CHƯƠNG CUỐI - GIỮA NHỮNG MÙA ĐÃ QUA

Một buổi sáng yên ả, gió từ ngoài sông thổi vào mang theo mùi cỏ non. Trong sân nhà, bàn dài được phủ khăn trắng, hai bên gia đình ngồi đối diện nhau. Quang mặc áo sơ mi trắng, còn Quân thì tay hơi run, cốc trà trên bàn khẽ rung theo nhịp thở.

Ba Quân mở lời trước, giọng vẫn chậm rãi như mọi khi:
– Hai đứa đã đi cùng nhau qua nhiều chuyện. Giờ chúng tôi chỉ mong tụi nó thật lòng và sống tử tế.

Mẹ Quang khẽ gật đầu, ánh mắt hướng sang Quân. Không còn là sự nghi ngại của những ngày cũ, chỉ còn lại thứ ánh nhìn dịu đi bởi thời gian:
– Tôi cũng vậy. Nếu tụi con thương nhau, thì làm cho trọn. Mẹ già rồi, chỉ cần thấy hai đứa hạnh phúc là đủ.

Căn phòng nhỏ chợt im. Quân ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt mà miệng lại nở cười. Quang đặt tay lên đùi cậu, khẽ siết, như thay cho cả nghìn lời nói.

Chuyện xem ngày được hai bên đồng thuận nhanh chóng hơn ai nghĩ. “Chọn ngày nào cũng được, miễn là lòng mình yên,” mẹ Quang nói. Cuối cùng, đám cưới định vào cuối tháng, khi nắng còn chưa gắt và sen vừa trổ đầu mùa.

---

Ngày cưới, Đồng Tháp ngập nắng. Sân nhà trải thảm đỏ, dây đèn nhỏ giăng ngang hiên, mùi hoa nhài, hoa cau hòa lẫn trong không khí. Quân bước ra trong bộ vest sáng màu, mái tóc cắt gọn, khuôn mặt có chút căng nhưng ánh nhìn lại sáng lạ. Quang đứng sẵn trước sân, quân phục đã thay bằng vest đen lịch lãm, cổ áo mở một nút, tay cầm bó cưới.
Trên bục giữa sân, Quang cầm micro, giọng trầm mà chắc:
– Tụi con cảm ơn hai bên gia đình, cảm ơn những người đã từng nghi ngờ nhưng vẫn ở lại, và cảm ơn cả những người đã học cách chấp nhận. Hôm nay, tụi con không chỉ cưới để được ở bên nhau… mà còn cưới để bắt đầu lại, tử tế hơn.
Cảm ơn em chàng trai của anh, sau tất cả thì e vẫn ở đây là vẫn chọn anh, yêu em chàng trai của anh.

Tiếng pháo điện vang lên khi Quân bước đến gần. Hải là người rước lễ, mặt nó đỏ bừng nhưng cười suốt. Thiên – bạn của Quân – vỗ vai Quân
– Cố mà hạnh phúc nha, đừng quên anh em. Thấy 2 người được như thế này qua bao thử thách tao thật sự mừng cho hai người. Quân ôm chặt thiên lòng biết ơn vô cùng đối với Thiên, nếu không có Thiên giúp đỡ thì chắc cũng ko được như bây giờ.

Còn mấy người đồng đội của Quang đứng phía sau, đùa mà không giấu được sự cảm phục. Một người nói nhỏ:
– Đại đội trưởng mà cũng biết run kìa.
Quang chỉ cười, rồi quay sang Quân:
– Run vì gặp em lần đầu, giờ vẫn y như vậy.

Quân cười mà nước mắt rơi. Cả hai trao nhẫn dưới giàn hoa, giữa tiếng vỗ tay và lời chúc. Mọi sóng gió đã hóa thành dịu dàng.

---

Tối hôm đó, tiệc tan. Trời về khuya, gió đưa hương sen vào căn phòng nhỏ họ vừa dọn. Trên bàn, hai ly rượu chưa cạn, đèn ngủ hắt ánh vàng nhạt lên tấm ảnh cưới mới chụp.

Quân dựa đầu lên vai Quang, giọng khẽ khàng:
– Mọi thứ… cuối cùng cũng qua rồi anh ha.
– Ừ, qua hết rồi. Giờ chỉ còn lại mình, và những năm dài phía trước.

Anh vuốt tóc Quân, ngón tay lướt qua vài vết sẹo nhỏ cũ.
– Những vết thương này… có lúc anh tưởng không bao giờ lành.
– Nhưng cũng nhờ nó mà em biết, ai ở lại khi người ta bỏ đi.

Quang không đáp. Anh chỉ kéo Quân lại gần hơn. Căn phòng im, chỉ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng đêm rì rầm như kể lại những tháng năm họ đã cùng chịu đựng.

Họ không còn cần lời hứa. Cả hai hiểu, tình yêu không phải là thứ phải nói ra nhiều lần, mà là những ngày lặng lẽ kề bên nhau – kể cả khi chẳng còn gì phải chứng minh.

---

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm lọt qua rèm, chiếu lên tấm ảnh cưới trên bàn. Hai người trong khung hình cùng cười, một nụ cười không rực rỡ mà ấm, như hơi thở của đất sau cơn mưa dài.

Ngoài sân, mẹ Quang tưới cây. Thấy hai đứa bước ra, bà chỉ mỉm cười:
– Pha bình trà đi, mẹ có chuyện muốn nói.

Bà ngồi giữa sân, tay rót trà vào ba chiếc chén.
– Cảm ơn con, Quân. – Bà nói, giọng chậm rãi – Nếu không có con, chắc mẹ chẳng còn được ngồi đây.
Quân cúi đầu, định trả lời thì bà đã xua tay:
– Không cần nói gì. Mẹ chỉ mong hai đứa nhớ, giữ được nhau trong những ngày bình thường, mới là khó nhất.

Quang cười:
– Dạ, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ giữ.

Bà nhìn họ, ánh mắt sâu như nước hồ buổi chiều.
– Mẹ tin.

---

Chiều ấy, sau bữa cơm, Quân đứng ngoài hiên nhìn về phía sông. Quang đi tới, vòng tay ôm lấy từ phía sau. Gió mơn man qua tóc, sóng lăn tăn dưới chân cầu.

– Anh này, nếu một ngày nào đó có giông bão nữa, anh còn nắm tay em không?
– Nếu có bão, anh sẽ là người che dù. Còn nếu dù bay mất, anh với em cùng ướt.

Quân bật cười, quay lại nhìn anh:
– Mấy câu này chắc học ở đâu ra chứ gì.
– Không. Tự nghĩ. Đời mình mà, anh phải nói cho ra hồn.

Cả hai cùng cười. Xa xa, mặt trời đang lặn, đỏ như than trên mặt nước.

Cuộc đời chẳng cần kết trọn, chỉ cần đến được đây – nơi hai con người từng lạc nhau giờ lại nắm tay, bình yên.
Và giữa khoảng trời chạng vạng ấy, gió đã hiền lại, thổi qua như lời chúc mừng cuối cùng cho những kẻ đã dám yêu đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro