Chương 44: Ỷ thế hiếp người


Biến động này khiến mọi người đều chấn động.

Vệ Trường Dao lại không định để ý đến bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng góc áo vừa chuyển động, mới xoay người còn chưa bước được một bước, trước mắt đã xông ra một người cản lại.

Vệ Trường Dao hơi hơi nhướng mày, sắc mặt thong dong, tùy ý nhìn đối phương đang đứng chắn trước mặt.

Là Vệ Ngữ Đường. Nàng ta đang dang tay ngăn cản, khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ "hoảng sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm" chặn bước Vệ Trường Dao, nhìn Vệ Trường Dao với ánh mắt hết sức không tán đồng.

"Tam tỷ tỷ, tỷ sao có thể đối xử với Yên Nhiên như thế! Nàng không phải cố ý mà..."

Vệ Trường Dao đứng ở một bên mặt không đổi sắc, bàn tay trong tay áo hơi nắm, muốn nghe xem Vệ Ngữ Đường kế tiếp sẽ líu lo những lời gì.

"Nàng đã tạ lỗi với Tam tỷ tỷ, vì sao tỷ còn hùng hổ doạ người như thế! Chẳng lẽ bởi vì Tam tỷ là công chúa, mà nàng chỉ là đại thần chi nữ sao? Tam tỷ vẫn luôn ỷ thế hiếp người như vậy sao?!"

Vệ Ngữ Đường ánh mắt sáng rực như muốn phun lửa, trông như một con tiểu hỏa li trong rừng, giờ phút này đầy mình chính nghĩa mà nhìn Vệ Trường Dao.

"Tam tỷ tỷ vì sao có lý không tha người như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng chán ghét chính mình đoạt phụ hoàng như thế sao, thậm chí còn muốn tính sổ với cả bằng hữu của mình?"- Nghĩ như vậy, hốc mắt nàng ta đỏ lên, một đôi mắt thỏ oan ức nhìn Vệ Trường Dao.

Mà Vệ Trường Dao đứng ở một bên sắc mặt bình tĩnh giống như không nghe thấy Vệ Ngữ Đường chất vấn, chỉ hỏi lại một câu: "Bổn cung hùng hổ doạ người, ỷ thế hiếp người? Vệ Ngữ Đường, ta ngược lại muốn nghe xem vì sao ngươi nói ta như vậy."

Vệ Trường Dao dứt lời, nặng nề quét mắt nhìn qua mấy người không lên tiếng, sau đó quay lại nhìn Vệ Ngữ Đường.

Vệ Ngữ Đường trong lòng thấp thỏm bất an, mỗi lần nhìn thấy Vệ Trường Dao nàng ta liền căng thẳng giống như chuột thấy mèo.

Khi còn nhỏ, nàng ta từng gặp qua nàng.

Khi đó nàng ta còn chưa phải Vũ Dương công chúa, chỉ là đứa cháu ngoại không biết cha là ai của Thôi lão thủ phụ.

Mà đối phương ngồi ở vị trí cao kia, cao cao tại thượng, ưu nhã mỹ lệ như thế, chỉ lẳng lặng ngồi đó thôi liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Nàng ôn hòa thong dong, giống như không ai có thể lọt vào mắt.

Mà mình thì sao, từ nhỏ liền bị nói là đứa không cha, lại có bao nhiêu người ở trong tối khinh thường, chỉ vào mình mà nói đó là đứa con hoang. Chính mình chỉ có thể đứng ở phía dưới xa mà nhìn nàng.

Vệ Ngữ Đường không cam lòng, chẳng lẽ Vệ Trường Dao hoàn mỹ vô khuyết như vậy? Nàng ta không tin! Nhưng nàng ta không có cơ hội để tiếp cận quan sát Vệ Trường Dao.

Mãi đến khi nàng ta được Vĩnh Hòa Đế tìm thấy, biết được chính mình cũng là con vua, từ đó về sau liền thường xuyên chú ý Vệ Trường Dao, muốn xem Vệ Trường Dao có thực cao quý thanh lãnh như vậy hay không.

Quả nhiên không phải, người trong cung đều không quan tâm chú ý đến Vệ Trường Dao, nàng ở trong cung điện hẻo lánh nhất, ngày thường cũng không được Vĩnh Hòa Đế thưởng đồ vật, ăn dùng đều không bằng chính mình.

Chỉ là vì sao đã như vậy, nàng vẫn có thể trấn định tự nhiên, bất luận kẻ nào đều không để vào mắt?

Nhưng hôm nay, nàng ta thấy được nàng thay đổi. Chỉ là một cây trâm, lại có thể làm nàng tức giận như vậy, ỷ thế hiếp người, không chút lưu tình.

Yên Nhiên chỉ là một nữ tử, sao có thể chịu được vũ nhục như thế?

Nghĩ vậy, Vệ Ngữ Đường dựa vào nghĩa khí trỗi dậy trong lòng, cộng thêm một tia cảm xúc chính mình cũng không rõ nhìn thẳng Vệ Trường Dao, cất tiếng nói: "Nàng đều đã xin lỗi, vốn hẳn là nên buông tha; nhưng Tam tỷ lại ỷ vào chính mình là công chúa, tuyên bố muốn diệt toàn tộc nàng, còn huỷ hoại ngọc bội nàng yêu nhất! Này đó, đều không tính sao?!"

Vệ Trường Dao nghe lời này chỉ thấy buồn cười, nàng đã không muốn dây dưa nhiều cùng Vệ Ngữ Đường, nhưng nghe nàng ta nói vậy liền thuận theo nói: "Tứ muội nói Kỷ tiểu thư đã nói tạ tội, bổn cung liền không nên tiếp tục truy cứu, đúng không?"

Vệ Ngữ Đường nghe xong cũng chưa cảm thấy có vấn đề gì, bèn gật đầu: "Tất nhiên."

Vệ Trường Dao nghe vậy chậm rãi cười, gật đầu nói tiếp: "Vậy bổn cung cũng đã tạ lỗi, cũng nói mình không cố ý rồi, vì sao hoàng muội vẫn túm ta không buông?"

Vệ Ngữ Đường khiếp sợ trợn mắt, không nghĩ tới có thể bị gậy ông đập lưng ông như vậy, nhất thời không biết nói sao.

Mà Vệ Trường Dao lại không định cứ thế thu tay, tiếp tục nhìn nàng ta nói: "Vẫn là nói, hoàng muội ngươi chỉ nhằm vào bổn cung, chỉ thấy được bổn cung động tác, lại nhìn không thấy nàng ý đồ mưu sát bổn cung?"

"?"

Vệ Trường Dao nhìn Vệ Ngữ Đường, đôi mắt nàng ta nãy giờ không chớp, đơ ra đứng đó, giờ phút này nghe nàng nói thế mới hoàn hồn lại, bày ra vẻ khó xử.

Vệ Trường Dao thấy thế, trong lòng thầm nghĩ nguyên lai nữ chính cũng gọi là có chút tâm tư, cũng không phải thật sự là ngốc bạch ngọt. Chỉ là, kỹ thuật diễn còn phải luyện nhiều.

Mà Vệ Ngữ Đường nghe Vệ Trường Dao nói xong, trong khoảnh khắc có chút hoảng sợ, trán vã mồ hôi, ở dưới ánh đèn gương mặt đỏ bừng.

"Nhưng Tam tỷ tỷ cũng không nên ném ngọc bội trân quý của nàng xuống đất! Kia, kia chính là người thương đưa cho nàng!"

Không đề cập tới đồ vật thì thôi, đề ra Vệ Trường Dao liền nhớ tới chiếc trâm cài, nàng nheo mắt, lạnh giọng chất vấn: "Như thế nào, ngọc bội của Kỷ Yên Nhiên là ngọc bội, trâm cài của ta liền không phải trâm cài?"

Dừng một chút, Vệ Trường Dao nhìn Vệ Ngữ Đường đang nín họng, lại nói tiếp: "Như thế nào, chẳng lẽ tứ muội muốn nói bổn cung hỏng chỉ là một cây trâm, còn Kỷ tiểu thư lại mất cả tình yêu đời mình?"

Vệ Ngữ Đường biết ý nghĩ của chính mình bất công, chiếm không đến lý, nàng ta theo bản năng cắn chặt môi, ánh mắt cầu cứu như có như không nhìn về phía người bên cạnh.

Mấy vị thế gia công tử kia sớm đã tức giận bất bình, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân từ nãy, muốn xông tới thế Vệ Ngữ Đường đòi công đạo, giờ phút này mỹ nhân rơi lệ, cầu cứu nhìn về phía bọn họ, bọn họ sao còn có thể đứng yên?

Ba người lập tức xông lên tiến đến, quây thành một vòng đem Vệ Ngữ Đường bảo hộ ở bên trong, hùng hổ mà nhìn về phía Vệ Trường Dao.

"Bản công tử cũng không biết Sùng Huy công chúa lại là một người có lý không tha thế này, khó trách đã bị Thôi đại nhân từ hôn!" Nam tử áo xanh mở miệng nói. Hắn mặt như quan ngọc, thân thể đĩnh bạt, một đôi mắt liếc Vệ Trường Dao, ngữ khí ác liệt.

Tố Kim phút chốc nộ khí xung thiên, đằng đằng tiến lên muốn túm hắn ra đánh một trận.

"Tào Yên! Ngươi sao có thể nói Tam tỷ như vậy!"

Vệ Ngữ Đường vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn lục bào nam tử, sau lại ra vẻ khẩn cầu nhìn về phía Vệ Trường Dao, ánh mắt nhu nhược, mềm yếu nói: "Tam tỷ, tỷ không cần sinh khí, Tào thế tử... Hắn là vô tình."

Vệ Trường Dao thấy người này dùng chuyện từ hôn tới kích thích nàng cũng chưa tức giận, chỉ là trong lòng ngẫm nghĩ.

Tào Yên?

Con trai của Trung Nghĩa bá, một trong số những người theo đuổi Vệ Ngữ Đường.

Nàng mơ hồ nhớ, Trung Nghĩa bá cùng Thôi lão thủ phụ đó là một cái chiêu số người, người này hẳn là cố ý muốn làm mình khó xử chật vật.

Lập tức sắc mặt nàng càng thêm lạnh vài phần, nhìn Tào Yên khuôn mặt khiêu khích, giương giọng nói: "Tào thế tử thật đúng là uy phong."

"Lão cha tuổi già của ngươi thấy bổn cung còn thành thành thật thật khom lưng hành lễ, tôn xưng bổn cung một tiếng điện hạ, ngươi nhưng hoá ra đủ can đảm, dám vũ nhục bổn cung như thế. Cha ngươi, có mấy cái đầu đủ chém?"

Vừa dứt lời, nam tử liền tức giận đến sắc mặt đỏ lên. Hắn ở trước mặt người trong lòng ném mặt mũi, cũng không có tâm tư tiếp tục duy trì phong độ, chỉ vào Vệ Trường Dao thẹn quá hoá giận nói: "Điện hạ thật đúng là miệng lưỡi sắc bén, chỉ là không biết Thôi đại nhân có phải hay không cũng chán ghét điện hạ như vậy, mới cùng ngài từ hôn?"

Hắn cho rằng đây là tử huyệt của Vệ Trường Dao nên vẫn luôn cắn chặt không buông, dùng điểm này tới công kích Vệ Trường Dao, lại không nghĩ rằng đối phương không hề phản ứng.

Biểu tình bình tĩnh đến mức bất thường.

Tào Yên trong lòng căm giận, hắn không tin nàng không có nhược điểm. Trong chốc lát, hắn lại nghĩ đến chiếc trâm cài bị phá hỏng kia, liền cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười âm hiểm:

"Sùng Huy công chúa coi trọng chiếc trâm cài kia như vậy, chẳng lẽ là vật đính ước công tử nhà ai đưa? Chỉ là ta thật sự là muốn biết, vị công tử nào lại nhìn trúng Sùng Huy công chúa đã bị từ hôn như vậy?"

Vệ Trường Dao giống như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt nguyên bản còn xem như anh tuấn đã bị phân lệ khí còn có âm hiểm kia phá hủy hết thảy, đứng nơi nửa tối nửa sáng, tựa quỷ tựa ma, có chút dọa người.

Vệ Trường Dao cũng không sợ, khóe miệng khẽ động, bình tĩnh nói: "Có nhìn trúng hay không, bổn cung ngược lại cũng không cần thế tử phải lo lắng."

"Bất quá, thế tử vẫn nên lo tốt chuyện của bản thân, hành vi âm hiểm xảo trá tiểu nhân như vậy, nữ tử đều coi thường."

Vệ Trường Dao dứt lời, còn cố ý nhìn thoáng qua Vệ Ngữ Đường, chỉ thấy Vệ Ngữ Đường nhìn Tào Yên trong mắt, tràn đầy thất vọng.

Tào Yên tự nhiên cũng thấy được, sắc mặt càng khó coi.

Vệ Ngữ Đường cũng là chướng mắt Tào Yên, trong ba nam tử này, nàng hài lòng nhất hẳn là Ninh Ngọc công tử văn nhã, cũng không phải Tào Yên ánh mắt thiển cận, vênh mặt hất hàm sai khiến kia.

Tào Yên theo tầm mắt Vệ Trường Dao nhìn Vệ Ngữ Đường, phía trước đối phương cúi đầu, hắn cũng không rõ lắm biểu cảm trên mặt nàng, nhưng dù vậy hắn cũng biết được Vệ Ngữ Đường chướng mắt chính mình. Nếu nàng nhìn trúng mình, thì hôm nay đã không đi chơi hoa đăng cùng nhiều người như vậy...

Tào Yên trong khoảnh khắc rốt cuộc không còn tâm trạng khó dễ Vệ Trường Dao, trong lòng chỉ còn suy nghĩ việc Vệ Ngữ Đường chướng mắt chính mình.

Mà Vệ Trường Dao thấy thế cũng là trong lòng cười nhạt, nữ chính nếu là người nào cũng có thể coi trọng thì sao có thể làm nữ chính.

"Sùng Huy công chúa gần đây thay đổi thật nhiều. Chỉ là, không biết có phải bởi vì có người trong lòng hay không?"

Thanh y nam tử phía sau Vệ Ngữ Đường mở miệng, hắn khí độ thong dong, nói chuyện không nhanh không chậm, là người có lòng dạ, một câu liền hỏi vào điểm mấu chốt, còn hỏi một vấn đề không dễ trả lời.

Lời này vừa nói ra, Vệ Trường Dao nhất thời trầm mặc, mà Vệ Ngữ Đường nguyên bản vẫn luôn cúi đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, một đôi mắt to sáng rực nhìn nàng.

Mọi người ở đây cũng lập tức hồi hộp, nhìn chằm chặp Vệ Trường Dao, chờ nàng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro