Quỷ triền 4
Sau khi đưa tiểu công tử nhà họ Triệu về, Trác Dực Thần quay lại Tập Yêu Tư, ngồi dưới gốc cây mận trong sân, ngắm trăng một lúc. Khi thấy đêm đã khuya, hắn mới quay vào phòng, mang theo hơi lạnh của sương đêm.
Dạo này trí nhớ hắn rất kém, thường xuyên có cảm giác như mình quên mất điều gì đó. Nhưng ban ngày công việc quá bận rộn, đêm lại không ngủ yên, những vết thương cũ chưa lành khiến hắn ít có thời gian và sức lực để suy nghĩ về những điều kỳ lạ đang xảy ra với bản thân.
May mắn là kể từ khi anh trai qua đời, hắn đã tự mình vượt qua những ngày tháng gian khổ đó, và cuối cùng dùng thuốc do Tiểu Cửu đưa cho để chìm vào giấc ngủ say.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang ở trong một không gian lạ, với những ngọn nến hôn nhân lung linh, chỗ ngồi của khách đã vắng, và dưới chân là tấm lụa đỏ cùng chiếc phượng quan và lễ phục của tân nương. Lẽ ra đây phải là một cảnh tượng vui vẻ, mọi người đang chúc mừng, nhưng tay cầm lụa đỏ của tân nương lại lạnh ngắt và xanh xao.
Trác Dực Thần hiếm khi thở dài.
"Rốt cuộc là sao, sao lại không để ta ngủ yên? Tại sao người đứng sau lại muốn ta phải kết hôn trong giấc mơ này?"
Hắn cười lạnh, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, mặc dù đây là một giấc mơ, nhưng vẫn có điều kỳ lạ.
Nếu hắn nhớ không nhầm, sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ tối qua, trong thành đã có một người phụ nữ chết. Mặc dù không rõ vì sao, nhưng trong giấc mơ, hắn lại giữ được sự tỉnh táo. Vì vậy, nếu kết hôn là tiền đề của cái chết, thì hắn sẽ không để cuộc hôn lễ này xảy ra.
Trác Dực Thần không chút do dự gọi kiếm, nhưng như hắn đã đoán, không có phản ứng gì. Hắn nghe thấy giọng của người làm lễ vô diện đang tiếp tục: "Nguyện ước chung thủy đến bạc đầu, viết lên trên giấy đỏ..." Hắn quyết định kéo mạnh sợi tơ đỏ, thắt chặt cổ người làm lễ, chỉ nghe thấy một tiếng nghẹn ngào, rồi màn sương đen bao phủ, căn phòng chỉ còn lại bóng dáng cô dâu.
Tiếng nhạc, tiếng chúc mừng lập tức biến mất, trong không gian tĩnh mịch, đôi tân lang tân nương đứng đối diện nhau. tân nương ngồi yên không cử động, trác Dực Thần thận trọng dùng tơ đỏ buộc cô lại, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế.
Hắn không có ý định tháo khăn che mặt taqan nương, chỉ lặng lẽ nói "Xin lỗi", rồi bắt mạch. Mặc dù làn da cô xanh xao, nhưng cô vẫn còn sống, có vẻ như là nạn nhân trong lễ cưới của một yêu quái.
Tuy nhiên, người đứng sau nghi thức này vẫn chưa xuất hiện. trác Dực Thần nhìn quanh, phát hiện ngoài sân là một màn sương mù dày đặc, có vẻ như không phải là lối ra. Hắn nhìn quanh, trong sân có những tiểu núi giả, suối nước chảy, và những chiếc chuông vàng treo trên cây hòe, một pháp trận rõ ràng.
"Đơn giản đến mức khiến người ta phải nghi ngờ," Trác Dực Thần tự nhủ, "Kẻ bày trận này tự tin đến mức nào..."
Trận pháp đơn giản như vậy, kẻ đứng sau chắc chắn không nghĩ rằng ai đó sẽ tỉnh lại trong giấc mơ này.
Hắn ném một ngọn nến đỏ vào cây hòe, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, và màn sương đen ngoài sân bắt đầu tan dần.
"Thật sự quá dễ dàng," Trác Dực Thần thầm nghĩ: "Kẻ bày trận này tự tin đến mức nào..."
Trận pháp đơn giản như vậy, kẻ bày trận có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc ai đó sẽ thức dậy trong giấc mơ.
"Bịch..."
Trác Dực Thần quay lại, tân nương, vốn ngồi trên ghế, giờ đang nằm sóng soài trên đất, khăn che mặt gần rơi xuống, lộ ra một đôi mắt đầy nước mắt, nhìn Trác Dực Thần như muốn khóc.
"Trác đại nhân," cô nói khẽ, "Sao lại buộc ta lại?"
Trác Dực Thần không động đậy. Hắn trong bộ đồ đỏ, ánh sáng từ nến chiếu lên người, tạo thành một hào quang ấm áp xung quanh. Tân nương nhìn hắn, mặt đỏ bừng, tự thì thầm: "Lúc trước ta mơ thấy ngươi, ngươi lúc nào cũng anh tuấn và mạnh mẽ như vậy," cô nhìn hắn say đắm, "Hôm nay ngươi thật sự như vậy, ta không thể rời mắt, muốn thử một chút xem có thể ôm ngươi hay hôn ngươi không..."
Trác Dực Thần cắt lời cô, hắn biết rằng con gái thường xấu hổ, không muốn làm cô sợ, vì sợ linh hồn sẽ bất ổn. Hắn không thay đổi nét mặt, tiếp cận để tháo dây trói.
Không ngờ, tân nương đột nhiên lao vào hắn.
Trác Dực Thần: ... Thật là kỹ năng tốt, có lẽ cô nên thi vào Tập Yêu Tư.
Khăn che mặt rơi xuống, mùi hương ngập tràn khiến mặt hắn nóng bừng, cơ thể mềm mại của cô khiến hắn hơi hoảng loạn. Trác Dực Thần nhanh chóng tháo khăn che mặt và đẩy cô ra, ngồi cô lại, giữ chặt tay cô, quay mặt đi và nói: "Đừng cử động," rồi thêm một câu, "Tự trọng đi."
Tân nương mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh, nhưng may mắn là Trác Dực Thần không thấy, vì hắn đang bận tháo dây trói.
Không lâu sau, cô lại tiến lại gần, vui vẻ nói: "Trác đại nhân, ngươi không nhìn ta, sao giúp ta tháo dây? Ngươi nhìn ta đi, t sợ lắm, tim ta đập rất nhanh."
Trác Dực Thần lùi về phía sau, làm ngơ trước hành động của cô, mùi hương cứ len lỏi khắp nơi, khiến hắn cảm thấy chóng mặt. Hắn chỉ muốn rời xa cô.
Sau khi tháo xong dây trói, Trác Dực Thần cảnh cáo: "Đừng lại gần, nếu không ta sẽ trói lại cô."
Tân nương mặt đỏ lên, vẻ đẹp trên khuôn mặt cô thoáng chút kỳ lạ, cô vặn vẹo chiếc áo, bước lại gần: "Nếu ngươi thích... ta cũng sẵn sàng thử."
Trác Dực Thần ngẩn người, ngay sau đó hắn cắn răng nói: "Ta không thích, không phải, cô... cô đang nghĩ gì vậy?"
Tân nương không sợ hãi, mà mặt mày vui vẻ nói: "Nếu ngươi đồng ý! Ta cũng có thể trói ngươi lại!"
Trác Dực Thần vội vàng lùi lại: "Không thích, không đồng ý, đều không được!" Hắn chỉ vào trán cô, cảm giác lạnh toát khiến cô run lên. Lúc này hắn mới nhớ rằng mình vẫn đang trong giấc mơ, vì vậy hắn thở dài, bình tĩnh lại, nói: "Ta có ít duyên phận, làm tổn thương người thân, không phải người tốt, đừng mơ thấy ta nữa."
Những lời nói lộ rõ sự buồn bã khiến tân nương im lặng, không nói gì.
Màn sương mù xung quanh dần tan đi, trời sáng rồi, Trác dực Thần định lên tiếng thì bỗng nghe một giọng nói mệt mỏi bên tai:
"Trác Dực Thần, ngươi đúng là một tên ngốc thú vị."
Hắn quay đầu lại, thấy khăn đỏ rơi trên mặt, cảm giác lạnh buốt.
Mặt trời đã lên.
Một giấc ngủ say lại bắt đầu.
____________
02/01/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro