Sau khi sống lại bị người bạn cũ điên cuồng giam cầm [HOÀN]
Gộp 2 chương gốc làm một
Toàn chương 6,5k chữ. Gần 8 tiếng của tui đó nên mấy bà nhớ đọc hết nha.
_____
7.
Nếu sự sống lại của Ly Luân là ngẫu nhiên thì sự sống lại của Triệu Viễn Chu là sự thỏa thuận giữa Ly Luân và thiên mệnh.
Những tiểu yêu được Ly Luân giải cứu khỏi địa lao tăm tối của Sùng Vũ Doanh đều được Ly Luân đưa về Đại Hoang, chỉ có Ngạo Nhân là nhất mực đi theo hắn.
Tiểu yêu ít tu hành không thể sánh được với những đại yêu đã sống hàng vạn năm. Khi bị tra tấn ở nhân gian, nhiều kẻ trong số chúng đã bị tổn hại về căn cơ và không thể tiếp tục tu luyện. Chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn bằng việc trốn ở Đại Hoang.
Sau đó, Triệu Viễn Chu tự giam mình và sống trong Đào Hoa biệt viện. Trong tám năm Ly Luân bị phong ấn thỉnh thoảng có một vài tiểu yêu đến mang cho hắn một ít rượu và linh dược.
Ngày trăng tròn đầu tháng, Bất Tẫn Mộc cơ thể Ly Luân không ngừng dâng trào. Hắn đang nhắm mắt điều tức, chịu đựng cơn đau dữ dội ăn mòn xương cốt. Đột nhiên, hắn nghe thấy những tiếng xào xạc từ xung quanh. Một tiểu yêu từ xa chạy tới, nó cân nhắc một hồi rồi đặt thứ gì đó lên một hòn đá cách đó không xa, cẩn thận đến mức như sợ bị Ly Luân phát hiện.
"Đa tạ." Ly Luân nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế thiền định, nói: "Sắp tới là tháng âm lịch, ngươi đừng ra ngoài chạy lung tung."
"A!"
Tiểu yêu tưởng hắn đang nghỉ ngơi đã bị doạ sợ. Sau đó nó phản ứng lại, vội vàng giơ cánh tay duy nhất lên che miệng. Ly Luân từ từ mở mắt ra, thứ hiện ra trong tầm mắt là một tiểu thụ tinh không rõ danh tính. Trông nó hơi quen, nhưng hắn không biết đó có phải là yêu được cây thụ thành hay không. Nó bị mất một cánh tay vì bị ngược đãi, điều này làm cho bộ dáng của tiểu yêu vốn chưa hề hoá hình hoàn chỉnh do tu vi không đủ càng trở nên quái đản hơn.
"Xin, xin lỗi ngài!" Nhìn thấy Ly Luân đã tỉnh, tiểu yêu vội vàng quỳ xuống nói: "Đại nhân, ta có phải đã quấy rầy ngài không?"
"Không có." Thấy nó sợ hãi, Ly Luân dịu giọng nói. Hắn hơi nhếch khóe miệng lên, giơ tay và nhẹ nhàng sử dụng yêu lực để giúp tiểu yêu kia đứng dậy. "Sát khí và lệ khí của đêm trăng tròn quá mạnh, nó không tốt cho các ngươi nên đừng ra ngoài. "
"Vâng..." Tiểu yêu cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng thiên khí này, đại nhân cũng sẽ cảm thấy không thoải mái!"
Đôi mắt đỏ của nó nhìn chằm chằm vào cánh tay khô héo đã bị lửa thiêu rụi của Ly Luân, cẩn thận đẩy bát nước vừa mang tới đặt trên tảng đá về phía Ly Luân. "Nước này là ta và sơn bà bà đã lấy từ trên núi xuống trong cả buổi sáng. Bà bà nói nói loại nước suối này có thể nuôi dưỡng rễ cây, ta nghĩ nó có thể giúp cho ngài-"
Bát nước rõ ràng là rất to và nặng nếu nhìn bằng mắt thường. Ly Luân thậm chí có thể tưởng tượng được tiểu yêu một tay này phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể bê bát nước từ trên núi xuống. Ly Luân quay đầu, nhắm mắt lại, thật sâu thở dài: "Các ngươi không cần như vậy."
"Cần chứ!" Tiểu yêu không ngừng lo lắng giải thích cho hắn, thấy hắn không có biểu tình gì, nó lại quỳ xuống: "Chính ngài đã cứu bọn ta khỏi địa lao! Bây giờ ngài bị phong ấn ở đây và chịu khổ, mặc dù yêu lực của ta yếu đuối và thậm chí không thể xuất nhân hình, ta cũng phải làm điều gì đó cho ngài!"
Lúc này Ly Luân chăm chú nhìn tiểu yêu, nhất thời không nói nên lời.
Sau đó hắn phá bỏ phong ấn rời đi khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại những tiểu yêu này nữa. Để cứu Chu Yếm trong trận quyết chiến, Ly Luân đã truyền hết yêu lực của mình cho Trác Dực Thần và Chu Yếm đang hôn mê, chuẩn bị tinh thần hồn phi phách tán. Không ngờ vào một ngày nào đó ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, hắn bị ánh sáng rực rỡ đánh thức, phát hiện mình vẫn còn sống ở thế gian này.
Một lão bà bà lưng còng đang vất vả tưới nước cho cây hoè nơi hắn đang ngồi, đổ hết gáo này đến gáo khác. Tầm nhìn của Ly Luân dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhận ra lão bà bà này chính là người được gọi là sơn bà bà đã cùng tiểu yêu đó đến thăm hắn.
"Thần hồn của ngài còn đang khôi phục, tạm thời không thể nói chuyện, xin ngài yên tâm."
Tay lão bà bà không ngừng múc nước, sau khi cảm nhận được Ly Luân đã tỉnh hẳn, lẩm bẩm: "Đứa trẻ này đã van xin bấy lâu nay và hi sinh mình để có được cành hoè như vậy. Khi ngài tỉnh dậy, nó có thể yên tâm rồi."
"Nó..." Ly Luân nghe thấy điều gì đó không ổn, cố gắng phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng: "Nó đi đâu?"
Sơn bà bà nhìn lại hắn với ánh mắt thật sâu, nói: "Không phải nó ở bên ngài sao?"
Ly Luân sửng sốt, ý thức được thần thức của mình đang quay trở lại. Lúc này hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ nhìn thấy thân cây hoè đã mọc thành cây cao chót vót này dính đầy máu đỏ tươi. Thân cây rậm rạp hoàn toàn ướt đẫm máu từ trong ra ngoài. Sơn bà bà tiếp tục đổ một muôi nước suối lên đó, nước hòa với máu khô từ từ chảy xuống dọc thân cây.
Người có pháp môn riêng của người, yêu có đạo hạnh riêng của yêu. Đạo hạnh của Tiểu thụ tinh không đủ để làm cho cây con phát triển thành cây lớn chỉ sau một đêm. Nó chỉ có thể hiến tế tất cả tinh hoa và máu của mình vào cây hoè mới trồng, dùng chính sinh khí của mình để buộc cái cây phải lớn lên.
"Vẫn còn một thứ, nó muốn ta đưa cho ngài."
Có lẽ nước đã được tưới đủ rồi. Sơn bà bà ném gáo nước sang một bên, lấy thứ gì đó ra khỏi túi đựng và đặt nó dưới gốc cây. Ly Luân không thể phục hồi sau cú sốc lớn. Hắn nhìn thứ Sơn bà bà đặt xuống, đó chính là cái trống bỏi đã bị hỏng.
"Nó--" Cổ họng Ly Luân nghẹn lại, ánh mắt chua chát, giọng nói như đá thô bị mài nhọn, chỉ còn lại hơi thở: "Nó--!"
"Nó cảm thấy rất vui khi rời đi."
Sơn bà bà ngồi dưới gốc cây, vuốt ve vết máu không thể xóa nhòa trên thân cây, chậm rãi nói: "Nó nói rằng nó nợ ngài một sinh mạng, cuối cùng nó cũng có thể trả lại cho ngài."
Không ai nói gì nữa, chỉ có gió thổi xuyên qua tán cây rộng lớn phát ra âm thanh xào xạc khắp nơi, rõ ràng là không có tiếng nói mà giống như có người đang khóc lóc đau buồn.
Việc đầu tiên Ly Luân làm khi tái tạo lại cơ thể là xây một phần mộ cho tiểu thụ tinh thậm chí còn không có tên này.
Yêu lực của nó yếu đến mức thậm chí không có thần hồn. Nếu chết, sẽ không có cách nào để cứu vãn. Sơn bà bà có diện mạo kỳ quái sống gần đó dường như không quan tâm đến những chuyện ở đây, hàng ngày chỉ ngồi bên tấm bia đá trước mộ và kể chuyện.
Ly Luân lặng lẽ lắng nghe vài lần. Yêu quái trở nên hồ đồ khi chúng già đi, bà ấy sẽ không sống được lâu sau khi tiểu yêu duy nhất mà bà ấy thân thiết biến mất. Câu chuyện bà kể cũng mâu thuẫn với lời mở đầu và phần tiếp theo nhưng Ly luân lần nào cũng nghe hết.
Tia thần hồn bị tách bị khỏi Triệu Viễn Chu, nó đã chui vào vết nứt của trống bỏi. Khi được kéo ra, nó yếu ớt như ngọn nến sắp tàn. Khi Ly Luân đặt nó vào trong tinh thể có khắc phong ấn định hồn, nó run rẩy bị gió cuốn đi bay sượt qua tay hắn.
Hắn rời đi được vài ngày, và khi quay lại người hắn lại đầy máu và cơ thể mới được chữa lành đầy những vết thương. Sơn bà bà vẫn ngồi trước phần mộ, khi ngước mắt lên nhìn thấy hắn loạng choạng lùi lại, trên tay hắn vẫn còn cầm nắm bùn. Cái chết của bà bà đang đến gần, đầu óc cũng rất hỗn độn: "Tốt rồi, tốt rồi, về rồi, vẫn chưa chết, tốt rồi."
Ly Luân lúc đó đầy mặt máu khô. Một vết dao còn đang rỉ máu chạy thẳng từ má xuống cổ hắn, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ nhẹ nhõm mà hắn chưa từng có trước đây, thậm chí còn nhìn về phía Sơn bà bà cười và nói: "Buồn cười quá."
Ôn Tông Du rất xảo quyệt, hắn ta có nhiều hơn một kế hoạch dự phòng. Chỗ đất của Nữ Oa này là vật cứu mạng mà hắn ta có được khi đổi lấy tất cả báu vật. Đáng tiếc, hắn ta không ngờ Chân Mai cũng chết, nói cách khác người duy nhất trung thành với hắn ta và luôn cứu mạng hắn ta cũng đã chết. Vậy nên hắn ta sẽ không sử dụng đến thứ này nữa. Ly Luân từng là đồng minh của hắn trong một thời gian và cũng đã vô tình nhìn thấy thứ này, hắn vẫn nói đùa rằng Ôn Tông Du hóa ra là một kẻ tham lam.
"Con kiến nhỏ còn sợ chết, Ôn mỗ bây giờ chỉ là một người bình thường. Trên đời này ai có thể ngồi trên cao mà không mưu cầu sự sống?" Ôn Tông Du mỉm cười uống một ly rượu, nói: "À, nói như vậy là không thỏa đáng, theo như tại hạ biết, có thể một tay che trời nhưng lại muốn chết, trên đời này thật sự có một người!"
Ly Luân hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu hắn muốn chết cũng là ta giết hắn, ngươi đừng có ý đồ nhúng tay."
"Đương nhiên, tại hạ chỉ muốn nội đan của hắn nhưng lại không dám ra tay." Ôn Tông Du mỉm cười hiền lành, rót rượu cho chính mình và Ly Luân: "Ta và ngài có cùng chí hướng, hà tất phải tranh chấp."
Ôn Tông Du đáng chết, nhưng không thể không nói, hắn luôn có cách để che giấu sự tình. Không có nhiều người biết đến sự tồn tại của tháng vật Nữ Oa này. Để ngăn chặn họ, Ôn Tông Du đã đặc biệt dựng kết giới bằng Bất Tẫn Mộc và đặt nó vào bên trong. Ngoài ra, còn tạo nhiều cấm chế chống lại yêu quái.
Ly Luân bị thương nặng sau khi vượt qua cơ quan có máu Chư Kiến. Khi nhìn thấy chiếc hộp trong lửa, trong chốc lát hắn gần như bật cười thành tiếng.
"Chu Yếm, vì ngươi mà đây là lần thứ ba ta gặp phải chuyện này..."
Mộc sợ hoả, ngọn lửa của Bất Tẫn Mộc là khắc tinh của Ly Luân. Hắn đứng ngoài kết giới, máu trên người vẫn chảy liên tục, nhìn ngọn lửa cách đó không xa.
Hắn phải sống, hắn muốn sống, hắn phải đoạt lấy chiếc hộp đó. Đại Hoang này có thể không có Chu Yếm và Ly Luân, cũng không cần Ly Luân tồn tại. Nhưng một khi Ly Luân còn sống, thế gian này nhất định phải có Chu Yếm.
"Vạn vật trên thế gian, cũng chú ý đến việc ai đến trước và kẻ đến sau, người tình ta nguyện. Người có đồng tình với ta không, tiểu yêu quái?"
Cơ thể của Ly Luân bị thương và không có thời gian để hồi phục. Nhưng sau khi rời khỏi kết giới, đất của Nữ Oa phải được khắc thành hình càng sớm càng tốt nếu không nó sẽ cứng lại.
Hắn bắt tay và khắc khuôn mặt của Chu Yếm lên mảnh đất bằng một cành cây. Sơn bà bà ngồi một bên. Khoảng thời gian này bà đã già đi rất nhiều, nhìn bà có vẻ thanh tỉnh hơn rất nhiều nhưng thực tế lại già đi và cũng hồ đồ hơn. Bà cầm một tấm bia đá trên tay, miệng lẩm bẩm: "Tiểu yêu này, cũng giống như nhân loại cái gì còn thiếu thì phải bù đắp. Y thiếu trái tim, ngươi cho y, thiếu sinh mệnh ngươi cũng cho y. Y thiếu thứ gì, ngươi đều có thể đào ra khỏi cơ thể mình và đưa cho y. Vậy các ngươi sẽ sống sót như một hay vẫn là hai?"
Ly Luân không nói gì, tiếp tục cầm cành cây trong tay. Sơn bà bà thở dài, nhắm mắt lại lẩm bẩm thêm hai câu nữa: "Không, không có. Không một phải một, cũng không phải cả hai. Sống không có lối thoát, chết không phải lối về, đây là số phận, tất cả đều là số phận............."
Số phận? Ly Luân cầm trong tay bức tượng đất vừa mới bắt đầu thành hình, cẩn thận đặt nó vào lòng: "Quả thực là số phận, nhưng ta không nhận, y cũng không được phép nhận. "
Không lâu sau, Sơn bà bà qua đời, Ly Luân chôn bà bên cạnh tiểu yêu kia. Triệu Viễn Chu sau khi sống lại từng đi qua nơi này, nhìn thấy Ly Luân đang lặng lẽ ngồi xổm ở chỗ này quét bia mộ. Y có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi
Muốn tìm được Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần cố ý giấu đi có chút khó khăn, nhưng muốn tìm được Trác Dực Thần thì lại rất dễ dàng.
Khi Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh vội vã quay lại Tập Yêu Ti, bên trong đã trở thành một mớ hỗn độn. Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần loé lên ánh sáng lạnh lẽo, Ly Luân đứng ở một bên khác, bao quanh là luồng yêu lực màu đen, lá hoè rơi đầy đất tạo cảm giác ớn lạnh. Rõ ràng bọn họ đã giao thủ rất lâu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Bùi Tư Tịnh hồi thần, giương cung chĩa về phía Ly Luân, nhưng lại bị Văn Tiêu ở bên cạnh giơ tay nhẹ nhàng ngăn lại.
"Ly Luân, thật sự là ngươi." Văn Tiêu tiến lên mấy bước đối mặt với Ly Luân. Trác Dực Thần nhìn thấy như vậy, lo lắng Ly Luân sẽ đột nhiên tấn công nàng, thế là giơ kiếm lên bảo vệ nàng. Thần nữ lắc đầu, nàng ấn tay Trác Dực Thần xuống với một lực nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.
Ly Luân không nhìn nàng hay nói cách khác, hắn thậm chí không nhìn vào những người bên cạnh ngoài trừ Trác Dực Thần. Yêu lực trong tay hắn lại dâng trào, toàn bộ sơn được bao quanh bởi kết giới của hoè yêu: "Ta hỏi một lần nữa, Chu Yếm đâu?"
"Không thể nói."
Trác Dực Thần quay đầu vào phun ra một ngụm máu, trong cuộc giao chiến vừa rồi cả gã và Ly Luân đều bị thương. Nhưng tên điên trước mặt gần như đã mất trí. Gã ép nguồn yêu lực đang sục sôi trong cơ thể mình, chống đỡ chỉ bằng một thanh kiếm.
"Y có cuộc đời của riêng mình, không ai có thể tước đoạt nó và y không phải-."
Trác Dực Thần lưỡng lự không nói đến hai chữ còn lại, khóe mắt thoáng thấy khuôn mặt tái nhợt của Văn Tiêu, hít một hơi dài nói: "Y không thuộc về ai cả."
"Liên quan gì đến ngươi." Mắt Ly Luân đỏ bừng không thể kìm nén được nữa, hắn nhìn chằm chằm Trác Dực Thần đang ở rất gần trước mặt, giọng nói của hắn rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng lại rất khàn: "Bọn ta đã bên nhau hàng vạn năm, còn các ngươi quen nhau bao lâu rồi? Ngươi nghĩ rằng mình hiểu rõ y?"
Những gì hắn nói đều là sự thật nhưng Văn Tiêu lại lắc đầu, nàng tiến lên một bước, đứng trước mặt Ly Luân, nhẹ nhàng thở dài: "Nếu những lời ngươi nói là đúng, vậy tại sao trong cả hai kiếp sống, huynh ấy đều tránh mặt ngươi?"
Ly Luân giật mình, yêu lực tràn ngập trong không khí vốn đang mất kiểm soát lại bị hắn khống chế.
Văn Tiêu hiển nhiên không sợ số yêu lực còn sót lại trước mắt, chậm rãi nói tiếp: "Bọn ta không biết huynh ấy làm sao sống lại, ta đoán ngươi đã phải tốn không ít công sức - đa tạ ngươi. Cũng như tạm thời gác lại những oán hận trước đây, Triệu Viễn Chu đã nói rằng, huynh ấy không muốn ngươi chết."
"Ngươi cũng biết, huynh ấy tuy có vẻ miệng cứng lòng mềm. Trên thực tế huynh ấy lại là người cứng đầu hơn ai hết, huynh ấy đã quyết định điều gì thì không một ai có thể thay đổi."
Đôi mắt của Văn Tiêu mờ mịt, Bùi Tư Tịnh nhịn không được tiến lên ôm lấy vai nàng. Văn Tiêu hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục: "Huynh ấy không quay lại đây, tiểu Trác đã giúp huynh ấy ổn định nơi ở rồi mới trở về. Nhưng hôm qua khi bọn ta đi tìm huynh ấy, phát hiện rằng huynh ấy đã đi rồi. "
"Bọn ta cũng không tìm được huynh ấy."
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt cuối cùng không kìm được mà rơi ra. Im lặng để tang là điều đau đớn nhất. Bùi Tư Tịnh ôm nàng thật chặt. Trác Dực Thần cũng không nhịn được mà quay đầu đi.
Yêu lực như đám mây đó ngưng trệ trong một thời gian ngắn, rồi hoàn toàn tan biến
'Chu Yếm'. Ly Luân ngơ ngác nghĩ "Vậy là ngươi không cần bất kỳ ai cả."
----
8.
Thời gian trôi quá nhanh, hai năm đã thấm thoát qua đi mà không ai hay biết.
Trời mưa to suốt đêm, cái nóng khô hanh đã tiêu tan đi nhiều vào sáng sớm ngày hôm sau. Mùa thu sắp đến, lá rụng không thể nào cuốn đi được.
Tửu quán trong hẻm sâu hôm nay mở cửa sớm.
"Đại nương, tới uống rượu nào!". Vị khách thường xuyên tới quán được tiểu nhị khéo léo mời một cân rượu Đỗ Khang*. Đỗ đại nương cầm bát rượu được rót sẵn, khá quan tâm hỏi tiểu nhị: "Sức khỏe của ông chủ các ngươi thế nào, đêm qua trời mưa to, có vẻ hắn bị ho?"
(*Rượu Đỗ Khang có xuất xứ từ Trung Quốc, là một trong năm loại "đệ nhất tửu" của Trung Hoa. Đỗ Khang là tên một nhân vật có thật, tương truyền ông là người sáng tạo ra cách nấu rượu.)
"Vẫn khoẻ."
Tiểu nhị là một hòe hoa tinh, trên trán luôn có hoa văn hoa hoè trắng sáng. Kể từ cuộc đại chiến đó, đã có sự trao đổi mật thiết giữa hai giới người và yêu. Thường có các yêu tinh để nhân gian để mưu sinh, theo thời gian mọi người đều đã quen với việc này. Ông chủ của bọn họ nổi danh quanh đây vì thân thể không tốt, tiểu hoa tinh cũng quen rồi: "Hôm qua ông chủ của bọn ta đã nghỉ sớm, bây giờ vẫn chưa dậy, có vẻ như ngài ấy không bị bệnh."
"Vậy thì tốt." Đỗ đại nương gật đầu liên tục, lấy ra một túi đồ điểm tâm từ trong túi mang theo nhét vào tay tiểu hoè tinh: "Mấy ngày trước, nhi tử của ta bị gãy chân khi lên núi, chính ông chủ của ngươi đã chữa cho nó. Hắn lại không có tính tiền thuốc, nên sáng sớm nay ta đã làm một chút điểm tâm. Ngươi giúp ta mang cho hắn, cũng coi như là một chút tâm ý."
"Đa tạ đại nương!" Tiểu hoa tinh nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi Đỗ đại nương rời đi, tiểu hoa tinh lặng lẽ mở gói điểm tâm. Nhìn món ngon được làm một cách tỉ mỉ và tinh xảo, nó nuốt nước bọt. Ngay khi nghĩ đến việc lén thử một miếng, chỉ nghe thấy tiếng "Định" phát ra từ phía sau tấm rèm cửa dẫn vào bếp nó liền bị đứng hình tại chỗ với tư thế kỳ quặc, không thể cử động cơ thể.
"Ông chủ! Ngài lại trêu chọc ta nữa rồi!"
Triệu Viễn Chu mặc áo choàng dài, tùy ý từ sau cửa đi ra, thản nhiên cầm lấy túi vải từ trong tay tiểu hoa tinh: "Ngươi trộm đồ người khác đưa cho ta, còn nói ta trêu chọc?"
"Rõ ràng đêm qua ngài ho suốt đêm, bảo ta nói dối không được nói cho người khác biết!" Tiểu Hoa Tinh cũng không thua kém: "Chỗ điểm tâm này ngài ăn không được, cho ta thì làm sao!"
"Lấy mà không nói là kẻ trộm." Triệu Viễn Chu nhìn thoáng qua hoa văn hoa hòe trên trán nó. "Ngươi vẫn là nên học thêm quy củ của nhân gian."
Tiểu hoa tinh không thể di chuyển liền nhăn nhó với y.
Đêm qua trời vừa mưa, thời tiết hôm nay dễ chịu thích hợp cho việc du ngoạn, vì vậy không có nhiều hoạt động kinh doanh trong quán. Tiểu hoa tinh ở phía trước lau nhà, lau bình rượu. Triệu Viễn Chu ở sau rèm, đêm qua y không thể ngủ ngon liền ngáp ngắn ngáp dài, nghĩ đến việc đóng cửa quán sớm thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
"Khách quan, xin hỏi ngài-" Tiểu Hoa Tinh đang nói dở đột ngột dừng lại.
"Sao không có âm thanh?" Triệu Viễn Chu lười động, dựa vào ghế tựa, ở bên trong chậm rãi hô: "Có cướp tới à? Là cướp của hay cướp sắc a?"
Vị khách không nói gì, nhưng tiếng bước chân dần dần đến gần. Triệu Viễn Chu hé mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy một nam nhân mặc hắc y đứng sau tấm rèm, tấm rèm che khuất khuôn mặt và hắn vẫn im lặng.
Triệu Viễn Chu lắc lư ghế mấy cái, nhàn nhã nói, nửa thở dài: "Vị khách này, mời đứng ở chỗ đó, đi vào sẽ không có ai đâu."
Kẻ đến thực sự đã dừng lại ở đó và không di chuyển. Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại chờ hắn nói chuyện. Một lúc sau, y nghe thấy một giọng nói khàn khàn xuyên qua rèm truyền vào tai: "Tửu quán này có bán Hoè Hoa Tửu không?"
"Cái này không bán." Vẻ mặt Triệu Viễn Chu ngơ ngác nói: "Bọn ta ngay cả Hoè Hoa Tửu hay mật hoa hoè cũng không bán."
"Tại sao?" Giọng nam nhân lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Triệu Viễn Chu nhớ lại ngày xưa, khi Ly Luân nở hoa chỉ có vài bông hoa rải rác, y liền đem hái hết để ăn mật hoa hoè. Kết quả là ăn được vài miếng, Ly Luân đã không nở hoa trong hai năm liền. Sau đó rất lâu, mỗi lần y muốn hái hoa đều bị Ly Luân lấy cành cây đánh vào người.
"Chắc là vì, ta có một vị bằng hữu, điều hắn ghét nhất là bị hái hoa từ cây hoè." Tiếng cọt kẹt và rung chuyển của chiếc ghế bập bênh cuối cùng đã dừng lại, đôi mắt đã mở của Triệu Viễn Chu lại từ từ nhắm lại. "Không có hoa hoè, lấy đâu ra hoè hoa tửu? Chỉ có tiểu hoa tinh đang trông quán cho ta, nhưng nó không thể nở hoa."
Nam nhân kia đã không nói chuyện trong một thời gian dài. Một lúc sau, một cành hoa hoè từ đầu bên kia tấm rèm đưa tới, mùi hương thoang thoảng của hoa vương vấn trong nhụy hoa trắng nõn, nam nhân khàn khàn nói: "Em hái đi."
(Tui cố tình đổi nhe.)
Ánh mắt của Triệu Viễn Chu chậm rãi từ trên cành hoa lướt lên, dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt cành hoa của nam nhân.
Hắn gầy hơn nhiều so với khi rời đi, những đường gân trên mu bàn tay nhợt nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Triệu Viễn Chu không trả lời, hắn cứ như vậy giữ lấy cành hoa: "Cho em."
Vết thương đã lâu không còn đau trên trái tim Triệu Viễn Chu lại bắt đầu gào thét. Triệu Viễn Chu cau mày, lấy tay che ngực, không kìm được mà ho hai tiếng. Người bên ngoài rục rịch bước chân, muốn tiến vào trong nhưng lại cưỡng chế dừng lại.
"Dựa vào tính khí của ngươi, ta vẫn tưởng ngươi sẽ xông vào."
Sau khi hít một hơi, Triệu Viễn Chu cầm lấy hoa hoè, cẩn thận nhìn một hồi: "Không động thủ?"
"..."
Người bên ngoài trầm mặc một lát: "Lúc em vừa rời đi, ta đã đến Tập Yêu Ti tìm em."
Ánh mắt Triệu Viễn Chu kinh hãi một lát, sau đó lại nghe nam nhân nói tiếp: "Ta còn tưởng rằng em lừa ta rời đi chỉ vì không cần ta. Không ngờ, em lại không cần ai cả."
Có một sự rung rẩy nhẹ khi lời nói cất lên. Triệu Viễn Chu trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng đứng lên khỏi ghế bập bênh. Hai yêu quái được cho là quen thuộc nhất đứng đối diện nhau qua một tấm màn mỏng, rõ ràng không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng Triệu Viễn Chu cho rằng biểu hiện của Ly Luân lúc này chắc chắn rất hung dữ và tàn nhẫn, hốc mắt chắc cũng đỏ hoe.
Chỉ cách nhau trong gang tấc, ai cũng đều không dám di chuyển.
"Trong khoảng thời gian này, ta đã đi đến nhiều nơi, gặp nhiều người và cũng gặp phải nhiều chuyện."
Ly Luân không nhìn rõ mặt Triệu Viễn Chu, mặc dù những niệm tưởng kia gần như tra tấn hắn trong suốt hai năm qua. Nhưng giờ phút này, khi hắn nhìn thấy Triệu Viễn Chu đặt cành hoa của hắn vào lòng, trong lòng hắn đã có gì đó dâng trào. Ngọn lửa phẫn uất vốn siết chặt bỗng nhiên thả lỏng: "Sau đó thì sao?"
"Lúc đó ta nghĩ, nếu người nguyện ý cùng ta du hành và nhìn ngắm mọi thứ. Ta sẽ không cần phải dùng kiếm đâm vào mình nữa, rất đau a." Triệu Viễn Chu trêu chọc nói, chạm vào trái tim mình: "Ta chỉ là một con vượn trắng, ta không thích bị ngươi nhốt và ngâm mình trong nước mỗi ngày."
Bàn tay vừa trao cho y cành hoa hòe khoảnh khắc này đặt lên ngực y, bao bọc bàn tay Triệu Viễn Chu chạm vào nơi trái tim. Lúc này, những linh hồn xa cách quá lâu cuối cùng cũng đã được lại gần nhau hơn, trái tim họ run rẩy không thể kiểm soát.
Triệu Viễn Chu không có giãy giụa mà tiếp tục hỏi: "Ta đi lâu như vậy, ngươi đã nghĩ gì vậy?"
"Ta muốn tìm em, đem em trở về, lại nhốt em lại, để em không bao giờ có cơ hội trốn thoát nữa." Ly Luân hai mắt quả thực đỏ bừng, lời nói đó gần như bị ép ra khỏi cổ họng.
"Sẽ không để em có cơ hội nói dối ta lần nào nữa."
"Aiz, người xem, ta biết sẽ thế này mà."
Triệu Viễn Chu nửa thở dài, nhưng trong giọng nói lại không có chút hoảng sợ: "Thần nữ Bạch Trạch nhốt ngươi tám năm, ngươi cũng phải trói buộc ta tám năm mới đủ à?"
"Không đủ." Ly Luân thấp giọng nói, "Không bao giờ đủ."
"Vậy bây giờ ngươi có định động thủ không?"
Bàn tay bị Ly Luân nắm chặt không thể cử động, Triệu Viễn Chu đành chịu thua, dùng cành hoè cầm trên tay chọc chọc vào bộ ngực rộng lớn của Ly Luân. "Ta hiện tại xác thực không thể đánh bại ngươi, ngươi ép ta, có vẻ ta cũng chẳng phản kháng được."
Ly Luân đại khái là hừ một tiếng, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn chỉ duy trì được trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Một giây tiếp theo, cả người Triệu Viễn Chu không còn chút sức lực nào ngã về phía hắn, Ly Luân sửng sốt ôm trọn lấy y.
Bức màn ngăn cách họ được kéo xuống, Ly Luân kinh hãi nhận ra máu đã chảy ra từ khóe miệng Triệu Viễn Chu.
"--Trước đó, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng ta có thể sống sót."
Triệu Viễn Chu rúc vào trong ngực Ly Luân, trái tim y vốn đau đớn kịch liệt từ đêm qua, dường như lại bị một con dao sắc đâm thủng. Ly Luân hốt hoảng càng ôm chặt y hơn, tất cả sự bình tĩnh vừa rồi hắn thể hiện đã sụp đổ vào lúc này. "Triệu Viễn Chu, em đã có chuyện gì?"
"Căn bệnh là do Vân Quang kiếm gây ra." Khóe miệng Triệu Viễn Chu vẫn đang chảy máu, y nở một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt với Ly Luân: "Vì để tránh né ngươi, ta cũng đã mất rất nhiều sức lực...."
"Đừng nói nữa!" Ly Luân bế y lên, vội vàng bước vào. Tiểu hoa tinh phía sau vốn sợ đến không dám cử động hay lên tiếng, bây giờ chạy nước kiệu về phía trước, vội vàng dẫn đường cho hắn: "Đại nhân! Lối này!!"
"Này -" Ý thức của Triệu Viễn Chu đã có chút mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, ôm thật chặt cành hoè đang nở hoa trước ngực: "Ngươi có biết vì sao ta phải rời đi không......"
"Em nói đi." Ngữ khí Ly Luân có chút lớn, hắn đem Triệu Viễn Chu đặt nằm trên giường. Trên người hắn tỏa ra ánh sáng xanh lam, cố gắng bao lấy y bằng yêu lực của mình. "Bởi vì em chán ghét ta? Hay vẫn hận ta?"
"Ngu xuẩn!"
Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, lại mỉm cười, ép mình mở rộng vòng tay hướng về phía Ly Luân. Khi Ly Luân cúi xuống, bị y ôm vào lòng.
"Bởi vì ta còn có quá nhiều việc muốn làm nhưng chưa làm được." Triệu Viễn Chu ghé vào tai hắn, dùng chút sức lực còn lại thì thầm: "Đợi ta ghé thăm những nơi đó, hoàn thành mọi việc, ta nhất định sẽ cùng ngươi quay về Đại Hoang."
"Lần này, ngươi muốn nhốt ta suốt kiếp....cũng có thể"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Chu Yếm."
Ly Luân cúi đầu, một lần nữa ôm y vào lòng. Hắn dùng hết sức lực chà xát cơ thể trong tay như muốn chạm tới tận xương cốt và máu thịt. Triệu Viễn Chu đã nhắm mắt lại, không nói nữa nhưng hắn vẫn mải mê đắm chìm trong những lời vừa rồi, không thể thoát ra được. "Em đã lừa dối ta rất nhiều lần....Lời nói lần này, có thật không?"
Vào thời điểm này, hai linh hồn tan vỡ cuối cùng cũng được đoàn tụ. Nỗi đau xé lòng và niềm vui sướng tột cùng lại hòa quyện vào nhau. Trong ánh sáng vàng rực, Ly Luân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần đến mức khó tả của Triệu Viễn Chu. Bao nhiêu cảm xúc cuối cùng vẫn bị hắn đè nén trong lòng lần nữa. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển giữa những ngón tay đan vào nhau của hai người.
"Ta đoán không ra em muốn làm gì." Ly Luân lại nói, lại mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt, lặng lẽ nằm ở bên cạnh Triệu Viễn Chu: "Nhưng điều đó không quan trọng."
Chúng ta là ánh sáng và bóng tối của nhau. Thế gian này nhộn nhịp với nhiều người, ngoại trừ ta và em, ai có thể biết chúng ta là dạng tồn tại nào?
Lần này bọn họ ngủ khá lâu, thẳng cho đến khi trời tối rồi lại sáng lên. Lúc màn đêm lại buông xuống, Triệu Viễn Chu dần dần khôi phục ý thức.
Đã lâu rồi y không được ngủ ngon như vậy, nỗi đau và sự bất an đang kêu gào trong linh hồn y kể từ khi rời khỏi Ly Luân. Giờ phút này đều đã được chữa lành, cơ thể và tinh thần y cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Triệu Viễn Chu tràn đầy khí lực, muốn duỗi eo, nhưng vừa duỗi tay ra liền trực tiếp chạm vào một cánh tay hữu lực.
Được rồi, Triệu Viễn Chu cam chịu đưa ánh mắt lên trên. Quả nhiên, y nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc đang nhìn mình không chớp mắt. Ly Luân không biết tỉnh lại từ lúc nào, không động đậy cũng không nói chuyện, lặng yên nhìn Triệu Viễn Chu ngủ.
"...ngươi vẫn chưa đi?"
Triệu Viễn Chu im lặng xoay người, đối mặt với hắn, vẻ mặt phủ nhận: "Ta hiện tại đã không sao, ngươi nên đi rồi."
"Tại sao ta phải đi?" Cũng may lần này Ly Luân không dễ dàng bị y lừa, hắn nhéo bả vai Triệu Viễn Chui, mặt không biểu cảm nói: "Em là người bỏ chạy, ta tìm được em rồi thì tại sao ta phải rời đi?"
"Ồ." Triệu Viễn Chu theo bản năng chạm vào trái tim mình, chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ, y cúi đầu nhìn xem. Ấn kí hình lá hoè và vết kiếm trước đó đã biến mất, trả lại bầu ngực trắng mịn màng như ngày nào. Y nghi hoặc chạm vào đó một lúc lâu, sau khi xác nhận chúng đều đã biến mất, y mới ngước mắt nhìn Ly Luân. "Cái này....."
"Linh hồn của ta đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể này, nó tự nhiên sẽ biến mất." Ly Luân siết chặt eo Triệu Viễn Chu: "Hiện tại ta không còn gì có thể trói buộc em, em muốn đi đâu thì đi."
Triệu Viễn Chu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác được bàn tay ôm eo mình siết chặt hơn. Lời tiếp theo của Ly Luân lần lượt rót vào tai y: "Nhưng muốn đi đâu thì phải mang theo ta, em nói có quá nhiều thứ phải làm và nhiều nơi muốn đi nên ta sẽ đi cùng em, đừng hòng lừa dối ta nữa."
"Ta đã từng cảnh cáo em, nếu ta không chết, em đừng hòng ta sẽ thả em đi."
Triệu Viễn Chu vừa tức vừa buồn cười trước thái độ của hắn, nếu cả hai người đều không khỏa thân nằm trên giường như bây giờ, lời nói của hắn vẫn có phần đáng sợ. Những lời nói đùa kia rõ ràng đều đã ở trên môi y... Triệu Viễn Chu vẫn chưa lên tiếng nhưng hai mắt không khỏi đỏ lên "............Ngươi."
Y hơi dời ánh mắt để bình tĩnh lại cảm xúc sắp vỡ òa: "Tiểu hoa tinh đâu rồi?"
"Đây." Ly Luân vẻ mặt lạnh lùng nhét một bông hoa hoè đang nở rộ vào tay y: "Ăn trộm hoa của ta đem đi à?"
"Khụ!"
Triệu Viễn Chu đã muốn đào một cái lỗ cho mình chui xuống. Y yên lặng đẩy hắn ra, ngồi dậy, dưới ánh trăng mờ ảo, liếc nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, chợt thở dài: "Xong rồi, hôm nay không mở cửa đón khách mất bao là nhiêu tiền. Ta nợ rất nhiều, làm sao bây giờ!?"༎ຶ‿༎ຶ
Ly Luân ở phía sau vẫn đang chờ đợi câu trả lời của y, không ngờ lại nhìn thấy y quay lại, nở nụ cười tươi với mình.
"Vị khách này." Triệu Viễn Chu hắng giọng: "Em bán mình để trả nợ thì thế nào?"
----HOÀN----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro