Hồi thứ mười sáu: Ác địa nuốt người
Trước mặt Quyết, người này dù mất một phần cơ thể nhưng chẳng thấy một chút máu, cũng chẳng hề cất tiếng la hét. Dưới ánh trăng, Quyết thấy rõ trên vết thương của gã thấp bé lộ ra rất nhiều các thanh lạt. Những thanh lạt này vừa bị con nhai xế rứt đứt nên trông tơi tả giống như những chiếc rổ chưa được cạp lại. Người ta vẫn đan các thanh tre nứa lại với nhau thành áo giáp khi không có đủ kim loại, nhất là trong các cuộc nổi dậy của nông dân. Loại áo giáp này rất phổ biến, nhưng điều khiến Quyết kinh ngạc đó là, phía bên trong lớp lạt này, hoàn toàn trống không!
Con người này hoàn toàn không có xương thịt, không có máu, chỉ có nguyên một lớp vỏ bọc dày dặn được bồi bên ngoài bởi một lớp mỏng màu nâu sẫm. Kỳ lạ thay, mặc dù cánh tay của gã gần như đã đứt lìa, chỉ còn dính với thân thể bởi lớp vỏ bọc màu nâu kia nhưng nó vẫn cử động được như thường.
Người này từ đầu đến giờ vẫn đứng im bất động, không nói hay làm bất cứ điều gì. Đến bây giờ, khi thấy cả nhóm đang cực kỳ nguy cấp gã mới ra tay. Gã chỉ vung nhẹ tay một cái, tức thì một ánh sáng xanh biếc lóe lên, mấy con chó liền bị chặt đứt làm đôi. Rõ ràng pháp thuật của người này cực kỳ cao thâm, chỉ là nhất thời Quyết không hiểu vì sao gã không trợ chiến ngay từ đầu mà phải đợi đến bây giờ mới ra tay. Bấy giờ tình thế của mấy người càng trở nên nguy hiểm. Những con lợn lòi cuối cùng đều đã bị tiêu diệt. Mấy con hổ, báo được Tuyến dụ đến cũng lần lượt bị đám chó đen hạ gục. Đám âm binh của Nguyễn Trác gặp phải máu chó vương vãi ngày càng nhiều thì uy lực giảm sút thấy rõ, lúng túng vụng về, chỉ lo giữ mình không bị máu chó dây vào.
Con nhai xế mặc dù bị thương ở mắt nhưng lại càng hung hãn. Ngọc vừa bị nó ngoạm trượt một cái, trong lúc vội vàng nhảy tránh, nàng vướng vào một tảng đá, ngã sõng soài.
Nguyễn Trác thấy tình thế như thế, biết là lần này đã thất bại. Chỉ là gã nhất thời chưa biết làm thế nào để thoát được cẩu trận này mà vẫn toàn mạng. Nếu không phá được long sinh cửu phẩm thập thú trấn thì cũng không có gì xấu hổ, nhưng nếu như để cho một lúc sáu bảy Lạc Vu mất mạng dưới một huyệt yểm của Hàng Long Giáo thì quá mất mặt, không những thanh thế của Kinh Sư Lạc Vu gã tổn thất nặng nề, mà uy danh của Trấn Quốc Hội cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Trong lúc cấp bách, Nguyễn Trác nghĩ ra một kế. Gã lầm nhầm niệm chú, lập tức mặt đất rung chuyển. Rung động này lớn dần, có rất nhiều chó đen không đứng vững, ngã rạp. Kỳ lạ ở chỗ tất cả những con chó bị ngã đều nằm trên một vòng tròn lớn.
Quyết rất kinh ngạc, đang chưa hiểu thế nào thì nghe lạo xạo mấy tiếng. Từ dưới đất, sáu chiếc quan tài vốn được chuyển đến bằng phép di quan độn thổ pháp được Trác điều khiển, cái trước cái sau chạy vun vút tạo thành một vòng tròn bao lấy bảy người. Hễ có bất cứ con chó nào định lao vào đều bị mấy cỗ áo quan hất ngược ra. Những con chó còn lại trong vòng vây này dần dà đều bị Tình hoặc Ngọc giết cả.
Bấy giờ con nhai xế vẫn đang ở trong vòng vây, đã bị Quyết chọc trúng một con mắt nhưng vẫn phản công mãnh liệt. Nó dựa vào đánh hơi mà biết hướng tấn công Ngọc và Tình, tát ngang cắn dọc rất nhanh. Thoắt một cái, nó chuyển mình về lấy Ngọc. Ngọc đang đứng cạnh vòng tròn mà mấy cỗ quan tài tạo ra, không thể nào lùi lại được, đành phải cuộn người lại, lăn sang một bên. Con nhai xế vồ hụt Ngọc. Nhưng nó đã chạm vào vòng tròn quan tài.
Một tiếng động lớn nổ ra. Một chiếc quan tài va vào con nhai xế, vỡ vụn. Nguyên là cỗ quan tài được làm bằng gỗ tốt, thành ra có khả năng đẩy văng những con chó đen trên đường chạy. Nhưng con nhai xế này vốn mình đồng da sắt, lại to lớn và nặng nề hơn đám chó đen nhiều nên cỗ quan tài lao vào nó thì không chịu nổi, vỡ tan.
Ngoài Ngọc và Quyết là hai kẻ ngoại đạo, mọi người đều hiểu, chỉ cần một chiếc quan tài võ thì phép lục quan trấn tà cũng bị phá. Nghĩa là ngay lúc này, chín đại huyệt của long sinh cửu phẩm thập thú trấn đã tương thông.
Ngay lập tức, mọi người thấy cả vùng trời sáng bừng, trên trời xuất hiện mười cột sáng. Mỗi cột ấy đều có một màu sắc khác nhau, chín cột sáng ở ngoài, một cột ở chính giữa. Cột ở giữa lớn và sáng nhất có màu vàng rực rỡ.
Mọi người cả kinh, chỉ riêng một huyệt mà đã đối phó không nổi, bây giờ tất cả các huyệt tương thông với nhau, việc chết tại nơi này là điều sớm hoặc muộn mà thôi.
Ngay lúc đó, khắp nơi vang lên những tiếng gầm gừ, gào rú, giống như tiếng của một bầy thú. Âm thanh này khác hẳn với tiếng của bầy chó đen khi nãy, nó mạnh mẽ, dữ tợn và rền vang hơn nhiều. Hiển nhiên đây là tiếng của rồng và những đứa con đang gọi nhau.
Nổi lên giữa những gầm gừ đó, có một tiếng hú dài. Tiếng hú này mặc dù đơn độc nhưng nghe rợn cả người, ù cả tai, phát ra từ phía gã thấp bé. Tiếng hú cất lên, lập tức, xung quanh gã, trong vòng mấy trượng, xuất hiện một vòng tròn sáng rực rỡ.
Cả bảy người bấy giờ đều ở trong vòng tròn ấy. Kỳ lạ là tất cả lũ chó đen không sao lao vào họ được. Mỗi lần có con nào lao về phía vòng tròn sáng đều bị đẩy ngược trở ra, ngay cả con nhai xế to lớn như thế cũng bị hất ngược ra xa đến mấy trượng. Giữa người của Trấn Quốc Hội và bầy thú bây giờ giống như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Gã thấp bé hô lớn một tiếng:
- Rút!
Rồi gã lướt nhanh như bay về hướng nam. Vòng tròn lập tức di chuyển theo gã. Mọi người không ai bảo ai đều hiểu rằng nếu rơi ra ngoài vòng tròn này thì tính mạng khó giữ được nên đều dồn hết tâm lực mà chạy theo. Gã thấp bé dường như không hề cất bước nhưng lướt nhanh như báo, cứ nhằm về phía nam. Sáu người còn lại vừa trải qua trận chiến ác liệt, ai nấy đều mệt mỏi suy nhược, lại có người bị thương như Tình nên rất khó khăn mới bám theo được.
Chạy được chừng mấy dặm, nghe chừng tiếng gầm nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thì ra phép long sinh cửu phẩm thập thú trấn là phép trấn địa, dùng để phòng thủ chứ không dùng để tấn công, bởi vậy khi mọi người rút ra xa thì chúng cũng không đuổi theo truy sát.
Bấy giờ mặt trời đã ló dạng, gã thấp bé áng chừng nguy hiểm đã qua, bèn dừng hẳn lại, không chạy nữa mà đứng im bất động. Cái vòng tròn gã tạo ra cũng mờ dần rồi tắt hẳn. Mọi người chạy mệt đến thở không ra hơi, ai nấy đều kiệt sức.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đột nhiên Quyết thấy gã thấp bé đổ về phía hắn, dáng người cứng đờ như thể đã chết. Quyết vội vàng đưa tay đỡ lấy gã.
Quyết đang giơ tay, chờ sức nặng của gã thấp bé đổ về phía mình, nào ngờ hắn bị hẫng. Hắn đã đỡ được gã thấp bé, nhưng không như hắn dự đoán, gã này nhẹ bẫng như không. Dường như làn gió nhẹ ban mai khi nãy đã thổi đổ gã thấp bé.
Quyết nhìn xuống, cả kinh. Bởi hắn thấy bộ mặt của gã thấp bé trắng bệch, từng đường nét trên khuôn mặt dường như đang cười một cách ma quái. Khuôn mặt ấy tuyệt đối không phải khuôn mặt người. Nó chỉ là những nét vẽ thô sơ tượng trưng cho mắt, mũi, miệng. Khuôn mặt còn bị rách một mảng lớn, để lộ ra những sợi lạt nứa đan lẫn với nhau. Nhờ tiếp xúc nhiều với các đám ma và những nghi lễ cúng bái, hắn chợt hiểu ra một điều.
Vật hắn cầm trên tay, chỉ là một hình nhân thế mạng! Nhìn thấy người giấy này, chỉ có Ngọc và Quyết là kinh ngạc, những người còn lại dường như rất thản nhiên. Nguyễn Trác chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía Quyết, đưa hai tay đỡ lấy cái hình nhân ấy. Đoạn gã tìm một miếng đất phẳng phiu, đặt hình nhân lên, châm lửa đốt.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Quyết, cụ Tả Ao liền giải thích:
- Đó là hình nhân cụ Phạm dùng.
Quyết hỏi lại:
- Hình nhân của cụ Phạm?
Cụ Tả Ao nói:
- Đúng vậy, trước nay cụ Phạm chưa bao giờ rời khỏi nơi ẩn cư. Bất cứ việc gì trong hội, cụ đều dùng pháp lực mà nắm rất rõ. Khi nào cần đích thân đi thị sát thì cụ đều dùng các hình nhân như vậy.
Quyết lại hỏi:
- Vậy sao cụ không giúp chúng ta từ đầu ạ?
Cụ Tả Ao thở dài:
- Cụ Phạm chỉ đi theo để nắm được tình hình chính yếu thôi. Thông thường thì cụ sẽ không ra tay can thiệp trực tiếp, bởi nếu dùng pháp lực thông qua hình nhân thế thân thì pháp năng sẽ bị giảm sút rất nhiều. Như hôm nay quả thực là chúng ta đã để cụ phải nhọc lòng một phen rồi.
Quyết kinh ngạc nghĩ thầm trong bụng:
- Con người cụ Phạm này quả thực kỳ quái, tại sao pháp lực cao thâm như thế mà không trực tiếp đi, lại để cho mọi người phải rơi vào hiểm nguy như vậy?
Nghĩ như thế, trong lòng Quyết có đôi chút không thiện cảm với Phạm Hữu Long.
Thấy vẻ mặt của Quyết khang khác, cụ Tả Ao dường như đoán được tâm ý hắn, bèn nói:
- Cụ Phạm mấy trăm năm nay, ngày nào cũng sống trong hiểm nguy. Hiện cụ bị người của Hàng Long Giáo truy lùng ráo riết nhất. Bản thân cụ đã bị kẻ địch ám sát đến bảy lần. Nếu không phải nhờ cụ bản lĩnh cao minh, hành sự thận trọng thì sớm đã mất mạng rồi.
Bấy giờ Quyết mới hiểu ra ý nghĩa bên trong câu chuyện.
Mấy người vẫn ở trong một cánh rừng về mé tây bắc Thăng Long. Khu rừng này trên là cây cối mọc um tùm, tán lá đan vào nhau, không thấy được mặt trời. Ở dưới, mặt đất ẩm ướt lầy lội bùn đất, việc đi lại cũng rất khó nhọc. Không gian nơi đây phủ một lớp sương mù dày đặc, u u ám ám. Cụ Tả Ao bấy giờ nhìn xung quanh một lượt rồi bỗng nhiên thốt lên:
- Tử huyệt!
Mọi người đều biết cụ Tả Ao là cao nhân tầm long điểm huyệt, lại thấy cụ nhìn thế đất mà thốt lên như thế, dù chưa biết "tử huyệt" là gì, nhưng cũng chắc đến tám phần là gặp chuyện chẳng lành.
Cụ Tả Ao lại giải thích:
- Người ta gọi "rừng thiêng nước độc" là muốn nói đến việc trong rừng khí độc tích tụ từ những xác động vật thối rữa, qua nhiều năm không giải phóng được. Chẳng những thế, loài động vật cũng có oán hận, mặc dù oán khí này không mạnh bằng oán khí từ con người. Nhưng oán khí ấy được tích tụ hàng nghìn năm, lại bị tán cây cao dày đặc che phủ, không làm sao mà thoát ra được, thành ra cực kỳ độc hại. Thường thì mỗi khu rừng thường có một điểm trũng, điểm này chính là nơi tử khí trôi về, ngưng tụ lại. Những nơi như thế được gọi là tử huyệt của rừng. Tử huyệt mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào độ dốc của địa hình, phần rừng rộng hay hẹp, dày đặc hay không... Ở những nơi như thế, những sinh vật sống ở đây, nếu không chết vì tử khí thì sẽ hấp thụ nó mà dần dần thành tinh, dân gian vẫn gọi đó là những yêu tinh, yêu quái. Nếu một hồn ma có ác tâm ngụ được tại nơi như thế thì dần dần sẽ thành quỷ. Âm khí ở đây đậm đặc đến khó thở, nếu tôi không nhầm, thì ta đang ngay giữa một tử huyệt.
Tình nói:
- Xin mọi người yên tâm, việc hàng yêu diệt quỷ tôi có thể làm được.
Mọi người nghe Tình nói giọng trầm ấm mà mạnh mẽ, hiển thị oai lực vô cùng, lại biết hậu duệ của Thạch Sanh Đỗ Quốc Tần không phải chỉ có hư danh, ai nấy cũng yên tâm đôi phần. Nhưng họ đều hiểu sau trận chiến vừa rồi, mọi người đều mệt mỏi, công lực tổn hao rất nhiều. Bấy giờ, nếu là yêu tinh hay ác quỷ xuất hiện thì việc chống chọi sẽ rất khó khăn.
Cụ Tả Ao nói:
- Dù sao cũng phải cẩn thận, mọi người đi sát vào nhau, khẽ khàng mà ra khỏi nơi đây thì hơn.
Đang nói đến đây, chợt mọi người nghe thấy tiếng gầm ở rất gần. Quyết thốt lên:
- Hổ!
Quyết đã tiếp xúc với người hóa hổ nên nghe thấy tiếng gầm này thì biết ngay đó là hổ. Có điều, tiếng gầm kia không dài, cũng không có vẻ gì là dũng mãnh. Tiếng gầm gừ này không giống như hổ đang săn mồi hay ra oai mà dường như nó đang đau đớn lắm. Mọi người nhất loạt hướng về phía có tiếng gầm mà nghe ngóng.
Đột nhiên, cách mọi người hơn chục trượng, khuất sau mấy bóng cây, sắc vàng của lông hổ hiện lên rõ mồn một. Con hổ này lông mượt óng, râu dài hơn gang tay. Nó to lớn dị thường, lại đang điên cuồng lăn lộn.
Mọi người thấy con hổ dường như đang mắc phải bẫy, vùng vẫy rất quyết liệt. Giữa chốn thâm sơn cùng cốc thế này, không hiểu ai có gan đặt bẫy hổ?
Con hổ lúc thì vùng chạy, lúc quay ngoắt lại phía sau mà tát, mà cắn. Nhưng dường như, đuôi nó bị kéo bởi vật gì đó. Nó vùng vẫy như thế một chập thì mệt lử, nằm thở hồng hộc. Ai cũng đoán đuôi của con hổ bị vướng vào bẫy, không thoát ra được.
Nào ngờ, đuôi con vật không phải bị vướng vào bẫy, mà có một người đang cầm chặt đuôi của nó. Ban đầu mọi người bị một bụi cây mọc gần con vật che khuất tầm nhìn nên không thấy được người này.
Người này dùng sức kéo đuôi con vật về phía mình. Con hổ bị lôi xềnh xệch thì hoảng quá, lại quay lại tấn công. Nào ngờ, người này đưa tay tát một cái, làm con vật choáng váng. Nó không ngất hẳn những miệng chỉ gầm gừ đau đớn.
Người kia kéo con vật lại phía mình. Đột nhiên, hắn buông hai bàn tay đang nắm lấy đuôi con vật ra. Con hổ đang choáng váng không còn đủ sức vùng dậy nữa, đành nằm gục ở đó.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gã kia đột nhiên tụt quần xuống. Ngọc thấy cảnh tượng này, xấu hổ quá, vội lấy tay che mắt, may mà chưa thốt lên thành tiếng. Những người còn lại đều mở mắt trân trân nhìn vào gã kia.
Giữa hai chân người ấy, dương vật lộ ra to lớn đến dị thường, chiều ngang bằng bắp tay người lớn, dài đến tận đầu gối. Phần cơ thể dị thường này dần dần cương cứng. Đột nhiên, người kia nắm lấy đuôi hổ mà vắt qua một bên, rồi hơi khom người xuống. Mọi người bấy giờ mới vỡ lẽ: Hắn đang giao phối với hổ!
Hai tay quái nhân tóm chặt lấy chân sau của con hổ làm điểm tựa, đẩy mạnh của quý vào. Con hổ đau quá lại vùng dậy muốn chạy. Song người này mạnh mẽ vô cùng, con hổ giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay của hắn.
Người này có cái bụng rất to, đôi mắt hung ác. Hắn chính là Đặng Mậu Lân.
Nguyễn Trác thì thầm:
- Không lẽ hắn là dâm quỷ?
Dâm quỷ vốn là một loại quỷ được luyện thành từ những hồn ma nam nhân khi còn sống rất dâm đãng, đam mê sắc dục. Đến khi chết đi, nếu trong vòng bốn mươi chín ngày mà hồn nam ấy giao phối được với bốn mươi chín người con gái đồng trinh, rồi trong vòng ba năm sau, mỗi ngày lại hãm hiếp được một người phụ nữ thì luyện thành dâm quỷ.
Tương truyền, đây là loại quỷ luyện dễ nhất trong các loại quỷ. Pháp lực của chúng lúc mạnh lúc yếu, nhưng có điểm rất độc đáo là ham muốn trong chúng rất dữ dội, ham muốn dục vọng càng lớn, pháp thuật lại càng cao thâm.
Mấy người trong Trấn Quốc Hội đã nghe nhiều chuyện dâm quỷ hãm hiếp phụ nữ trẻ em, nhưng chuyện người giao phối với hổ thì thực là lần đầu được mục sở thị. Vậy nên, mấy người cứ ngó trân trân đến khi Lân hành lạc xong vẫn còn bàng hoàng. Gọi hắn là "dâm quỷ" thực cũng không ngoa.
Bấy giờ con hổ sau khi bị cưỡng hiếp thì đã ngất đi, nằm im lìm trên mặt đất. Đột nhiên mọi người thấy mặt đất rung động, rồi nghe "hụp" một tiếng, con hổ trong tay Đặng Mậu Lân đột nhiên biến mất.
Đặng Mậu Lân dường như ngạc nhiên lắm, hắn bối rối tìm quanh. Lại nghe "hụp" một tiếng nữa, trước mắt bảy người, "dâm quỷ" Đặng Mậu Lân dường như đã mất nửa người bên dưới, chỉ còn thấy nửa thân trên.
Nhìn kỹ lại, thì ra trên mặt đất, ở chỗ con hổ vừa mới nằm xuất hiện một cái hố đen sâu hoắm, không thấy đáy đâu. Bản thân Lân suýt chút nữa cũng đã trôi xuống hố.
Dâm quỷ thấy biến cố như thế thì nhanh như chớp, vọt mình lên cao mấy trượng. Có điều, khi hắn sắp rơi xuống mặt đất thì ngay chỗ đó lại có một hố sâu hun hút, như thể đang chờ hắn rơi xuống mà nuốt chửng.
Dâm quỷ cả kinh, đạp vào miệng hố mà nhảy lên lần nữa. Nhưng cứ khi nào hắn sắp rơi xuống đất thì mặt đất lại hiện lên những hố sâu. Cứ thế, trong phút chốc, hắn đã nhảy được bốn năm lần. Cuối cùng dâm quỷ cũng nghĩ ra một cách, hắn nhảy lên rồi bám vào một cành cây, tự treo mình lơ lửng trên đó, sau đó lại quăng người, đu mình từ cành này sang cành khác giống như vượn. Hắn đu đến đâu, các hố đen ở dưới đất xuất hiện đến đấy, nhưng vì Lân cứ lơ lửng trên không nên những hố đen này không sao nuốt chửng được hắn. Tuy dáng vẻ nặng nề, lại thêm cái bụng to dị thường nhưng Lân di chuyển thì hết sức nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà mất hút.
Mọi người kinh ngạc chứng kiến sự việc diễn biến từ đầu đến cuối. Nhìn lại thì thấy những lỗ đen trên mặt đất đã biến mất, dường như chúng tự lấp đầy ngay sau khi hình thành, mặt đất bây giờ không còn dấu vết gì.
Mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên thì bỗng nghe lạo xạo dưới chân. Tình giật mình cả kinh, thét lên một tiếng:
- Leo lên cây, mau!
Mọi người nghe thế thì hiểu ý ngay, vội nhảy đến cây gần nhất. Tình đứng gần cụ Tả Ao, gã bèn ôm ngang hông cụ, vọt một cái, đã treo mình lên một cành cây. Vừa lúc chỗ gã đứng xuất hiện một lỗ đen. Trác và Tuyến đang ở gần ngay hai cành cây, nhún mình một cái đã có thể thoát hiểm.
Riêng Ngọc lúc trước lùi hẳn về phía sau tránh nhìn cảnh tượng vừa rồi nên bây giờ đang đứng ở một khu vực hoàn toàn trống trải. Nàng thấy chân nhẹ hẫng, một cái hố xuất hiện dưới chân. Trong phút chốc, nàng đang bị hút vào hố. Ngọc xoạc chân ra, hòng đạp chân vào thành hố, tránh bị trôi thêm xuống đất.
Nào ngờ, cái hố dường như tự cảm ứng, cũng nới rộng ra thêm. Ngọc cả kinh vội nghiêng người đạp mạnh một cái, vọt lên trên mặt đất.
Nhưng dù cho Ngọc nhảy được lên trên nhưng lại không thể tìm ra nhánh cây nào gần đấy. Sau phút chốc lơ lửng, nàng lại rơi xuống. Lần này, một cái hố to, rộng đến nửa trượng đã mở sẵn chờ nàng.
Ngọc không còn điểm tựa nào, đành bó tay chịu chết. Nào ngờ, nàng chợt thấy chân mình đang giẫm lên một vật mềm mềm. Nhìn xuống dưới, nàng thấy Quyết đang nằm chặn ngang trên miệng hố. Hắn dùng chân đạp mạnh vào người Ngọc một cái, nàng thuận theo đà này mà văng lên. Lần này cú đẩy hơi chếch nên Ngọc vượt qua được khu vực trống trải, bám vào một sợi dây leo.
Cái hố phía dưới Quyết lập tức mở to ra để nuốt hắn vào. Đột nhiên phía bên trên có tiếng thét, Quyết nhìn lên thì thấy Tình đang ném một sợi dây về phía mình. Thì ra, trong lúc cấp bách, Tình chặt dây leo làm thừng, phóng tới cứu hắn. Quyết biết sợi dây này là cơ hội thoát thân duy nhất của mình, bèn dùng hết sức vươn người chụp lấy.
Nào ngờ, Quyết vừa chụp được sợi dây thì thấy mình vẫn bị rơi xuống. Thì ra loại dây leo này bình thường mọc quăn queo, đến khi Quyết bám vào thì bị kéo căng ra, thành ra mặc dù Quyết bám được dây vẫn bị rơi ngập xuống hố đến hơn một trượng. Mọi người đều cả kinh vì biết rằng miệng hố sau khi mở ra thì đóng lại rất nhanh. Ai nấy đều không kìm được, thốt lên úi chao một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt, hố đen đã biến mất, mặt đất bằng phẳng như thường. Quyết đã bị chôn sống! Mọi người lúng túng không biết làm thế nào, bởi ngay cả khi mặt đất không xuất hiện các hố đen, việc đào sâu xuống đất đến hơn trượng cũng không phải trong chốc lát mà có thể làm Xong.
Đương khi tất cả bối rối thì thấy Ngọc lao thẳng xuống mặt đất, đúng chỗ cái hố vừa nuốt Quyết. Ai nấy đều bàng hoàng, không hiểu sao Ngọc lại liều lĩnh đến thế. Khi Ngọc chỉ cách mặt đất chừng một sải tay, đột nhiên không thấy nàng rơi thêm nữa.
Mọi người nhìn kỹ lại, thì ra Ngọc đã tự buộc chân mình vào dây leo mà lao xuống, hiển nhiên muốn đào đất để cứu Quyết lên. Lập tức, Tình và Tuyến đều tự buộc chân mình vào dây leo, lao mình xuống theo, chỉ có cụ Tả Ao và Nguyễn Trác là không theo xuống.
Ba người đào được một lúc, nhưng tư thế treo ngược không có điểm tựa nên đào bới rất khó khăn. Qua một hồi lâu mà vẫn chưa thể đào quá một sải tay.
Thời gian càng trôi, mọi người càng cạn dần hy vọng tìm được Quyết. Đột nhiên, Ngọc giật lấy một sợi dây leo, đưa một đầu cho Tình. Tình bấy giờ đang miệt mài đào bới, chưa hiểu Ngọc đưa mình sợi dây leo làm gì, nhưng cũng đưa tay cầm lấy.
Ngọc quấn sợi dây quanh bụng mình rồi rút dao, chặt phăng sợi dây leo đang treo lấy thân mình ở dưới chân. Trong phút chốc, Ngọc đã lộn người, đáp xuống đúng chỗ Quyết bị chôn.
Nguyên là việc đào bới quá lâu, Ngọc e nếu tiếp tục thì Quyết sẽ chết ngạt. Nàng đành liều mình nhảy xuống đất, nhử cho một cái hố mới xuất hiện, hy vọng sẽ tự thông được tới chỗ Quyết, cứu hắn lên.
Cả năm người còn lại nhìn vậy thì hiểu ngay ý đồ của Ngọc, trong bụng không khỏi thầm khen nàng nhanh trí, dũng cảm, ứng biến thần tốc. Quả nhiên, chỉ chớp mắt, hố đen lại xuất hiện. Ngọc vội chụp lấy sợi dây leo mà Quyết đã nắm trước khi bị rơi xuống hố.
Cách nàng một trượng, Quyết đang nằm co quắp, cuộn tròn, bất tỉnh. Với tình hình như thế, hiển nhiên Quyết không thể nắm được sợi dây leo nữa. Ngọc thấy vậy liền đạp mạnh vào Tình để lấy đà, lao sâu xuống hố, chụp lấy người Quyết.
Ngọc bấy giờ mặc dù chụp được Quyết nhưng nàng sức yếu, sợ giữ không nổi hắn, đành phải dùng cả hai tay hai chân mà quắp chặt lấy hắn rồi la lớn:
- Kéo lên!
Tình từ phía trên vội vàng dùng hết sức giật mạnh hai người lên. Tình vốn thân hình vạm vỡ, sức khỏe bằng mấy người bình thường, chỉ giật một cái, hai người đã được kéo văng lên trên miệng hố. Mặt đất bấy giờ cũng vừa khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro