Chương 1. Do cô cả!!

    " Thứ tiện nữ, dám cướp vị hôn phu của Đường tiểu thư! "

     Giọng nữ tức giận, to như hổ rống lọt vào tai Lệ Phỉ khiến cô có xúc động muốn bóp cổ nữ nhân đó. Mí mắt nặng trĩu khẽ hé mở.
    
     Chưa đợi cô kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một cô gái khác cũng rống lên:
    
     " Mau quỳ xuống xin lỗi Đường tỷ!! "
    
Lệ Phỉ ôm não bộ còn đang quay cuồng, miễn cưỡng đứng vững.

   Cô quan sát xung quanh một chút, trước mắt là ba cái nữ nhân mặc đồng phục. Hiển nhiên là học sinh, một trong số đó còn đang chảy nước mắt. Gương mặt khá diễm lệ, khí chất phá lệ làm người ta tiếc thương.
  
   Nữ nhân có giọng nói như hổ rống khinh miệt nhìn Hoạn Sam một cái, sau đó quay mặt về phía Lệ Phỉ.
  
    " Chị xem, thứ tiện nhân này có phải--"
    Còn chưa đợi cô ta nói xong đã thấy Lệ Phỉ bước nhẹ ra ngoài.
   
     " Chị đi đâu vậy? "

Hai nữ nhân thấy vậy liền vội vàng chạy theo, sau đó như nhớ tới gì. Quay đầu nhìn lại thiếu nữ mắt mũi đỏ hoe còn ngồi trên đất, cảnh cáo:

    " Hôm nay tạm thời tha cho mày, lần sau không có tốt vậy đâu! "

      Lệ Phỉ thoát ly ra khỏi nhà kho, sau lưng là hai nữ sinh vẫn còn thao thao bất tuyệt.
     
      Đầu óc đang mơ hồ mà còn bị những âm thanh lải nhải chọc tức không ngừng. Cô nghiêng đầu, khóe mắt nhìn hai nữ sinh:
     
      " Suỵt."
     
Thanh âm nữ tính như có như không sát khí, khiến các cô đanh mặt, có chút lo sợ không tiếp tục nói nữa.

   Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, rất biết thức thời.

    Cô nói thầm trong lòng một chút, tức thì trong đầu lại vang lên một cỗ âm thanh khá quen thuộc.

     [ Ký chủ, chúc mừng cô tiến vào thế giới nhiệm vụ thành công! ]

      Cô không đáp, trực tiếp bước tới bên lan can, nhảy xuống.
   
     Hai cái nữ sinh thần sắc hoảng hốt, vội vàng bước đến. Nhìn thi thể gãy nát của cô thì tức khắc buồn nôn. Họ không ngờ cô lại dại dột nhảy xuống như vậy, không cần vì tình yêu mà đến mạng cũng từ bỏ chứ?!

     [ Ký chủ, cô bị bệnh à? ]

Tinh Triệt có chút tức giận quở trách, rõ ràng nó chỉ mới trở thành một hệ thống thôi mà!

     Mà kẻ vì tình yêu bỏ mạng hiện tại đang đứng trước lan can, cô đã "thành công" quay lại trước thời khắc leo lên bậc thang rồi nhảy xuống. Tuy nhiên, cô không đứng yên mà tiếp tục leo lên lan can, giả bộ thở dài.

     [ Tự tiện làm chủ, Tinh Tinh à..ta còn chưa đồng ý mà mi đã tự động đẩy ta đến đây rồi! ]

       Cô đứng trên cao nhìn ra phía xa xa, cảnh sắc ở ngôi trường này cũng khá là đẹp đẽ. Nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa đến vui vẻ kia xem.
       Cảm giác như bản thân lại quay về tuổi 16! Thanh xuân a~.

      Nghe cô nói như vậy Tinh Triệt giả vờ im lặng một lúc, sau đó mới ủy ủy khuất khuất đáp:

     [ Đều là do Tinh Triệt ngu ngốc, luôn tự mình làm chủ, không thấy ký chủ đã lớn tuổi-- ]

      Chưa chờ Tinh Triệt nói xong, sắc mặt Lệ Phỉ đã chuyển thành màu xanh.

      [ Ngậm miệng! Ta đã nói với mi là đừng xen vào đời sống tinh thần của ta. Rốt cuộc lại tự dưng xuất hiện rồi đem linh hồn ta tới đây! Chó đẻ!! ]

     Cô dùng ý niệm đáp trả hệ thống khiến nó co giật lại, bộ dáng hết sức đáng thương.

     Cái này sao có thể trách nó chứ? Ai mà ngờ cô có năng lượng linh hồn tốt đến thế đâu? Nó chỉ biết ký khế ước mau chóng để còn làm nhiệm vụ đầu tiên trong cuộc đời nữa.
     Do cô cả!!

Nhưng suy nghĩ này tạm thời nó không thể nói ra, đành ngon ngọt mà đáp lời.

[ Ký chủ xem! Cô không cần lang thang vô định nữa đâu, mà sẽ được sống vui vẻ và tự tại! Còn có phúc lợi nữa! ]

Mau! Mau hỏi nó là phúc lợi gì đi!
[ Bố mi không cần. ]

Vừa nói Lệ Phỉ vừa làm động tác đón gió khiến những người đang có mặt một phen điêu đứng, có người nhanh chân đi gọi giáo viên.

' Đường tỷ! Tỷ đừng dại dột như vậy! Nhanh chóng đi xuống.."

Nữ sinh "hổ cái" giơ tay muốn kéo cô xuống. Mọi người xung quanh tụm ba tụm năm bàn tán.

" Vì vị hôn phu của mình mà đến mạng cũng không cần, đúng là ngu ngốc! "

" Mày thì biết gì? Chồng tương lai của người ta là đại thiếu gia Tống thị! Chết vì người như vậy tao cũng muốn! "

" Đúng là bọn con gái! "

Lệ Phỉ gãi gãi lỗ tai, xem ra không thể tiếp tục nhảy xuống rồi. Chả vui tí nào!

Đúng lúc cô đang nghĩ chờ thêm xíu nữa đến giờ lành rồi nhảy thì một thân ảnh xuất hiện. Người người nhanh chóng dạt ra hai bên tạo một khoảng trống.

Tống Thanh Hàn soái khí bức người đứng trước mặt cô, thu hút không biết bao ánh mắt của nữ sinh.

Hắn mặc bộ đồng phục bình thường cũng thể hiện ra một loại khí chất xuất chúng, dáng người thẳng tắp như cây tùng. Mũi thẳng môi mỏng, da dẻ sáng bóng. Chân mang giày thể thao đắt tiền, một tay đút túi một tay chỉ thẳng vào mặt cô, quát:

" Cô bị điên à? Không thể dùng não như con người được sao? "

Cô đang quay lưng nhưng cũng biết có người đang mắng mình.

Lệ Phỉ từ nãy đến giờ vẫn đang hóng gió bỗng từ trên bậc thềm nhảy xuống. Mặt mũi điềm nhiên bước tới gần Tống Thanh Hàn.

Đám học sinh chuẩn bị tinh thần hít drama, nhưng Đường Kĩnh chẳng giống thường ngày nở nụ cười dịu dàng hay khóc lóc làm nũng nữa mà chỉ bình thản đến đứng đối diện Tống Thanh Hàn.

Hắn bất ngờ vì thái độ này của cô.

Cô nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mặt mình, sau đó bỏ xuống.

" Không nên chỉ thẳng mặt người khác. Bạn gái của bạn đang ở nhà kho, xin lỗi vì đã làm cho cô ấy khóc. "

Cô thản nhiên nói.

Đợi Tống Thanh Hàn kịp phản ứng thì cô đã đi mất, hắn sực tỉnh nhanh chóng đến trước cửa nhà kho. Mặc dù không tin lời cô nói lắm nhưng từ buổi sáng hắn đã không thấy Hoạn Sam, nên vẫn quyết định đến xem.

Lạch cạch-

Cánh cửa được mở ra, thiếu nữ bên trong chống tay đứng dậy. Hoạn Sam thấy được người mở cửa thì vội chạy tới.

Dang hai tay muốn ôm nhưng lại phát hiện bản thân không được sạch sẽ thì vội lui ra.

Hốc mắt ửng đỏ với tốc độ ánh sáng, miệng mếu máo:

" Hàn ~, cô ta nhốt em! Hic. Còn đánh em, mắng em! "

Thanh âm thanh thúy mềm mại như nước làm trái tim người ta không khỏi ngứa ngáy, cộng với hành động muốn ôm lại không dám của cô ta khiến cho Tống Thanh Hàn cực kỳ thương xót. Tương phản thì cũng cực kỳ căm ghét Đường Kĩnh.

Hắn mặc kệ cơ thể cô dính đầy bụi đất đem người ôm vào lòng, dịu giọng an ủi:

" Không sao! Anh sẽ bắt cô ta trả lại cho em! "

Hoạn Sam nhẹ nhàng rúc vào ngực hắn. Tống Thanh Hàn hít một hơi cảm thụ mùi hương trên cơ thể của cô ta, nháy mắt bị dục vọng xâm chiếm.

Lạch cạch--

Cánh cửa phòng kho lại được khóa kỹ, nếu có ai áp tai lên cánh cửa có thể nghe được âm thanh không mấy tốt đẹp của thiếu nữ.

   

    
      

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro