt vào lòng bàn tay xinh đẹp của Tôn Nguyên  , cậu cầm miếng ngọc lên ngắm , thật có chút yêu thích với nó

" Đa tạ Sở đại ca . Huynh nhiều đồ tốt như vậy , không chừng đem ra đấu giá vài món cũng có thể ôm vào một khói bạc lớn "

" Đấu giá ? " Trương Thanh nghe tới từ này có chút lạ , đó là hội gì mà có thể so được với mặc hàng tốt để lấy bạc , không lẽ là buôn bán ? Mà không ngờ Tiểu Nguyên lại thích những thứ này , đồ tốt thì Ta không thiếu thứ gì , được về sau cho hắn hết , hừ ... Tiện nghi cho tên mặc than lần này rồi .

" A ! " buộc miệng nên nói ra , giờ suy nghĩ lại mới nhớ là ở đây chắc không biết gì về đấu giá , hẳn là có nhưng chắc chỉ là những kiểu giao dịch thương buôn , đồ tốt đổi đồ tốt , chứ việc kiếm lời từ đấu giá thì sẻ không có . Khoan đã , Không có đấu giá ? Không biết đấu giá , đây là cổ đại , nếu như ...
Như suy nghĩ ra được thứ gì đó rất thú vị đôi môi Tôn Nguyên nhếch lên , ngày thường gương mặt y đã rất xinh đẹp giờ lại càng yêu nghiệt hơn , Trương Thanh và Sở Mặc nhìn đến thất thần , biết rằng tiểu bảo bối sẻ lại nghĩ trò bịp bợm nhưng Trương Thanh vẫn vô pháp khống chế cảm xúc yêu chiều của mình .

" Ta có thứ này rất thú vị muốn nói cho hai người biết . Đến phòng ta trước đã , ở đây không tiện " . Nói rồi xoay người đi về phòng mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro