Quyển 1 - Chương 15
Chương 15:
Mấy người chưởng quỹ nghe vậy, đang nói văng cả nước miếng, miệng mở to mà vẫn chưa kịp đóng lại, có vẻ như có chút không kịp phản ứng, nhìn về phía Mộ Dung Thư.
" Bốn vạn lượng?" một trong số bọn họ sắc mặt tái mét, miệng lắp bắp đáp lại câu hỏi.
Hồng Lăng đang đứng hầu bên cạnh cũng phải cười lạnh, những người này thực quá mức bừa bãi, vừa rồi vẫn còn điêu ngoa!? Nếu không phải biết sổ sách có vấn đề, nàng có lẽ cũng bị bọn họ lừa gạt đấy! Vương phi lại còn bình thản, ngồi xem bọn họ diễn trò.
"Vương phi, đây nhất định có hiểu lầm. Bốn vạn lượng không phải con số nhỏ! Tiêu nhân lấy đầu ra đảm bảo, sổ sách này tuyệt đối không có vấn đề. Tiểu nhân không dám lừa gạt Vương phi ngài a!" Tên còn lại vội vã chạy lên trước mặt Mộ Dung Thư, trên trán mồ hôi đầm đìa chảy, giải thích một hồi.
"Bẩm Vương phi, năm người chúng ta làm việc ở cửa tiệm, mỗi năm lợi nhuận trái phải được sáu trăm lượng. Thứ cho tiểu nhân ngu dốt, thật sự không biết bốn vạn lượng Vương phi nhắc tới là phát sinh ở đâu ạ?!"
"Chẳng lẽ có người ở bên cạnh Vương phi huyên thuyên? Vương phi chớ để bọn chúng che mắt, cửa hàng thu chi thế nào, chúng tiểu nhân đều rành mạch ghi chép lại trên sổ sách, tuyệt đối không sai!"
"Đây rõ là oan uổng a! Tiểu nhân trước tới nay đều cẩn thận, không dám có điều lừa gạt. Bốn vạn lượng này thực ra là chuyện gì đây a?!"
Hồng Lăng cười lạnh: " Từ khi các ngươi vào phòng, mở miệng mỗi câu chẳng câu nào là thật. Muốn người không biết trừ khi đừng có làm. Sổ sách rõ ràng ở đây, ai đặt điều cho các ngươi được?" Luôn miệng kêu oan uổng, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!
Mộ Dung Thư giơ tay ám hiệu Hồng Lăng, không cho nàng nói tiếp. Sau đó đem sổ sách ném tới trước mặt năm vị chương quầy.
Cùng với đó, nàng lạnh lùng lên tiếng: " Các ngươi cho rằng bản Vương phi dễ bị gạt? Cẩn thận cái mạng! Làm loạn sôt sách, tuy rằng nhìn qua là một mớ hỗn độn, nhưng các ngươi không thể giấu diếm nổi đâu! Lưu chưởng quỹ, nuốt tám ngàn lượng. Khương chưởng quỹ, nuốt một vạn một ngàn lượng. Dương chưởng quỹ, nuốt hai vạn một ngàn lượng. La chưởng quỹ nuốt một vạn lượng. Hồng chưởng quỹ nuốt một vạn lượng. Tổng cộng lại là bốn vạn lượng! Thừa thiếu thế nào các ngươi hãy cẩn thận tính, làm mớ sổ sách này tốn không ít tâm tư đi? Nếu như bổn Vương phi không biết nhìn, thật sự cũng bị cái dạng sổ sách này lừa gạt rồi!"
" Vương phi!"
Năm vị chưởng quầy mồ hôi lạnh đầm đìa. Vương phi quả như lời đồn, một chút không khác! Thời khắc đao kề bên cổ, bọn họ có thêm tiền cũng không dám thừa nhận.
" Vương phi, chúng tiểu nhân trên sổ sách có thể là tính sai sót, nhưng nói chúng tiểu nhân tham ô trong cửa hàng thì vạn vạn không thể! Dù có cho chúng tiểu nhân cả trăm lá gan cũng không dám làm thế đâu ạ!"
" Thỉnh Vương phi xem xét, cửa hàng lớn như vậy, chúng tiểu nhân làm sao dám lớn mật tham ô bốn vạn lượng bạc đây a? Đây chính là tội lớn a!"
Mộ Dung Thư cười lạnh, xoay mặt không thèm nhìn vẻ dối trá của bọn họ, " Tất cả đều nói mình không dám tham ô, bổn Vương phi cũng không thể cố gắng vu oan các ngươi."
Năm người nghe lời này, ro ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thế nhưng sau đó Mộ Dung Thư lại khiến bọn họ hít vào một ngụm khí.
" Các ngươi đã nói mình vô tội, không có tham ô bạc của bổn Vương phi. Như vậy đi, đem bọn ngươi giao cho Ứng thiên phủ Hồ đại nhân sẽ giúp bổn Vương phi điều tra. Nếu như các ngươi không có tham ô, bổ Vương phi sẽ tự mình bồi thường cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi tham ô, vậy đừng trách bổn Vương phi không cho các ngươi đường sống!"
Nói xong lời này, giọng nói lạnh đi ba phần. Thanh âm lên cao khiến năm vị chương quầy đều run lên mạnh mẽ.
" Vương phi!" năm người đồng thời hô lên thất kinh.
Ai không biết, đi vào Ứng thiên phủ chính là dù không làm thì cũng thành đã làm. Gần như toàn bộ mọi người là đi vào nhưng bị quăng ra. Chưa kể bọn họ thực sự là đã tham ô!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ Vương phi đã không ra tay thì thôi đi, vừa ra tay lại thật tàn nhân như vậy! Đánh bọn họ trở tay không kịp!
"Thỉnh Vương phi cho chúng tiểu nhân một cơ hội, chúng tiểu nhân nhất định sẽ tra rõ ràng. Bạc thiếu này nọ, chúng tiểu nhân sẽ mau chóng bổ sung! Khẩn cầu Vương phi cho một cơ hội!" năm người quỳ xuống đất khẩn cầu. Bọn họ đều là trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tham ô bạc cũng là muốn cải thiện cuộc sống trong nhà! Hiện tại bị phát hiện, còn sắp bị lôi đi Ứng thiên phủ, bọn họ làm sao còn dám giấu diếm!
" Thế nhưng... niệm tình các ngươi cũng chưởng quản cửa hàng tận lực, bổn Vương phi liền cho các ngươi một cơ hội. Cho các ngươi nghĩ thật kỹ, kết quả là... có tham bạc hay không?"
Mộ Dung Thư thanh âm đột nhiên thay đổi, khôi phục giọng điệu ôn nhu.
Nhìn lại mấy lần năm người đang sợ hãi kia, hai mắt nàng híp lại, tiếp tục nói: " Cho các ngươi năm ngày. Làm lại sổ sách cho tốt, đồng thời, thiếu bao nhiêu bạc, nhanh chóng bổ sung, nếu không các ngươi cứ chờ cả nhà già trẻ cùng nhau vào Ứng thiên phủ đi!"
"Dạ dạ phải..." Mấy người không ngừng gật đầu đáp lừi. Đầu đầu nếp nhăn, thân thể run rẩy, bọn họ muốn mau chóng rời khỏi đây. Năm ngày, thời gian quá ngắn. Bọn họ còn phải làm lại sổ sách, còn phải bổ sung bạc bị thiếu, lần này phải phí chút thời gian rồi...
Sau đó, mấy người chưởng quỹ dập đầu nhận sai, cam đoan ngày sau không dám lặp lại việc này nữa. Tuy rằng bọn họ không muốn đem số bạc kia trả lại, nhưng bây giờ bạc là cái gì chứ! Tính mạng mới là quan trọng hơn!
Bọn họ rời đi, sắc mặt tái nhợt, Hồng Lăng hình như còn không cam lòng, " Vương phi tại sao không trực tiếp đưa bọn họ đi gặp quan phủ? Bọn họ quá to gan, dám lừa gạt Vương phi ngài".
Mộ Dung Thư cong khóe môi, đôi mắt lạnh khép hờ, nhấp ngụm trà: " bọn họ vẫn còn dùng được. Trong một năm có thể kiếm được bốn vạn lượng bạc. Chẳng qua là có chút dã tâm, thẳng thừng là tới bây giờ mới được dạy cho bài học. Huống hồ, một chốc cũng không thể tìm được người thay thế bọn họ, đã vậy tạm thời cứ để bọn họ quản lý đi."
" Vương phi khong sợ bọn họ tiếp tục lừa gạt sao?' Hồng Lăng nhắc nhở.
" Bọn họ hiện không có lá gan lớn vậy đâu. Hơn nữa để bọn họ làm lại sổ sách, chỉ cần có chút bại lộ, đều không thể giấu diếm được bổn Vương phi". Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại. Nhớ nàng kiếp trước ở trên thương thường giao tranh, thương nhân có bao nhiêu gian trá nàng đều có, ánh mắt lợi hại, thủ đoạn tàn nhân, nàng cái gì cũng không thiếu. Những người này tưởng rằng dưới mí mắt nàng mà hát tuồng được sao? Vẫn còn non và xanh chát lắm.
Qua giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư đang nghỉ ngơi. Thêu Ngọc tới truyền lời, bao cho Vương phi, Thẩm Trắc Phi mốn mời nàng uống trà nói chuyện phiếm. Hồng Lăng trở về, chờ Vương phi tỉnh dậy sẽ báo cho biết.
Chờ hầu hạ Mộ Dung Thư tỉnh cũng sau nửa canh giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro