Chương 49: Chỗ ở
Thấy Vệ Trường Dao hồi lâu không nói gì nữa, Thôi Hào cho rằng nàng trong lòng lo lắng, tay hắn đặt ở chuôi đao nắm chặt, nghĩ nghĩ, lại xoay người an ủi nàng: "Điện hạ không cần lo lắng, Thôi Hào nhất định bảo hộ điện hạ."
"Nếu khi đó thật sự có ngoài ý muốn, Thôi Hào sẽ đưa điện hạ đến một chỗ an toàn. Đến lúc đó, điện hạ chớ có thể hiện, có thể chạy liền chạy thật xa."
Vệ Trường Dao nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn Thôi Hào, chỉ thấy một đôi đồng tử đen lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, thần sắc trịnh trọng.
Nghĩ lại trong truyện gốc tính cách hắn cũng là nói một không hai, gần đây cùng hắn giao tiếp cũng coi như có chút hiểu biết, Vệ Trường Dao biết hắn sẽ không lừa nàng. Nàng nhấp miệng cười nhẹ, giọng ôn hòa: "Làm phiền đại nhân."
Nghĩ đến lúc ấy tình cảnh hung hiểm, lại bổ sung: "Đại nhân nếu có gặp nguy hiểm, cũng nên tiểu tâm vì thượng, chớ có cậy mạnh."
"Lưu đến núi xanh ở, sợ gì không củi đốt, rốt cuộc, triều đình còn cần đại nhân."
Thôi Hào nghe vậy đầu ngón tay khẽ run, không dám lại nhìn Vệ Trường Dao đang mỉm cười dịu dàng, trong lúc vội vàng dời tầm mắt, liếc thấy nơi xa đoàn xe đã bắt đầu chuyển động.
Trong lòng thở phào, chỉ chừa lại câu "Nên lên đường" liền vội vàng rời đi.
Để lại Vệ Trường Dao vẻ mặt không thể hiểu được.
Thôi Hào này làm sao vậy, thật kì lạ, đột nhiên liền đi, mình cũng chưa nói cái gì đi.
Vệ Trường Dao mặt mang nghi hoặc lần nữa lên xe ngựa.
Mà Thôi Hào giá mã đi theo xe ngựa Vệ Trường Dao lúc này đã bình tĩnh hơn chút.
Đây là lần đầu tiên có người kêu hắn cẩn thận chút, không cần thể hiện. Thôi Hào nghĩ, khóe miệng nhếch lên lúc nào không biết.
Cứ như vậy, hắn vẫn như lúc sáng, lẳng lặng cưỡi ngựa đi cạnh xe Vệ Trường Dao.
Hai canh giờ sau, đoàn xe tới hoàng lăng.
Vệ Trường Dao vịn tay Tố Kim, bước xuống xe ngựa.
Xuống xe, nàng nhìn chung quanh, đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ này.
Không trung xanh thẳm, ngẫu nhiên mấy chú chim kêu chíp chíp bay vụt qua, nơi xa núi non trập trùng, gió nhẹ thổi qua xua đi nóng bức.
Nơi cả đoàn đang đứng là một mảnh đất bằng nằm giữa núi đá, đứng đây có cảm giác một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên. Không phải bởi nhiệt độ thấp, mà bởi dưới chân là hoàng lăng, trong hoàng lăng râm mát, chuyện này cũng không kỳ quái.
Có tiếng bước chân truyền đến, Vệ Trường Dao không quay đầu lại, dư quang khoé mắt xuất hiện một góc áo đen có hoa văn, không cần nghĩ liền biết là Thôi Hào tới.
Vệ Trường Dao chắp tay sau lưng, mắt nhìn dãy núi nơi xa, ôn hòa nói: "Đại nhân sắp xếp ổn thoả rồi?Chúng ta ở tại chỗ nào?"
Chức trách của Thôi Hào là bảo hộ Vệ Trường Dao, bởi vậy cũng sẽ ở cùng một chỗ.
Thôi Hào nhìn nàng, chỉ thấy nửa gương mặt nghiêng, nửa kia tắm ánh hoàng hôn, nửa tối nửa sáng theo đường cong gương mặt phác họa ra một hình dáng kim quang*, rung động lòng người.
(*đoạn này tui cũng không hiểu là sao, ai biết chỉ tui với nhé)
Hắn hoảng hốt một chớp mắt, nhìn nhìn dưới chân, theo sau cùng nhìn về một hướng với Vệ Trường Dao, nói: "Chỗ ở ở xa nhất phía bắc."
Vệ Trường Dao nghe vậy nhìn về hướng chỗ kia, phòng ốc đều phiếm màu xám, một mảnh cô tịch, giống như lâu năm thiếu tu sửa.
Nhìn Vệ Trường Dao lặng im không nói, Thôi Hào cho rằng nàng lại so sánh hoàn cảnh bản thân với Vệ Ngữ Đường, không tự chủ nói: "Điện hạ đừng lo lắng, nếu có nguy hiểm, vi thần sẽ che chở điện hạ."
"Thôi Hào tại đây đảm bảo, quyết không để điện hạ bị thương."
Vĩnh Hòa Đế sắp xếp Vệ Ngữ Đường ở một viện trung tâm cách ông gần nhất, lại để Vệ Trường Dao ở nơi hẻo lánh phòng thủ bạc nhược nhất, trong lòng Thôi Hào ẩn ẩn tức giận bất bình.
Nàng không giống mình, không nên tao ngộ bất công như thế.
Nàng nên được hưởng những gì tốt nhất.
Mà Vệ Trường Dao nghe vậy quay đầu nhoẻn miệng cười. Hiểu biết Thôi Hào, liền cảm thấy người này thật đơn giản, không hề giống với Thôi chỉ huy sứ lòng dạ thâm sâu trong lời người khác, ngược lại làm nàng cảm thấy hắn là một người tâm tư nhất quán.
Bướng bỉnh, quật cường, cố chấp, mạc danh có chút đơn thuần, như là người bạn nhỏ nhận chuẩn bạn chơi cùng, tự cấp người kia hứa hẹn: Ngươi yên tâm, ta chỉ cần một bằng hữu là ngươi, không cần người khác.
Nghĩ liền thấy một loại 'phản manh', Vệ Trường Dao đôi mắt trong vắt lại tràn ngập ý cười: "Ta không sợ, ta chỉ nghĩ hỏi một chút Vệ Ngữ Đường cùng Cố Đình Thuyền ở tại chỗ nào?"
Thôi Hào nghe vậy, đôi mắt hắc trầm lập tức nhìn về phía Vệ Trường Dao.
Cố Đình Thuyền?
Nếu hắn nhớ không lầm, nàng cùng Cố Đình Thuyền hẳn là không có gì liên quan mới đúng...
Hay là, nàng ái mộ Cố Đình Thuyền? Rốt cuộc, nàng cũng đã tới tuổi xuất các. Mà trùng hợp, hầu hết thiếu nữ kinh thành đều một lòng muốn trở thành Cố thế tử phu nhân.
Nghĩ vậy, Thôi Hào liền không còn tâm trạng cùng nàng nói tiếp, hắn rũ mắt, hít sâu một hơi, giọng khô khốc: "Điện hạ, vi thần cũng không biết được."
Dứt lời liền xoay người liền trở về viện của Vệ Trường Dao, bước đi dồn dập, dáng điệu quyết tuyệt.
Lưu lại Vệ Trường Dao ngơ ngác.
Người này tính tình sao hỉ nộ vô thường vậy, vừa rồi không phải đang bình thường sao?
Thôi Hào rời đi sau, khu đất liền càng vắng vẻ, Vệ Trường Dao không kịp suy nghĩ nữa, thở dài, cũng vội vàng trở về sân.
Trong viện, Xuân Hi đã chờ Vệ Trường Dao một hồi lâu.
Hắn quỳ trước mặt Vệ Trường Dao, cúi đầu bẩm báo: "Bẩm điện hạ, Tứ công chúa tựa hồ đối với Cố thế tử cực kỳ nhiệt tình tha thiết, nhưng, nhưng Cố thế tử lại cực kỳ lãnh đạm."
Vệ Trường Dao suy tư. Kỳ thật, từ chuyện ngày ấy xảy ra trên đường Chu Tước nàng liền cảm thấy không thích hợp, vì thế bây giờ cũng không quá ngạc nhiên.
Nghĩ vậy, Vệ Trường Dao an tâm: "Tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu có khác thường, lại đến bẩm báo."
"Vâng ạ." Tiểu thái giám ứng, Vệ Trường Dao liền phất tay cho hắn lui.
Vệ Trường Dao lúc trưa chỉ ăn một ít, lúc này cảm thấy đói bụng, liền gọi Tố Kim chuẩn bị chút đồ ăn.
Lại nghĩ đến Thôi Hào đã bôn ba cả ngày, lại dặn Tố Kim chuẩn bị nhiều chút.
Nghĩ cùng Thôi Hào dùng bữa tối, nhưng nàng ở trong sân dạo qua một vòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Không gian một mảnh tĩnh lặng tuyệt đối, không có những người khác, nàng cũng liền tùy ý chút.
Thấy mệt mỏi, nàng liền đứng dựa vào đại thụ trong viện nghỉ ngơi chốc lát, lúc sau bắc tay làm loa, hô lên: "Thôi Hào... Thôi đại nhân? Thôi chỉ huy sứ?"
Vệ Trường Dao hô ba câu không thấy người đáp, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ trong chốc lát, đang định từ bỏ, bên tai một trận gió xẹt qua, một bóng đen vụt qua trước mắt.
Sau đó liền thấy thân mình mảnh khảnh của Thôi Hào ở trước mặt.
"Thôi đại nhân vừa rồi ở trên cây?"
Vệ Trường Dao mở to hai mắt nhìn Thôi Hào, lúc này nàng đã quên mất Thôi Hào còn tức giận chuyện gì không thể hiểu được trước đó.
Mà Thôi Hào nhìn Vệ Trường Dao, đôi mắt trầm mặc, gật gật đầu, không nói gì.
Vệ Trường Dao cho rằng bộ dáng trầm mặc đó là thái độ bình thường của Thôi Hào, liền cũng không lại rối rắm chuyện hắn có phải tức giận hay không, đem chuyện lúc trước ném ra sau đầu.
Lúc này nàng đôi mắt đào hoa không chớp nhìn Thôi Hào, nói: "Đại nhân có muốn cùng ta dùng bữa tối không?"
Thôi Hào không hiểu vì sao khi mình nhìn nàng trong lòng lại cảm giác đè nén như thế, nhưng lại không đành lòng từ chối, chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Hai người cùng đi vào phòng dùng bữa.
Trong bữa ăn, Thôi Hào cố tình để ý, thấy Vệ Trường Dao thật sự là thuận tay trái.
Thấy vậy, hơi thở quanh thân hắn nhu hòa hơn, mặt mày cũng bớt lạnh lẽo, trong ánh mắt nhìn nàng ẩn một tầng ấm áp nhàn nhạt.
"Điện hạ, hôm nay không cần chuẩn bị cho Thôi Hào giường đệm."
Vệ Trường Dao rất đói, đang tập trung tinh thần ăn đồ ăn, đột nhiên nghe thấy Thôi Hào nói, nàng kinh ngạc dừng động tác.
"Vậy đại nhân ngủ ở chỗ nào?"
Vệ Trường Dao nói xong liền nghĩ tới Thôi Hào lúc nãy từ trên cây nhảy xuống.
Nàng vội vàng buông đũa, hỏi: "Đại nhân là định túc ở trên cây?"
Thôi Hào nghe vậy cũng buông chén, giải thích: "Lần này bọn người này sớm đã âm thầm có dự mưu, ta cần tiểu tâm vì thượng, cẩn thận một chút không phải chuyện xấu."
"Túc ở trên cây, bên ngoài có gió thổi cỏ lay ta liền có thể lưu ý đến."
Vệ Trường Dao thấy Thôi Hào thái độ kiên quyết, cũng không biết nên nói thế nào, nàng chỉ có thể đề nghị: "Đại nhân cũng có thể phái người ở đàng kia, lệnh bọn họ thay phiên trực ban là được."
Thôi Hào nghe xong lẳng lặng nhìn Vệ Trường Dao trong chốc lát, lúc sau mới trầm giọng nói: "Bọn họ làm việc ta không yên tâm. Huống hồ, bảo hộ điện hạ là chức trách của ta, nếu điện hạ bởi vì bọn họ có một người sơ sẩy mà lâm vào hiểm cảnh thì làm thế nào?"
"Điện hạ phải thật cẩn thận, không nên tâm tồn may mắn."
Thôi Hào nhìn Vệ Trường Dao ánh mắt đầy không tán đồng.
Vệ Trường Dao không ngờ cuối cùng mình lại bị Thôi Hào giáo dục một trận, nàng thức thời mà ngậm miệng.
Cúi đầu tập trung ăn cơm.
Hai người ăn cơm xong, ở trong sân tản bộ.
Vệ Trường Dao nhìn không trung đỏ rực nơi xa, có chút ưu phiền nói: "Ngày mai sợ là có mưa, nói không chừng đêm nay liền bắt đầu hạ, ngươi xác định không chuẩn bị giường nệm sao? Nếu không ta phân phó bọn họ thay ngươi chuẩn bị tốt, nếu trời mưa ngươi liền trở lại phòng, như thế nào?"
Thôi Hào nghe vậy dừng bước, trong lòng suy tư một lát rồi đáp: "Vậy làm phiền điện hạ."
Hai người đang nói chuyện, Vệ Trường Dao quay đầu liền thấy Tố Kim sắc mặt khó xử tiến lại.
"Làm sao vậy?"
Vệ Trường Dao rất ít khi thấy Tố Kim có biểu cảm như thế, lập tức hỏi.
Tố Kim vẻ mặt khổ đại cừu thâm, mặt như đưa đám nhìn Vệ Trường Dao: "Bẩm điện hạ, Tứ công chúa tới đây... Còn đưa theo Cố thế tử."
Vệ Trường Dao nghe nói Vệ Ngữ Đường tới, trong lòng không khỏi bực bội, nữ chính sao lại gấp gáp gặp nàng? Thật là trốn đều tránh không kịp.
Vệ Trường Dao nhìn về phía Thôi Hào, chợt nhớ tới Vệ Ngữ Đường dường như sợ hãi Thôi Hào... Ánh mắt sáng lên, lập tức nhìn hắn, ngữ khí thương lượng: "Tứ muội sợ là tới tìm đại nhân. Hay là, đại nhân hôm nay thay ta tiếp đón Tứ muội?"
"Nói đến nàng cũng là biểu muội của đại nhân, cùng ngài thanh mai trúc mã mà lớn đúng không? Bổn cung liền không quấy rầy hai người."
Dứt lời, liền định trực tiếp lãnh Tố Kim vào phòng, lưu Thôi Hào trong viện.
Thôi Hào nhìn Vệ Trường Dao vội vàng muốn đi, suýt nữa tức đến bật cười, đây là lần trước hắn giải quyết quá dứt khoát, hiện tại Vệ Ngữ Đường đến gây sự nàng liền mặc kệ ném cho mình.
"Điện hạ vẫn là nên ở lại, điện hạ yên tâm, nếu nàng ta lại dây dưa điện hạ, thần tới giải quyết."
Vệ Trường Dao nghe vậy dừng lại bước chân, xoay người nhướng mày: "Thật sự?"
Thôi Hào nhàn nhạt gật đầu: "Thật sự."
***** Tác giả có lời muốn nói:
Mấy ngày nay cơ bản đều là hằng ngày, ta sẽ nỗ lực viết ngọt một chút.
Nhưng hiện tại kỳ thật chỉ có Thôi Hào có một chút cảm tình mơ hồ, nữ chủ hoàn toàn không có, cho nên ta cũng không thể viết quá lộ, các tiểu khả ái hiểu cho ta.
Lại qua một điểm cốt truyện nữa, cảm tình của Thôi Hào liền sẽ rõ ràng. *chống nạnh*
Ta sắp tới có hai dự án truyện, một cái là truyện nam phụ kia (có thể đọc trước văn án, nội dung khả năng phải sửa chữa, tìm từ, phân bố lại gì đó), một cái là truyện nữ phụ phông nền, cảm thấy hứng thú tiểu khả ái có thể lưu lại nha.
Ha ha ha, nếu có thể nói thì, lại mặt dày cầu các tiểu khả ái cất chứa một chút chuyên mục ~
Cảm ơn các tiểu khả ái đã duy trì, yêu các ngươi ⊙?⊙!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro