Hồi thứ mười lăm: Vu nhân lâm nạn

Lại nói chuyện sau khi về phòng mình, Quyết thấy trong người rất mệt mỏi bèn lên giường đánh một giấc ngon lành. Không biết bao lâu sau, có người tới gõ cửa đánh thức hắn. Bấy giờ trời đã tối đen. Quyết đi theo người gõ cửa, đến một căn phòng lớn, thấy đã có vài người ở đấy.

Trong đó ngoài Nguyễn Trác và cụ Tả Ao còn có bốn người nữa đang đợi hắn. Nguyễn Trác trịnh trọng giới thiệu Quyết với những người lạ mặt kia, nhìn qua cách họ cung kính với Quyết thì đủ biết địa vị của Lạc Vu Điện Súy trong hội quan trọng thế nào. Bốn người này được mệnh danh Trấn Kinh Tứ Đại Vệ Sĩ, là bốn người tài nhất dưới trướng của Nguyễn Trác.

Trong bốn người này, người đầu tiên tướng mạo cao lêu nghêu, tên Nguyễn Tuyến, là hậu nhân của Nghĩa Vũ Thái Sư Nguyễn Xí. Dòng họ Nguyễn là khai quốc công thần triều Lê, bởi vậy trong triều đình, danh tiếng rất cao mà trong Trấn Quốc Hội cũng rất được nể trọng. Tuyến nối nghề tổ tiên, luyện được phép điều khiển muông thú. Nghe nói gã nắm được bí thuật điều khiển chuột và kiến, là hai loài vật khó luyện nhất trong các loài.

Người thứ hai tên là Đỗ Khắc Tình, thân hình hộ pháp, mặt mũi dữ tợn, lông mày dựng ngược, mũi to miệng rộng, tiếng nói như chuông rền. Gã sử một thanh quỷ đầu đao sống dày lưỡi mỏng, sở trường là trừ ma quỷ, diệt mãnh thú. Trong giới vu nhân, những người có thể lực tráng kiện, dương khí dồi dào, tinh thần mạnh mẽ, võ thuật cao siêu như thế được gọi là "dũng vu". Xưa kia có một người nổi tiếng trong dân gian và tiêu diệt được xà tinh và đại bàng tinh, tên là Đỗ Quốc Tần, chính là cụ tổ của Đỗ Khắc Tình. Đỗ Quốc Tần lập được nhiều công lao, làm được nhiều việc lớn trừ họa, cứu nguy cho dân chúng, được vua gả con gái trong hoàng tộc cho. Trong dân gian đồn đại về chuyện này rất nhiều, trải qua nhiều lần truyền miệng, câu chuyện về Đỗ Quốc Tần biến thành câu chuyện Thạch Sanh.

Người thứ ba là một ông lão đầu trọc, mặt mũi nhăn nheo, tên Đào Đình Phúc, thường gọi là Phúc ông. Phúc ông có khả năng luyện bùa chế ngải giỏi nhất kinh sư bấy giờ. Nghe nói ông ta dùng một cây đa làm ngải. Dân gian thường nói "gạo có ma, đa có thần", bởi thế, thường người ta không bao giờ dùng đa để luyện ngải. Việc Phúc ông dùng đa để chế ngải, thực cũng là sự lạ trên đời.

Người thứ tư dáng dấp nhỏ bé, mũ áo trùm kín người. Gã thấp hơn Quyết đến nửa cái đầu. Nguyễn Trác không giới thiệu gì về người này.

Quyết nhìn quanh không thấy Ngọc đâu bèn hỏi Nguyễn Trác:

-  Ngọc đâu hả chú?

Trác đáp:

-  Con bé đó bị phong hàn, không đi được.

Quyết nói:

-  Thế thì phải nhờ cụ Trác chữa cho, không biết có làm sao không?

Nguyễn Trác nhìn cậu cười:

-  Lạc Vu Điện Súy thực có lòng quan tâm đến con gái nhà phản nghịch...

Quyết biết Nguyễn Trác trêu mình, bất giác đỏ mặt, xấu hổ không nói gì. Đột nhiên có tiếng nói từ bên ngoài:

-  Tôi không sao, nhất định tôi phải đi.

Đó là tiếng Ngọc. Nguyễn Trác không muốn Ngọc đi theo, một là để người ngoài xen vào chuyện của hội sẽ không hay, hai là chuyến đi lần này rất nguy hiểm, vậy nên hồi đêm Trác sai một ma xó nhân lúc Ngọc ngủ say thổi mê tâm hương vào phòng, ý chừng muốn Ngọc quên luôn việc này. Nhưng Ngọc lúc đó ở trong phòng thấy có làn khói trắng, đã sớm đề phòng, dùng khăn bịt miệng, lại cố hết sức nín thở, xông ra ngoài. Cuối cùng nàng xuất hiện ở căn phòng lớn.

Quyết lại hỏi:

-  Không biết Đàn thế nào rồi ạ?

Trác đáp:

-  Chỉ là một tên trộm vặt, tôi đã cho một liều mê tâm hương, trả hắn về nhà rồi.

Nghe thấy Trác nói vậy, Quyết cũng cảm thấy yên tâm.

Mấy người ra đến sân, đứng ở bậc tam cấp, Nguyễn Tuyến đưa tay lên miệng huýt một tiếng dài. Trong chốc lát, hướng tây xuất hiện tám cái bóng đen, những cái bóng này lớn dần, đó là những con đại bàng đang dũng mãnh bay tới.

Một lúc sau, tám con vật đậu cả trước sân theo hàng lối rất chỉnh tề. Mỗi con đều to lớn dị thường, khi chúng đứng thẳng thì cao hơn người trưởng thành một cái đầu, chiếc mỏ cong bóng lộn, sắc lẹm oai dũng. Lông con nào con nấy mượt mà óng ả. Trên lưng chúng đặt sẵn một vật như yên cương ngựa. Trong tám con vật này, có một con lông trắng toát, thân hình lớn hơn hẳn những con còn lại, mắt có ánh xanh biếc, dường như là con đầu đàn. Những con vật này, Nguyễn Tuyến dùng để cưỡi.

Nguyễn Tuyến tiến đến con đại bàng màu trắng mà leo lên yên. Đến đây, mọi người cũng lục tục lên lưng chim. Quyết vụng về leo lên mấy lần đều bị trượt chân, Đỗ Khắc Tình phải tới bên, nhấc bổng hắn lên mà đặt vào yên cương. Quyết cảm thấy rất xấu hổ, lúc ngồi trên lưng chim lại chưa quen nên sợ hãi, không hiểu chút nữa bay lên trên không sẽ còn thế nào. Có điều nhìn quanh thấy mọi người dường như đều rất thuần thục trong việc cưỡi chim, Quyết không muốn bị coi thường, đành lặng thinh, lo bám cho chắc.

Nguyễn Tuyến lại huýt một tiếng, cả tám con vật lập tức vỗ cánh bay lên một lượt, đều nhau tăm tắp. Tám con đại bàng cùng đập cánh một lúc, làm cát bụi bay tứ tung, giống như một trận cuồng phong vừa quét qua. Chỉ phút chốc, tất cả đã ở trên không.

Trái với Quyết tưởng tượng, những con đại bàng này đều được huấn luyện kỹ lưỡng để chở người, vì thế chúng bay rất êm ái, không chao lượn, chỉ khi nào có lệnh mới hơi nghiêng người để chuyển hướng. Vậy nên ngoài việc bị gió mạnh táp vào mặt thì ngồi trên lưng chim như thế rất là thoải mái.

Bay một lúc thì tám con vật hạ cánh xuống một khu rừng. Quyết không rõ phương hướng, chỉ biết cách đây không bao lâu mấy người đã vượt qua sông Nhị Hà. Đợi mọi người xuống đất cả, Nguyễn Tuyến vỗ nhẹ vào con đại bàng trắng một cái, con vật này như hiểu ý, liền cất cánh bay lên. Những con còn lại cũng bay theo con đầu đàn. Trong thoáng chốc, tám con vật đã mất hút.

Khoảnh đất bốn người đáp xuống khá trống trải, ngoài mấy tảng đá lớn lổn nhổn, chỉ có cỏ và vài cây nhỏ cao không quá đầu người. Nguyễn Trác nói:

-  Đây chính là nơi tìm được con nhai xế, chính xác thì nó nằm ở đây.

Đoạn Trác trỏ vào một gốc cây to nhất trên bãi đất.

Gã lại nói:

-  Ta đã dùng di quan độn thổ pháp trấn sáu cỗ quan ở quanh đây, thế nên vị trí này bây giờ chính là điểm mà "đại long" ở giữa trận long sinh cửu phẩm thập thú trấn không thể cảm ứng được nếu có biến. Có điều con vật này được chôn sâu dưới lòng đất. Trước hết phải đào được linh vật lên đã rồi mới tính chuyện trấn yểm được.

Nguyễn Tuyến nói:

-  Cái này để tôi.

Nói rồi, Tuyến rút một cái bọc đeo bên mình, trải ra đất. Trong cái bọc này là một chiếc hộp làm bằng gỗ được trang trí rất cầu kỳ. Trên mặt hộp chạm nổi rất nhiều hình muông thú, cây cối. Các con thú lại dường như quấn lấy nhau, nhìn rất sống động. Tuyến thận trọng vái một cái. Vái xong, hắn quay đầu qua một bên, chỉ nghe "ọe" một tiếng, Quyết không hiểu hắn đang làm gì. Khi Tuyến quay đầu lại thì trong tay hắn đã cầm một cái chìa khóa nhỏ. Thì ra hắn cất giấu cái chìa khóa này trong bụng để đề phòng bị đánh cắp. Công phu cất đồ trong dạ dày của họ Nguyễn quả nhiên có chỗ độc đáo.

Tuyến lau chiếc chìa khóa bằng đồng hết sức cẩn thận rồi tra chìa vào ổ, xoay một cái, cái hộp gỗ từ từ mở ra. Mọi người đều thấy trong đó có rất nhiều những ống to nhỏ khác nhau, chính là những chiếc còi hiệu, chiếc nào chiếc nấy được chạm khắc rất tinh vi, đẹp mắt. Nguyễn Tuyến đưa ngón cái lướt qua bộ còi này một lượt, sau đó dừng ở một chiếc còi to bằng ngón tay út. Chiếc còi này có khắc hình một con vật giống lợn nhưng hai chiếc nanh dài nhọn hoắt, lại có nhiều lông lá trên đầu.

Tuyến đưa vật này lên miệng, hít một hơi rồi thổi mạnh. Có điều, Tuyến thổi mà không hề phát ra một tiếng động nào cả. Quyết ngạc nhiên quan sát Nguyễn Tuyến rất kỹ. Những người xung quanh thì dường như đều đã thấy Nguyễn Tuyến trổ phép nhiều lần nên chỉ đứng im chờ đợi.

Một hồi sau, Quyết nghe loạt soạt khắp bốn phía. Tiếng động này càng lúc càng ồn ào, rồi cây cối xung quanh mấy người rung động. Quyết cả kinh nhưng thấy mọi người vẫn đứng yên như không có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên hắn nhìn thấy từ xa có hai ba con lợn lòi, con nào con nấy to bằng con bê, đang tiến đến chỗ mấy người họ đứng. Quyết cả kinh hô lên:

-  Lợn lòi!

Cụ Tả Ao đưa tay lên miệng, làm hiệu cho Quyết im lặng. Quyết thấy thế cũng nín thinh nhưng trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, bởi bây giờ xung quanh hắn có đến cả chục con lợn lòi lông lá, to lớn. Chúng đang tiến nhanh về phía gốc cây to.

Một hồi sau, bầy lợn đã quay thành nửa vòng tròn lớn xung quanh gốc cây. Chúng vục mặt xuống, dùng đầu húc đất. Đất bắn liên tục về phía nửa vòng tròn còn lại. Bấy giờ Quyết mới hiểu mấy con lợn lòi này được Tuyến điều đến để đào đất.

Mười con lợn lòi, con nào con nấy to lớn, khỏe mạnh, hợp lực đào bới một lúc, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu gần trượng. Đột nhiên, bầy lợn dừng lại, không đào nữa. Tuyến mới bước lên, nhìn xuống cái hố, thấy ở dưới hố có một vật như thanh gươm cắm ngập cán trong đất, chỉ lộ ra phần chuôi. Tuyến quay lại hướng về phía Nguyễn Trác:

-  Thưa, đã tìm được nhai xế.

Mọi người nghe thấy thế thì mừng lắm, tất cả đều tiến lên nhìn xuống hố. Nguyễn Trác bấy giờ mới nói:

-  Lại phải nhờ dũng vu nhọc công rồi.

Đỗ Khắc Tình nghe thế, liền tuân lệnh nhảy xuống hố. Tình trụ tấn thật vững, nắm lấy chuối gươm, định kéo mạnh thì thanh gươm đột nhiên phát sáng. Lại nghe Tình la lên:

-  Úi chà!

Rồi gã buông tay ra. Mọi người ở trên nhìn thấy thế cũng đoán được tám phần là thanh gươm này tự cảm ứng khi có ai muốn rút nó ra. Tình vừa cầm vào, thanh kiếm đã nóng rực lên, làm gã bị bỏng bàn tay.

Đột nhiên có tiếng hỏi:

-  Các ông có gọi chó đến không?

Mọi người nhận ra tiếng Ngọc. Bấy giờ Ngọc đang quay lưng lại miệng hố. Mọi người nhìn theo hướng nhìn của Ngọc, thấy cây cối xung quanh không ngừng rung động. Lại có những tiếng sột soạt như ban nãy. Có điều lúc trước lũ lợn lòi không hề phát tiếng gầm gừ nào còn lần này, tiếng gầm gừ vang vọng khắp cả một vùng. Bấy giờ mọi người mới nhận ra xung quanh họ có rất nhiều chó, con nào con nấy đen tuyền, tuy chỉ to bằng chó nhà nhưng mắt đỏ ngầu, miệng chảy dớt dãi, liên tục gầm gừ. Bầy chó kéo đến càng lúc càng đông, chỉ còn cách họ chừng chục trượng.

Tuyến la lên:

-  Không phải tôi gọi đến.

Vừa nói dứt câu, con chó ở gần Tuyến nhất đã lao lên, toan tấn công gã. Rất nhanh, Ngọc xoay người, rút dao, đâm mạnh vào họng con vật. Tất cả sự việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Ai cũng nhìn thấy Ngọc xoay mình tránh con chó, nhưng nàng rút con dao ra tự lúc nào thì không ai kịp nhận ra. Con chó rú lên ăng ẳng, giãy giãy vài cái rồi chết ngay.

Cái hộp cầm trên tay Tuyến bị xác con chó xô vào, hất văng ra. Gã lồm cồm bò dậy toan lấy lại thì lại thấy ba bốn con chó chực nhảy xổ vào mình. Ngọc lập tức túm lấy áo, kéo gã lại. Tuyến đường như tiếc bảo vật của gia tộc nên mặc kệ Ngọc, vùng lên toàn chộp lấy cái hộp. Ngọc lại lăng người một cái, như trò chơi trẻ con, bấy giờ hai người đã đổi chỗ cho nhau. Ngọc vung dao đâm một lúc hai con chó đang lao tới. Máu me văng tung tóe. Tuyến nhìn thấy thế cũng cả kinh, đành phải bỏ của chạy lấy người.

Bấy giờ đám chó chỉ cách mấy người vài trượng. Cứ nhìn cung cách chúng xông lên thế này, hiển nhiên sẽ tàn sát mấy người trong khoảnh khắc. Tuyến lập tức đưa chiếc còi hiệu vẫn cầm lên miệng thổi mạnh. Lập tức mười con lợn rừng ùa tới bao quanh mấy người thành một vòng tròn. Vòng tròn vừa được lập xong thì lũ chó đã ập đến tấn công.

Mỗi con lợn đều to gấp ba bốn lần lũ chó đen, ra sức dùng răng húc chúng hất ra. Vì thế, lũ chó cũng nhất thời chưa thể tấn công đoàn người. Tuy nhiên, số lượng chó đen kéo đến ngày càng đông, tạo thành một vòng tròn vây kín lấy mấy người vào bên trong.

Mặc dù khỏe hơn nhưng những con lợn lòi không nhanh nhẹn bằng lũ chó. Lũ chó cứ lao vào mà cắn xé. Một con lợn bấy giờ bị đến ba bốn con chó ngoạm chặt lấy người. Nhiều con bị lợn lòi húc đạp điên cuồng, đến mức đứt rời thân dưới, chỉ còn phần thân trên nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhả miệng ra. Âm thanh của cuộc thảm sát làm Quyết không khỏi rạn da gà.

Bấy giờ trong mấy người chỉ có Ngọc và Tình là biết võ công, tình thế rất nguy nan. Nguyễn Trác rút trong túi ra một vật nhỏ, chắp hai bàn tay lại, miệng lẩm nhẩm khấn vái, hiển nhiên là đang gọi âm binh của mình.

Cụ Tả Ao vốn rất được kính trọng trong hội nhưng bản thân chỉ là một vu nhân cấp thấp cho nên phép thuật rất hạn chế. Gã lùn mà Trác không giới thiệu tên chỉ đứng trơ ra như phỗng, không có phản ứng gì. Việc sống chết của mấy người hoàn toàn dựa vào mấy con lợn lòi này. Tình bấy giờ nhảy từ dưới hố lên, rút thanh đao vẫn đeo bên mình ra, mỗi khi có con chó nào vượt được vòng vây mà xông vào thì lập tức vung đao chém chết. Ngọc cũng đứng gần đấy, hộ vệ cho mấy người còn lại.

Tuyến la lớn:

-  Phải lấy cái hộp, tôi cần cái hộp.

Mọi người bấy giờ mới hiểu thì ra lúc nãy Tuyến không phải tiếc của mà vì có mấy cái còi trong hộp, hắn mới có thể điều thêm thú đến trợ lực được. Nguyên là phép khiển thú nhà họ Nguyễn thường phải dùng một loại còi thổi không ra âm thanh để điều khiển thú. Đến đời Nguyễn Tuyến, pháp nghệ của ông cực kỳ cao thâm, đã luyện đến mức không cần phải huấn luyện cũng có thể dùng tiếng còi mà dẫn dụ mãnh thú.

Bấy giờ Ngọc kéo tay Tình nói:

-  Đi!

Đoạn, đã thoắt thấy bóng Ngọc lao vào đám chó. Tình cũng nương theo lực mà vọt tới.

Ngọc vừa phóng người ra, lũ chó đã lập tức bâu plấy nàng, trong tay nàng chỉ có một con dao nhỏ, tuy cũng là loại cực phẩm, nhưng nhất thời vẫn bị đám chó đông đảo áp chế. Bấy giờ Tình nhảy sang bên cạnh Ngọc.

Đỗ Khắc Tình vốn có sức mạnh vô biên, trong tay cầm thanh đao sáng quắc, mỗi đao vung ra đều thấy máu văng tung tóe. Trong chốc lát, hai người đã mở được một đường máu, chỉ cách cái hộp mấy bước. Ngọc lập tức phi người chụp lấy cái hộp. Bỗng có ba con chó lao vào nàng.

Tình thấy thế vội vung một đao, xẻ hai con chó làm đôi. Có điều không thể một đòn giết được cả ba, một con còn lại vẫn chưa hề hấn gì, theo đà lao vào Ngọc. Ngọc thì đang quay lưng lại với nó, Tình cũng không kịp trở ngược đao tung đòn mới. Hàm răng của con chó đã nhằm thẳng vào cổ Ngọc.

Đột nhiên một bóng đen từ trên không lao tới, chụp lấy con chó quắp đi. Mọi người nhìn kỹ thì thấy đó chính là con đại bàng màu trắng, vật cưỡi của Tuyến.

Thì ra Tuyến thấy thế cấp bách quá, đành gọi mấy con đại bàng đến trợ lực. Những con vật này được Tuyến rất yêu quý, coi như người thân, thành ra đến phút lâm nguy mới đành phải điều vào trận chiến.

Bỗng phía dưới hố vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người nhìn xuống thì thấy một con vật to lớn, toàn thân bao phủ một lớp vảy sáng bạc như sắt thép, đầu như đầu chó sói, mình giống như mình rồng nhưng to và ngắn hơn hẳn, bốn chân to lớn lực lưỡng, lại có móng vuốt sắc nhọn. Đây chính là con vật được gọi là nhai xế, đứa con thứ bảy của rồng.

Nhai xế vốn là con vật tượng trưng cho sức mạnh, sự hung hãn của các chiến binh trong truyền thuyết. Con vật này có tính khí cực kỳ hung bạo, hiếu sát, bởi thế vẫn được dùng trang trí vũ khí, để tăng dũng khí và tính hiếu sát cho binh lính khi xuất trận.

Con nhai xế gầm lên một tiếng, lập tức lũ chó đen xung quanh tru theo ăng ẳng. Tiếng gầm này tựa như hiệu lệnh xung trận, những con chó đen nghe thấy thì càng điên cuồng tấn công mãnh liệt.

Bản thân con nhai xế nhảy một cái đã ở trên miệng hố, ngoạm ngay được ông lão đầu trọc Đào Đình Phúc, chỉ một miếng, đã cắn đứt đôi ông lão.

Ngọc và Tình vừa nhảy về phía mọi người thì con lợn lòi phía này bị đám chó cắn chết, thành ra bức tường thành bảo vệ mọi người khuyết một mảng. Ở phía trong, quái thú chỉ cần đáp một cái thì lại thiết thêm một mạng nữa. Tình thấy thế bèn đưa mắt ra hiệu cho Ngọc ở lại lấp lỗ trống, bản thân gã nhảy vọt về phía con nhai xế.

Mấy con đại bàng của Nguyễn Tuyến bay lượn phía trên, toan cắp người trốn thoát nhưng bấy giờ vòng vây thu quá hẹp, hễ chúng định sà xuống cấp người đi thì lũ chó thi nhau nhảy lên cắn.

Bầy chó đã có đề phòng, đám đại bàng sau mấy lần thử đã có ba bốn con bị cắn trúng, lôi xuống trận, xâu xé đến tan xương nát thịt trong chớp mắt. Thành ra mấy con đại bàng trong tình thế này cũng không giúp được nhiều.

Nguyễn Tuyến lấy trong hộp ra một chiếc còi, đưa lên miệng thổi. Đây chính là loại còi khiển chó. Mọi người thấy vậy đều phấn khởi, nhủ thầm sắp thoát được cấu trận.

Lạ thay, Tuyến thổi một hồi nhưng không hề thấy con chó nào dừng việc cắn giết lại. Mọi người nhìn nhau cả kinh, chẳng nhẽ pháp thuật tổ truyền họ Nguyễn hôm nay vừa vặn hết công hiệu?

Tuyến dừng thổi, gã cúi xuống xem xét xác một con chó bị lợn lòi húc thủng bụng, hất văng lại gần mình rồi thảng thốt kêu lên:

-  Chó dại!!!

Cụ Tả Ao đứng bên cạnh hỏi:

-  Sao?

Tuyến đáp:

-  Tất cả bọn chúng đều là chó dại. Đám chó này được người ta cho nhiễm bệnh dại, sau đó mới tổ chức thành "cẩu trận" như vậy.

Những con chó bị dại chính là những con chó hung hãn nhất trên thế gian. Lũ chó dại sẽ bất kể sống chết mà liều lĩnh tấn công bất cứ con vật nào, kể cả đó là giống ngao Tây Tạng. Những con chó dại này đương nhiên đầu óc điên cuồng, làm sao còn nghe thấy còi dụ của Tuyến được nữa?

Bấy giờ lại nghe có tiếng gầm rất lớn, từ bốn phía, có bốn con hổ lớn nhảy vào trận chó đen, rồi lại thêm mấy con báo gấm. Đây chính là đám hổ báo được Tuyến dụ đến. Những con hổ này con nào cũng to lớn lực lưỡng, mình phủ một màu vàng ươm xen lẫn những vằn đen trông rất oai vệ. Đám báo đốm thì nhanh nhẹn lạ lùng, thoắt bên này thoắt bên kia. Mấy con vật này nhảy vào trận chó làm chúng náo loạn cả lên, chỉ trong chốc lát đã làm chủ cả cục diện.

Bấy giờ, từ phía tây, lại nghe có tiếng xì xào, rồi những bóng sáng lũ lượt kéo đến, đó chính là đám âm binh của Nguyễn Trác, tính ra cũng đến vài trăm con, ánh sáng từ chúng có nhiều sắc màu, khác hẳn đám âm binh của Cao Tiến. Đám âm binh lướt qua bầy chó, tiến lại gần người của Trấn Quốc Hội, cùng với đám lợn lòi còn lại tạo thành một bức tường bảo vệ.

Có điều, bấy giờ bầy chó đen kéo đến càng lúc càng nhiều, tính ra cũng có đến cả nghìn con, con nào con nấy hung hãn vô cùng, bất kể sống chết mà lao vào nhóm người như điên như dại. Ở bên trong, Tình đang quyết chiến một trận sống mới với con nhai xế quái dị. Chỉ trong vài hiệp gã đã bị nó tát một cái, thanh đao văng đi mất. Đỗ Khắc Tình đành phải rút con dao găm giắt sau lưng ra phòng thân, gã biết mình đang ở thế hạ phong, chỉ lo chống đỡ để không bị trúng đòn. Mười con lợn lòi khi ấy chết mất bốn con, chỉ còn lại sáu, vẫn quay lại cố duy trì bức tường bảo vệ mấy người.

Đám âm binh của Nguyễn Trác tuy đông, nhưng người ta thường nói "chó sủa ma" là bởi giống chó có khả năng nhìn thấy ma quỷ. Không những thế, chó và gà lại là những giống vật mang dương khí, khắc tinh của ma quỷ cõi âm. Chính vì thế người ta mới lấy máu chó máu gà mà trừ ma quỷ. Bấy giờ máu chó vương vãi khắp mặt đất, đương nhiên đám âm binh của Nguyễn Trác phải dè chừng, chúng vượt qua được trận chó kia đã là cao cường lắm rồi.

Cụ Tả Ao thét lớn:

-  Tập trung diệt con nhai xế, chỉ cần diệt nó thì cẩu trận tự tan thôi.

Ngọc đang ở trong trận, nghe đến thế bèn nhảy về phía con nhai xế và Đỗ Khắc Tình đang ác chiến. Con thú này to lớn mạnh mẽ, chỉ tát một cái mà kình phong đã bạt cả người, nên Đỗ Khắc Tình đành phải tránh né chờ thời cơ chứ nhất thời chưa làm gì được nó. Có điều, bấy giờ gã cũng bị nó cào trúng một nhát vào đùi bên trái, việc di chuyển cũng rất khó khăn, máu tuôn xối xả. Gã phải dùng một tay bịt vết thương, may mà bản lĩnh gã cũng thuộc loại thượng thừa nên vẫn còn cầm cự được.

Ngọc thấy con nhai xế đang tập trung vào Tình, bèn thừa thế nhảy lên lưng nó mà đâm một dao. Nào ngờ con vật này như có giáp sắt, khiến mũi dao đâm vào trượt đi, bản thân nó không bị sây sát chút nào. Trái lại, Ngọc còn bị nó hất thẳng xuống đất, rồi chồm lên toan vồ lấy nàng.

Trác từ xa thấy thế thì cả kinh, vội niệm chú. Đột nhiên từ dưới đất có một vật kỳ dị nhô lên, húc mạnh vào con nhai xế. Con vật không ngờ dưới đất có dị vật liền bị vật đó đập mạnh vào mũi, vội nhảy lùi lại phía sau. Nguyên dị vật này chính là một trong số sáu bộ quan tài trong phép lục quan trấn tà, Nguyễn Trác thấy tình hình nguy cấp quá, đành phải dùng đến di quan độn thổ pháp, lấy chính cỗ quan tài làm vũ khí mà lao vào con vật.

Cứ theo tình hình bấy giờ thì mấy người của Trấn Quốc Hội khó mà cầm cự được lâu. Nguyễn Trác phải dùng đến cỗ quan tài để tấn công con nhai xế, đó thực là một hành động nguy hiểm. Bởi vì nếu một trong sáu cỗ quan tài bị phá vỡ thì lập tức chín huyệt yểm còn lại của phép long sinh cửu phẩm thập thú trấn sẽ tương thông với nhau mà biết có biến. Khi ấy không chỉ có bầy chó đen mà tại mỗi huyệt yểm sẽ đều gửi binh tới cứu trợ, mấy người của Trấn Quốc Hội cầm chắc cái chết.

Trong chín đứa con của rồng thì nhai xế là con vật hung hăng háo thắng nhất, nên mặc dù cỗ quan tài trời hẳn lên mặt đất nhưng nó cũng không hề có ý phá phép yểm lục quan trấn tà mà chỉ chăm chăm tiêu diệt mấy người. Với cẩu trận trong tay, con nhai xế cũng đang chiếm ưu thế.

Đang lúc nguy kịch, một con chó đen phá được vòng bảo vệ, lao thẳng về phía Quyết. Quyết không biết võ công hay pháp thuật, bởi vậy cũng chỉ biết bất lực nhìn con chó lao vào mình.

Đột nhiên, con chó đen không biết vì lẽ gì, bị hất văng ra xa, kêu lên ăng ẳng một hồi rồi chết hẳn. Quyết giật mình nhìn kỹ thì thấy nó đã bị xẻ làm đôi, ruột gan, phèo phổi nhầy nhụa trên đất. Phần đầu của nó vẫn còn nguyên vẹn nên thoi thóp một lúc mới chết hẳn.

Quyết quay lại thì thấy đứng cạnh mình chính là kẻ có thân hình nhỏ bé mà Trác không giới thiệu tên. Người này từ khi gặp đến giờ, Quyết chưa thấy gã nói một lời nào. Đây là lần đầu tiên Quyết mới chú ý đến gã.

Bỗng "hụp" một tiếng, con nhai xế vồ lấy gã thấp bé từ phía sau. Gã này không ngờ con nhai xế đang quần nhau với Ngọc và Tình đột nhiên lại chuyển sang tấn công mình, bởi thế chỉ thoắt một cái, vai gã đã nằm trong họng nó.

Quyết thấy thế nguy liền liều mình lao vào con nhai xế, dùng ngón tay chọc mạnh vào mắt nó. Con nhai xế này giống như được đúc bằng đồng, mình mẩy cứng rắn như thế, ai cũng nghĩ Quyết ắt bị gãy ngón tay. Nào ngờ, mắt lại chính là điểm yếu nhất của nó. Nghe một tiếng gầm lớn, con nhai xế đau đớn nhảy lùi về sau, không quên xé toang một mảnh cơ thể của gã thấp bé kia. Một mắt nó đã bị mù.

Ngọc và Tình thấy thế thì nhận ra ngay yếu điểm của đối phương liền nhắm vào con mắt còn lại mà tấn công. Con nhai xế đang đau đớn, chân tát miệng đớp cực kỳ mãnh liệt. Ngọc và Tình nhất thời chỉ có thể lo tránh đỡ chứ chưa thể tấn công tiếp được.

Quyết thấy gã gầy vừa cứu mình xong đã bị mất hẳn một bên vai, cánh tay bên phải buông thõng xuống, dường như chỉ dính với cơ thể bằng một mảnh da thịt còn sót lại, vội chạy lại xem thì càng kinh hãi hơn.

Gã thấp bé này không phải là người!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro