Nguồn: Weibo
Đăng trên acc mới hi vọng không flop=(((
_____
Lời nói đầu: Tập Yêu Ti vô tình bắt được Ngạo Nhân ( Ái Âm ) và biết được bí mật về Ly Luân. Triệu Viễn Chu đã lên kế hoạch sử dụng bí mật này.
--
Ly Luân không bao giờ thích uống rượu vì nó sẽ khiến hắn nhớ đến bóng hình cố nhân. Đêm nay trăng ảm đạm, mờ mờ ánh sao, hắn một mình ngồi dưới gốc cây, bên chiếc bàn đá và ấm trà lạnh, cả người bất động như ngọn núi lửa lặng im lạnh lẽo.
Khi Triệu Viễn Chu đến, tửu hồ xinh đẹp treo trên thắt lưng, y phục được mạ vàng với những hoa văn phức tạp màu đỏ và đen, mái tóc dài chấm đất được chải chuốt tỉ mỉ. Mĩ nhân thích chăm sóc mái tóc của mình. Là một mị yêu, y cảm thấy mình bất khả xâm phạm.
"Xin thủ hạ lưu tình, Ly Luân đại nhân."
Ly Luân dừng một chút, sau đó nhìn y, miêu tả khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, giống như một con rối vừa lấy được khả năng ngôn ngữ: "Đừng gọi ta như thế."
Triệu Viễn Chu tiến tới gần hơn một bước: "Đêm nay ta không ngủ được, uống trà càng lạnh nhưng càng uống rượu lại càng ấm. Đại nhân, sao ta và ngài không cùng nhau uống một ly nhỉ?"
Ly Luân nhớ lại lần trước Ngạo Nhân tự ý biến thành dáng vẻ của Triệu Viễn Chu, hắn gần như mất kiểm soát và giết chết nàng ta--
"Ta đã cảnh cáo ngươi, không được xuất hiện trước mặt ta trong hình dạng này nữa."
Ly Luân nhìn biểu tình của "Triệu Viễn Chu", giống như thể nếu như đối phương nói sai một chữ hắn ta lập tức sẽ giết chết.
"Triệu Viễn Chu" càng dũng cảm, lắc lắc tửu hồ, từng bước đi về phía hắn, trong đôi mắt tình ái tràn đầy cảm xúc mơ hồ: "Đại nhân, sao ngài không thử một lần?"
Ly Luân nhớ tới đôi tay của Triệu Viễn Chu cũng không có thon dài trắng nõn như đêm nay, khuôn mặt cũng không gầy đến mức này. Chiếc cằm thanh tú bị hai ngón tay hắn nâng lên, nó mềm hơn hắn tưởng. Phần eo cũng trông có thể đỡ được bằng nửa lòng bàn tay.
Môi y cũng không đỏ tươi như đêm nay, giống như tiểu nương tử trên nhân gian đang bặm giấy chu sa để chờ đợi tình lang. Dù chất độc* có thấm vào da cũng chỉ là để lấy thêm tình cảm từ người mình yêu mà thôi.
(*Chu sa có chứa lưu huỳnh và thủy ngân, trong y học cổ truyền có thể được sử dụng làm thuốc nhưng với liều lượng nhỏ và phải có sự chỉ dẫn của thầy thuốc. Và hiện tại nó hiếm khi được sử dụng.)
"Triệu Viễn Chu" dùng ngón tay thon dài trắng như ngọc rót rượu trong ấm vào tách trà vốn được dùng làm ám khí, cầm lấy và nhẹ nhàng ngẩng chiếc cằm lên. "Triệu Viễn Chu" mở đôi môi đỏ tươi giục Ly Luân thử, nhưng hắn không nhận, đành đặt tách trà xuống, tự mình nâng bình uống cạn rượu, vẻ mặt buồn bã hiện ra. Ly Luân nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt của đối phương nói: "Trông không ngon à?"
"Triệu Viễn Chu" mỉm cười, nửa bước tiến vào trong ngực Ly Luân, dùng môi mình đưa phần rượu còn lại vào miệng Ly Luân, sau khi đút xong liền lùi lại.
"Rất đắng và cũng rất chát. Đây là hương vị tình yêu của ngươi à?"
"Triệu Viễn Chu" nghe xong cười đầy ý vị, đúng vậy, nó rất đắng và chát, giống như chất độc thấm vào ruột nhưng lại có thể làm tê liệt nỗi thống khổ trong lòng.
Ly Luân nghĩ, hắn vẫn không hiểu được Triệu Viễn Chu, giống như hắn vẫn không hiểu được nhân loại phức tạp và hay thay đổi. Dường như hắn lúc này cũng không hiểu "Triệu Viễn Chu", rõ ràng trong mắt không có ý cười nhưng khóe miệng nhếch lên một cách vui vẻ. Thật giống như một cái móc câu lay động lòng người, khơi dậy trái tim sóng gió của hắn.
Ly Luân nhìn đôi mắt kia ánh lên tia kiên quyết, tựa hồ lại hiểu được một chút, liền đứng dậy đến gần "Triệu Viễn Chu".
"Có lẽ ta nên thử lại lần nữa."
Sau đó, Ly Luân rốt cục dùng một lòng bàn tay ôm lấy cái eo mềm mại, dùng hai ngón tay nâng cằm "Triệu Viễn Chu", cúi đầu cẩn thận nếm thử đôi môi và lưỡi ẩm ướt đỏ mọng.
Sau khi nụ hôn chậm rãi và triền miên kết thúc, "Triệu Viễn Chu" từ từ mở mắt ra, khóe mắt đỏ bừng, hỏi hắn: "Nó có mùi vị thế nào?"
"Vẫn chưa đủ," chu sa đó không phải là ảo ảnh, Ly Luân đã nuốt một phần vào trong bụng.
Đôi môi của "Triệu Viễn Chu" nhòe đi, Ly Luân duỗi ngón tay chà sát viền môi làm vết đỏ tan rộng hơn, giống như một đoá hoa đỗ quyên.
"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi nếu đến đây một mình à?"
Triệu Viễn Chu thở dài: "Đáng tiếc ngươi không giết được ta."
Lời thề nguyện từng làm thỏa mãn trái tim chân thành của nhau, giờ đây đã trở thành nguồn gốc cho nỗi thống khổ của họ.
"Có lẽ, ngươi có thể dùng phương thức khác..."
Triệu Viễn Chu nắm lấy bàn tay đang cọ giữa môi mình, dùng đầu ngón tay xoa xoa, bầu không khí mơ hồ lại nổi lên.
Cây đó rõ ràng là cây lê, nhưng cành cây hoè vô cớ vươn dài ra, nhanh chóng đan thành một cái nôi khổng lồ. Triệu Viễn Chu nhanh chóng được Ly Luân bế lên, nhẹ nhàng ngã vào trong nôi.
Khi tâm trí dao động, chiếc áo choàng đen đỏ biến thành bạch y. Mái tóc đen đều đã chuyển sang màu trắng và được buộc ra sau đầu được tết thành từng lọn nhỏ kèm theo những cục bông trắng treo lủng lẳng.
Vốn dĩ họ tâm ý tương thông, môi răng gắn liền với nhau. Suy nghĩ và mong muốn của Ly Luân bây giờ quá dễ dàng để đoán được. Triệu Viễn Chu vẫn đang đắm chìm trong vở kịch "giả Ngạo Nhân, giả làm Triệu Viễn Chu". Thật có chút tiếc nuối.
Ánh mắt họ chạm nhau, cao thượng nhưng e thẹn và chân thành. Nhìn thấy cố hữu quay trở lại hình dạng cũ, Ly Luân không giấu được sự phấn khích. Hắn chợt biến thành thiếu niên ngốc nghếch đi theo sự dẫn dắt của Chu Yếm.
"A Yếm........."
Họ cọ xát tai và thái dương của nhau như hai con thú nhỏ trong chiếc nôi lớn làm bằng cành cây hoè. Điều này khiến Ly Luân nhớ đến cuộc sống dài đằng đẵng và buồn tẻ của mình khi còn là hoè yêu duy nhất ở Đại Hoang. Cây hoè đứng đó rất lâu, không biết từ đâu đến hay không thể tìm đường quay về, thậm chí không biết sự tồn tại của chính mình để làm gì.
Là Chu Yếm. Hung thú được sinh ra từ lệ khí của trời và đất đột nhiên đến bên cạnh hắn. Ngày ngày leo lên người hắn, kể cho hắn nghe về quy luật loại trừ, sự cô đơn và ủy khuất.
Dần dần, cây hoè bắt đầu có cảm xúc, có thể cảm nhận được Chu Yếm đi đi về về hàng nghìn lần. Rồi dần dần hắn muốn trải qua nỗi bi thương cùng Chu Yếm, muốn lau đi những giọt lệ thầm rơi trên cành mỗi đêm, muốn đáp lại từng lời độc thoại của Chu Yếm. Hắn muốn sinh ra một "trái tim".
Giờ phút này, trời đất bao bọc lẫn nhau, họ trần trụi gặp nhau. Ly Luân "mọc lên" trái tim, ôm lấy vầng trăng sáng trong lòng, điều khiển dục vọng của cả hai bên và cùng nhau tiến tới. Hai cảm xúc vui sướng tột độ cùng và thống khổ tột cùng trộn lẫn, gần như buộc phải rơi nước mắt. Hắn cúi đầu và nhìn Chu Yếm một lần nữa trèo lên vai mình, nước mắt đã trào ra.
"A Yếm..."
Có thật là sinh ra trái tim thì nhất định sẽ bị tổn thương?
Khi bạch trọc bắn tung tóe lên mặt, Chu Yếm nhắm mắt lại, cắn môi dưới, rơi xuống như một con diều đứt dây, chiếc nôi biến thành hư vô, cành cây và dây leo mọc ngang ra biến thành một chiếc giường lớn đón lấy cơ thể y.
Ánh trăng đang tàn và khói đỏ bốc lên, thời gian đang tua nhanh đến ngày đó.
Chu Yếm mặc một bộ "hỉ phục" màu đỏ tươi, trên đầu có một chiếc kẹp tóc bằng vàng, trên mặt có những đường yêu văn. Y và Ly Luân đã thề đồng sinh cộng tử.
Bây giờ nhìn lại, niềm vui to lớn tràn ngập trong đầu không thể giả tạo được nhưng Ly Luân luôn mơ hồ cảm thấy trong sự thỏa mãn có gì đó thiếu thiếu. Cho đến khi "hỉ phục" chẳng là gì cả, Chu Yếm loã hồ, cởi mở nằm trên "giường hỉ" lát bằng cành đỏ, hắn mới hiểu ra ngay từ ngày thề nguyện, thể xác và tâm hồn đều phải hòa hợp.
Cơ thể và hơi thở của họ quyện vào nhau. Chu Yếm bằng lòng theo hắn, để tấm lụa đỏ buộc cổ tay mình, sau đó nhấc lên, ấn lên đỉnh đầu.
Một mảnh lụa đỏ nữa che mặt. Ly Luân nhìn cảnh tượng trước mắt, nín thở hai hơi để đảm bảo không nuốt chửng người đó bằng một ngụm. Sau đó lại cúi xuống liếm bộ ngực cương cứng.
Những vết đỏ trên bộ ngực căng mọng được yêu thích giống như những đoá hồng mai trong tuyết trắng. Chu Yếm ngẩng cổ lên và rên rỉ không ngừng, và miếng lụa đỏ như tình yêu trên gương mặt y , được bàn tay người vuốt ve. Đôi chân trần của Chu Yếm khua khoắng trong bất lực trước khi bị một đôi tay tóm lấy và kéo ra hai bên.
Chu Yếm biết Ly Luân muốn làm gì, cố gắng thả lỏng cơ thể. Hai ngón tay dày cộp đưa vào cơ thể y có chút khó chịu, nhưng Ly Luân rất nhanh liền gửi nụ hôn an ủi qua lớp lụa đỏ, Chu Yếm liền nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn dịu dàng và sự trêu chọc quá mức bên dưới. Có lẽ là vì ý định dâng hiến, huyệt hoa bị trừu sáp và khuấy lộng rất nhanh trở nên mềm mại và ẩm ướt hơn, trong cơ thể có một tia tê dại truyền ra. Y móc hai chân ra sau thắt lưng Ly Luân, khóa lại, trong giọng nói có chút khàn khàn.
"Có thể rồi, nhanh lên, cho ta..."
Câu nói này cùng với động tác chân là sự ám thị vô cùng rõ ràng làm tâm Ly Luân trở nên kích động, hưng phấn hơn bao giờ hết. Ly Luân ôm lấy vòng eo thon gọn của y, đồng thời vén tấm lụa đỏ giống như khăn trùm đầu của tân nương. Hắn nhấc phần thân dưới của y ra lên khỏi giường, để Chu Yếm mở mắt ra để chứng kiến khoảnh khắc hạ thể to lớn của Ly Luân tiến vào huyệt hoa------
"Ưm~"
Chu Yếm lắc đầu như thể không thể chịu đựng được, Ly Luân hết sức chú ý phản ứng của y nên ngừng lại một chút. Sau đó, Chu Yếm giơ hai cánh tay bị trói của mình lên và vòng chúng ra sau cổ đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiến vào, cho ta toàn bộ..."
Ly Luân không nhịn được nữa, cuối cùng ôm chặt lấy y, sáp nhập vào trong.
Sau một hồi nghiến răng và đâm, Chu Yếm lúc đầu còn có thể chịu đựng được nhưng về sau Ly Luân đâm càng mạnh, âm thanh trừu sáp ngày càng rõ ràng và trêu chọc lòng người.
Với mỗi lực đẩy của Ly Luân, cái lỗ nhỏ càng giữ chặt hắn ta, Chu Yếm cũng rùng mình dưới cơ thể hắn ta. Và Ly Luân dần dần mất kiểm soát và đâm về phía trước một cách thô bạo, Chu Yếm sắp không thể chịu đựng được và muốn dừng lại. Y chỉ vô tình vặn vẹo eo định trốn thoát nhưng Ly Luân đã kịp tóm lấy eo và kéo lại.
"Ly Luân, A Ly, cho ta nữa..." Chu Yếm chìm trong xuân sắc vô biên làm Ly Luân tựa hồ muốn dùng roi hổ đóng đinh xuống giường,
"Chưa đủ, vẫn chưa đủ--a~a~a~a~~~"
Chu Yếm ngã xuống đất, chiếc giường hỉ đỏ rực tan biến, và y được chào đón bởi thảm cỏ xanh lạnh lẽo.
Y vẫn mặc chiếc áo choàng đen đỏ đã mang theo khi đi vào nhưng cơ thể cảm thấy trống rỗng, huyệt hoa vừa bị đâm xuyên không kịp đóng lại, vẫn lặng lẽ nhỏ giọt ái dịch. Chu Yếm đã quay trở lại dáng vẻ [Triệu Viễn Chu].
"Triệu Viễn Chu, ngươi là đến bồi thường cho ta sao?" Giọng nói của Ly Luân từ trên đầu y vang lên, trở về giọng điệu lãnh khốc thường ngày.
Triệu Viễn Chu vuốt mớ tóc rối ở đầu lưỡi, vén ra sau tai, ngước mắt nhìn Ly Luân, rưng rưng nước mắt: "Ta không thể thực hiện mong muốn của mình sao?"
Ly Luân cười khẩy: "Ngươi muốn chính là trở lại Chu Yếm mặc hỉ phục, bị ta làm tình?"
"Tại sao không?"
Ngạo Nhân không biết là ly gián hay chỉ là để xem náo nhiệt, khi bị bắt nàng ta đã đưa ra những lời loạn ngôn. Nói rằng thường xuyên hóa thân thành Triệu Viễn Chu, giống như Ly Luân có tính chiếm hữu biến thái đối với Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu không tin Ly Luân sẽ chấp nhận một phiên bản giả của chính mình, nhưng y không thể bác bỏ sự chiếm hữu khủng khiếp đó. Câu trả lời này giải đáp cho việc tại sao y không muốn trở thành kẻ độc nhất vô nhị trong cõi vĩnh hằng của Ly Luân. Vì yêu mà sinh ra đau khổ, vì yêu mà sinh ra sợ hãi. Y cũng cảm nhận sâu sắc rằng đại hạn của mình đang đến gần, vậy tại sao không thể dùng biện pháp cuối cùng?
" Được, ngươi xứng đáng với điều đó."
Ly Luân nghe xong liền vỗ tay thở dài, tay lại di chuyển, cành hoè từ không khí mỏng manh mọc ra, hướng về phía điểm yếu huyệt của Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu cũng không có tránh né, chúng lao tới trói chặt tứ chi y, ép mặt Triệu Viễn Chu hướng vào bàn đá.
Mái tóc đổ về phía trước giống như thác nước xinh đẹp nhất. Ly Luân duỗi bàn tay sắt xé toạc chiếc áo choàng lộng lẫy từ phía sau.
Cái lỗ nhỏ của người đang bị trói chặt phía dưới vẫn mềm mại và ấm áp. Ly Luân nắm lấy cự vật cương cứng to lớn của hắn, thô bạo mở hai mông ra, đẩy vào sâu hơn.
Không đợi người bên dưới thích ứng, hắn tiếp tục mạnh mẽ như vũ bão, giống như dùng công cụ tiện lợi nhất để tiết dục.
Triệu Viễn Chu lại nghiến răng nghiến lợi, chỉ để lại một tiếng rên rỉ nhỏ, sau đó nhịn không được phát ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào, toàn thân bị đẩy tới lui, lớp vải trên ngực nhanh chóng bị xé rách. Bộ ngực rắn chắc cọ vào mặt bàn đá, cơn đau nhức nhối ập đến, dường như da thịt đã bị rách.
Y đạt đến cao trong nửa khắc và cũng trong nửa khắc này làn sóng tình triều mới lại tràn đến. Khi ngọc hành phía trước rỉ nước thì cành hoè tách ra và đâm chính xác vào đầu lỗ.
"A~a...không....!"
Thu dây leo về, Ly Luân ôm Triệu Viễn Chu vào lòng, da thịt phía dưới còn ướt đẫm. Một đôi bàn tay to lớn bóp ngực Triệu Viễn Chu làm y phát ra một loạt tiếng rên rỉ. Nhũ lạp chảy máu gây đau nhức và tê buốt, tay Triệu Viễn Chu được tự do cố gắng giữ lấy bàn tay đang hành hạ mình.
Ly Luân từ phía sau liếm tai Triệu Viễn Chu: " Không phải nói là thích bị ta đâm sao? Hửm?"
Triệu Viễn Chu ngẩng đầu nhìn vầng trăng thanh mát trên bầu trời, toàn thân bị bao vây trong vòng tay rộng lớn của Ly Luân. Thân thể tản mác như hươu bị hổ dữ săn mồi.
------Ít nhất thì vòng tay cũng ấm áp. Nghĩ đến đây, y dần dần thả lỏng tay.
Ly Luân cố tình kéo dài quá trình, ôm Triệu Viễn Chu có lúc tàn bạo, có khi ôn nhu, hành hạ y một cách bừa bãi. Cho đến cuối cùng, một cành hoè to bằng cánh tay bị ép xâm nhập vào hậu huyệt cùng với cự vật to lớn của hắn, Triệu Viễn Chu sắp ngất đi nhưng lại bị cành cây nâng lên. Y chỉ dùng ngón chân trần chạm đất, ngay khi cảm thấy choáng váng, có tiếng hạ lệnh vang lên.
Toàn thân y cùng lúc bị những vật thể và cành cây khổng lồ trói chặt, có nỗi sợ hãi khủng khiếp rằng bụng sẽ bị xuyên thủng, Triệu Viễn Chu cuối cùng không khỏi cầu xin sự thương xót: " A~a~a~đừng....không muốn..."
Cùng lúc Ly Luân đang xuất tinh thật sâu, Triệu Viễn Chu lập tức rút nhánh hoè từ lỗ nhỏ trên ngọc hành ra và bất tỉnh hoàn toàn trước khi kịp phát ra âm thanh.
Ly Luân ôm nam nhân trong tay trái, vết thương bỏng rát trên cánh tay phải lại bùng lên, đốt cháy tâm hồn hắn như một bóng ma hiện ra từ dung nham. Và những vết thương đó mỗi tháng càng sâu hơn, như thể đang nói lên sự oán hận và hận thù của hắn đối với Triệu Viễn Chu, sẽ không tiêu tán do tình yêu lớn lên.
Triệu Viễn Chu, ngươi từ xưa đến nay đều là duy nhất của ta, vì sao ta không thể ghét ngươi?
Triệu Viễn Chu, chẳng lẽ ngươi phải đợi ta chết rồi mới rơi nước mắt hối hận sao?
Triệu Viễn Chu, A Yếm...
Trong khi hắn đang vòng tay ôm lấy người nam nhân "ngất xỉu" với tình yêu và hận thù. Thì nam nhân này đã lén đan ngón tay của mình làm một pháp quyết và niệm: 'Mộng'
Ly Luân lâm vào trong mộng yêu hận, mất đi khống chế cảm xúc, yêu lực yếu ớt. Triệu Viễn Chu chờ đợi thời khắc này, lấy ra trong cơ thể hắn một nửa "thệ ngôn" được viết bằng máu của hai người.
Bất yếm bất quyện
Bất ly bất khí
Thiên thu vạn thế
Đồng sinh cộng tử.
Không mệt mỏi
Không bỏ cuộc
Nghìn thu muôn thuở
Cùng sống cùng chết
Triệu Viễn Chu nghiến răng nghiến lợi, gạch bỏ bốn chữ, gửi lại "thệ ngôn" không hoàn chỉnh vào trong cơ thể Ly Luân. Y nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nhắm chặt của Ly Luân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rồi nhìn hắn một cái nhìn dịu dàng lần cuối.
Chỉ cần ta chết là đủ, xin hãy trân trọng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro