5
Trác Dực Thần thân mang trọng thương, tuyệt vọng chấp nhận số phận.
" Con ơi..ta xin lỗi .."
Nước mắt y rơi xuống, dù đã cố gắng kìm nén. Trác Dực Thần ngước nhìn lên trời, bầu trời lúc này đã trở nên khác thường, y lại nhớ đến Triệu Viễn Chu khi ấy đã cảnh báo điều gì.
Phải giết Ly Luân, bất kể khó khăn
Ly Luân là kẻ gây hại cho thế gian
Giết Ly Luân
" Giết.."
Thuyết phục chính mình, Trác Dực Thần lại một lần nữa mở mắt, khác với sự tuyệt vọng ban đầu, hiện tại trong đôi mắt ấy hàm chứa sự ẩn nại tuyệt tình.
" Thiên Đạo, ta tình nguyện dùng bản thân ta, đánh đổi sự bình yên cho lục giới "
Tia sét giáng xuống người Trác Dực Thần, đồng thời xung quanh lắc lư, trời đất bị rung chuyển. Ly Luân đứng không vững , mau chóng nhảy lên đài, hắn đối mắt với Trác Dực Thần, đôi tay lại muốn nâng lên sờ vào mặt y. Giơ lên đến nửa chừng, hắn chuyển tay qua bóp cổ y.
" Ngươi tính làm gì?"
Trác Dực Thần căm phẫn nhìn hắn.
" Ngươi bất nhân bất nghĩa, hôm nay cho dù có chết ta cũng sẽ không để ngươi sống sót "
Trác Dực Thần cười, thất tha thất thểu, đồng thời phía chân trời mở ra một ánh sáng chói rực rỡ đắp lên người y, những phong ấn bày bố trong chốc lát bị y vực ra, đôi cánh liền bay lên trời.
" Hậu nhân của Điểu Tộc, vứt ra một lời thề "
Đời này kiếp này, sự tiếc nuối nhất của y chính là đứa bé.
Từ đôi bàn tay trắng, Trác Dực Thần kéo tay ra theo hình dáng bắn cung, tức khắc linh khí trời đất tụ lại, đắp thành cây cung không ngừng phát quang. Ly Luân nhìn mũi tên đang chĩa vào mình, sợ đến mức đứng đơ người, cũng phải kể đến sức mạnh áp đảo đó đang ghì chặt hắn, không cho phép hắn di chuyển.
Ly Luân thích nhất là trò vờn chặt con mồi, tận hưởng lúc con mồi vùng vẫy, hắn luôn cười khúc khích vì thích thú.
Hiện tại, vị trí hoán đổi, Trác Dực Thần trở thành chủ bàn cờ, còn hắn thị bị đè nén không thể chống cự.
Mũi tên trước mắt nhắm vào mình là khi trong đầu hắn niệm ra một chú thuật, lúc này đây, bụng của Trác Dực Thần vô cùng nhức nhối khiến y nhíu mày, nhưng phận sự trên tay vẫn không ngừng lại, y kéo cung hết cỡ.
" Chết đi "
Buông tay, mũi tên xuyên từ từng đám mây đánh thẳng vào yêu đan của Ly Luân, oán khí của hắn bị thanh tẩy, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gào đầy oán trách, xong lại im lặng như tờ.
Trác Dực Thần rơi xuống, may thay ánh sáng kia vẫn bảo hộ y đến cùng. Kể từ hôm đó, Trác Dực Thần một lòng bế quan tu luyện không muốn tiếp đón ai, tại nơi rừng đào của y có chứa một bài vị, duy chỉ không có tên. Trải qua thêm mấy trăm năm, Trác Dực Thần phát giác rừng đào của mình có hơi thở của một người khác, y tiến đến gần hòn đá to bự, kiếm cũng đã ra khỏi vỏ.
" Ngươi là ai ? "
Thanh kiếm sắc bén chặn người lai, bấy giờ Trác Dực Thần mới nhìn rõ, người bị y lấy điếm chĩa vào mặt chỉ là một đứa trẻ, nó run run nhìn y, cũng khiến trái tim y đập loạn nhịp.
Tuy tu đạo vô tình, nhưng Trác Dực Thần vẫn bị một tình cảm chi phối, y luôn mềm lòng với trẻ nhỏ.
Thu kiếm, ôm lấy đứa bé, y khóc lên.
" Tên ngươi là Bạch Cửu, từ đây, ta bảo hộ ngươi "
Có lẽ đứa con chưa ra đời khi ấy của y, nếu may mắn sóng sót, hẳn là cùng tuổi với Bạch Cửu. Trác Dực Thần khi ấy quyết định, mọi mất mát, mọi tình thương y không thể trao tặng cho đứa con của mình, nay có thể gửi gắm qua Bạch Cửu.
" Mỹ nhân ca ca"
Trác Dực Thần nhìn lại Bạch Cửu, nó dùng ánh mắt ngây thơ nhìn y, không nhịn được y liền chọc nhẹ vào sóng mũi nó, cười nói.
" Không được phép gọi ta là mỹ nhân, còn có tên của ta là Trác Dực Thần"
" Thần Thần "
Bạch Cửu cười lên, hạnh phúc nhào vào lòng Trác Dực Thần mà ha hả, kể từ đó trở thành cái đuôi nhỏ của y, cũng được y truyền thụ không ít kinh pháp.
Hôm nay, Trác Dực Thần lại chỉ lắc đầu. Nhìn về phía hòn đá năm xưa mà ngán ngẩm không nói lên lời.
" Bạch Cửu, không được lười biếng "
Bạch Cửu lé cái đầu ra nhõng nhẽo.
" Ta không thích học đâu..Thần Thần "
Bé mới không thích học mấy thứ nhàm chán ấy, bé muốn đi chơi.
Trác Dực Thần phì cười, nụ cười như nắng xuân, ấm áp, cuốn hút. Y xoa đầu nhỏ của Bạch Cửu, dụ dỗ.
" Bạch Cửu, nghe lời, đệ lười như vậy, sau này ta biết nhờ cậy ai? Đệ cứ tiếp tục như vậy làm sao bảo vệ được ca ca?"
Bạch Cửu làm như suy ngẫm, rồi A lên một tiếng, cầm lấy kiếm gỗ chạy ra, múa lên mấy đường.
Ân, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Trác Dực Thần hạnh phúc nhìn đứa bé, trái tim phần nào được chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro