Chương 48: Trên đường

Tháng Ba ngày mười bảy, trời sáng khí trong, gió nhẹ trời mát, Vĩnh Hòa Đế suất chúng ra cung tiến hành xuân tế.

Lần xuân tế này nhân công giản lược, mỗi vị công chúa hoàng tử chỉ có thể mang bốn tùy tùng, Vệ Trường Dao cũng liền chỉ dẫn theo Tố Kim cùng hai cung nữ và một thái giám.

Chiết Chi thận trọng, nàng để Chiết Chi lưu lại trông nom Ngọc Dương cung.

Vệ Trường Dao đi muộn, xe ngựa cũng đi ở cuối cùng.

Lúc Vệ Trường Dao ngồi trên xe ngựa, đoàn xe còn chưa khởi hành, nàng suy tư một lúc, gọi tiểu thái giám tin tức linh thông kia tới.

"Xuân Hi, Cố thế tử lần này có phải cũng là tùy tùng chi nhất hay không?"

Xuân Hi cúi người nghe Vệ Trường Dao nói, nghe xong hồi tưởng trong chốc lát, đáp: "Bẩm điện hạ, Cố thế tử hình như được bệ hạ phái đi bảo hộ Tứ công chúa. Điện hạ có cần nô tài đi thỉnh Cố thế tử lại đây?" - Xuân Hi thử hỏi Vệ Trường Dao, thần sắc cẩn thận.

Vệ Trường Dao đưa tay sửa sang lại cổ tay áo, giọng điệu thờ ơ: "Ngươi tới chỗ Tứ công chúa, nhìn chằm chằm Tứ công chúa cùng Cố thế tử, hai người bọn họ có trạng huống gì, ngươi liền trở về nói cho bổn cung."

Tuy thái độ của Cố Đình Thuyền đối với Vệ Ngữ Đường không quá thích hợp, nàng vẫn không dám thiếu cảnh giác. Nam nữ chính hấp dẫn nhau, nàng không dám mặc kệ, tuy chưa biết sẽ phát triển thế nào nhưng trước đó quan vọng cũng không phải chuyện xấu.

Xuân Hi nghe hiểu ý muốn của Vệ Trường Dao, lĩnh mệnh rời đi.

Đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Xuân tế đích đến là hoàng lăng, nằm ở một khu đất phong thuỷ bảo địa vùng ngoại ô, ngồi xe ngựa phải một ngày mới đến.

Lắc lư nửa ngày, xe ngựa ngừng ở nửa đường, Vệ Trường Dao tò mò vạch rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trong nháy mắt, ánh nắng lập tức tràn vào xe, Vệ Trường Dao nheo mắt lại vì chói, đang định bỏ mành xuống, trước mắt lại xuất hiện một bóng người.

Đôi mắt dễ chịu hơn nhiều, quay sang nhìn, phát hiện là Thôi Hào cưỡi ngựa đi cạnh.

Hắn chậm rãi giá mã, vẫn mặc một bộ đồ đen, nhưng không biết có phải do ánh nắng chiếu vào hay không mà không thấy cảm giác lạnh lẽo như ngày thường, hôm nay khí chất lại ôn nhuận như noãn ngọc.

Trên đầu không mang mũ cánh chuồn, tóc đen được một kim tiểu quan cố định, phần tóc còn lại thả xuống eo, bên trái Tú Xuân đao là lệnh bài hắc kim nhị sắc, hoa văn phức tạp.

Trông như một thiếu gia quý tộc ít hiểu sự đời, được nuông chiều mà lớn.

Thật là ứng với câu thơ:
"Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông
Ngân yên bạch mã độ xuân phong."
vậy.

(Trích Thiếu niên hành kỳ 2, Lý Bạch.
Dịch nghĩa:
Chàng thiếu niên Ngũ Lăng phía đông chợ Kim
Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt qua gió xuân)

"Thôi đại nhân sao lại ở đây?"

Vì Thôi Hào chắn nắng, Vệ Trường Dao lúc này đã có thể mở to mắt, nhìn Thôi Hào trầm mặc bên cạnh, tò mò lên tiếng.

Thôi Hào nghe vậy quay đầu nhìn nàng, sau lại quay đi, để lại trong tầm mắt Vệ Trường Dao một góc mặt tinh xảo, lông mi mảnh dài dưới ánh mặt trời dường như càng đen dày, hắn nhìn thẳng, trầm giọng: "Vi thần phụng mệnh bảo hộ điện hạ."

"Một đường này, an toàn của điện hạ là bổn phận vi thần lo liệu."

Dứt lời, Thôi Hào lại xoay người lẳng lặng nhìn Vệ Trường Dao.

Vệ Trường Dao ánh mắt ngừng ở trên mặt hắn, ngây người một chớp mắt, lúc sau mới nói: "A, vậy làm phiền Thôi đại nhân rồi."

Thôi Hào gật đầu, mắt lại nhìn thẳng phía trước, giá mã chậm rãi đi theo xe ngựa của Vệ Trường Dao.

Tuy vậy, dư quang vẫn nhìn nàng chăm chú. Nàng còn chưa buông mành xuống, không phải ngại ánh nắng quá chói mắt sao?

Hay là trong xe ngựa chán quá, nàng muốn mở rèm hít thở không khí? Nghĩ thế, hắn lại nắm dây cương cưỡi ngựa lại gần, không nghiêng không lệch chặn luồng ánh nắng ở cửa sổ xe kia.

Hai người cứ như vậy đi hơn một canh giờ nữa, đến sắp trưa mới có một quan binh tiến lại.

Người đến hành lễ với Vệ Trường Dao và Thôi Hào, nói: "Bẩm điện hạ cùng Thôi chỉ huy sứ, phía trước núi đá đất lở, chặn đường vào hẻm núi, bệ hạ hạ lệnh trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ, thuận tiện dùng cơm trưa."

Hơi ngừng lại, quan binh hướng phía Thôi Hào: "Lệnh ta lại đây thỉnh ngài đi thương nghị đối sách."

Thôi Hào cau mày. Địa phương này trước kia chưa từng phát sinh những chuyện tương tự, huống chi gần đây cũng không có mưa to bão lớn, này không hợp lẽ thường.

Hẳn có trá.

Nghĩ vậy, hắn nói với Vệ Trường Dao: "Điện hạ, vi thần đi phía trước nhìn một cái, còn thỉnh điện hạ cẩn thận."

Vệ Trường Dao nhìn hắn gật gật đầu.

Theo sau liền thấy Thôi Hào thúc con ngựa đen, mạnh mẽ chạy đi phía trước.

Cả đoàn xe ngừng lại, Vệ Trường Dao ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, chờ hai tiểu cung nữ chuẩn bị tốt đồ ăn rồi xuống.

Các cung nữ không thể cùng nàng dùng thiện nên chỉ làm phần đồ ăn cho một người, tuy thế cũng rất nhiều, Vệ Trường Dao chỉ ăn hết nửa.

Bởi vì đang ở ngoại ô, các cung nữ liền xào rau dại, còn làm một món canh phỉ thúy bạch thái*, thịt viên tứ hỉ và một con ngỗng nướng.

(*món này mình cũng không biết dịch là gì nên đành để vậy, xin lỗi các bạn🙇)

Có lẽ là trên xe bị lắc lư đến quá mệt mỏi, Vệ Trường Dao chỉ gắp mấy miếng liền buông đũa.

Còn chưa đứng dậy rời bàn, liền thấy Thôi Hào giá mã trở lại.

Hắn dừng lại cách Vệ Trường Dao một khoảng xa liền xuống ngựa, buộc ngựa tại chỗ, gọi một quan binh tới cho ngựa ăn, sau đó bước tới chỗ nàng.

Thấy hắn dáng vẻ vội vàng trong lòng có việc, nhưng trước tiên nàng hỏi: "Thôi đại nhân đã trở lại? Đã dùng ngọ thiện chưa?"

Thôi Hào nghe vậy sửng sốt, một lúc sau mới thấp giọng đáp: "Chưa."

Vệ Trường Dao nghe vậy nhanh chóng gọi Tố Kim: "Đi phân phó cung nữ, làm cơm trưa cấp Thôi đại nhân."

Tố Kim lĩnh mệnh vội vàng đi xuống.

Vệ Trường Dao đi đến trước mặt Thôi Hào, duỗi tay mời hắn ngồi, giọng ôn hòa: "Đại nhân trước ngồi trong chốc lát. Đồ ăn sẽ tới ngay."

Thôi Hào sắc mặt nhu hòa, theo lời ngồi xuống, giọng khàn khàn nói: "Làm phiền điện hạ."

Chốc lát sau, cung nữ bưng một tô cơm tới.

Còn chưa mở miệng nói mình sẽ đem đồ ăn thừa trên bàn đi rồi mang đồ ăn mới lên, đã thấy Thôi Hào bưng chén, nâng đũa bắt đầu dùng đồ ăn Vệ Trường Dao dư lại.

Này, là điện hạ dùng dư lại!

Tiểu cung nữ: "......"

Vệ Trường Dao, Tố Kim: "......"

Ba người mắt to nhìn mắt nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nói sao.

Chỉ thấy Thôi Hào động tác ưu nhã, tốc độ lại một chút cũng không chậm, như gió cuốn mây tan giải quyết đồ ăn trên bàn.

Vừa ngẩng đầu liền thấy, ánh mắt chủ tớ ba người nhìn mình có chút không thích hợp.

Nhất là Vệ Trường Dao, hắn thật sự không quen ánh mắt Vệ Trường Dao nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt đầy mê mang, hắn hỏi dò: "Điện hạ? Là vi thần có chỗ nào không ổn?"

Vệ Trường Dao phục hồi tinh thần lại, cường chống: "À, à, là kinh ngạc đại nhân lại thuận tay trái."

Vệ Trường Dao chỉnh tay áo, trên mặt cố gắng trấn định, đầu óc xoay chuyển gấp gáp nghĩ câu trả lời, miễn cho hắn hoài nghi.

Thôi Hào nghe vậy, hơi cúi đầu rũ mắt, tựa bình tĩnh tựa cảm thán nói: "Vậy sao? Điện hạ không sợ ta?"

"Rốt cuộc, thuận tay trái là dấu hiệu không may mắn."

Thôi Hào nói xong liền mỉm cười nhìn thẳng Vệ Trường Dao, giống như không hề bị ảnh hưởng. Chỉ là chính hắn mới biết, trong lòng mình có bao nhiêu để ý điểm này.

Vệ Trường Dao nghe hắn nói liền muốn cười, không thể tưởng được Thôi chỉ huy sứ tâm tư thâm trầm lại tin loại chuyện này. Thoạt nhìn khôn khéo như thế, sao mà thực tế... Ngốc nghếch như vậy?

Nàng không nhịn được bật cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, trong mắt tinh quang rạng rỡ, khiến Thôi Hào ngồi đối diện thất thần.

Giữa khi hoảng hốt, hắn nghe được thanh âm ôn nhu mang theo ý cười: "Không thể tưởng được Thôi đại nhân vậy mà lại đem những lời vô căn cứ như thế để trong lòng."

"Bổn cung cũng là người thuận tay trái, dựa theo đại nhân nói, bổn cung cũng là người có điềm xấu hay sao?"

Thôi Hào nghe thế, phản ứng đầu tiên là không tin, người Đại Ung cực kỳ kiêng kị điểm này, nàng quý vì công chúa, khi còn nhỏ vì sao không có người sửa đúng lại?

Nàng không giống hắn, nàng từ nhỏ liền có người chiếu cố, không nên như thế.

Nàng vốn nên an khang như ý cả đời.

Mà chính mình không giống, mình từ nhỏ liền như cỏ dại mà lớn lên, ngay cả nói chuyện lưu loát cũng phải đến mười mấy tuổi mới có thể khổ nhọc luyện thành, lấy đâu ra có người nói cho hắn thuận tay trái không cát? Càng sẽ không có người sửa đúng lại cho hắn.

Sau thành thói quen, liền vẫn luôn như thế.

Vệ Trường Dao nhìn ánh mắt khó tin của Thôi Hào, nói tiếp: "Hơn nữa, bổn cung từng đọc một cuốn sách miêu tả phong thổ, trong đó nói, người một nhà thuận tay trái nhiều là có thể tụ tài tụ phúc. Như vậy có thể thấy, thuận tay trái cũng không nhất định là điềm không may."

Nói xong, nàng lẳng lặng nhìn Thôi Hào đang trầm mặc.

Ánh nhìn chăm chú kia giống như đang nói: Nhìn đi, là ngươi đọc thiếu sách.

Thôi Hào nhìn vẻ mặt ôn hoà hiếm thấy không phòng bị hắn của Vệ Trường Dao, nhất thời vô ngữ, mà Vệ Trường Dao thấy hắn không nói gì, cũng đột nhiên nhớ tới mình chưa hỏi hắn đã no chưa.

"Thôi đại nhân dùng bữa đã ổn chưa? Nếu không đủ, ngài cứ việc nói. Phía dưới vẫn còn hâm chút đồ ăn."

Thôi Hào nghe vậy trầm mặc chốc lát, hắn vừa mới ăn có chút vội, nhưng hắn không phải... Ăn nhiều như thế.

Nghĩ vậy, sắc mặt liền nghiêm túc: "Điện hạ không cần lo lắng, vi thần đã no rồi."

Nghe Thôi Hào nói vậy, Vệ Trường Dao cũng an tâm, hai người rời bàn, tiếp theo liền có cung nữ tới thu thập thỏa đáng.

Hai người đi đến bên kia, Vệ Trường Dao nhìn chân trời trập trùng núi non, đột nhiên nhớ tới lời quan quân phía trước, nàng quay đầu hỏi Thôi Hào: "Đường đi thế nào rồi? Còn có thể đi được không?"

Thôi Hào nghe vậy khuôn mặt liền lạnh lùng, nhưng cũng không phải đối với Vệ Trường Dao, hắn ngừng lại chốc lát, đáp: "Đường đi không có chuyện gì lớn, nhưng quan trọng là... vi thần cho rằng có kẻ đang rục rịch."

Vệ Trường Dao nhìn về phía Thôi Hào, ngữ khí khó có thể tin: "Ý đại nhân là có kẻ mưu đồ... bí mật ám sát?"

Thôi Hào hơi ngoài ý muốn liếc nhìn Vệ Trường Dao.

Hắn không nói gì nhưng Vệ Trường Dao đã nhìn ra ý trong mắt hắn.

Nàng không dám suy tưởng thêm nữa, rõ ràng trước kia không có sự kiện này, hay là, một ít hành động của mình đã ảnh hưởng hướng cốt truyện phát triển? Mới đưa đến những chuyện trước kia chưa từng có?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro