Quyển 1 - Chương 11



Chương 11

Tuy rằng Thẩm Trắc phi là người ôn hoà, nhưng trong Vương phủ quy củ rất nghiêm, nhất định nàng sẽ bị trừng phạt! Lưu mụ tâm tư rối loạn một đoàn, vừa rồi là lý do thoái thác để lừa bịp Vương phi! Tuyệt đối không thể để Thẩm Trắc phi biết!

"Sao còn sững sờ ở đây? Đi xuống đi, bổn Vương phi muốn nghỉ ngơi một chút".

Mộ Dung Thư phất phất tay, không nhìn đến Lưu mụ đang bị doạ cho kinh sợ, mặt mày trắng bệch. Nếu dám làm, liền có dũng khí mà gánh vác hậu quả đi thôi!

Hồng Lăng lập tức đem cây quạt đặt một bên, khom người hướng Mộ Dung Thư nói:" Nô tì cùng Lưu mụ xin cáo lui. Ra ngoài một lát, nô tỳ liền sai Tiểu Nguyệt tiến vào hầu hạ Vương phi".

Mộ Dung Thư gật gật đầu, hai mắt nhắm lại.

Lưu mụ lúc này đang thất hồn lạc phách mới có phản ứng, lập tức phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, dùng ống tay áo lau hai hàng nước mắt nói:

" Thỉnh Vương phi thứ tội! Là nô thì to gan, muốn lừa gạt Vương phi. Kỳ thực, hàng tháng năm mươi lượng bạc đã đủ dùng. Nha đầu, bà tử trong Mai viên tất cả đều được phòng bếp cung ứng. Là do tháng này nô tỳ tính toán không tốt, cho nên mới bị bại lộ! Thỉnh Vương phi ngài thứ tội, sau này nô tỳ nhất định tận tâm tận lực với ngài, tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống thế này nữa, Vương phi muốn thêm đồ ăn, nô tỳ liền lập tức xuống phòng bếp nhỏ tự mình chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi".

Bất luận thế nào nàng cũng không thể đi gặp Thẩm Trắc phi, thấy Thẩm Trắc phi, gặp Thẩm Trắc phi rồi thì những việc nàng làm đều sẽ bị lộ, đến lúc đó chắc chắn nàng sẽ bị đuổi khỏi phủ! Như vậy không được a, nàng còn hai khuê nữ trong Vương phủ đấy!

" Nga? Xem ra bổn Vương phi vừa rồi lỗ tai không có vấn đề? Nếu như hàng tháng năm mươi lượng bạc đều đủ dùng, vậy tại sao hai năm nay cái ăn của bổn Vương phi so với mấy tiểu thiếp ở Bắc uyển còn kém hơn? Không lẽ hai năm nay Lưu mụ đều thất trách? Nếu đã vậy, Lưu mụ xem ra cần cho bổn Vương phi một cái công đạo a". Mộ Dung Thư lười nhác mở mắt, nhìn về phía Lưu mụ, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, Lưu mụ thân thể mềm nhũn, lập tức cứng đờ ngã xuống đất, nhất thời có muốn phản bác cũng không nghĩ ra lý do.

" Hồng Lăng, bổn Vương phi mệt mỏi, việc này không phải đều là do Thẩm Trắc phi sao? Dẫn Lưu mụ đi gặp Thẩm Trắc phi đi! Nga, đúng rồi, nói qua với Thẩm Trắc phi một chút, Lưu mụ này... bổn Vương phi không dám dùng, về phần quản sự của phòng bếp nhỏ trong Mai viên, bổn Vương phi sẽ tự mình chọn lựa. Về những cái khác, đều để Thẩm Trắc phi liệu mà làm đi". Mộ Dung Thư lạnh nhạt phân phó. Lại lần nữa nhắm mắt, có lần đầu ắt có lần thứ hai, Lưu mụ nếu đã dám lừa gạt nàng hai năm, như vậy giữ nàng ta ở lại Mai viên đúng là tai hoạ! Người như thế cũng không có khả năng lưu lại dùng.

Hồng Lăng lên tiếng, đỡ Lưu mụ đang xụi lơ đứng dậy.

Lưu mụ giật mình tỉnh mộng, sau khi đứng lên, không thể tin nổi nhìn Mộ Dung Thư, thế nào trong nháy mắt lại biến thành dạng này? Vương phi vừa nói chuyện một hồi đã khiến nàng mất đi hi vọng, Vương phi nhất định sẽ không dễ tha nàng!

Âm thầm hung ác trợn mắt nhìn Mộ Dung Thư đang nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng là một chủ tử vô dụng, chẳng qua tham chút bạc, thế nhưng lại không buông tha cho nàng! Chẳng qua nàng mới chỉ mắc lỗi một lần, nhưng nàng đã ở trong Vương phủ đã được mười năm rồi đấy!

Tâm tư phẫn hận nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể lảo đảo đi ra ngoài. Cuối cùng đem hi vọng đặt ở trên người Thẩm Trắc phi, hi vọng Thẩm Trắc phi luôn mềm lòng có thể xem xét xử lý nhẹ tay.

Sau nửa canh giờ, Hồng Lăng từ Trúc viên của Thẩm Trắc phi trở về.

" Hồi Vương phi, Thẩm Trắc phi cho Lưu mụ lãnh hai mươi đại bản, sau đó đuổi khỏi Vương phủ". Hồng Lăng cúi đầu trả lời. Đối với kết quả này... nàng có chút ngoài ý muốn. Vốn tưởng rằng Thẩm Trắc phi nhân từ như vậy, nhất định sẽ tha Lưu mụ, vậy mà không ngờ lại phạt nặng như vậy.

Việc này về sau lan truyền trong Vương phủ, tuyệt nhiên không ai nói gì tới Vương phi, nhưng người chửi rủa Lưu mụ lại có rất nhiều. Trong Mai viên, những hạ nhân có tâm tư khác cũng không dám có động tác gì.

" Ân, hai ngày này chuyện trọng phòng bếp nhỏ trước cứ do ngươi quản lý, nhìn xem có người nào có thể tin tưởng liền đưa lên làm quản sự đi".

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp lại. Thẩm Trắc phi sẽ xử phạt thế nào, nàng sớm đã liệu tới, tuyệt đối không có khả năng phạt nhẹ Lưu mụ, dù sao xảy chuyện một hạ nhân dám can đảm lừa gạt chủ tử, không đem chủ tử để trong mắt, nếu truyền ra ngoài thì chính là nàng quản việc không tốt.

Nàng tin rằng Thẩm Trắc phi tất nhiên không muốn bị gán cái danh này. Hơn nữa, cũng không muốn vì nhỏ mất lớn, đem quyền lợi của mình giao ra ngoài. Trong Vương phủ này, có tâm cơ nên nói tới Thẩm Trắc phi, đã có thể cầm quyền lại có năng lực được vũ văn mặc sủng ái, quả nhiên là nhân vật không ai có thể xem thường.

" Lúc nô tỳ đưa Lưu mụ tới Trúc viên, vừa lúc Vương gia ở đó. Vương gia cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng mà nô tỳ sợ, hành động lần này liệu có chọc giận Vương gia không?"

Hồng Lăng do dự chốc lát, đem tâm tư trong lòng nói ra. Lúc thấy Vương gia ở chỗ Thẩm Trắc phi, lòng nàng kinh ngạc không thôi, Vương gia rất ít khi ở trong phủ lúc ban ngày, thế nào hôm nay lại ở trong phủ? Hơn nữa còn ở Trúc viên? Xem ra Thẩm Trắc phi ngày càng được Vương gia sủng ái.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, "Vương gia có liên quan gì tới chuyện này sao?" vũ văn mặc mặc dù không có quan hệ gì với nàng. Thế nhưng, nếu bình thường hẳn phải che chở Thẩm Trắc phi, tức giận nàng đưa Lưu mụ tới quấy rầy thế giới ngọt ngào của bọn họ, nàng cũng không có biện pháp gì, tức giận thì tức giận đi. Nàng không đi Mỹ cũng không có thời gian đi quan tâm lòng cái thứ nam nhân không thể yêu thương này!

Hồng Lăng lên tiếng, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, cảm giác thấy hôm nay Vương gia nghe được chuyện của Vương phi, chẳng những không thờ ơ mà còn giống như có chút quan tâm tới chuyện của Lưu mụ, còn nói thêm mấy câu. Có lẽ chính là vì câu nói kia mới khiến Thẩm Trắc phi đem Lưu mụ nặng tay trừng trị một phen.

Thế nhưng, Vương phi có vẻ cũng chẳng để ý tới Vương gia? Xem ra theo thời gian dài cũng dần đem tâm tư với Vương gia buông xuống.

" Hồng Lăng, mùi hương trên người ngươi mùi hương rất dễ chịu, hình như là mùi hoa, so với mùi son phấn có chỗ khác biệt. Ngửi thật tươi mát". Mộ dung tư mặt mày tươi cười hỏi.

Hồng Lăng phục hồi tinh thần, đem hầu bao bên hông lấy xuống đưa cho Mộ Dung Thư.

" Đây là hầu bao nô tỳ ngày thường nhàn rỗi thêu, bên trong chưa bạc hà. Hương bạc hà vốn là tươi mát, bởi mùi hương rất nhẹ, nên nữ tử khác bình thường đều không ưa thích".

Mộ Dung Thư cầm hầu bao đảo mắt, phía trên này thêu mấy đoá hoa đẹp mắt, không tưởng được Hồng Lăng khéo tay như vậy, lập tức mang theo tia vui vẻ nói chuyện: " Hồng Lăng, ngươi trổ tài thêu cho ta một cái hà bao đi? Bên trong cũng mang chút bạc hà". So sánh với mùi nương nồng nặc kia, nàng đối với mùi bạc hà nàng thực là thích.

"Vương phi nếu là ưa thích, nô tỳ liền làm cho người. Thế nhưng một chốc không thể làm ngay, chỉ sợ phải mất một hai ngày đi". Hồng Lăng cười cười trả lời.

Mộ Dung Thư gật đầu: " Ân, không cần gấp, đừng có thêu vào buổi tối, ánh nến quá mờ, rất dễ hỏng mắt". Đối với chuyện thêu thùa này nàng có chút bất lực, để sau rồi nói đi.

" Vâng, Vương phi". Hông lăng nháy mắt, trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Đây là lần đầu tiên Vương phi quan tâm nàng, quan tâm một hạ nhân như nàng.

Trúc viên

" Trắc phi, Vương gia làm sao bỗng nhiên lại rời đi? Nghe nha đầu bên ngoài nói, Vương gia muốn đi Mai viên. Đêm nay sẽ không ở lại Mai viên nghỉ ngơi chứ?" Thêu Ngọc lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro