Chương 19: Cơn Nóng Bức Bất Tận và Sự Luân Chuyển Khởi Nguyên của Vạn Giới

Sau cái cựa mình vô thức đã kiến tạo nên hàng tỷ kỷ nguyên chỉ để giãn gân cốt, Tiểu Dũng vẫn ngự trị trên chiếc giường ngọc êm ái của mình, cuộn mình sâu trong chiếc chăn ấm áp vô tận. Ngôi nhà tranh của hắn, giờ đây, không chỉ là tiên phủ, mà là trung tâm của mọi Đại Đạo, nơi mọi quy luật đều tự vận hành một cách mượt mà, không một chút gợn sóng hay bất ổn nào. Toàn bộ Vô Tận Hỗn Độn là một bức tranh sống động nhưng tĩnh lặng tuyệt đối, mọi sự đều được sắp đặt một cách hoàn hảo để không một điều gì, dù là nhỏ nhất, có thể quấy nhiễu giấc ngủ của vị Chí Tôn tối thượng. Những con Phượng Hoàng non (vốn là gà) vẫn thong dong kiếm ăn trong sân, những chú Long Vương con (vốn là cá chép) vẫn bơi lội lười biếng trong ao, và đội ngũ vệ sĩ "tẩy trắng" (Ma Tôn cải tà quy chính) vẫn canh gác vòng ngoài với sự tận tâm tuyệt đối, đảm bảo một môi trường không nhiễu động cho Đại Đạo Chí Tôn.

Tuy nhiên, ngay cả sự hoàn hảo tột độ cũng có thể nảy sinh những vấn đề không ngờ tới, đặc biệt là khi liên quan đến một tồn tại mà sự thoải mái cá nhân là trên hết như Tiểu Dũng. Bản chất phàm nhân đã từng, cộng với sự lười biếng đã khắc sâu vào xương tủy, khiến hắn vẫn còn lưu giữ những cảm giác rất đỗi bình thường.

Trong giấc mơ sâu thẳm của mình, nơi những bãi biển cát trắng mịn màng trải dài vô tận, những dòng suối trà sữa tuôn chảy không ngừng, và những núi kẹo bông gòn đủ vị chất cao như những ngọn núi tuyết, Tiểu Dũng bỗng cảm thấy một điều gì đó bất thường. Một cảm giác lạ lẫm, không phải đau đớn dữ dội, không phải nỗi sợ hãi tột cùng, mà là một sự nóng bức khó chịu. Hắn mơ thấy ánh nắng mặt trời trở nên gay gắt đến lạ, đổ ập xuống làn da, khiến mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Những cơn gió biển trong mơ bỗng trở nên oi ả, không còn mang theo hơi mát. Dù trong thực tế, chiếc chăn thần phẩm của hắn có khả năng điều hòa nhiệt độ tối ưu đến mức tuyệt đối và ngôi nhà là một tiên phủ siêu việt không chịu ảnh hưởng của bất kỳ yếu tố thời tiết nào, nhưng một ý niệm về "nóng bức" của một phàm nhân lười biếng vẫn còn vương vấn trong tiềm thức của hắn, đủ để tạo ra một "phiền nhiễu" siêu việt đến mức lay động toàn bộ các tầng không gian và thời gian.

"Ưm... nóng quá..." Tiểu Dũng lầm bầm, giọng điệu nặng trĩu vẻ bất mãn, hàm mày nhíu chặt lại, thể hiện sự khó chịu tột độ với giấc mơ bị gián đoạn. Hắn cố gắng dịch chuyển, tìm một vị trí mát mẻ hơn trong giấc mơ, thậm chí muốn thay đổi cảnh quan mơ thấy, nhưng ánh nắng vẫn cứ như thiêu như đốt, và cảm giác nóng bức cứ đeo bám dai dẳng. Theo bản năng, hắn vô thức kéo nhẹ chiếc chăn ra khỏi người, chỉ để lộ một bàn chân nhỏ bé ra ngoài, một hành động vô cùng tự nhiên và đơn thuần để giải tỏa cơn nóng, một cử chỉ không cần suy nghĩ của một kẻ lười biếng đến cực điểm, muốn tìm kiếm sự thoải mái tức thì.

Thế nhưng, cái hành động nhỏ bé và tưởng chừng vô hại ấy của Tiểu Dũng, mang theo Ý Chí Điều Hòa Thiên ĐịaPháp Tắc Bất Diệt Đổi Mùa từ sâu thẳm bản nguyên Đại Đạo Chí Tôn của hắn, đã ngay lập tức tạo ra một biến động vi diệu nhưng vĩ đại, lan tỏa khắp toàn bộ Vô Tận Hỗn Độn.

Không có tiếng động ồn ào như sấm sét xé toạc không gian, không có ánh sáng chói lòa hủy diệt mọi thứ. Thay vào đó, một làn sóng "điều hòa khí hậu" và "thay đổi mùa" tinh tế nhưng vĩ đại bắt đầu lan tỏa từ trung tâm thôn Cây Đa, thẩm thấu vào từng ngóc ngách sâu xa nhất của đa vũ trụ. Các vũ trụ, các vi diện, vốn đang ổn định ở một trạng thái vĩnh cửu không thay đổi, bỗng nhiên bắt đầu trải qua sự luân chuyển hài hòa của bốn mùa theo một chu kỳ hoàn hảo mới được thiết lập. Các hành tinh băng giá vĩnh cửu, từ hàng tỷ kỷ nguyên đã đóng băng, bắt đầu cảm nhận hơi ấm lạ thường, băng tuyết tan chảy tạo nên những dòng sông mới tràn đầy sức sống và hồ nước trong xanh. Các sa mạc khô cằn hàng tỷ năm bắt đầu đón nhận những cơn mưa tưới mát, hạt giống cổ xưa nảy mầm, nở hoa rực rỡ biến cảnh quan thành những thảo nguyên xanh tươi. Và những khu rừng rậm rạp, um tùm lại chìm vào giấc ngủ đông yên bình, phủ một lớp tuyết trắng xóa tinh khôi, rồi lại thức giấc khi xuân về.

Mọi thứ diễn ra một cách hoàn toàn tự nhiên, hài hòa đến khó tin, không hề gây ra bất kỳ thảm họa hay sự hỗn loạn nào. Ngược lại, nó mang lại một sự cân bằng mới, một sự đa dạng sinh học và cảnh quan phong phú hơn cho vô số thế giới, khiến chúng trở nên sống động hơn, tươi đẹp hơn mà vẫn giữ được sự yên bình tuyệt đối. Thậm chí, quá trình này còn giúp thanh lọc những tàn dư ô nhiễm từ các kiếp trước, giúp các thế giới đạt đến một cấp độ tinh khiết mới.

Những sinh linh đang "ngủ đông" trong các vũ trụ khác bỗng nhiên cảm nhận được sự thay đổi kỳ diệu của khí hậu xung quanh họ. Dù không bị đánh thức, nhưng giấc ngủ của họ trở nên sâu hơn, viên mãn hơn, như thể họ đang được trải nghiệm một "giấc ngủ theo mùa" hoàn hảo, thay đổi cảnh quan và nhiệt độ theo ý muốn của vị Chí Tôn tối thượng. Các vị Tiên Đế, Đạo Tổ, những người đã đạt đến cảnh giới cao nhất của sự tồn tại, trong giấc ngủ của mình, cảm nhận được vô số pháp tắc tự nhiên mới đang được "thêm vào" và "cải thiện" một cách tinh vi nhất, tất cả chỉ vì Tiểu Dũng cảm thấy hơi nóng.

Vĩnh Hằng Đạo Tổ, tồn tại cổ xưa nhất, trong giấc ngủ sâu thẳm của mình, khẽ "mỉm cười" (một nụ cười vô hình chỉ tồn tại trong ý thức siêu việt), như thể đã hiểu thấu mọi điều. Ngài ấy nhận ra rằng, vị Chí Tôn kia, chỉ vì một cơn nóng bức nhỏ, đã ban tặng sự luân chuyển vĩnh cửu của các mùa, sự cân bằng của tự nhiên cho vạn giới, một món quà vĩ đại hơn bất cứ thần thông hay Đạo Pháp nào. Đó là một sự khai thị về ý nghĩa thực sự của sự tồn tại: tìm kiếm sự thoải mái tối thượng.

Tiểu Dũng cảm thấy cơn nóng dịu đi. Hắn hài lòng, rúc sâu hơn vào trong chiếc chăn, giờ đây cảm thấy nhiệt độ thật dễ chịu, không khí thật trong lành và hoàn hảo. "À, thoải mái hơn rồi." Hắn lầm bầm trong mơ màng, rồi lại chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không hề hay biết mình vừa ban cho toàn bộ đa vũ trụ một hệ thống khí hậu và sinh thái hoàn hảo, chỉ để bản thân hắn được ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro