Triệu Viễn Chu, ngươi rõ ràng là thích cái cây đó

À nhon mọi người, Rin quay lại rồi đây. Tuần rồi tui bận quá nên không đăng chương mới được, giờ tui đã quay trở lại.

Còn nữa, phim kết thúc cũng khá lâu rồi ý nên Rin sẽ kết thúc series bên acc này với 15 chương nhe, vì cũng dài quá rồi.

__

Đại yêu Chu Yếm khí bạo tàn ác, giết người không chớp mắt.

"Vu khống! Vu khống một cách trắng trợn!" Bạch Cửu chỉ vào cổ thư trong tay Văn Tiêu, bất mãn nói: "Cái này nhất định viết sai, chắc chắn là viết về Ly Luân, không phải Triệu Viễn Chu!"

"Có vẻ như đại yêu sẽ mất kiểm soát khi lệ khí phát tác, chứ bình thường tính khí rất tốt." Anh Lỗi nhét một miếng bánh vào miệng, hồi tưởng: "Trước đây gia gia từng nói với ta, Chu Yếm kỳ thực đại đa số thời gian tính tình đều rất tốt."

"Thế còn những lần thiểu số thì sao?" Bùi Tư Tịnh nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Anh Lỗi.

"Cái này..." Anh Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết dang hai tay ra: "Không biết."

"..."

Mọi người nhìn nhau, chỉ có Trác Dực Thần bất động thanh sắc nhìn cây cổ thụ cao chót vót ngoài hiên.

--

Một đêm nọ, Anh Lỗi nói sẽ lên núi hái nấm tươi để nấu canh vì vậy đã rời đi từ sáng sớm. Kết quả là không hái được cây nấm nào đã thế chân còn bị bong gân, chân cao chân thấp, khập khiễng trở về.

"Tiểu Cửu! Tiểu Trác đại nhân!" Hắn mệt mỏi bám chặt vào cửa Tập Yêu Ti mà bước vào trong, rên rỉ: "Có ai không--"

Không có người, chỉ có yêu. Lúc đó Triệu Viễn Chu đang nằm lười biếng trên cây phơi nắng, ánh nắng mùa xuân hoàn hảo chiếu lên mặt y, cả người trở nên hồng nhuận. Đang trong giấc thì bị tiếng nói của Anh Lỗi đánh thức, Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn thì thấy một kẻ què đi tới, có chút ngạc nhiên: "Này, ngươi đến chuồng gà trộm trứng, bị gà mổ hay bị chó cắn?"

Anh Lỗi tức giận liếc nhìn y: "Triệu Viễn Chu! Đều tại ngươi!"

"?"

Vẻ mặt Triệu Viễn Chu nghi hoặc nhưng vẫn tuân theo nguyên tắc giúp người bị thương trước, y xuống khỏi cây và chu đáo nhường chỗ cho Anh Lỗi. Đáng tiếc, thân cây cao quá Anh Lỗi bị đau không ngồi lên được, chỉ đành ngồi xuống đất vẻ mặt ấm ức như sắp trình cáo trạng: "Ta lên núi, gặp phải yêu quái!"

"Nhìn thấy rồi." Triệu Viễn Chu cau mày quỳ xuống, cẩn thận kéo ống quần chân bị thương của Anh Lỗi lên, lộ ra cổ chân bầm tím xung quanh vẫn còn nhiều vết trầy xước. Thần sắc của y trở nên ngưng trọng, thấp giọng hỏi hắn: "Loại yêu quái nào dám làm ngươi bị thương?"

Anh Lỗi không để ý đến sát ý mơ hồ trong lời nói của y, trút hết mọi phàn nàn trong lòng: "Ta chạy một quãng đường dài cho đến khi tìm thấy một ngọn đồi mà chưa ai từng đến, mấy cây nấm ở đó đều to và tròn. Ta rất cao hứng để nấu canh nấm cho tối nay, kết quả là một kẻ vô liêm sỉ đã bất ngờ tấn công ta từ phía sau, muốn cướp nấm của ta!"

"Hả?" Triệu Viễn Chu cau mày, vừa nói, yêu lực trong tay đã ngưng tụ trên vết thương của Anh Lỗi, chậm rãi chữa lành cho hắn: "Ngươi đã từng nhìn thấy bộ dáng của hắn ta chưa?"

Cơn đau ở chân dần dần lắng xuống, Anh Lỗi đột nhiên nhận ra trong giọng nói của y có gì đó không bình thường. Sau đó hắn phản ứng lại, thận trọng nhìn sang. Quả nhiên, hắn nhìn thấy sắc mặt Triệu Viễn Chu âm trầm, Anh Lỗi theo bản năng nuốt nước bọt: "Đại yêu - ngươi đang tức giận à?"

Không ai biết được tầm quan trọng của Anh Lỗi trong lòng Triệu Viễn Chu lớn đến mức nào, bây giờ lại có kẻ dám động vào đứa cháu duy nhất của y. Triệu Viễn Chu trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng đã nghĩ đến việc dùng thiên đao vạn quả để giết yêu quái kia: "Ngươi nói tiếp đi, dám cướp đồ của ngươi, xem xem ta sẽ xử lý hắn ra sao."

"À, à." Anh Lỗi không hiểu sao mình lại được đại yêu giúp đỡ, gãi gãi mặt nói tiếp: "Lúc đó có một cơn gió mạnh lao về phía ta! Kết quả ta quay đầu lại, là ai xấu xa, cư nhiên là tên hỗn đản Ly Luân. Ngươi nói xem, cái này, cái này.....hả?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng trước khi Anh Lỗi nói xong, sát ý ngưng tụ giữa lông mày của Triệu Viễn Chu lập tức biến mất. Triệu Viễn Chu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Lại dùng ánh mắt dò xét hỏi: "Ly Luân - hắn sẽ không động thủ với ngươi, ngươi chọc giận hắn sao?"

"Hừ!" Anh Lỗi cảm thấy xui xẻo, thở dài mấy lần: "Ta chọc giận hắn cái gì chứ! Hắn ta nhất quyết nói rằng cái nấm đó là do trời sinh ra cũng do trời nuôi dưỡng, phàm nhân không thể ăn được rồi ngăn ta lại, không cho ta hái nó. Vậy thì đừng trách ta vô tình! Ta không nói gì, trực tiếp rút con dao bếp ra, sau đó, sau đó..."

"Sau đó?" Triệu Viễn Chu nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi suýt chút nữa đã chém chính mình à?"

"Khụ, không có." Anh Lỗi ho hai tiếng: "Sau đó ta trượt chân, lăn xuống sườn đồi."

"Ừm, vậy thì đúng rồi!"

Triệu Viễn Chu phủi tay đứng dậy, một chút do dự cũng không có thở dài với Anh Lỗi: "Đây là lỗi của ngươi."

"Cái gì?" Lời nói thề sẽ báo thù cho mình của đại yêu vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, cuộc trò chuyện thay đổi nhanh chóng khiến Anh Lỗi bối rối: "Không phải, ta đến đó trước, hắn ta đến gây sự với ta, ta bị thương rồi bây giờ lại trách ta?!"

"Đúng vậy." Triệu Viễn Chu căn bản không cảm thấy trong lời nói của mình có chỗ nào không đúng lý lẽ, thậm chí còn nghiêm túc cùng hắn phân tích: "Ngươi xem, có rất nhiều đỉnh núi như vậy, ngươi lại còn đến ngọn núi đó hái nấm mà Ly Luân yêu quý. Và ngươi bị ngã và bị thương vì không đứng vững - lỗi tại ai a! Ly Luân không làm gì cả!"

Đại gia nhà ngươi! Anh Lỗi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu vì tức giận. Hắn đấm ngực nhìn thiên địa, chỉ hận không thể thề luôn với Nữ Oa nương nương: "Lương tâm trời đất, ta chỉ là đi hái một chút rau thôi, sao vào miệng lại thành đại nghịch bất đạo thế này?!"

"Khụ." Triệu Viễn Chu kéo Anh Lỗi từ dưới đất lên, hỏi: "Vậy những cây nấm đó, ngươi hái rồi?"

"Chỉ cái này thôi." Anh Lỗi từ trong túi lấy ra một cây nấm màu xám rất đẹp, Triệu Viễn Chu cầm lấy trong tay, nhìn một cái rồi nói với hắn: "Nấu đi, ngươi không phải muốn nấu canh à?"

Anh Lỗi đang định gật đầu, lại nghe thấy y nói: "Chờ canh nấu xong, ta sẽ mang đi một ít, thay ngươi xin lỗi Ly Luân."

"...........đại yêu, ngươi đang nói tiếng người phải không?"

Bị Triệu Viễn Chu uy áp, Anh Lỗi khóc không ra nước mắt. Nhưng lời này thực sự khiến Triệu Viễn Chu tử tế suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Không phải, ta không phải con người."

Tối đó, trong nồi canh của mọi người ở Tập Yêu Ti chỉ có nước súp trong vắt, đến nửa cây nấm cũng không có. Còn Triệu Viễn Chu thì đang bưng một bát canh nhỏ tinh tế trở lại tiểu viện - nơi y và Ly Luân sống cùng nhau ở Đại Hoang.

Nội viện yên tĩnh, Triệu Viễn Chu nhìn chung quanh, thăm dò hỏi: "Ly Luân?"

"..."

Không có ai trả lời, nhưng những chiếc lá xanh của cây hoè theo gió bay tới trên vai Triệu Viễn Chu. Y nhìn theo hướng lá rơi, quả nhiên có một bóng người khá cao đang ngồi cô đơn giữa đám cây rậm rạp, quay lưng về phía Triệu Viễn Chu. Dù nghe thấy động tĩnh nhưng cơ thể cũng không di chuyển.

Có vẻ như sự ủy khuất này không hề nhẹ. Triệu Viễn Chu tiến về phía trước mấy bước rồi bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Ly Luân.

"Làm sao vậy?" Y đáp xuống nhìn Ly Luân, hắn trông có vẻ cô đơn và lạc lõng. Nhìn thấy y đi tới, hắn chỉ hơi ngước mắt lên, trầm giọng nói: " Ngươi phải ở lại ăn canh cùng bọn họ chứ, vẫn còn thời gian đến tìm ta?"

Sự ủy khuất này thật giống như cảm giác của một tiểu cẩu không giành được khúc xương mà nó muốn. Triệu Viễn Chu đưa tay sờ sờ đầu hắn, dỗ dành: "Ngươi là đại yêu to lớn như vậy, làm sao lại tức giận với một tiểu hài tử như Anh Lỗi rồi?"

"Đúng a, hắn là bảo bối, hắn là cháu trai của Anh Chiêu, ta tức giận cũng không thể động đến hắn." Ly Luân luôn nói chuyện có chút âm dương quái khí*, tâm tình hắn bây giờ không tốt thậm chí có thể tệ hơn nữa: "Vậy người còn đến đây làm gì?"

(*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)

"Ta chỉ muốn hỏi Hoè Thụ Đại Yêu mạnh mẽ này của chúng ta, kẻ không sợ bất cứ thứ gì, làm sao có thể vì mấy cái nấm mà tức giận như vậy."

Triệu Viễn Chu ngồi xuống gần hắn, đưa tay nắm lấy tay hắn. Ly Luân bề ngoài không có nhìn y, nhưng bàn tay bị nắm thì thành thực nắm chặt lại. Triệu Viễn Chu khoan thai nói: "Yên tâm đi, trước khi đến đây ta đã nói với Anh Lỗi rồi, lấy đồ của ngươi là hắn không cố ý."

"Hừ, hắn cái gì cũng không biết." Nghe vậy, sắc mặt Ly Luân có chút tốt hơn.

"Những cây nấm đó có phải sơn trân linh không?" Nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy, Triệu Viễn Chu có chút nghi hoặc. Y cầm cây nấm trong tay và nhìn nó rất lâu, nhưng lại không thấy nó có vấn đề gì. Chẳng lẽ, Ly Luân là thụ yêu với Anh Lỗi vốn là sơn thần sẽ biết rõ mấy chuyện này hơn sao?

Nhắc đến việc này Ly Luân lại khịt mũi, thân thể Triệu Viên Chu thật ấm áp trong gió xuân còn se lạnh. Hắn chậm rãi nói: "Đương nhiên, không phải."

"?"

"Nấm này là mấy ngày trước ta phát hiện ra." Ly Luân vòng tay qua eo Triệu Viễn Chu, để y áp sát vào mình hơn. Ở khoảng cách này, Triệu Viễn Chu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm của thảo dược Ly Luân mang theo trên người, mà trước đây không có.

"Trông nó thật tuyệt vời, nó mọc ở những nơi chưa ai đặt chân tới, vô cùng thuần khiết. Nướng chúng lên nhất định ăn sẽ rất ngon."

"...Ta nhớ là ngươi không ăn thịt đồng loại của mình mà?" Triệu Viễn Chu nhất thời không nói nên lời.

Ly Luân liếc y: "Không phải mấy hôm trước ngươi nói muốn ăn đồ nướng nhưng lại không muốn ăn thịt, bảo ta đi tìm chút rau quả sao?"

Hình như là như vậy, Triệu Viễn Chu mơ hồ nhớ tới ngày hôm đó Anh Lỗi làm cho mọi người một bàn thịt nướng lớn. Sau đó ăn quá nhiều nên bị nóng trong, đến nửa đêm không sao ngủ được, nghĩ đến việc nướng thêm một chút rau quả vào lần sau. Kết quả thì Ly Luân, người ngủ cùng bên cạnh nghe được.

"Thế ngươi cũng không cần tranh với...." Triệu Viễn Chu nghĩ gì đó, lại nói: "Nhiều như vậy, mỗi người chia một nửa sẽ không sao rồi?"

"Không muốn chia cho hắn." Ly Luân vòng tay ôm chặt hơn, Triệu Viễn Chu âu yếm vuốt ve gò má hắn an ủi, giống như cách mà mấy vạn năm qua bọn họ đã làm: "Keo kiệt như vậy? "

"Phẩm vị của nhân loại kỳ quái, những thứ đó rơi vào miệng chúng rất lãng phí."

Ly Luân giơ tay trong hư không, đĩa nấm nướng đang hâm nóng trong trù phòng bị vô số lá hoè lặng lẽ mang lên cây. Triệu Viễn Chu nhìn thấy, hai mắt sáng lên, cầm đĩa lên ngửi ngửi rồi cảm thán nói: "Ngươi nướng à!?"

"Ừm, ăn đi." Ly Luân mở bát canh do Triệu Viễn Chu mang tới, hắn liếc nhìn món canh và mấy thứ trôi nổi bên trong với vẻ hơi chán ghét: "Ta biết ngươi sẽ mang đến. Rõ ràng là ta tìm thấy nó đầu tiên, hắn ta lại đến cướp của ta. Nếu là kẻ khác thì hắn ta sẽ không toàn mạng mà xuống núi đâu."

Đang nói chuyện, hắn lại đột nhiên ngừng lại. Triệu Viễn Chu vỗ vai hắn: "Sao vậy?"

"Ngươi đến đây là để giáo huấn ta phải không?" Ly Luân im lặng cúi đầu: "Anh Lỗi xác thực là không biết. Hôm nay quả thực hắn là người đến trước - ta đã đánh nhau với hắn và hắn vô tình bị ngã. Dù sao thì hắn cũng là cháu trai của Anh Chiêu, ta không chia nấm cho hắn, ngươi hiện tại có phải đang nghĩ ta là một kẻ bại hoại sống trong bóng tối không?"

Lần này Triệu Viễn Chu muốn tức giận nhưng cũng muốn cười. Cuối cùng, y chân thành ôm mặt Ly Luân, yêu cầu hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của mình: "Không, ngươi không làm gì sai. Thực sự thì lỗi là ở Anh Lỗi."

Nếu Anh Lỗi ở đây, nhất định sẽ mắng Ly Luân: "Phỉ báng, ngươi miệt thị tài nghệ nấu nướng của ta, đánh ta mà vẫn giả vờ vô tội!"

Nhưng trong mắt Triệu Viễn Chu lúc này, Ly Luân chỉ là một tiểu thụ yêu tội nghiệp muốn lấy lòng mình nhưng lại bị người khác tung một cước vào mặt mà không có lý do, trong lòng đầy ủy khuất nhưng không thể làm được gì để xả giận.

Chỉ có thể nói, từ khi Ly Luân từ cõi chết trở về, tình cảm của Triệu Viễn Chu dành cho hắn càng ngày càng rõ ràng.

"Cứ như vậy đi, ngày mai ngươi cùng ta trở về Tập Yêu Ti, chúng ta cùng Anh Lỗi giảng đạo lý." Triệu Viễn Chu ra quyết định cuối cùng, lại không nhìn thấy khóe miệng ẩn giấu nụ cười của Ly Luân: "Anh Chiêu không có ở đây, chúng ta phải chăm sóc hắn thật tốt, giáo dục cháu trai!"

--

"...Cái gì cơ? Ngươi vừa nói gì vậy?!

Giữa thanh thiên bạch nhật, Anh Lỗi lại cảm thấy thiên lôi vừa bổ cho mình một nhát. Hắn chết lặng, quần áo thủng lỗ chỗ còn chưa được vá lại, Triệu Viễn Chu lại muốn đưa Ly Luân đến Tập Yêu Ti rồi.

"Ngươi, ngươi nói..." Anh Lỗi khó có thể tin vào những gì mình vừa nghe: "Để ta xin lỗi hắn? Tại sao?!

"Trộm đồ của người khác là sai, cho dù không có chủ nhân, cũng không thể tùy tiện lấy đi." Triệu Viễn Chu thở dài, lẩm bẩm một hồi, cũng không quên nhìn Trác Dực Thần ở phía sau Anh Lỗi: "Tiểu Trác đại nhân, ngươi nói thử xem? Không phải sao, đây là điều hiển nhiên a!"

Quả thực rất rõ ràng, Trác Dực Thần mím môi nhìn trời đất, thật sự không muốn nói. Cuối cùng, Bạch Cửu không nhịn được nữa, chỉ vào Ly Luân ở phía sau Triệu Viễn Chu, lớn tiếng nói: "Đây rõ ràng là lỗi của hắn! Ngươi quá thiên vị rồi, Triệu Viễn Chu. Nhìn xem, hắn còn đang cười khúc khích kia kìa!"

Triệu Viễn Chu quay người lại, khóe môi hơi nhếch lên của Ly Luân lập tức hạ xuống. Hắn lại nhìn người trong Tập Yêu Ti một cách vô cảm. Khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Triệu Viễn Chu, hắn thậm chí còn cụp mắt xuống.

Triệu Viễn Chu lại quay đầu lại: "Tiểu Cửu, là ngươi hoa mắt rồi."

Bạch Cửu:"..."

Triệu Viễn Chu, ngươi thật sự thích cái cây bại hoại kia rồi, đồ thiên vị!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro