Quyển 1 - Chương 13
Chương 13
Vũ Văn Mặc ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía phòng, trong phòng ánh nến còn sáng, trên cửa sổ có hình bóng phản chiếu lung linh. Con ngươi loé lên.
Trong phòng, Mộ Dung Thư cùng Hồng Lăng đồng thời sửng sốt. Vũ Văn Mặc tới đây?
Hồng Lăng vui mừng, " Vương phi, Vương gia tới". Hai năm qua đây là lần đầu tiên a, không thể tưởng được đêm nay Vương gia tới rồi.
Mộ Dung Thư nhíu mày, Vũ Văn Mặc sao lại tới? Hắn tới làm cái gì? Không phải muốn cùng nàng hoan ái chứ? Nghĩ lại, không đúng, không có khả năng, căn cứ vào thái độ trước kia của Mộ Dung Thư đã có thể thấy hắn đối với Mộ Dung Thư không có tí ti cảm tình, như vậy hắn tới đây làm gì? Bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hồng Lăng bẩm báo hồi chiều, có nhắc tới Vũ Văn Mặc. Lúc đó hắn có mặt, chẳng lẽ đây là tới vì Thẩm Trắc phi ra mặt?
Mẹ kiếp! Nàng không phải là đem chuyện Lưu mụ giao cho Thẩm Trắc phi đó sao? Tại sao còn muốn bao che khuyết điểm? Thẩm Trắc phi không phải cầm quyền sao? Có chút chuyện này cũng coi làm làm phiền nàng ta? Huống hồ chuyện Lưu mụ được Thẩm Trắc phi đằng sau dung túng rõ ràng có mối quan hệ, việc này không do nàng ta xử lý thì do ai đây? Nàng cũng không có cái đạo lý người khác đi ị thì nàng liền đi theo chùi đít! Nàng không ham!
Mẹ nó! Thực sự không thể không cằn nhằn! Vương Phủ to như vậy, muốn ngây ngây ngô ngô cũng không được thoải mái, thực không được liền cho nàng cái hưu thư đi!
Tâm tư một nháy mắt mà thiên biến vạn hoá, nhún vai, mà thôi! Hiện ở đây suy đoán cũng chưa chắc đúng, vẫn nên nhìn xem mục đích của hắn là gì đi!
Dùng ánh mắt ý bảo Hồng Lăng mở cửa.
Hồng Lăng trong nháy mắt tràn đầy tươi cười, Vương phi đợi hai năm cuối cùng cũng có kết quả rồi, lập tức nghe theo Mộ Dung Thư đi mở cửa.
Vũ Văn Mặc đứng trước cửa, Hồng Lăng lập tức phúc thân, " nô tì thỉnh an Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an".
Vũ Văn Mặc gật đầu, ý bảo Hồng Lăng lui ra. Hồng Lăng là người hiểu ý, đương nhiên biết lúc này phải rời khỏi, không nên ở lại cản chuyện tốt của Vương gia cùng Vương phi.
Mộ Dung Thư mặc dù không định khom lưng, nhưng mà ở nơi đây, hoàng quyền tối thượng, quy củ so ra ở xã hội phong kiến, nàng cũng chỉ có thể cúi đầu giả vờ giả vịt. Phúc thân một cái, " Thần thiếp gặp qua Vương gia".
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi". Vũ Văn Mặc thanh âm lạnh lùng nói.
Giả vờ lãnh khốc cái gì chứ! Mộ Dung Thư thầm mắng một tiếng. Đứng dậy, một bộ mặt ôn nhu mê người tươi cười, quả nhiên là trang nhã đúng mực, " Tạ Vương gia".
Vũ Văn Mặc giơ tay ý bảo Hồng Lăng đóng cửa lại, theo sau hắn hướng Mộ Dung Thư tiến lại.
Mộ Dung Thư nhìn cửa bị đóng lại, trong tâm trầm thêm vài phần. Nhìn về phía trước, ánh nến vàng đem thân ảnh của hắn kéo thật dài, làm người ta không thấy rõ khuôn mặt hắn, đôi con ngươi lạnh như băng, không ngừng tản ra lãnh khí.
Hắn mặc quần áo đen như mực, cùng đôi con ngươi đen nhánh, càng nhìn càng lạnh, khiến người ta có cảm giác như trong tháng chạp, trời đông giá rét. Tươi cười trên mặt nàng cũng cứng đờ theo, nói thật, nàng không thích không khí nưh vậy. Còn có hơi thở của hắn! Không bằng một lần nên vì cuộc sống mà uỷ khuất bản thân, hầu hạ dưới thân hăn đi?
Đúng lúc nàng đang thất thần, bên tai truyền đến âm thanh lạnh lẽo của hắn: " Hầu hạ bổn Vương nghỉ ngơi đi". Từ lần trước thấy nàng có sự thay đổi, khiến hắn trong lòng vài phần nghi ngờ nhưng không để trong lòng. Hôm nay Hồng Lăng mang theo Lưu mụ xuất hiện ở chỗ Thẩm Trắc phi, hắn mới lại nghĩ tới nàng hôm đó cư xử không giống bình thường.
Mộ Dung Thư nhướng mày, tròng mắt dạo qua một vòng, lập tức cười nói: " Thần thiếp có tội, chỉ sợ phải quấy rầy hưng trí của Gia. Thật không may hôm nay thần thiếp có quỳ thuỷ. Nếu như Gia không chê, thần thiếp đi tắm rửa ngay là có thể hầu hạ ngài".
Vũ Văn Mặc nhíu mày, lùi về phía sau một bước, toạ trên ghế gần đó, vẫn không nhìn nàng, lạnh nhạt nói: " Nga? Xem ra ngược lại thật không khéo".
"Sau khi tắm rửa cũng không ngại". Mộ Dung Thư cúi đầu cười trả lời, trong giọng có vài phần chờ đợi.
Quả nhiên Vũ Văn Mặc cau chặt lông mày.
Mộ Dung Thư rót cho hắn một chén trà, nói tiếp: " Nếu như Gia ghét bỏ, thần thiếp liền tìm một nha đầu trong viện hầu hạ Gia?" Mỗi tiếng nói, cử động đều có vài phần nịnh bợ. Nàng trong lòng cười lạnh. Nam nhân đều như thế, ngươi càng chủ động, hắn càng cảm thấy phiền chán, ngươi nếu là từ chối, thế lại thêm vài phần bộ dáng lạt mềm buộc chặt. Nàng hôm nay hẳn là diễn lại đúng bộ dáng Mộ Dung Thư trước kia đi!
" Không cần phiền toái như thế". Vũ Văn Mặc uống xong ly trà, đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói. Một cái liếc mắt cũng không liếc qua Mộ Dung Thư.
"Gia..." Nàng cắn môi có chút không cam lòng.
Vũ Văn Mặc lại cau chặt hai hàng lông mày, bước ba bước lớn tới cửa.
Nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, nàng âm thầm cười đắc ý. Quả nhiên, trong lòng hắn căn bản không có Mộ Dung Thư! Ánh mắt chớp động, vậy hắn tới làm gì? Là chợt nhớ hắn còn một chính thê?
Đi tới cửa hắn bỗng nhiên dừng bước, đưa lưng về phía nàng, nói: " Hai ngày sau mộ dung Đại Tướng Quân sẽ về triều, đến lúc đó ngươi theo bổn Vương hồi Phủ Tướng Quân gặp Đại Tướng Quân". Dứt lời, hắn cũng không thèm quay đầu, cứ thế rời đi.
Mộ Dung Tướng Quân về triều? Mộ Dung Thư chớp mắt hai cái, thì ra thế! Trách không được hắn đột nhiên tới đây, thì ra là vì tới trấn an nàng, đừng để tới lúc đó tới phụ Đại Tướng Quân cáo trạng?!
Cười lạnh, nếu là Mộ Dung Thư trước kia, trở về nhà mẹ đẻ nhất định sẽ khóc kể hai năm chua xót. Dựa vào Nương Cha nàng mà tranh thủ sủng ái vủa Vũ Văn Mặc! Vũ Văn Mặc thật ra nhìn thấu, trước tiên tới chích ngừa đây!
Chậc chậc, Vũ Văn Mặc thật là có tâm cơ! Còn rất tự nhiên, vì hoà bình thiên hạ mà tới đây kính dâng tinh thần, bán đứng thân thể, cùng nàng mây mưa thất thường! May mà nàng linh hoạt, miễn cho thân thể phải cùng hắn ta tâm linh song trọng bị thương.
Chỉ là... (dâm đãng)! Ghê tởm! Hắn xem nàng như độc dược, nàng đây xem hắn là phân trâu!
Vũ Văn Mặc rời đi, lúc sau Hồng Lăng lập tức kinh hoảng vào phòng, " Vương phi, Vương gia làm sao đột nhiên rời đi? Có phải xảy ra chuyện gì không?" Nàng vừa rồi ở ngoài cửa trông chừng, gặp Vương gia lúc rời đi, sắc mặt có vẻ giận dữ.
Mộ Dung Thư nhếch môi xinh đẹp, cười, nằm trên giường, mười phần tiêu sái lười nhác trả lời: " Vô sự".
Không có việc gì là tốt rồi, Hồng Lăng thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Nhưng nghĩ lại, nghĩ tới vẻ mặt Vương gia lúc rời đi, âm thầm lo lắng, ngày mai chỉ sợ lại không thiếu chuyện linh tinh nhằm vào Vương phi.
-----------------------------
hôm nay tạ lỗi với các bạn đọc nên ra liền 3 chương, mai mình sẽ cố gắng thêm ạ >"<
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro