Triệu Viễn Chu, cái cây đó không nhận ra ngươi nữa.
Theo đúng nghĩa đen, Ly Luân đã mất trí.
Khi Triệu Viễn Chu nhận được tin báo, vội vàng đi tới Tập Yêu Ti. Nơi này bây giờ gần như không có ai có thể đứng được, người nằm la liệt trên mặt đất, may mắn là đều vẫn còn thở.
"Đại, đại yêu..."
Anh Lỗi bị đánh đến ngã xuống đất không đứng dậy được. Triệu Viễn Chu muốn đi tới giúp hắn, Anh Lỗi dùng hết sức chỉ vào bên trong: "Mặc kệ ta - Thần Nữ Đại Nhân, tiểu Trác Đại Nhân..."
Có thể nghe thấy tiếng giao tranh kịch liệt mơ hồ phát ra từ bên trong. Triệu Viễn Chu gật đầu, sau khi đặt Anh Lỗi xuống liền bay vào đại sảnh.
Vũ khí va vào một thứ gì đó cực kỳ cứng và tạo ra âm thanh chói tai. Sau đó Trác Dực Thần bị một cỗ lực lượng cường đại đánh bật ra, liên tục lùi về phía sau. Bùi Tư Hằng biến thành hình dạng con người, tác chiến cùng gã.
Thân thể của thần nữ Văn Tiêu còn chưa khôi phục. Trước khi tiếng sáo của Bạch Trạch Lệnh được cất lên, nàng đã nôn ra vài ngụm máu. Bùi Tư Tịnh giật lấy Bạch Trạch Lệnh khỏi tay nàng, đưa nàng sang một bên nghỉ ngơi.
"Ly Luân!". Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm hét lên: "Ngươi đang phát điên cái gì vậy!?"
Sau trận đại chiến, bụi mù tan đi. Tuy giữa chúng nhân của Tập Yêu Ti và Ly Luân vẫn còn hiềm khích nhưng vì Triệu Viễn Chu, song phương đều lùi một bước. Thậm chí Trác Dực Thần còn nhắm mắt làm ngơ, không quản cái sự việc Ly Luân thỉnh thoảng lang thang vào lúc nửa đêm rồi tiến vào Tập Yêu Ti, bế Triệu Viễn Chu rời đi.
Nhưng hôm nay Ly Luân rõ ràng là đang tìm phiền toái.
"Phát điên?" Ly Luân hơi nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của gã. Sau đó nụ cười nham hiểm trải rộng trên khóe môi hắn bỗng trở nên sâu hơn. Chúng nhân đều cảm thấy trước mắt mình tối sầm, khoảnh khắc tiếp theo Ly Luân đứng trước mặt bọn họ. Hắn dùng động tác bất cần nhưng đầy sát ý, siết chặt cổ Bạch Cửu - người ở gần mình nhất: "Đây mới gọi là phát điên."
"Tiểu Cửu!"
Tất cả đều sợ hãi và hoảng sợ. Ly Luân dường như đã nghĩ ra điều gì đó thú vị, một lần nữa quay đầu lại nhìn Trác Dực Thần: "Tập Yêu Ti, chuyên quản chuyện yêu thú tồn tại trên nhân gian. Ngươi nói xem, nếu ta giết tất cả các ngươi ở đây. Trên thế gian này còn kẻ nào dám động đến yêu thú của Đại Hoang không?"
Suy cho cùng, hắn là đại yêu sống mấy vạn năm và đã cùng Chu Yếm sửa chữa tháp Bạch Đế, hắn động thủ với bọn họ cũng chỉ như là chơi đùa. Lần trước Triệu Viễn Chu một mình đi đến Tập Yêu Ti, không ai có thể ngăn cản y. Lần này ít nhất còn có Thần Nữ Đại Nhân và hậu duệ của Băng Di liên thủ để ngăn cản hắn. Chỉ là, cả hai đều chưa khôi phục vết thương từ khi chiến đấu với Ôn Tông Du, hạn chế chắc chắn không thể tránh khỏi.
Không ai biết điều gì đã khiến Ly Luân phát điên. Rõ ràng là ngày hôm qua, gần như còn miễn cưỡng đối mặt mà chào hỏi, hôm nay hắn lại đột nhiên tới cửa không nói một lời mà động thủ.
Cánh cửa dẫn vào đây được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp nhánh hoè. Triệu Viễn Chu xé kết giới, đá vào cửa. Bùi Tư Tịnh, người đang đối mặt với Ly Luân, xua đuổi sự cản trở bằng một tay và đưa tay về phía Văn Tiêu.
Không có thời gian để suy nghĩ, Triệu Viễn Chu xoay tay, nắm chặt chiếc ô, né tránh và bảo vệ Văn Tiêu ở phía sau, chặn từng bước tiến lên của hắn. Tay cầm ô bị lắc lư do sức mạnh của hai bên, thần sắc Triệu Viễn Chu biến động khi nhận ra Ly Luân muốn giết mình.
Phía sau y, Văn Tiêu chậm rãi từ dưới đất đứng dậy. Trác Dực Thần cũng đứng bên cạnh y.
Triệu Viễn Chu cất ô đi, với vẻ mặt ngưng trọng, y nhìn vết thương lớn trên tay Trác Dực Thần và vết máu trên môi Văn Tiêu rồi quay đầu lại, đối mặt với Ly Luân: "Tại sao ngươi làm thế? Tập Yêu Ti gần đây cũng đã dừng lại, ngươi còn làm gì vậy?"
Ly Luân không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng đó. Ánh mắt hắn nhìn Triệu Viễn Chu lạnh lùng đến mức khiến người ta giật mình. Triệu Viễn Chu sửng sốt, cho dù trước kia hai người đối đầu nhau, Ly Luân cũng chưa bao giờ nhìn y bằng ánh mắt như vậy.
Xa lạ, nghi hoặc, thù địch.
Quả nhiên, sau một khắc, trên mặt Ly Luân dần dần lộ ra vẻ khó hiểu và tức giận, mang theo vẻ địch ý khó hiểu. Hắn nheo mắt nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt, nhỏ giọng: "Ngươi, là ai?"
"?!"
Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, trong mắt Ly Luân hiện lên một chút ghét bỏ, nói tiếp: "Ngươi cũng là yêu, nhưng lại đứng về phe bọn họ làm hại đồng tộc chúng ta. Cho dù ngươi là ai, đều là kẻ phản bội Đại Hoang."
Ký ức của hắn có bị hỗn loạn không?! Trác Dực Thần và Văn Tiêu vội vàng nhìn nhau, cuối cùng bọn họ cũng hiểu cảm giác kỳ lạ ngày hôm nay đến từ đâu. Triệu Viễn Chu từng nói rằng hai lần sống lại từ cõi chết rất có hại cho bản thể và hồn phách của Ly Luân.
Vấn đề có phần nghiêm trọng, hắn thậm chí còn không nhận ra Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần đứng bên cạnh Triệu Viễn Chu, có thể nhìn thấy sau khi nghe những điều hắn nói thân thể y đang chao đảo, gần như không thể đứng vững. Triệu Viễn Chu miễn cưỡng bình tĩnh lại, gạt bàn tay đang muốn đỡ của Trác Dực Thần: "---không phải, ta là Triệu Viễn Chu."
Nói xong, y lại ý thức được điều gì đó, chỉ vào mình với giọng điệu có chút lo lắng: "Ta là Chu Yếm! Ngươi không biết ta sao!?"
Bóng tối bao trùm Triệu Viễn Chu khi bọn họ phải xa nhau trong quá khứ dường như đã quay trở lại vào thời điểm này. Ánh mắt thù địch như vậy khiến toàn thân Triệu Viễn Chu cảm thấy lạnh lẽo, y tha thiết muốn nhìn thấy dù chỉ một chút biểu cảm quen thuộc trên khuôn mặt của Ly Luân.
Nhưng Ly Luân chỉ hơi động mắt, lạnh lùng nói: "Chu Yếm là ai? Không quen biết."
Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại.
"Ngươi---" Nhìn thấy y như vậy, Trác Dực Thần cảm thấy có chút chua xót không thể giải thích được. Gã giơ tay lên đặt lên vai Triệu Viễn Chu. Cơ thể dưới lòng bàn tay gã cứng đờ, Trác Dực Thần dịu giọng nói: "Đừng buồn quá, có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ nhớ lại thôi..."
Không ai để ý khi tay Trác Dực Thần đặt lên người Triệu Viễn Chu. Trên mặt Ly Luân vi diệu hiện lên một tia tức giận.
Triệu Viễn Chu đứng đó, ánh mắt u tối, không nói gì. Mặt Văn Tiêu cũng buồn bã, đang định nói gì đó, nàng đột nhiên nhận thấy một cơn gió bay về phía Trác Dực Thần. Trước khi nàng có thời gian suy nghĩ, nàng đã cầm lấy Bạch Trạch Lệnh để kích hoạt thần lực của mình
Ánh sáng vàng dịu bao quanh họ, chặn được lưỡi gió sắc bén đó. Nhưng bản thân nàng lại ngã xuống đất, phun một ngụm máu lớn do vết thương cũ tái phát.
"Văn Tiêu!"
Hai người trong nháy mắt tỉnh táo lại, Triệu Viễn Chu nhanh chóng đỡ Văn Tiêu lên, nữ thần Bạch Trạch đã bất tỉnh. Trác Dực Thần trừng mắt nhìn Ly Luân, Vân Quang Kiếm trong tay lại chỉ vào hắn: "Khốn khiếp!"
Nhưng lúc này Ly Luân lại không nhìn gã nữa. Hắn lạnh lùng nhìn Triệu Viễn Chu đang quỳ trên mặt đất chữa thương cho Văn Tiêu. Hắn chậm rãi giơ chiếc trống bỏi đang cầm lên và chỉ vào y: "Ném nàng ta đi."
Giọng điệu của hắn gay gắt, Triệu Viễn Chu không nói gì tiếp tục cúi đầu chữa trị cho Văn Tiêu. Trác Dực Thần không thể chịu đựng được nữa và bước về phía trước với thanh kiếm của mình, đấu với Ly Luân. Lần này Ly Luân hiển nhiên vẫn không muốn để ý tới gã, tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào cơ thể Triệu Viễn Chu.
Mãi đến cuối cùng, khi Trác Dực Thần giơ tay trái lên chặn, hắn hơi liếc mắt nhìn chằm chằm vào tay của gã một lúc. Sau đó, đột nhiên hắn giơ tay lên nắm lấy cánh tay ấy---
"Vừa rồi là cái tay này phải không?"
Ly Luân không ngừng nói câu này, Trác Dực Thần còn chưa kịp phản ứng, trước mắt gã lại xuất hiện một bóng đen khác.
Triệu Viễn Chu không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt gã, y nắm lấy tay Ly Luân đang nắm lấy cánh tay Dực Thần, nhỏ giọng nói: "Buông tay!"
Chỉ cần thêm một chút, chỉ cần Ly Luân dùng thêm một chút sức lực, cánh tay của Trác Dực Thần chắc chắn sẽ bị bẻ gãy.
"Hừ."
Ánh mắt Ly Luân chậm rãi rơi vào tay Triệu Viễn Chu đang nắm lấy tay mình. Hắn hiện tại thực sự đang rất cáu kỉnh, rõ ràng là không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào liên quan đến yêu quái trước mặt mình. Nhưng chỉ cần hắn thấy những con người đó thân cận y, Ly Luân liền cảm thấy trong lòng mình bừng bừng lửa giận. Ý muốn giết tất cả bọn chúng nảy sinh vào lúc này.
"Ly Luân, đừng đánh nữa."
Cơ thể của Ly Luân đã có nhiều thiếu hụt bên trong, tất cả đều phải nhờ vào thiên tài địa bảo bồi dưỡng mới có thể đảm bảo tính mạng. Không ai biết phải mất bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng mới có thể phục hồi được những thương tổn do Bất Tẫn Mộc gây ra.
Triệu Viễn Chu không nhịn được tàn nhẫn, thật muốn cùng hắn đánh một trận. Y chỉ có thể đứng trước mặt Trác Dực Thần và Văn Tiêu, giọng nói gần như là khẩn cầu: "Đừng đánh nữa--Ngươi từ lâu đã không còn muốn giết người, họ cũng không còn muốn làm tổn thương ngươi. Hãy dừng lại đi, chúng ta cùng trở về Đại Hoang!"
".....chúng, ta"
Ly Luân nhai trong miệng hai chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ này, dường như đang chìm trong mê man. Triệu Viễn Chu bắt lấy cơ hội, nắm chặt tay hắn: "Đúng, về Đại Hoang, nhà của chúng ta ở đó!"
Có lẽ chính từ "nhà" cuối cùng cũng chạm đến trái tim Ly Luân. Triệu Viễn Chu rất thân cận với hắn, hắn dường như có thể ngửi thấy mùi hoa hoè lẽ ra phải thuộc về mình đang vương vấn trên cơ thể yêu quái kỳ lạ này. Cơ thể theo bản năng muốn lại gần hơn, Ly Luân giấu đi sự lạnh lùng, trực tiếp tóm lấy Triệu Viễn Chu và bế y lên.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc lại rơi vào lòng bàn tay hắn. Ly Luân thở ra một hơi thật dài, phần bất an trong lòng cuối cùng cũng bình ổn lại.
Đây là của ta, của ta.
"Triệu--" Trác Dực Thần thấy vậy đang định ngăn cản, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo của Triệu Viễn Chu lại lặng lẽ vẫy tay ngăn cản. Ly Luân ôm y xoay người rời đi. Triệu Viễn Chu thậm chí còn ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Ly Luân.
Khung cảnh Đại Hoang sau vài vạn năm vẫn không hề thay đổi. Ngôi nhà gỗ nhỏ của bọn họ sống nằm trong miếu sơn thần. Ly Luân ôm Triệu Viễn Chu đứng ở trước cửa, nhìn cách bài trí quen thuộc trong sân và những gốc cây hoè đã trồng, không nói nên lời.
Ly Luân rũ mắt nhìn y, vô thức giơ chân muốn đá cửa mở ra.
"Nhẹ chút." Tay Triệu Viễn Chu trên vai hắn nhẹ nhàng tăng khí lực: "Cửa vừa mới sửa xong."
Cách đây mấy ngày, hai người tùy hứng chạy ra sân nghỉ qua đêm. Hai bóng người đứng sát nhau giữa trời và đất, không biết ai đã mất kiểm soát trong giây lát, hàng rào tre vốn bấp bênh đã bị đè xuống và đổ sập. Ngay cả cánh cửa mới vừa lắp cũng bị đổ.
Mặc dù bây giờ Ly Luân không nhớ rõ, nhưng rõ ràng là hắn đã dừng chân lại. Một cơn gió thổi qua cánh cửa và đẩy nó mở ra.
Trong sân có một chiếc xích đu lớn phủ cành hoa, hình dạng như nửa vỏ trứng, nó có thể bao bọc nửa cơ thể trong đó. Ly Luân đặt Triệu Viễn Chu lên đó. Cơ thể Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng chìm vào đệm mềm. Ly Luân chống hai tay lên thành, cúi đầu nhìn y, vẻ lạnh lùng ban đầu trên mặt hắn dường như đã tan biến: "Có vẻ như ngươi không hề sợ ta chút nào."
Ở đây không có ai cả, toàn bộ miếu sơn thần đã bị chặn lại bởi kết giới mà Triệu Viễn Chu dựng lên từ sáng sớm, chỉ có hai người họ mới có thể tự do ra vào. Triệu Viễn Chu ngẩng đầu, lưng tựa vào chiếc xích đu phía sau, im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Ly Luân. Có sự hỗn loạn trong đó, không tìm lại được những cảm xúc quen thuộc ngày xưa.
Triệu Viễn Chu trong lòng có chút đau nhức, hai tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đang ở gần trong tầm tay của mình: "Chúng ta đã biết nhau từ khi được sinh ra trên cõi đời này, cũng đã sống cùng nhau ở đây một thời gian dài. Ta tại sao phải sợ ngươi?"
"Bao lâu?" Ly Luân nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay.
"Rất lâu, ta cứ tưởng chúng ta sẽ sống yên bình như thế này mãi mãi. " Triệu Viễn Chu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang mím chặt của hắn, thậm chí còn cảm nhận được sự lãnh lẽo trên đó: "Ngươi có thể nói rằng ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi đừng nói rằng không biết ta. Trên đời này người và yêu rất nhiều, tuổi thọ có thể dài hoặc ngắn. Nhưng chúng ta đã cùng nhau bước đi thật lâu, đến tận bây giờ chỉ có ngươi và ta. Không có ta, hàng vạn năm sau, ở Đại Hoang này sẽ có ai nhớ đến sự tồn tại của ngươi?"
Triệu Viễn Chu nói chuyện rất bình đạm, nhưng khoé mắt lại hơi đỏ lên. Ly Luân im lặng giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt y, không ngờ lại cảm thấy ươn ướt. Trái tim trong lồng ngực hắn đang gào thét, kéo theo cảm xúc của hắn. Điều này khiến hắn nhận ra người trước mặt mình đang khóc, hắn rất đau lòng: "Vậy chúng ta ban đầu, là loại quan hệ gì?"
"Là gì, cũng đều tốt." Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, lần nữa ôm chặt cổ hắn, y nép cả người mình vào vòng tay của Ly Luân: "Là gì cũng đều tốt. Ly Luân, ở đây chỉ có chúng ta, ngươi muốn gì cũng được. Nhưng đừng nhìn ta bằng ánh mắt xa lạ đó. Ngươi hỏi ta có sợ ngươi không, ta không sợ, ta chỉ sợ một điều này thôi."
Hương hoa hoè dường như lại về, nó thấm vào tóc và từng tấc da của Triệu Viễn Chu. Mùi thơm của loài hoa lẽ ra thuộc về Ly Luân đã bén rễ trong lòng Triệu Viễn Chu, lờ đi ý nguyện của chủ nhân mà lặng lẽ tỏa hương thơm. Triệu Viễn Chu tựa đầu vào cổ Ly Luân, nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống cổ áo hắn.
Hà Ý Bá luyện sức mạnh của mình, biến nó trở thành sự mềm mại quanh ngón tay. Sự thờ ơ trong mắt Ly Luân hoàn toàn sụp đổ sau khi cảm nhận được nước mắt của y trên da thịt mình. Hắn gần như thô bạo kéo tóc Triệu Viễn Chu rồi kéo y ra. Ngay sau đó, hắn cắn mạnh vào đôi môi ẩm ướt ấy.
"--Ta không biết ngươi là ai." Nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút vội vàng thở dốc. Ly Luân tựa vào bên tai Triệu Viễn Chu, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta, biết ngươi là của ta. Chuyện này đã bắt đầu kể từ khi ta gặp nhau."
"...ừm, ngươi nói đúng."
Triệu Viễn Chu đã mất đi áo giáp của mình từ lâu. Y sắn sàng chấp nhận mọi thứ của hắn.
Là Ly Luân, chỉ vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro