Chương 60
Tần Thiên nghĩ bụng: Thôi Hào hẳn sẽ không lừa ta nhỉ - nếu muốn, lúc trước ta bị trói hắn đã sớm động thủ, sao có thể để ta nhảy nhót thời gian dài như vậy được?
Tần Thiên ngồi bên đống lửa, chống cằm trầm tư nghĩ về những chuyện đã phát sinh hôm nay, trong lòng càng thêm tin tưởng Thôi Hào là một kẻ lòng dạ đen tối, ăn thịt người không nhả xương. Trong lòng âm thầm cảnh giác, chờ hắn lật lại án tử của phụ thân xong, sẽ chạy trốn thật xa. Hắn còn chưa quên, bản thân hôm nay thiếu chút nữa đã giết Thôi Hào. Đắc tội hắn như vậy, vẫn là chuyển biến tốt liền thu, sớm ngày chạy trốn.
Sau khi xác định rõ kế hoạch trong lòng, Tần Thiên cũng yên tâm, ngắm nhìn hai người quanh thân đẹp đẽ quý giá, khí độ thản nhiên không chút ăn nhập với miếu hoang này.
Vệ Trường Dao đang cầm một cái chân thỏ gặm chậm rì rì, thản nhiên như thể tới du ngoạn chứ không phải đang bị cầm chân ở đây nữa. Tần Thiên trong lòng tấm tắc bảo lạ, sớm đã quên chuyện Vệ Trường Dao cho hắn một gạch, còn trói hắn lại lúc nãy.
Trong lòng cảm thấy, vị Sùng Huy công chúa này một chút cũng không giống lời đồn là một công chúa đầu gỗ (ngu ngốc), ngược lại tiêu sái thực.
Chỉ là nhìn nhìn, lại cảm thấy cổ mình càng lúc càng lạnh, phía sau lưng dường như có một trận gió lạnh thổi qua. Tần Thiên không được tự nhiên mà sờ sờ cổ, giơ tay nắm chặt xiêm y, dịch đến gần đống lửa, đôi mắt vẫn lặng lẽ nhìn Vệ Trường Dao.
"Tần công tử không cần mắt nữa à?"
Một giọng nói đạm mạc thấu xương mang theo một tia âm khí cất lên, Tần Thiên giật mình run run. Hắn nuốt nước miếng, cứng người quay đầu lại nhìn Thôi Hào, chỉ thấy đôi mắt đen kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong tay còn sờ sờ chuôi trường đao phiếm bạc.
Thôi Hào ngồi cực kỳ đoan chính, tay cầm một miếng vải chà lau trường đao, chuôi đao chuyển động, hàn quang trắng bạc loé qua khuôn mặt, khiến Tần Thiên hoảng hốt.
Tần Thiên đông cứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có bão tuyết trời đông lạnh thấu xương ập vào trước mặt, hắn trong khoảng thời gian ngắn quên mất tránh né, cả người rét run.
"Làm sao vậy?"
Một giọng nói nhu hòa dịu dàng phá vỡ bầu không khí đình trệ.
Tần Thiên đột nhiên phục hồi tinh thần, máu trong người lưu chuyển trở lại, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, quay đầu trở về, đôi tay đoan chính đặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng phía trước, ngồi nghiêm chỉnh.
Trong lòng không nhịn được thở dài.
Trời biết, hắn còn chưa khởi một chút tâm khinh nhờn nào, Thôi Hào này thật là... Haiz...
"Làm sao vậy, đại nhân?"
Vệ Trường Dao ngẩng đầu nhìn Tần Thiên và Thôi Hào, phát hiện Tần Thiên vẻ mặt đứng đắn, bộ dáng ngưng trọng, không biết lại làm sao.
Lại nhìn Thôi Hào, tay hắn cầm đao, đôi mi rậm rũ xuống đôi mắt như hàn đàm lẳng lặng nhìn Tần Thiên, khóe môi tái nhợt hơi nhếch lên mang theo ý cười liếc nhìn Tần Thiên, sâu trong mắt lại là nồng đậm cảnh cáo.
Nàng tò mò hỏi như vậy, ánh mắt Thôi Hào lưu chuyển lại đây, trong khoảnh khắc lại khôi phục thần sắc ôn hòa lúc trước, giống như những gì nàng vừa chứng kiến đều là ảo giác vậy. Vệ Trường Dao mím môi, bướng bỉnh mà nhìn Thôi Hào đang ra vẻ thái bình giả tạo.
Trong miếu hoang nhất thời yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài cùng tiếng củi lửa lách tách.
Cuối cùng, Thôi Hào mở miệng.
Hắn nhìn chăm chú vào Vệ Trường Dao, khóe môi trắng bệch giật giật, giọng nói vốn khàn khàn, vì đã uống chút nước mà lúc này đã trong trẻo trở lại.
"Điện hạ, lửa hơi nhỏ nhưng thần với không tới, bởi vậy thần mới vừa nói giỡn với Tần công tử. Kêu hắn thêm chút củi vào."
Vệ Trường Dao gật gật đầu, lại nhìn Thôi Hào ăn mặc đơn bạc cùng cánh môi trắng bệch liền cảm thấy có chút khó chịu, rốt cuộc, hắn là vì mình mới bị thương.
Mà hắn lại luôn luôn quật cường không rên một tiếng, có lẽ là sợ phiền toái nàng mới nói với Tần Thiên như vậy.
Nghĩ Vậy, trong lòng Vệ Trường Dao lại thêm mấy phần tự trách.
"Ngươi lạnh sao?"
Đôi mắt tươi đẹp đào hoa của Vệ Trường Dao chứa đầy chân thành tha thiết quan tâm nhìn về phía Thôi Hào, nhẹ giọng dò hỏi.
Thôi Hào nhất thời sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, ánh mắt cũng không dám nhìn ánh mắt chân thành của Vệ Trường Dao, một lúc lâu sau mới cứng ngắc gật đầu, đáp: "... Phải."
Thôi Hào đáp xong, lẳng lặng nhìn phản ứng của Vệ Trường Dao.
Nàng có thể phát hiện hắn lừa nàng không? Hoặc là, nàng chưa bao giờ tin hắn?
Thôi Hào trong lòng một lần lại một lần tự hỏi chính mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Vệ Trường Dao.
Chỉ thấy nàng nghe được hắn trả lời xong liền nhấc góc váy đứng lên, đi đến bên đống lửa, cầm lấy một bó củi, thêm vào.
Có lẽ là không thuần thục, ngọn lửa bốc lên liếm lòng bàn tay nàng, mà nàng chỉ nhíu mày, động tác ngừng một chút, sau đó lại chịu đựng phỏng tiếp tục thêm củi.
Thôi Hào nhìn, hàng mi dài hơi rũ, hắn nâng cánh tay kéo tay Vệ Trường Dao lại.
"Không lạnh, điện hạ."
"Thần đã không lạnh."
Vệ Trường Dao thấy hắn vẻ mặt cự tuyệt thì càng thêm áy náy, lúc trước mình thật quá thô tâm đại ý, thế mà không chú ý tới lửa đã nhỏ đi.
Nghĩ thế, nàng lại cẩn thận nhìn Thôi Hào, hỏi: "Thật vậy chăng? Nếu đại nhân còn cảm thấy lạnh, nhất định phải nói."
Đôi mắt nàng nhìn Thôi Hào không có chút cảm xúc khác, bằng phẳng đạm nhiên.
Mà Thôi Hào thì ngược lại, trên mặt tuy bình tĩnh, trong lòng đã sớm rối loạn.
Hắn tận lực duy trì hô hấp, đối mắt với Vệ Trường Dao, gật gật đầu, nói: "...Được."
Tần Thiên ở một bên lẳng lặng nhìn Thôi Hào mặt không đổi sắc lừa Vệ Trường Dao.
Chỉ càng cảm thấy Thôi Hào là một tên tiểu nhân âm hiểm.
Nhìn đi, nhìn tên Thôi chỉ huy sứ này, đến công chúa hắn còn lừa như vậy, mình sau này phải càng thêm đề phòng hắn.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, lại thấy Thôi Hào lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Mà Tần Thiên đột nhiên nghĩ đến, hai người bọn họ giờ phút này không phải quan hệ cấp trên - cấp dưới mà là quan hê hợp tác, hắn tức khắc thấy thẳng eo.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, liếc mắt lườm Thôi Hào một cái rồi bò đến một bên, nói câu 'ta nghỉ ngơi trước', liền ngủ.
Thôi Hào thấy thế, đang rửa tay cũng ngừng lại. Hắn nhìn động tác làm càn của Tần Thiên mà nhướng mày, trong lòng hoài nghi mình có phải bởi Vệ Trường Dao ở chỗ này mà biểu hiện đến quá mức mềm lòng hay không. Tần Thiên dám 'thái độ' như vậy với hắn...
Lại nhìn thoáng qua Vệ Trường Dao.
Nàng đang dựa vào một bên, híp mắt ngủ gật.
Tóc đen như tơ lụa xoã trên vai, trên nền áo xanh càng trở nên đen đậm; dáng người tinh tế, vòng eo mềm dựa vào cọc gỗ phía sau, cánh tay thon vòng lại đặt ở gối đầu, thật sự giống như tiểu yêu tinh trong núi.
Quyến rũ động lòng người.
Thôi Hào nhìn nàng không phòng vệ chút nào mà ngủ ở nơi này, trong lòng có chút mạc danh vui vẻ.
Chỉ là chớp mắt lại thấy Tần Thiên, tâm tình nguyên bản không tệ, nhìn thấy tên này lại thấy không vui rồi.
Tần Thiên ngủ ở một bên thật là chướng mắt.
Thôi Hào nhíu mày, mở miệng nói với Vệ Trường Dao: "Điện hạ, lại đây bên này."
"Điện hạ?"
"...Ha?" Vệ Trường Dao mê mang mở mắt nhìn về phía ra tiếng.
Chỉ thấy Thôi Hào ngồi ở chỗ đó, hình như đang nói chuyện với nàng.
Nhận thấy mình có chút thất lễ, Vệ Trường Dao đứng lên sửa sửa quần áo, nàng mở to đôi mắt phiếm lệ vì buồn ngủ, đi đến trước mặt Thôi Hào, ngồi xổm xuống hỏi: "Làm sao vậy, đại nhân? Cảm thấy lạnh sao?"
Thôi Hào nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Vệ Trường Dao, mím môi: "Điện hạ, ngủ ở bên này, đừng sang đó."
Vệ Trường Dao nghe vậy quay đầu nhìn thoáng phía sau, thấy Tần Thiên đã bá chiếm một mặt rơm, không còn chỗ cho ai khác.
Chỉ có bên Thôi Hào còn miễn cưỡng có chỗ cho một người nằm.
Nàng nhất thời không biết nói sao, nhìn thần sắc nghiêm túc không dung cự tuyệt của Thôi Hào, uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu, đại nhân đang bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Ta tùy ý tìm một chỗ ngồi là được."
Chỉ là Thôi Hào vẫn nhìn nàng bằng ánh nhìn kiên quyết.
Hai người cứ giằng co như vậy, một khắc qua đi, Vệ Trường Dao thấy Thôi Hào khe khẽ thở dài.
Nàng đang nghi hoặc, liền nghe thấy hắn nhẹ giọng: "Điện hạ ngủ ở bên này, thần ngồi đây thủ ngài. Ngài là công chúa, sao có thể dựa gần Tần Thiên?"
Vệ Trường Dao nghe xong bĩu môi, nàng luôn không để tâm những lễ nghi phiền phức này, huống hồ Thôi Hào b·ị th·ương, nàng sao có thể chiếm chỗ của hắn.
Càng đừng nói, nơi này chỉ có ba người các nàng, chỉ cần hắn không nói thì ai biết?
Nghĩ thế, nàng bắt đầu phản bác: "Công chúa lại như thế nào? Chỉ cần đại nhân không nói ra ngoài thì không ai biết được. Đại nhân bị thương nặng như vậy, ta sao có thể chiếm chỗ của ngài? Đại nhân vẫn là mau chút nghỉ ngơi, ta tạm chấp nhận một chút là được rồi."
Nói xong, xoay người muốn đi tùy ý tìm một chỗ tiếp tục dựa.
Mà Thôi Hào lại khẽ thở dài, vươn tay cách quần áo kéo tay Vệ Trường Dao, hơi hơi dùng sức túm nàng xuống, Vệ Trường Dao liền ngồi ở trên mặt đất.
Vệ Trường Dao kinh ngạc bởi động tác bất ngờ của hắn, đến khi bị kéo ngồi xuống đất nàng mới lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn Thôi Hào, đề thanh nói: "Đại nhân làm gì vậy?" Nàng cau mày, ánh mắt tràn đầy không tán đồng.
"Điện hạ an tâm mà ngủ chỗ này. Còn thần, miệng v·ết th·ương không thể lôi kéo, dựa vào tường là được."
Vệ Trường Dao thấy hắn vẻ mặt thoải mái nói như vậy, cũng nghĩ đến dụng ý của hắn, nhưng nàng vẫn không muốn chiếm chỗ của Thôi Hào.
"Đại nhân nói ta không thể ngủ ở bên kia bởi vì quá gần Tần Thiên, vậy ta lại sao có thể tới ngủ gần ngài?"
Thôi Hào thấy nàng lại miệng lưỡi sắc sảo phản bác hắn, nhất thời không nói nữa, hắn vốn đang túm lấy tay Vệ Trường Dao, lúc này lại gia tăng chút lực.
Vệ Trường Dao nhận thấy được lực đạo trên cổ tay, trong lòng thấp thỏm lại không sợ hãi. Không biết tại sao, nàng nhận định Thôi Hào sẽ không làm gì có hại đến nàng.
Nàng cắn cắn môi, đôi mắt phản chiếu ánh lửa nhìn chằm chằm Thôi Hào, không chịu lui bước.
"Ở trong lòng ngài, thần và Tần Thiên là giống nhau sao?"
Vệ Trường Dao vốn còn lo, nhưng thấy Thôi Hào sắc mặt lãnh ngạnh nói ra lời này liền bình tĩnh lại. Nàng cau mày, cũng không cố rút tay khỏi tay Thôi Hào, trong lòng suy tư một lát mới nói: "Tất nhiên không giống nhau, đại nhân cùng ta quen biết lâu hơn, hiểu biết về đối phương cũng nhiều hơn. Quan trọng hơn là, đại nhân là vì cứu ta mới bị thương nặng như thế. Cũng bởi cái này, ta càng không thể chiếm chỗ nghỉ của đại nhân."
Nói xong, Vệ Trường Dao ngước lên nhìn vẻ mặt Thôi Hào, thấy hắn không có cảm xúc gì rõ ràng, nàng nói tiếp: "Ta trái phải không bị thương, tạm chấp nhận một chút không phải được rồi sao?"
Nhưng Thôi Hào giống như cái gì cũng không nghe thấy, giọng thanh lãnh nói: "Điện hạ ngủ ở đây là được, Thôi Hào thủ ngài."
"Đây là ta thân là thần tử nên làm."
Nói xong, tay dùng sức một cái, Vệ Trường Dao liền bị túm ngồi trên mặt đất, nàng trong lòng quýnh lên, muốn bò dậy cùng Thôi Hào nói tiếp, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy Thôi Hào đã nhắm mắt lại rồi.
Lại cúi đầu, phát hiện tay mình vẫn còn bị túm.
Thở dài, nàng nhắm mắt lại nhận thua nói: "Được, vậy ta ngủ chỗ này, đại nhân có thể buông tay không?"
Chờ hắn buông tay nàng liền rời khỏi, lại tìm một chỗ ngủ khác là được.
Nhưng lời nói đã rơi xuống một hồi lâu, cũng không thấy hắn buông tay.
Vệ Trường Dao quyết định nghỉ ngơi, nghĩ bụng chờ hắn ngủ rồi rời khỏi.
Nhưng vì quá mức mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, hô hấp đã đều đều - đã ngủ.
Mà sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, Thôi Hào mà nàng tưởng đã ngủ say, lại mở mắt.
Thôi Hào nhìn Vệ Trường Dao, thấy nàng nhăn mày cuộn người lại, hắn cũng nhăn mày theo, lúc sau lại dùng tay phải cố sức lấy chiếc áo choàng đặt ở một bên, mở ra, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Làm xong, hắn mới lại dựa vào tường, lẳng lặng nhìn Vệ Trường Dao ngủ.
Bên cạnh đống lửa, lửa khói ảm đạm đi dần, còn vang lên tiếng lách tách như nổ pháo trúc. Vệ Trường Dao giật giật mi mắt, suýt nữa bị đánh thức.
Thôi Hào nhấp môi, cầm lấy cái chùy Tần Thiên đặt ở một bên, đẩy củi vào, rồi lại nhìn thoáng qua Vệ Trường Dao, thấy nàng đã ngủ say rồi.
Lúc này hắn mới dựa đầu vào tường, chân chính bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong miếu hoang, hô hấp của mọi người đều đều, ánh lửa ngày càng yếu, thanh âm ngày càng nhỏ.
Ánh trăng dần dần chiếu qua chỗ hổng trên mái, chiếu lên ba người. Nhưng hai người đã ngủ say, hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ có nam tử mặc đồ đen, trong lúc ngủ mơ mày rậm nhíu lại, hình như có sở cảm, tay trái giấu ở áo choàng nắm thật chặt.
Cảm giác được lòng bàn tay không phải trống không, mày nhăn của hắn mới giãn ra.
Cả một đêm, bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt lấy, chưa từng buông ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, hơi nóng khiến Vệ Trường Dao tỉnh dậy.
Nàng mở mắt, phát hiện đống lửa đang cháy hơi mạnh, khiến gương mặt nàng nóng rực lên. Nàng từ trên mặt đất ngồi dậy, thấy Thôi Hào đang dựa vào một bên chợp mắt.
Sắc mặt hắn đã hồng hào hơn, môi vốn tái nhợt lúc này cũng có chút huyết sắc.
Đôi mắt nhắm, hô hấp vững vàng. Tay phải đặt trên đùi cầm chuôi đao, tay trái rũ bên người.
Nhìn có vẻ khôi phục ít nhiều, ít nhất, có tinh thần.
Vệ Trường Dao thu hồi tầm mắt, chống tay đứng dậy, không dám phát ra một chút thanh âm.
Nàng cắn môi, nhấc váy, thật cẩn thận định đi qua Thôi Hào.
Nàng vừa đi nhìn mặt hắn, nhưng còn chưa đi được hai bước đã thấy hắn mở mắt rồi.
"Điện hạ đây là?"
Mắt hắn mở to, như đang kinh ngạc.
"Ta tính toán đi ra ngoài, lại không muốn quấy rầy đại nhân, cho nên..." Vệ Trường Dao có chút ngượng ngùng, bởi vì động tác nàng lúc này thật sự là có chút thô lỗ.
Không chỉ khó coi, hơn nữa có chút đứng không vững.
Thôi Hào đột nhiên lên tiếng khiến nàng giật mình, lúc nàng suýt thì té ngã, Thôi Hào duỗi tay đỡ nàng, theo lực đạo đỡ nàng tới bên kia.
Vệ Trường Dao sau khi đi qua, không có người chắn gió, cách đống lửa cũng xa hơn chút, thoáng chốc liền cảm giác lạnh.
Nàng đi tới cửa, thấy bên ngoài đã nổi lên mênh mông mưa phùn.
"Đại nhân, trời lại mưa."
Vệ Trường Dao đứng ở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Hào, nhíu mi nói.
Thôi Hào theo lời nhìn thoáng qua, trầm mặc một chớp mắt, nói: "Điện hạ không cần lo lắng, trời mưa chúng ta sẽ càng an toàn."
Vệ Trường Dao nghe xong lời này, giữa mày u sầu mới dần dần tản đi. Nhìn trong miếu không thấy bóng dáng Tần Thiên, nàng dạo qua một vòng, hỏi Thôi Hào: "Đại nhân, Tần Thiên đi đâu vậy? Đi nhặt củi sao?"
Vệ Trường Dao nghĩ đến hôm qua Tần Thiên cũng đã kiếm đủ đồ ăn, hôm nay hẳn không phải vì đồ ăn mà ra ngoài.
Thôi Hào gật gật đầu.
Vệ Trường Dao thấy vậy không để ý nữa, cầm lấy ấm nước đi tới bên ngoài.
Nước mưa theo mái hiên chảy thành dòng xuống, đọng thành từng vũng trên đất.
Nàng đặt ấm nước xuống đất, hứng nước mưa.
Trời mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa bắn bùn đất lên góc váy, nàng cũng không để ý, chăm chú nhìn ấm nước.
Chờ đến lúc ấm nước đã đầy, liền mang trở lại.
"Đại nhân, rửa mặt."
Vệ Trường Dao đặt ấm nước vào tay Thôi Hào, nói.
Thôi Hào nhìn góc váy dính bùn đất của Vệ Trường Dao, sắc mặt hơi ngưng, trầm giọng nói: "Điện hạ không cần làm những việc này, giao cho Tần Thiên là được."
"Chỉ là thuận tay làm một lần thôi."
Vệ Trường Dao không để tâm nói, tay cầm khăn sạch đưa cho Thôi Hào.
Trong khi hai người nói chuyện, Tần Thiên cõng một bó củi đi vào, quần áo nhỏ nước.
Hắn đi vào vội vàng, hạ củi xuống xong liền ngồi bên đống lửa, hong trong chốc lát mới nhìn Thôi Hào nói: "Thôi đại nhân có đoán được khi nào Hoàng Thượng phái người tới tìm các ngươi không?"
Vệ Trường Dao cũng muốn biết, liền dựng lỗ tai ngồi xổm ở một bên chờ Thôi Hào trả lời.
Chỉ thấy động tác rửa tay của hắn không đổi, không nhanh không chậm lên tiếng: "Không lâu nữa đâu, trong hôm nay hoặc là ngày mai."
"Thụy Vương gia tự cao tự đại, hẳn là sẽ không trì hoãn tiến quân. Mà hoàng thượng, cũng hẳn là muốn nhanh chóng giải quyết. Lấy hiểu biết của ta đối với người bên người hoàng thượng, không mấy ai có thể chiếm được ưu thế nếu đánh với Cố Đình Chu."
Cố Đình Chu luôn am hiểu dương mưu, chỉ bằng Thụy Vương, không thể so sánh với binh pháp thực chiến của hắn.
Bởi vậy, thời gian Vĩnh Hòa Đế tìm được bọn hắn sẽ không lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro