Quyển 1 - Chương 9


"Vâng"

Hồng Lăng ra khỏi đình, kêu người hầu trong sân làm theo phân phó của Mộ Dung Thư.

Trong đình, ba vị phu nhân đầu cúi thấp, không biết đang nghĩ điều gì...

Hồng Lăng sau khi trở về liền gặp tình cảnh trước mắt, hai năm nay lần đầu thấy được mấy vị kia ủ rũ, còn Vương phi là bộ dáng nhàn nhã ngắm cảnh! Nàng nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa mấy vị phu nhân và Vương phi mà thất kinh: Vương phi từ khi mở miệng đã hạ gục họ! Làm cho tư tưởng các nàng đều bị Vương phi dắt đi!

Phản ứng đầu tiên chính là Đại phu nhân, nàng cau mày nhìn về phía Mộ Dung Thư, ngữ khí không tự chủ mà đề cao " Vương phi không lẽ cũng chưa từng nghĩ về vấn đề con nối dòng sao? Hiện thời Vương phi cũng đã gả vào phủ hai năm. Tới bây giờ cũng chưa hề có động tĩnh".

Hai vị còn lại cũng bừng tỉnh, Tam phu nhân lập tức đỡ lời: " Vương phi vừa rồi trong giọng nói là muốn đem bọn tiện thiếp đuổi ra khỏi phủ sao?"

Tứ phu nhân không cam lòng, "Bọn tiện thiếp muốn mỗi thời mỗi khắc đều hảo hảo hầu hạ Vương gia, tuy rằng không mang bầu, nhưng về tình là cũng có thể tha thứ. Vương phi nói vậy là trách Thẩm Trắc phi độc chiếm sủng ái cua Vương gia sao?"

Ba người ào ào đem đầu mâu ( đầu kiếm) chỉ về hướng Mộ Dung Thư. Đại phu nhân đỏ mắt nhìn, thấy trong mắt Mộ Dung Thư có chút lo lắng, âm thầm cười lạnh nhếch môi cười.

Mộ Dung Thư khẽ nâng chân mày, bên môi tươi cười không hề biến mất, như cũ xán lạn, thong dong lạnh nhạt, khẽ mở môi mọng trả lời: " Ba bị muội muội có vẻ như đã quên thân phận của mình. Hôm nay có qua lại lời nói, bổn Vương phi tạm thời không so đo, nhưng bổn Vương phi đây không thể xác định mỗi lần tâm tình đều tốt như hôm nay. Về phần Thẩm Trắc phi độc chiếm sủng ái của Vương gia? Lời này Đoàn muội sau này chớ có nhắc lại, bằng không, đối với bổn Vương phi chỉ là lỡ miệng, đối Thẩm Trắc phi mà nói... chỉ sợ là không ổn rồi".

Chậm rãi đứng dậy, lúc sắp ra khỏi đình, nàng xoay người tới trước mặt ba vị phu nhân, hơi nghiêng người, đột nhiên tươi cười, " Mấy vị muội muội nhất định phải biết yêu thương lấy nhau, tậm tâm tận lực hầu hạ Vương gia khai chi tán diệp. Bổn Vương phi ở đây xin tạ ơn các vị muội muội trước".

Ba người nhìn Mộ Dung Thư rời đi, sắc mặt xanh met. Bao nhiêu lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, chính lúc muốn thốt ra cho thoả mãn thì lại bị Mộ Dung Thư nói mấy câu khiến các nàng không còn dám lỗ mãng. Đồng thời, việc Mộ Dung Thư phản ứng như vậy lại càng làm các nàng trở tay không kịp... Trong lúc nhất thời rơi vào thế hạ phong. Ba người chỉ biết mắt nhìn nhau âm thầm cắn răng.

"Vương phi chẳng lẽ ngã hỏng đầu rồi? thế nào hôm nay dường như thay đổi thành một người khác?" Tứ phu nhân cắn răng oán hận nói.

"Trước kia đều là nằng tức tối vỗ ngực, khóc lóc om sòm mắng to, thế nào hôm nay lại trấn định như thế! Rất kì quái". Tam phu nhân chớp chớp đôi con ngươi ngập nước, thanh âm khàn khàn nói.

Đại phu nhân thần sắc khẽ biến, trong lòng có phòng bị, nhìn theo bóng lưng Hồng Lăng, con ngươi loé lên tia thâm trầm.

"Vương phi, bây giờ hồi Mai viên sao?" Hồng Lăng nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Thư hơi cong khoé miệng, gật đầu: " Hồi Mai viên. Bổn Vương phi có chút đói. Giữa trưa căn dặn phòng bê[s nhỏ làm thêm chút đồ ăn. Bổn Vương phi hôm nay tâm tình tốt".

"Vâng, Vương phi". Hồng Lăng nâng cao ngữ điệu. Nhìn Vương phi không mất đi lý trí, nàng đương nhiên cũng vui vẻ.

Bữa trưa vào lúc đã gần quá giờ ngọ, phòng bếp cho người tới báo không đủ đồ ăn, giữa trưa không có cách nào thêm đồ ăn. Hồng Lăng biết, Mai viên có một phòng bếp nhỏ, hàng tháng đều được Vương phi chi gần năm mươi lượng bạc dùng mua hàng hoá mỗi ngày, vậy mà hôm nay Vương phi muốn thêm đồ ăn, thế nào lại không thể có thêm?

Nhất định là nhóm bà tử của phòng bếp này thấy Vương phi không có quyền, hàng tháng năm mươi lượng bạc cũng tự mình tham lam, tính kế với Vương phi, bọn họ không có cửa!

Vì không muốn ảnh hưởng tâm tình Vương phi, Hồng Lăng liền phâ phó nha đầu khác hầu hạ Vương phi, còn nàng thì tự mình tới phòng bếp nhỏ.

Đi đến phòng bếp nhỏ, sắc mặt Hồng Lăng mới thực sự kém. Nhóm bà tử túm năm tum ba nói chuyện phiếm, mà kho đồ ăn cũng có tới mấy cái lồng sắt, trong lồng tre cũng có gà vịt. Trên tâm thớt còn có thịt heo, trong rổ rau xanh cũng có bốn năm thứ, làm sao mà lại báo không có đồ ăn thêm? Mấy ngày này, Vương phi vì dưỡng thương, đồ ăn cũng không có để ý nhiều, chủ yếu ăn uống thanh đạm, kết quả hiện tại tâm tình đi lên muốn ăn nhiều hơn chút... nhóm bà tử này thật không ngờ lại dám lừa gạt Vương phi không đem ngài để trong mắt!

"Không phải nói không có đồ ăn thêm cho Vương phi sao? Thế nào phòng bếp khắp nơi lại đều là đồ ăn? Chẳng lẽ mấy vị ma ma lại dám lừa gạt Vương phi?" Hồng Lăng ninh mi trầm giọng chất vấn.

Mấy người bà tử nhìn về phía Hồng Lăng đang tức tối vấn tộ, trong mắt mặc dù có chút bất kính, nhưng là Hồng Lăng dù sao cũng là đại nha hoàn Mai viên, so thân phận đương nhiên cao hơn các nàng một bậc, cũng đều phải đối Hồng Lăng đứng dậy hành lễ, chưởng quản phòng bếp Mai viên, Lưu mụ tươi cười đầy mặt, hướng Hồng Lăng giải thích: " Những thức ăn này cùng thịt đều này là đồ ăn của bốn năm ngày, nếu hôm nay thêm thức ăn như vậy hai ngày nữa liền không có thức ăn. Vì vậy mà mới không làm thêm đồ ăn đưa lên. Thỉnh Hồng Lăng cô nương đối Vương phi giải thích, không phải không thêm mà là thật sự thêm không được. nếu như Vương phi thực sự muốn ăn cái khác, ta có thể xin nhờ Trương mụ".

Nhưng thật ra trong hai năm qua, Vương gia chưa từng tới Mai viên, các nàng cũng chưa từng được thưởng, đối với trong viện khác mà nói, nhóm bà tử trong Mai viên căn bản không có khả năng kiếm thêm, về sau cũng chỉ dám hàng tháng nhắm vào năm mươi lượng bạc kia, lấy ra một ít để vào túi mình. Hiện tại thêm đồ ăn, làm cho các nàng hầu bao chưa kịp nóng lại bị móc trở ra... không có khả năng a~

"Đúng vậy a, hiện ở bên ngoài giá đồ ăn đều đắt hơn trước phân nửa, vì thế cũng thực khó mà thêm thức ăn". Mấy bà tử khác cũng liền phụ hoạ nói.

Hồng Lăng cau mày, mấy người bà tử lại dám cùng nhau nói dối, lừa bịp, nàng tuy là đại nha hoàn, không cần biết quá nhiều chuyện nhưng nếu như đem sự tình này nháo lớn, xét thế nào cũng là đem phiền toái cho Vương phi, nhìn mấy bà tử không biết sợ ai này, nàng phải cân nhắc, chuẩn bị trở về bẩm báo cho Vương phi, chỉ ném lại một câu: " Một khi đã vậy, ta đi về trước bẩm lại cho Vương phi".

Mấy người bà tử hai mắt nhìn nhau, cũng không hề đem Hồng Lăng để trong mắt. Nửa tháng nay Vương phi luôn luôn yên tĩnh, chỉ sợ cũng không muốn chọc giận Vương gia. Hiện tại có chút sự việc như vậy, Vương phi hẳn cũng sẽ không dám chuyện bé xé ra to!

Huống hồ hiện tại quản sự là Thẩm Trắc phi! Mấy vị bà tử càng không biết sợ.

Lúc này Mộ Dung Thư đang trong phòng chính dùng cơm trưa, đợi hạ nhân đem vài món ăn chay lên, nàng cau mày, không phải hôm nay dặn Hồng Lăng phân phó làm thêm đồ ăn sao? Trên đầu thương thế đã tốt, thức ăn chay này ăn mãi cũng chán rồi, muốn ăn đồ ăn khác mà thế nào lại vẫn là mấy thứ đồ này?

"Chỉ những thứ này?" Mộ Dung Thư ngẩng đầu hướng nha hoàn bê thức ăn hỏi.

Nha hoàn kia liền đáp: "Đúng. Vương phi".

Mộ Dung Thư khép hờ hai tròng mắt, vừa đang định hỏi kỹ thì Hồng Lăng cúi đầu đi tới.

"Vương phi, bữa trưa không thể lên thêm đồ ăn". Hồng Lăng trầm giọng.

"Nga?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro