Chương 13: Buồn Chán Tột Cùng và Hệ Thống Chơi Chơi
Sau sự kiện Đại Hủy Diệt Kiếp bị "vẩy tay" làm cho tái tạo, đa vũ trụ chìm trong trạng thái bình yên chưa từng có. Linh khí dồi dào, sinh linh an cư lạc nghiệp, và tất cả đều thấm nhuần cái gọi là "Đạo của sự Lười Biếng" từ vị Chí Tôn ẩn mình. Mọi sự chú ý, mọi sự kính ngưỡng đều đổ dồn về thôn Cây Đa, nơi Tiểu Dũng vẫn vô tư chìm trong giấc ngủ, hoặc thỉnh thoảng tỉnh dậy để thưởng thức trà sữa hay kẹo bông gòn.
Nhưng đối với một tồn tại đã vượt qua mọi giới hạn của vũ trụ như Tiểu Dũng, sự bình yên tuyệt đối lại đôi khi... trở nên nhàm chán.
Một buổi sáng nọ, Tiểu Dũng tỉnh dậy. Hắn ngồi dậy trên giường ngọc, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ. "Gà" (Phượng Hoàng), "cá chép" (Long Vương), và những vệ sĩ cải tà quy chính đều đang tận hưởng cuộc sống một cách an nhàn. Cây đa cổ thụ (lão quái ngàn năm) đang lặng lẽ hấp thụ tinh hoa vũ trụ. Mọi thứ thật yên bình. Quá yên bình.
Tiểu Dũng thở dài một tiếng. "Haizzz... chán thật đấy."
Hắn đã có mọi thứ. Sức mạnh vô địch, cuộc sống không lo nghĩ, đồ ăn thức uống tự động. Không có kẻ thù, không có nhiệm vụ, không có gì để làm. Ký ức về thân phận Đại Đạo Chí Tôn đã hoàn toàn thức tỉnh, nhưng chỉ làm hắn nhận ra mình đã chơi đủ rồi. Giờ đây, hắn chỉ muốn tìm một cái gì đó để... giải trí, cho đỡ buồn.
Hắn với tay lấy cây bút chì màu thần linh, nghịch ngợm vẽ lên không khí. Hắn vẽ một hình tròn, rồi một vài đường cong.
"Hmm, thế giới này có vẻ nhỏ quá nhỉ?" Hắn lẩm bầm. "Hay là tạo thêm mấy cái nữa cho nó đa dạng?"
Chỉ một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tiểu Dũng, và vài nét vẽ nguệch ngoạc trong không trung, nhưng bên ngoài, toàn bộ Hỗn Độn Vô Tận lại một lần nữa rung chuyển dữ dội. Từ hư không, vô số vi diện (tiểu thế giới) mới toanh bắt đầu hình thành và mở rộng với tốc độ chóng mặt. Mỗi vi diện mang một đặc điểm riêng biệt: có cái chỉ toàn núi lửa, có cái là đại dương bao la, có cái lại là rừng cây cổ thụ vĩnh cửu. Chúng liên kết với nhau bằng những đường hầm không gian, tạo thành một Đa Nguyên Vũ Trụ hoàn chỉnh, được sinh ra chỉ từ sự buồn chán của Tiểu Dũng.
Cùng lúc đó, Tiểu Dũng lại cảm thấy hơi khó hiểu. "Nhưng mà, mấy cái thế giới này có vẻ... trống rỗng quá. Không có gì hay ho." Hắn nhíu mày. "Hay là mình tạo ra một cái gì đó để... tự nó vận hành nhỉ? Kiểu như là một trò chơi vậy."
Hắn lười biếng đưa tay ra, gãi nhẹ cằm. Trong tâm trí hắn, một ý niệm bỗng hình thành: "Tạo ra một thứ gì đó để hướng dẫn người khác, tự động sinh ra nhiệm vụ, ban thưởng, rồi... tự nó vận hành đi. Để mình không phải động tay động chân."
"Xoẹt!"
Một tia sáng chói lòa, màu sắc như cầu vồng, bỗng từ đầu ngón tay Tiểu Dũng phóng ra, xuyên thẳng qua vô số vi diện vừa mới được tạo lập. Tia sáng đó không ngừng phân nhánh, hóa thành vô số luồng sáng nhỏ hơn, đi vào từng sinh linh đầu tiên trong mỗi thế giới.
Trong nháy mắt, vô số "Hệ Thống" mới toanh được sinh ra. Có Hệ Thống Thăng Cấp, Hệ Thống Nhiệm Vụ, Hệ Thống Cướp Đoạt, Hệ Thống Gian Lận... Mỗi Hệ Thống đều mang theo một chút "Đạo của sự Lười Biếng" từ Tiểu Dũng, khiến những người sở hữu chúng đôi khi cũng có xu hướng... thích nằm dài hơn.
Ngọc Hoàng Đại Đế và các vị Tiên Đế, những người đã quen với sự "bá đạo vô thức" của Tiểu Dũng, giờ đây lại lần nữa chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
"Cái gì! Ngài ấy lại tạo ra thế giới mới! Và còn... tạo ra Vạn Vật Hệ Thống!" Ngọc Hoàng run rẩy. "Đây là cảnh giới... 'Sáng Tạo Hệ Thống Luân Hồi'!"
Các vị Tiên Đế cũng trố mắt. "Thì ra, mọi Hệ Thống trên đời đều bắt nguồn từ ngài ấy! Ngài ấy là Cha Đẻ của Vạn Giới và Vạn Hệ!"
Trong nhà, Tiểu Dũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng có cái gì đó để... tự nó vận hành. Khỏi phải bận tâm." Hắn nhìn ra cửa sổ, thấy các vi diện mới đang hoạt động nhộn nhịp. Hắn chỉ thấy chúng thật là... phức tạp.
"Thôi, làm xong rồi. Giờ thì ngủ một giấc cho sảng khoái."
Hắn lăn lên giường, ôm cái gối Bất Diệt Vạn Năng, nhắm mắt lại. Vô số hệ thống mới đang hoạt động nhộn nhịp trong các vi diện, vô số sinh linh đang phấn đấu vì những nhiệm vụ và phần thưởng từ những "hệ thống chơi chơi" mà Tiểu Dũng vừa tạo ra. Nhưng với Tiểu Dũng, tất cả chỉ là một trò tiêu khiển thoáng qua để chống lại cơn buồn chán tột cùng của một tồn tại chí cao vô thượng.
Lời Kết:
Từ đó trở đi, Tiểu Dũng vẫn sống cuộc đời an nhàn, lười biếng ở thôn Cây Đa. Hắn là cội nguồn của mọi Đạo, là người tạo ra vô số thế giới và hàng tỷ hệ thống, nhưng tất cả chỉ để hắn có thể... ngủ yên. Hắn là Vô Thượng Chí Tôn, là Chúa Tể Hỗn Độn, là Cha Đẻ của Vạn Giới và Vạn Hệ, nhưng mục tiêu duy nhất của hắn vẫn là tận hưởng một giấc ngủ trọn vẹn và một cuộc sống "cá mặn" không ai sánh bằng. Mọi sự tồn tại, mọi quy luật, đều chỉ xoay quanh sự an nhàn của hắn.
Và đôi khi, một hệ thống mới nào đó vừa được tạo ra ở một góc xa xôi của đa vũ trụ, sẽ vô thức phát ra một tiếng "ting" nho nhỏ, như để báo cáo về sự khởi đầu của một "trò chơi" mới, nơi "người chơi" sẽ phấn đấu không ngừng, trong khi "người tạo" lại đang say giấc nồng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro