Chương 50: Cầu thú
Trong lòng tuy buồn cười vừa tức giận, nhưng Thôi Hào vẫn là không chối từ.
Trong chốc lát, Vệ Ngữ Đường dẫn Cố Đình Thuyền vào được sân.
Vệ Ngữ Đường ở bên ngoài đã thấy viện của Vệ Trường Dao, tàn phá bất kham, làm nàng ta không khỏi nhớ tới Ngọc Dương cung, nơi này cùng chỗ đó hoang vắng hẻo lánh giống nhau.
"Sân của Tam tỷ tỷ sao mà xuống cấp như thế, ngài còn ở được sao?"
"Không bằng Tam tỷ tỷ cùng tới sân của Ngữ Đường ở?"
"Chỗ đó phong cảnh tuyệt đẹp, bày biện cũng đều là đồ cực kỳ tinh tế, Tam tỷ tỷ đi chắc chắn sẽ thích!"
Vệ Trường Dao híp mắt nhìn Vệ Ngữ Đường nói cười vui vẻ, nghĩ thật may mình không thích những cái đó càng không thích đua đòi, nếu không còn không phải bị nàng làm tức chết.
Lập tức liền cười nói: "Làm Tứ muội lo lắng, không cần."
"Không biết Tứ muội hôm nay tới chỗ này là có chuyện gì?"
Nghĩ đến lúc trước Tết Thượng Tị Vệ Ngữ Đường ám chỉ khoe khoang lễ vật với nàng phản bị vả mặt, Vệ Trường Dao khóe miệng càng giương cao, đôi mắt long lanh ánh nước cong kiều như trăng non.
Vệ Ngữ Đường nghe được lời này quả nhiên biểu cảm trong nháy mắt cứng lại, khóe miệng hơi cương, theo sau lại thấy nàng ta liếc mắt nhìn Cố Đình Thuyền một cái.
Vệ Trường Dao nhìn một màn này, ánh mắt xoay chuyển, quay đầu trao đổi ánh mắt với Thôi Hào, trong lòng liền đều có số.
Nàng cũng không tiếp tục vòng vo, trực tiếp hỏi: "Không biết Cố thế tử tìm bổn cung là có chuyện gì?"
Vệ Trường Dao đưa hai người về hướng đại đường, người vừa ngồi xuống liền có tiểu cung nữ dâng trà lên.
Nàng nhìn về phía Cố Đình Thuyền, hắn mặc một thân áo giáp màu bạc, thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, một thân chính khí. Ngay cả ngồi trên ghế, cũng là đứng đứng đắn đắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Nơi này chỉ có hai nam tử, Vệ Trường Dao nhìn Cố Đình Thuyền xong, bất giác nhìn về phía Thôi Hào.
Hắn cũng ngồi trên ghế, hai người thoạt nhìn vóc người không khác nhau lắm, chỉ là Cố Đình Thuyền cho người ta cảm giác là một tướng quân chính trực, mà Thôi Hào lại cho người ta cảm giác giống như một công tử quyền quý, thanh quý cao ngạo, không thường cùng người giao tiếp.
Chỉ là Vệ Trường Dao trong lòng biết rõ, Cố Đình Thuyền mới xem như quý tộc công tử ca, từ nhỏ phía sau liền có vô số người nuông chiều, mà Thôi Hào là bị nuôi thả thậm chí ức hiếp lớn lên, một dã hài tử, lại nói gì quý công tử đâu?
Vệ Trường Dao thu lại ánh mắt. Cố Đình Thuyền một bên cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó thanh âm hồn hậu của hắn vang lên: "Thần muốn cưới Ninh cô nương, nhưng lão Ninh Quốc công không đồng ý."
Vệ Trường Dao nghe lời này, đôi mắt đột ngột trợn to, thanh âm cũng đột ngột cao lên, định nói chuyện, không ngờ lại bị nước trà trong miệng sặc một ngụm: "Khụ..."
Câu nói kế tiếp đều bị sặc vào cổ họng.
Thôi Hào thấy thế vội buông chén trà trong tay từ trên ghế đứng dậy, đứng ở sau Vệ Trường Dao thế nàng vỗ nhẹ lưng: "Điện hạ chậm một chút."
Vệ Trường Dao một bên khụ đến gương mặt đỏ bừng, bên kia trong đầu lại không ngừng nhớ lại tin tức.
Nam chính như thế nào lại đột nhiên không thích nữ chính, còn đột nhiên thích nữ phụ.
Nghĩ đến Vệ Ngữ Đường, Vệ Trường Dao vội vàng nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta tái nhợt mặt đẹp, một thân váy áo trắng thuần nguyên bản tiên khí phiêu phiêu, tức khắc có vẻ đau khổ không ít.
Xem ra nàng ta cũng không rõ ràng lắm vì sao Cố Đình Thuyền lại muốn cưới Ninh Hinh.
Thấy thế Vệ Trường Dao trong lòng an ổn không ít, cực lực điều chỉnh vững vàng hô hấp, nói với Thôi Hào phía sau đang vỗ lưng cho nàng: "Được rồi."
Thôi Hào nghe vậy rũ mắt, ngừng động tác về lại chỗ ngồi.
Thật lâu sau, Vệ Trường Dao mới tiêu hóa xong tin tức ập đến trước mặt này. Đôi tay nàng nắm chặt vịn ghế dựa, thanh thanh giọng sau mới mở miệng nói: "Xin lỗi, Cố thế tử, Ninh gia có tổ huấn, không cùng Cố gia kết thân."
"Chuyện này Cố thế tử hẳn cũng rõ ràng, bổn cung thương mà không giúp gì được."
Nói xong, Vệ Trường Dao lớn tiếng gọi Tố Kim đang chờ ở trong viện, bảo nàng tiễn khách.
Vệ Ngữ Đường cùng Cố Đình Thuyền còn chưa kịp phản ứng liền bị mời đi ra ngoài, chờ bọn họ sau khi ra ngoài, Vệ Trường Dao mới nằm xoài trên trên ghế, thở phào một hơi.
"Hô, làm ta sợ muốn chết."
Thôi Hào nhìn Vệ Trường Dao lúc này tuỳ ý, không chút nào bố trí phòng vệ với hắn, trong lòng mạc danh vui vẻ, lại nói: "Tốt xấu thần còn ở chỗ này đâu, điện hạ cũng nên chú ý chú ý dáng vẻ."
Vệ Trường Dao nghe vậy cũng không dao động, trong lòng cảm thấy Thôi Hào này cũng thật sẽ đánh xà thượng côn, nàng mấy ngày rồi bất quá là hòa khí vài phần với hắn, hắn liền dám trêu ghẹo mình rồi.
Thật đúng là như đứa trẻ, với người mình tín nhiệm không bố trí phòng vệ chút nào, chẳng qua may mắn mình không tính toán tiếp tục ra tay với hắn, nếu không hắn liền chịu thiệt thòi lớn.
Cho nên nói tới nói đi, vẫn là nàng Vệ Trường Dao rộng lượng khoan dung.
Vệ Trường Dao suy nghĩ bất giác liền tự khen bản thân, thật lâu sau, nàng mới ngồi thẳng dậy, thở dài.
"Đại nhân, ngươi nói Cố Đình Thuyền vì sao lại muốn cưới biểu tỷ Ninh Hinh của ta?"
Thôi Hào tâm tư nhiều, giỏi về nghiền ngẫm nhân tâm, để hắn tới đoán hẳn là không khó đi.
Chỉ thấy Thôi Hào hơi trầm ngâm, lúc sau cân nhắc nói: "Ninh cô nương khởi điểm vẫn chưa gặp qua Cố thế tử, cho nên hai người quen biết hẳn là chính trên phố Chu Tước ngày ấy."
"Hoặc là, Cố thế tử ngày ấy đối nàng nhất kiến chung tình, hoặc là, Cố gia có âm mưu. Tuy nhiên theo thần thấy, cái sau cơ hồ không có khả năng."
Vệ Trường Dao nghe vậy yên tâm chút, bất quá vẫn là lo lắng Ninh Hinh, Cố Đình Thuyền đã nói muốn cưới Ninh Hinh, cho dù bọn họ ngăn trở cũng có thể căn bản ngăn không được, rốt cuộc hắn là nam chính, thực lực ở đàng kia.
Thuận theo tự nhiên đi, Vệ Trường Dao có chút nản lòng mà nghĩ.
"Vậy Vệ Ngữ Đường làm sao bây giờ? Đôi mắt nàng ta đều mau rớt trên người Cố Đình Thuyền."
Vừa rồi trường cảnh tượng Vệ Trường Dao còn thấy rõ ràng trước mắt, Vệ Ngữ Đường một đôi mắt đỏ bừng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, ai nhìn cũng phải có vài phần đau lòng, nhưng người hẳn là đau lòng nhất - Cố Đình Thuyền lại làm như không thấy, trong mắt thậm chí ẩn ẩn lộ ra vẻ phiền chán rồi.
Trong khoảng thời gian này, hết thảy chuyện phát sinh đều cùng nguyên cốt truyện có khác biệt: nam chính không yêu nữ chính, biểu ca nam phụ (Thôi Hào) cũng không yêu nữ chính thậm chí còn chán ghét nữ chính, nhưng nữ chính bên người có nhiều người theo đuổi như vậy, liền chứng minh "hào quang nữ chính" không thành vấn đề, cũng liền dư lại một loại khả năng, đó là nam chính khả năng đổi thành người khác.
Phân tích một hồi xong Vệ Trường Dao ngây ngẩn cả người, tình huống của mình giống như trở nên càng thêm nguy hiểm, trước kia với nàng kẻ địch ở ngoài sáng, có thể sau này kẻ địch là ở trong tối, tuy nhiên cũng có khả năng nam chủ chính là Hầu Nghênh Hạ, chỉ là loại khả năng này rất nhỏ.
Vệ Trường Dao không dám nghĩ thêm, ngậm miệng lại chờ Thôi Hào trả lời, chỉ thấy hắn không chút hoang mang nói: "Không có ai nói Cố Đình Thuyền không phải Vệ Ngữ Đường không cưới, điện hạ."
Thôi Hào thanh âm càng trầm xuống, so với trước khi nhìn thấy Cố Đình Thuyền càng thêm lạnh lẽo.
Vệ Trường Dao đã nhận ra điểm này, nàng bỗng nhiên hơi trừng lớn đôi mắt, tỉ mỉ đánh giá Thôi Hào từ trên xuống dưới, thử mở miệng: "Đại nhân không thích Cố thế tử?"
Thôi Hào nghe vậy ngước mắt lẳng lặng nhìn Vệ Trường Dao, hỏi ngược lại: "Thần vì sao phải thích hắn?"
Nhìn Vệ Trường Dao kinh ngạc, bàn tay Thôi Hào đặt trên đùi hơi nắm lại, lúc sau lại buông ra, lặp lại nhiều lần như vậy, hắn mới làm bộ không để ý hỏi: "Điện hạ thì sao? Điện hạ thích hắn?"
Hai người gần đây tiếp xúc khá thường xuyên, nhìn thấy các mặt của đối phương, chi gian quen thuộc rất nhiều, nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Trường Dao không nghĩ nhiều lời Thôi Hào nói, nàng cho rằng trong lời hắn "thích" là người với người đơn giản thưởng thức lẫn nhau thôi, không phải tình yêu nam nữ, cũng liền không để ý gì nói: "Nếu hắn không thích Vệ Ngữ Đường, ta đây liền thích hắn, nhưng hắn nếu là thích Vệ Ngữ Đường, ta liền sẽ chán ghét hắn."
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Cố Đình Thuyền chưa bao giờ hại gì nàng.
Trong nguyên tác lúc này, nàng đã rời Đại Ung, nam chủ Cố Đình Thuyền sau khi trở về, cốt truyện cùng nữ chủ mới chính thức được triển khai, nói trắng ra là, nàng chỉ là một phần tử trong bối cảnh chuyện xưa mà thôi.
Mà Cố Đình Thuyền, cùng nàng cũng không giao thoa.
Bởi vậy, nàng đối với Cố Đình Thuyền không có gì hận ý, hơn nữa vốn là không nên có.
Mà một bên Thôi Hào nghe Vệ Trường Dao nói xong liền trầm mặc.
Nguyên lai, điện hạ lại thật sự thích Cố Đình Thuyền, nhưng cũng khó trách, cô nương trong kinh thành đều chọn hắn làm tiêu chuẩn như ý lang quân, không mấy cô nương không thích.
Chỉ là không biết vì cái gì, hắn chính là không vui, không thích nghe nàng nói nàng thích Cố Đình Thuyền.
Đại khái, là Cố Đình Thuyền quá mức làm người ta ghét.
Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ là Vệ Trường Dao ngồi ngồi, liền cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Vệ Trường Dao nắm chặt quần áo, quay đầu đối với Thôi Hào nói: "Đại nhân, ngươi có cảm thấy lạnh không? Giống như là từng đợt gió lạnh từ phía sau thổi tới."
Thôi Hào nghe vậy ánh mắt ngừng lại, theo sau hai mắt trấn định, nhìn về phía Vệ Trường Dao bình tĩnh đáp: "Vậy sao, thần không cảm thấy."
Nói xong, ngữ khí trầm thấp mà ném xuống một câu: "Thần đi trước bên ngoài thủ điện hạ", liền rời khỏi phòng.
Vệ Trường Dao lại cảm thấy hắn kỳ kỳ quái quái.
Càng kỳ quái chính là, Thôi Hào đi rồi, trong phòng độ ấm liền bình thường, chẳng những không lạnh mà còn hơi nóng.
Vệ Trường Dao ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã trăng đã lên cao, nàng liền thôi không suy nghĩ nữa, nghĩ ngày mai còn có việc phải làm, tính đi ngủ sớm.
Chỉ là lúc nằm ở trên giường rồi, lại không buồn ngủ.
"Nhất định là vì Vệ Ngữ Đường tới, uống ly trà kia xong đuổi luôn cơn buồn ngủ rồi."
Vệ Trường Dao từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo, một đầu tóc dài đen nhánh xoã tung, từng bước một sờ soạng ra khỏi phòng, đi đến dưới đại thụ trong viện kia.
"Thôi Hào? Thôi đại nhân..."
Vệ Trường Dao nhỏ giọng gọi Thôi Hào, nàng thật sự ngủ không được, chỉ có thể tìm người tán gẫu một chút, trước mắt người chưa ngủ người cũng chỉ có hắn.
Còn nữa, Thôi Hào một người ngốc tại nơi này, nói không chừng cũng thấy cô đơn, nàng vừa lúc làm bạn cũng tốt.
Chờ nàng mệt nhọc, nàng lại trở về.
Còn chưa gọi tiếp, một bóng người cao gầy liền nhẹ nhàng dừng trước mắt Vệ Trường Dao, dưới ánh trăng đôi mắt nàng sáng long lanh, hưng phấn nói với hắn: "Đại nhân, ta sợ ngài cô đơn, liền ra bồi ngài nói chuyện."
"Ngươi xem ngươi, có thể hay không... Cũng đưa ta lên đó?", Vệ Trường Dao nói, nâng ngón tay trắng nõn mảnh dài chỉ lên đại thụ, có chút xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro