Chương 65
Ngày hôm sau, trời sáng khí trong, nắng vàng rực rỡ chiếu vào song cửa sổ, khúc xạ ra ánh sáng nâu, xa xa chiếu vào Vệ Trường Dao đang chậm rãi dùng bữa sáng, mang vẻ yên tĩnh thản nhiên, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Chỉ là rất nhanh liền bị phá vỡ.
"Điện hạ, người của Thượng y cục tới cầu kiến."
Vệ Trường Dao nghe vậy dừng động tác, đôi mắt đào hoa nhu hòa chớp nhẹ, lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía Tố Kim, hỏi: "Là tới lấy số đo làm quan phục hiến tế cho ta?"
Tố Kim gật đầu: "Bẩm điện hạ, đúng vậy. Bọn họ nói đại điển hiến tế sắp tới, thời gian khẩn cấp, muốn khẩn trương cầu kiến."
Vệ Trường Dao gật gật đầu, lần này đại điển hiến tế vạn chúng chú mục, chỉ là thời gian thật sự hơi gấp gáp, không trách bọn họ nơm nớp lo sợ như vậy.
Nghĩ vậy, nàng liền phân phó: "Mau dọn bàn ăn đi, nói với bọn họ bổn cung đến ngay bây giờ."
Tố Kim theo lời đi xuống phân phó.
Vệ Trường Dao không trì hoãn, trực tiếp cất bước ra ngoại điện, ngồi xuống ghế gỗ mun.
Chỉ chốc lát sau, Tố Kim dẫn ba người thần sắc cung kính tới.
"Nô tỳ tham kiến Sùng Huy công chúa."
Vệ Trường Dao rũ mắt nhìn mấy người thần sắc cẩn thận cúi đầu, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Đứng dậy đi."
Ba người nghe vậy thật cẩn thận mà đứng lên, hai cung nữ nhỏ hơi cúi đầu, trong lòng mạc danh sợ hãi, không dám nhìn vị Tam công chúa trong truyền thuyết này.
Vệ Trường Dao thấy nữ quan dẫn đầu là Hoắc nữ quan, nàng có chút quen biết, nhẹ giọng hỏi: "Là Lễ Bộ phân phó các ngươi tới?"
Hoắc nữ quan cúi đầu nói: "Bẩm điện hạ, đúng vậy."
Vệ Trường Dao gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy đưa lưng về phía họ, dang tay, hơi quay đầu, nói: "Bắt đầu đi."
Hoắc nữ quan còn đỡ, đã quen thuộc với Vệ Trường Dao, biểu cảm bình thường như mọi bận.
Nhưng hai cung nữ nhỏ lần đầu gặp Vệ Trường Dao, không dự đoán được công chúa Sùng Huy này sẽ dứt khoát lưu loát không làm giá như thế, nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Liền thấy nàng nghiêng đầu, da thịt mịn màng trong suốt tựa như băng tuyết nặn thành, thần sắc thong dong, loá mắt giống như thần nữ trên chín tầng trời.
Lần đầu nhìn thấy Sùng Huy công chúa trong lời đồn, liền bị vẻ đẹp của nàng làm cho chấn động, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Mãi đến lúc Hoắc nữ quan quay đầu, đưa mắt ra hiệu với hai cung nữ, hai người mới như ở trong mộng mới tỉnh, cắn môi vội vàng đem thước dây trong tay đưa cho sư phó, trong lòng thầm than.
Trời ạ, công chúa Sùng Huy quả thực đẹp như trong lời đồn.
Hoắc nữ quan không quản tiểu cung nữ còn đang ngẩn người, cầm lấy thước dây, một bên nhớ kỹ kích cỡ, một bên đọc kích cỡ lên.
Tiểu cung nữ một bên ký lục, một bên như đi vào cõi thần tiên.
Tam điện hạ vóc người cao gầy, ba vòng cân xứng, vòng eo càng là nhỏ thon.
Nhưng nàng cũng chỉ dám suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại tiếp tục nhớ kỹ kích cỡ.
Một chén trà qua đi, Hoắc nữ quan đo xong kích cỡ, bà nhìn Vệ Trường Dao đã xoay người lại, cung kính nói: "Điện hạ, lần này quan phục hiến tế quan trọng vô cùng, không chấp nhận được nửa phần sai sót. Nô tỳ sau khi làm xong còn muốn làm phiền điện hạ mặc thử vài lần, để ngừa có chỗ nào kích cỡ không đúng."
Vệ Trường Dao nhấc khóe môi nói: "Vậy liền làm phiền ngươi đi lại thêm vài lần."
Hoắc nữ quan hơi mỉm cười, đáp: "Đều là nô tỳ nên làm, điện hạ mới là bị liên luỵ."
Vệ Trường Dao nghe vậy cũng cười, nói: "Không sao, đều là nên làm."
Hoắc nữ quan không dám lưu lại lâu, đo kích cỡ xong liền vội vàng trở về Thượng y cục.
Chờ mấy người đi rồi, Vệ Trường Dao nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện mặt trời đã lên cao, thời gian không còn sớm.
"Tố Kim, Lễ Bộ vẫn chưa ai tới sao?"
Đây là có chuyện gì, đại điển hiến tế đã là chuyện lửa sém lông mày, theo lý mà nói bọn họ không nên lười nhác như thế mới đúng.
Tố Kim nghe vậy trong lòng cũng bất an, hôm nay nàng đã chạy ra chạy vào Ngọc Dương cung rất nhiều lần, vẫn không thấy người Lễ Bộ điều đến dạy trình tự hiến tế.
Nghe Vệ Trường Dao hỏi, nàng cau mày ưu sầu nói: "Bẩm điện hạ, còn chưa thấy. Không biết có phải người Lễ Bộ có chuyện gấp vướng tay chân hay không, đến nỗi tới lúc này rồi còn chưa có người tới."
Vệ Trường Dao nghe vậy, hai mắt sâu thẳm nhìn về phía tượng đầu chim tước trong viện, trong lòng cười lạnh.
Trước mắt hiến tế là chuyện trọng trung chi trọng, bọn họ sợ là không phải bị chuyện khác vướng tay chân, mà là đang muốn gây khó dễ.
Khó dễ Tam công chúa không quyền không thế này.
Rốt cuộc, nàng mới làm Thôi phủ ăn mệt, mà Lễ Bộ thượng thư Lâm Kỳ vừa lúc là người của Thôi lão thủ phụ.
Nghĩ vậy, Vệ Trường Dao liền cười: "Sợ không phải như thế, mà là lợi dụng cơ hội giúp Thôi lão thủ phụ trút giận kia."
Tố Kim nghe vậy cẩn thận nghĩ lại, ngay sau đó ngực phập phồng lên, mặt mày cũng nhiễm vài phần tức giận.
"Điện hạ, bọn họ thật là... Hèn hạ!"
Nghĩ thông suốt, Tố Kim lại thấy bất an, hỏi: "Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vệ Trường Dao từ trên ghế đứng lên, phiêu dật đi vào trong viện, nói: "Vốn đang nghĩ nên dùng kế gì để trả đũa chuyện ngày đó trên Kim Loan Điện." Nàng cười khẽ: "A, không nghĩ tới Lâm Kỳ này vậy mà dâng nhược điểm đến tận tay ta."
Tố Kim nghe như lọt vào sương mù, nghi hoặc hỏi: "Thứ cho nô tỳ ngu dốt, ý điện hạ nô tỳ vẫn là không hiểu."
Vệ Trường Dao quay đầu, giơ tay gõ nhẹ lên đầu Tố Kim, mới mang ý cười nói: "Ý của bổn cung, là hắn muốn cho bổn cung tự loạn đầu trận tuyến đi cầu xin hắn, bổn cung liền càng không đi, nhìn xem cuối cùng ai mới hoảng trước. Tóm lại, người chức vị khó giữ lại có nhược điểm cũng không phải bổn cung."
Tố Kim xoa đầu suy tư, sau nhìn Vệ Trường Dao, chậm rì rì nói: "Điện hạ, nô tỳ dường như, đã hiểu một chút."
Vệ Trường Dao cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Điện hạ, chúng ta đây phải làm như thế nào, cứ chờ sao?"
Vệ Trường Dao đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh mị mị, trầm giọng: "Phải, những ngày sắp tới chúng ta cứ ở lì Ngọc Dương cung, chỗ nào cũng không đi. Ta chờ Lâm Kỳ tới cầu ta đi học."
Dường như nghĩ đến cái gì, Vệ Trường Dao bổ sung: "Ngươi đi tìm những thư tịch miêu tả lễ nghi hiến tế tới cho ta."
"Người Lễ Bộ không sớm tới giáo thụ, chính là mong ta không có thời gian học tập, ngày hiến tế sẽ xấu mặt. Nếu thật sự như thế, ta chắc chắn thanh danh quét rác, Hoàng thượng cũng sẽ phạt ta."
Vệ Trường Dao nói, một đôi mắt dần toả ra lạnh lẽo, thanh âm càng lúc càng trầm: "Như vậy xác thật là ta làm hỏng, khắp thiên hạ thấy rõ như ban ngày. Ta không thể cãi lại. Nhưng nếu là ta làm tốt, bọn họ lại không thể làm tốt việc thuộc bổn phận, vậy đó là bọn họ bỏ nhiệm vụ, bị phạt cũng sẽ là bọn họ."
Lấy loại chuyện này làm bè, Lâm Kỳ cùng những người thuộc Lễ Bộ đó vận làm quan cũng tới hồi kết.
Nghĩ vậy, Vệ Trường Dao còn thấy mong chờ.
Tố Kim nghe vậy cũng hiểu, lập tức tràn đầy niềm tin nói: "Điện hạ, nô tỳ đi tìm sách tới cho ngài."
"Từ từ Tố Kim."
Tố Kim kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: "Làm sao vậy, điện hạ?"
Vệ Trường Dao cân nhắc một hồi rồi nói: "Đừng tìm ai mượn, đi Hàn Lâm Viện mượn đi. Cần để bọn họ ghi rõ ngày và danh mục sách ta mượn vào danh sách."
Tố Kim nghĩ một chút liền hiểu dụng ý của Vệ Trường Dao.
Điện hạ thật đúng là thông minh.
Nàng cũng có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn một đám người Lễ Bộ kia tới cầu điện hạ.
Tố Kim tâm tình vui vẻ dẫn hai cung nữ hướng Hàn Lâm Viện mà đi.
*****
Đến trưa, Tố Kim cùng hai cung nữ đã trở lại.
Mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu, mặt đất bị chiếu đến nóng rẫy, Tố Kim trên mặt đã lấp lánh mồ hôi, nàng bước đi thong thả mà đi tuốt đằng trước mặt, phía sau hai cung nữ ôm đầy thư tịch, gương mặt đỏ bừng, thở dồn dập.
Vào sân, Tố Kim liền thấy Chiết Chi đang chỉ huy hai thái giám tưới cây, nàng cười tiến đến hỏi: "Chiết Chi tỷ tỷ, điện hạ đang ở đâu, chuyện điện hạ phân phó ta đã làm xong, ta đi tìm điện hạ phục mệnh."
"Mau đi đi, điện hạ đang ở trong thư phòng đọc sách ấy. Phục mệnh xong liền đưa các nàng đi nghỉ một chút, nhìn các ngươi trên mặt toàn là mồ hôi..."
Tố Kim gật gật đầu: "Được, vậy ta mang các nàng đi đây."
Chiết Chi nhìn ba người đi vào mới quay đầu, tiếp tục chỉ huy bọn họ làm việc.
Tố Kim đi vào thư phòng, liền thấy Vệ Trường Dao đang dựa vào trên sập tập trung tinh thần mà đọc sách.
Tố Kim thấy thế, lời nói càng nhẹ hơn: "Điện hạ, sách ta đã lấy về tới. Cũng đã xem bọn họ đăng ký trong danh sách."
Vệ Trường Dao nghe vậy buông sách trong tay xuống, từ trên sập đứng lên: "Để sách xuống đi, các ngươi đi nghỉ một lát, không cần ở đây chờ."
Tố Kim chỉ huy hai người, an trí xong liền mang theo các nàng lui ra.
Vệ Trường Dao cất sách trong tay lên kệ, đi đến án thư xem những sách Tố Kim mang về.
"《 Nghi lễ 》, 《 Thiếu lao quỹ thực lễ 》, 《 Hữu tư triệt 》, 《 Chu lễ 》..."
Vệ Trường Dao ở đây sớm đã lên kế hoạch hết thảy đối sách, mà đám người Lễ Bộ kia hoàn toàn không biết, còn đang đắc chí vì kế hoạch của mình.
Trong thư phòng, Lễ Bộ thị lang Lâm Kỳ cùng mấy người mặt mang tươi cười đang thương thảo xem đến khi nào mới phái quan viên đi giáo thụ Tam công chúa về việc hiến tế.
"Đại nhân, theo ý ta định ở 10 ngày sau, thế nào?"
Một người thân hình gầy gò, mỏ chuột tai khỉ, mặc quan phục màu xanh lơ mở miệng nói.
Lâm Kỳ giơ tay vuốt chòm râu, mày nhíu chặt, dường như đang do dự. Một người khác thấy thế, giả vờ tức giận nói: "Mười ngày? Theo ta thấy, mười lăm ngày còn tính là ít!"
"Đại điển hiến tế còn tới một tháng, ta thấy thời gian rất đủ, hà tất phải gấp như vậy!"
Dứt lời, lại cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Kỳ, thấy trong mắt hắn lộ ra vài phần vừa lòng, lúc này mới hỏi: "Đại nhân, ngài thấy ý của hạ quan thế nào ạ?"
Lâm Kỳ vuốt chòm râu, nhìn thoáng qua mọi người, cười nói: "Ha ha, chư vị nghĩ như thế nào?"
Những người còn lại thấy thế, trong lòng chuyển mấy vòng, sôi nổi phụ họa: "Hạ quan cho rằng được. Ha ha ha, rất được..."
***** Tác giả có lời muốn nói: Thực xin lỗi các tiểu khả ái, lại lập fg, gần nhất thật sự tạp văn quá nghiêm trọng, viết vài bản đều không hài lòng, xóa rất nhiều, tạm thời cứ vậy đã!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro