Chương 61

Buổi sáng, ba người cũng giống như tối qua - cùng nhau vây quanh đống lửa, trầm mặc dùng đồ ăn sáng.

Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng, rào rào gõ vào màng tai, chỉ là mơ hồ còn có thanh âm hỗn loạn khác.

Vệ Trường Dao tò mò nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mảnh trắng xoá, nước mưa dệt thành cẩm, không thể thấy gì khác. Nàng có chút thất vọng thở dài, quay đầu về, cúi đầu gặm chân thỏ trong tay.

"Tới."

Thanh âm lãnh đạm của Thôi Hào vang lên. Vệ Trường Dao ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt. Ánh mắt hắn đen tối không rõ, có thể cảm thấy tính xâm lược mạnh.

Đột nhiên tay bị hắn bắt lấy, Vệ Trường Dao mím môi, trong lòng lo sợ bất an, trầm mặc mà theo lực đạo đứng ở sau lưng hắn.

Ng·ay sau đó, tay phải của hắn chống trường đao đứng lên.

Hắn ngồi làm người cảm thấy khí thế bất phàm, đứng lên càng có vẻ dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, cho người ta cảm giác áp bách càng sâu, nhưng Vệ Trường Dao phía sau lại không cảm nhận được vài phần.

Nàng ngước mắt nhìn, Thôi Hào cao hơn nàng, nàng cũng chỉ có thể nhìn tới được cằm hắn. Da thịt hắn như noãn ngọc, phiếm ánh sáng, lại không nữ tính, ngược lại có khí chất của quân tử đường hoàng.

"Đại nhân?"

Vệ Trường Dao túm ống tay áo Thôi Hào, thấy hắn rũ mắt nhìn mình, mới lại cẩn thận mở miệng: "Là người của Thụy Vương sao?"

"Không phải. Ngược lại, giống như người của Cẩm Y Vệ. Chỉ là còn có một đội ta không quen thuộc. Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là người của Cố Đình Chu. Điện hạ không cần sợ hãi, có ta ở đây."

Trong khi nói, tay hắn vẫn nắm lấy cánh tay Vệ Trường Dao.

Vệ Trường Dao cảm nhận được khác thường trên tay, hơi không quen mà nhíu nhíu mày.

Nàng không quá thích người khác đụng chạm, huống chi Thôi Hào là nam, hơn nữa, cảm giác áp bách ở hắn quá mạnh, đôi mắt lưu ly kia mỗi lần nhìn nàng, nàng đều cảm thấy lưng như kim chích, đứng ngồi không yên.

"...Vậy được." Vệ Trường Dao lặng lẽ tự trấn an, tay hơi dùng sức tránh thoát khỏi tay Thôi Hào.

Cuối cùng, còn lén liếc mắt nhìn Thôi Hào một cái, lại lén lút đưa tay ra phía sau, bất động thanh sắc mà lau tay lên hông áo.

Nàng tự cho là đã giấu rất kỹ, trên mặt ổn định vững vàng, lại không biết rằng cử chỉ này Thôi Hào đã sớm nhìn thấy được.

Vẻ ôn hòa trên mặt hắn đã sớm biến mất, tay hơi nắm lại, đầu cúi xuống, tóc đen trượt xuống theo bả vai che đi thần sắc, môi mím chặt.

Hắn nhíu mi, không lên tiếng nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Ngoài cửa có động tĩnh, trong phòng ba người đều tập trung nhìn về phía này, thấy đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đám người.

Quả nhiên như Thôi Hào đã nói, là hai đám người. Một đám, người mặc hắc y, bên ngoài khoác áo tơi, hông giắt bội đao, không cần nghĩ nhiều liền biết là Cẩm Y Vệ; mà một đám người khác thì mặc áo giáp, người dẫn đầu một thân chính khí, liếc mắt một cái liền có thể đoán được là người dưới trướng Cố Đình Chu.

Vệ Trường Dao cuối cùng cũng có thể yên tâm, đôi mắt tức thì có thần thái.

"Công chúa, đại nhân, thuộc hạ đến chậm, còn thỉnh trách phạt!"

Cùng với người dẫn đầu lên tiếng, cả đội ngũ cũng liền quỳ thỉnh tội. Vệ Trường Dao nhìn bọn họ, lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Thôi Hào, biết rõ giờ phút này mình nói không nên lời.

Nhưng nhìn thấy những người đó cả người đã ướt đẫm quỳ ở trong mưa, nàng không đành lòng, nhẹ giọng: "Đại nhân, để bọn họ đứng lên đi, chúng ta cũng nên trở về. Trên người ngài còn có thương tích."

Thôi Hào nghe vậy, hơi nghiêng người quay đầu nhìn Vệ Trường Dao, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng ngước lên, trong đôi mắt đen ánh lên không đành lòng. Hắn nhìn ra được, nàng là thương cho những người đó.

Thương...

Thôi Hào rũ mắt, trong lòng nhẩm lại chữ này, chỉ thấy có chút buồn cười.

Nàng đối với bọn họ còn có vài phần thương cảm, nhưng đối với hắn, cũng chỉ có 'tránh còn không kịp' cùng sự áy náy vì hại hắn b·ị th·ương, một phân thương hại phát ra từ nội tâm còn không có...

"Đứng lên, hộ tống điện hạ hồi cung!"

Mọi người nghe vậy, lập tức đứng dậy, sau đó liền có người lấy ô tới, che mưa cho Vệ Trường Dao.

Vệ Trường Dao có chút cứng đơ, không nghĩ tới bọn họ còn làm cả việc này, mím môi, muốn duỗi tay tự cầm. Chỉ là đầu ngón tay chưa chạm đến cán dù đã chạm phải một mảnh da thịt hơi lạnh.

Là tay Thôi Hào, hắn ngăn lại.

Vệ Trường Dao ngẩng đầu nhìn Thôi Hào, chỉ thấy hắn rũ mắt, lãnh đạm xa cách cầm dù trong tay, giơ lên cao, thanh âm đạm mạc: "Điện hạ cứ giao cho người khác là được."

Vệ Trường Dao thấy hắn bộ dáng 'không cần nhiều lời', cũng liền xách váy cúi đầu đi ra khỏi cửa.

Vệ Trường Dao bước từng bước nhỏ, cẩn thận tránh đi những vũng nước đọng trên mặt đất.

Thôi Hào cũng không vội, từng bước đi theo nàng, nghiêng ô về phía nàng, còn mình thì hoàn toàn phơi mặt trong mưa. Quần áo hắn ướt đẫm, nước mưa lạnh lẽo chảy trên gương mặt, hắn lại chỉ nhàn nhạt nhìn Vệ Trường Dao, cẩn thận không để trên người nàng dính một giọt nước.

Chờ tới bên xe ngựa, Vệ Trường Dao lên xe, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện lại là Thôi Hào cầm ô cho nàng.

Nàng kinh ngạc đến khẽ nhếch môi, trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: "Như thế nào là đại nhân?"

Ng·ay sau đó nhíu mày, đôi tay nắm chặt váy, thanh âm mang theo nôn nóng cùng một phân răn dạy, vội vàng: "Trên người ngươi có thương tích, sao còn phải như thế? Tùy ý giao cho ai đó không phải xong rồi sao?"

Nàng tức giận nhìn gương mặt tái nhợt mang theo nửa phần ý cười của Thôi Hào, chỉ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, gan lì ngang bướng, lúc bắt nàng ngủ cạnh người hắn là như thế, hiện tại che dù cho nàng cũng là như thế.

"Vậy ngươi muốn đi lên không?"

Vệ Trường Dao vừa dứt lời, liền thấy tay cầm ô của hắn run run. Giọt mưa bay trong không trung, xoay tròn rồi rơi trên mặt đất, có hai giọt theo gió đậu trên mi mắt Thôi Hào.

Hắn chớp chớp mắt, tay nắm chặt cán ô, trầm mặc một giây, mới trầm giọng: "Điện hạ không cần lo lắng cho ta, người phía dưới đã chuẩn bị xe ngựa."

Sau đó dứt khoát xoay người. Lúc sau, Vệ Trường Dao nghe hắn nói: "Đưa điện hạ hồi kinh."

Xe ngựa chuyển động.

Hắn vẫn đứng thẳng ở đó, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể xoay người trở lại trong xe.

Thôi Hào chờ đến lúc xe ngựa của nàng bắt đầu đi, hắn mới chậm rãi bước đến xe của mình.

Kỳ thật miệng v·ết th·ương vẫn rất đau, hắn cũng không muốn lại dầm mưa, nhưng tâm lý lại không muốn đem loại chuyện này giao vào tay người khác. Hắn muốn che chở nàng, càng không muốn bên cạnh nàng có người khác, nam nữ đều không được.

Dựa vào vách xe, hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại những ngày này.

Nhưng chỉ chốc lát sau, liền nhận thấy có một người rón ra rón rén bò lên trên xe ngựa.

Hắn mở mắt nhìn lướt qua, thấy Tần Thiên đang vẻ mặt khó chịu mà bò lên.

"Ngươi sao không nói một tiếng liền lên xe ngựa, tốt xấu gì chúng ta cũng xem như cùng hội cùng thuyền."

"Ngươi không phải vẫn ổn sao, còn có thể vứt ngươi lại hay gì." - Thôi Hào nói, liếc hắn một cái liền tiếp tục dưỡng thần.

Mà Tần Thiên nhìn Thôi Hào lạnh nhạt như vậy, lại nghĩ tới hắn đối đãi Vệ Trường Dao đủ loại, kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên nhanh trí nói: "Khó trách Thụy Vương mời chào ngươi thế nào ngươi cũng đều thờ ơ, thì ra ngươi căn bản không thèm để ý lấy cái gì Vũ Dương công chúa. Ngươi để ý chỉ có Tam điện hạ của ngươi?!"

Thôi Hào nghe hắn thao thao bất tuyệt chỉ cảm thấy ầm ĩ, nhắm mắt lại, trầm thấp nói: "Tần công tử quá ồn ào."

Tần Thiên lúc này lại không nghe được ý vị cảnh cáo, một lòng nghĩ rằng mình đã phát hiện bí mật của Thôi Hào, trong lòng kích động không thôi. Nhưng nghĩ nghĩ lại có chút không xác định, hắn cẩn thận nhìn Thôi Hào, do dự: "Bất quá, ngươi không phải mới lui hôn sao?"

"Này, nói không thông nha." Hắn có chút buồn rầu cau mày.

Nghi vấn trong lòng còn chưa nghĩ kỹ, đã thấy cả người rét run, ngẩng đầu liền thấy Thôi Hào lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn. Hắn trong lòng căng thẳng, không dám tiếp tục nói hươu nói vượn, vội ngậm chặt miệng, ở một bên giả làm chim cút, nhưng đồng thời cũng lại nhìn chằm chằm mặt Thôi Hào.

Nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Tần Thiên nhụt chí, mặt mày ủ rũ ôm ngực dựa vào trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà một bên Thôi Hào nghe Tần Thiên nói, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khớp hàm cắn chặt, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

Ngay cả miệng vết thương ở bụng vốn đã không còn cảm giác cũng bắt đầu đau, đau đớn sắc nhọn trực tiếp đâm vào trái tim hắn. Hắn cong lưng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, độ chật vật so với sáng hôm qua chỉ hơn không kém.

"Là ta xứng đáng."

Lần đầu hắn ở bên người ngoài mà thất thố, lần đầu hắn nói bản thân như vậy.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.

Trong ngực nghẹn một một khối, vừa chua vừa chát.

Không cam lòng, hối hận, đau lòng, thống hận, đủ loại cảm xúc trộn vào nhau, như thuỷ triều đánh úp hắn.

Là hắn ích kỷ vô tình, không chút nào để bụng đến nàng, nhìn như không thấy.

Là hắn trong mắt chưa bao giờ có nàng, chưa từng cố gắng tìm hiểu về nàng.

Là hắn tàn nhẫn độc ác, hãm hại nàng đi hòa thân, trong lòng còn vân đạm phong khinh, xem nàng là một công chúa thất sủng không có chỗ dựa, thoải mái xuống tay.

Là hắn chỉ coi nàng như quân cờ tùy ý bày biện, không đặt chút ánh mắt tâm tư nào lên người nàng.

Là hắn, trước mặt cả triều văn võ, lui hôn với nàng, khiến nàng bị người nhạo báng, trong lòng thậm chí thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc ấy, nàng bị hắn từ hôn, đảo mắt liền có người đoán được người được chọn để hòa thân, mọi thuyết xôn xao, nàng phải có bao nhiêu bất lực?

Phụ hoàng nàng cùng hắn là một đám, nàng lại có thể đi cầu ai?

Lão Ninh Quốc công? Hắn lúc ấy từng cố ý theo dõi, gợn sóng trong phủ Ninh Quốc công hắn đều biết được, hắn nhớ rõ ngày ấy Tùng Bách tới báo với hắn, nhắc đến chuyện nàng không có chỗ dựa, lúc ấy hắn nói như thế nào?

Hắn chỉ cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị, nàng không có biện pháp.

Chỉ không chút để ý nói: "Không cần quản nàng, nàng chỉ có một con đường là hòa thân".

"Sẽ không có ai giúp."

Lúc sau liền tiếp tục dấn thân vào công vụ.

Mà sự tình cũng đúng như lời hắn nói, không có một người chịu chìa tay ra giúp đỡ nàng.

Còn có, nàng lúc ấy cũng không biết hết thảy những chuyện này đều là do 'vị hôn phu' là hắn làm ra, còn ngây ngốc mà lui hôn thư trở về, bên trong kẹp một phong thư.

Nhưng hắn xem cũng không xem một cái, chỉ nói Tùng Bách ném vào lửa.

Ngay lúc đó hắn trong lòng thản nhiên, thậm chí thấy nàng ngốc như vậy còn khinh thường.

Thôi Hào hồi tưởng, hốc mắt đỏ bừng, nàng ngốc như vậy, bị hắn đùa bỡn ở trong tay.

Tất cả mọi người đều lừa nàng, không ai chịu giúp nàng, người ta hoặc là có tâm tư riêng, hoặc là bận tâm ích lợi của bản thân, đẩy một tiểu cô nương ra tới, khiến nàng phải rời xa quê nhà, lấy thân nuôi sói.

Mà hắn, hắn chính là người khởi xướng, mọi chuyện đều có phần.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu nàng không tìm được Sơ Lặc, mọi chuyện sẽ thành như thế nào.

Nàng sẽ không có biện pháp, chỉ có thể hòa thân, lẻ loi một người, gả cho một người trong lòng có người khác...

Nhưng hiện tại, nàng vẫn đối xử với hắn như người khác, cho dù đã biết hắn lúc trước dụng tâm hiểm ác, cũng không hạ tử thủ giết hắn, còn có thể cùng hắn bình thản ở chung.

Nhưng hắn biết, kết quả tốt nhất cũng chỉ đến thế này...

Là hắn xứng đáng, hắn độc ác, ích kỷ, không đạt mục đích không bỏ qua, không có phong thái quân tử, đối người đuổi tận giết tuyệt, tính kế đẩy nàng vào tuyệt lộ, là hắn mạnh mẽ chặt đứt một tia khả năng giữa hai người.

"Khụ... Khụ..."

Thôi Hào càng nghĩ lòng càng đau, cổ họng khàn khàn, sắc mặt tái nhợt, cong lưng run nhè nhẹ, hai mắt đỏ lên, không ngừng ho khan, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Chậm rãi, hắn nở nụ cười, không tiếng động mà cười, ý cười càng lúc càng lớn, đôi mắt đen như mực tràn đầy đau đớn, sắc mặt tái nhợt như giấy, ánh nước trong mắt cũng ngày càng nhiều.

Rốt cuộc chỉ là một thiếu niên chưa tới nhược quán, hắn luôn nhìn không thấu, cảm thấy không cam lòng.

Thôi Hào thảm đạm nghĩ.

Chính mình luôn là như vậy, khi còn bé không giữ được ánh mắt mẫu thân, hắn không thông minh, không sạch sẽ, cũng nói không được lời hay, làm mẫu thân thất vọng, đối xử với hắn không tốt. Những ngày tháng đó hắn quá gian nan, nhưng sau cùng cũng dựa được vào vài phần cứng cỏi cùng tâm cơ mà tồn tại.

Nhưng còn Vệ Trường Dao?

Hắn từ khi thơ ấu, thiếu niên, đã học được biện pháp giữ mạng, những cái giỏi về tâm kế, ích kỷ, đạm mạc vô tình đều thành công cụ đẩy nàng ra, chia tách con đường của hai người, khiến hắn chỉ có thể xa xa nhìn nàng.

Rõ ràng đã từng là người giơ tay có thể với tới, hiện tại lại cách một cái lạch trời.

Hắn vì để giữ mạng, cuối cùng vẫn là đem thứ mà hắn về sau quý trọng nhất, ngăn cách ra xa.

Này vốn là nghịch biện.

Hắn luôn không giữ được những đồ mình muốn, một chút tình mẫu tử buồn cười kia là như thế, Vệ Trường Dao cũng là như thế.

Luôn là không giữ được.

Đây là mệnh của hắn sao?

Nhưng hắn không muốn nhận, nguyên bản Vệ Trường Dao nên là của hắn, sao có thể đi hướng người khác?

Dù có gian nan như thế nào, hắn cũng muốn giữ nàng lại, không buông tay.

Thôi Hào hô hấp dần dần vững vàng lại, trên mặt một dòng nước mắt nhàn nhạt hơi phản chiếu ánh sáng, trong mắt là hối hận cùng không cam lòng.

Dù có gian nan ra sao, hắn cũng phải giữ lại Vệ Trường Dao.

Hao hết tâm tư, thận trọng từng bước, hoặc là một lòng bị nàng giẫm đạp hắn cũng cam nguyện.

Chỉ cần kết quả là nàng thuộc về hắn...

***** Tác giả có lời muốn nói: Thống nhất trả lời một chút, nữ chính hiện tại không tha thứ cho nam chính, hơn nữa sau khi biết tâm ý hắn sẽ tránh còn không kịp.

Không có đạo lý ngươi hối hận ta sẽ liền thích ngươi, đúng không.

Tuy rằng Thôi Hào đáng thương, nhưng nữ chính cũng là người, nhân gia không có khả năng vô duyên vô cớ liền tha thứ cho hắn, như vậy không hợp với lẽ thường.

Vốn dĩ định tạo cái hiểu lầm, nhưng ta thấy như vậy quá cẩu huyết, trực tiếp liền tới thật: chính là không thích - không tiếp thu. Ta cảm thấy như vậy càng sát với tính cách nữ chính - "nhìn mềm mại, trong lòng nhận định không quay đầu lại" - cái loại này.

Bởi vì cốt truyện ta đã điểm qua, sau này sẽ không lại viết ở cuối nữa nhé, nếu không liền sẽ có vẻ thực loạn ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro