62


Chương 62: Đông Lâm Kiệt Thạch

Gần đây, Hạ Trường Sinh đã nhận ra điều gì đó. Hắn đối với Cố Phương, chậm rãi mà chớp đôi mắt.

Khi hắn ngồi ngay ngắn một cách yên lặng, chỉ cần chớp mắt nhẹ nhàng, như một con bướm xinh đẹp đang giương cánh giữa vườn hoa, thoáng chốc làm người ta mê mẩn.

Cố Phương có khoảnh khắc bị vẻ ngoài hấp dẫn đó của hắn mê hoặc.

"Lâm Kiến đã trở về, nếu ngươi không muốn để hắn nghe thấy, thì để lần sau nói. Nếu không ngại, ngươi có thể hỏi thẳng." Hạ Trường Sinh không cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biết có người đến.

Cố Phương thu lại ánh mắt, ung dung đáp: "Vậy ta lần sau lại đến tìm ngươi."

Hạ Trường Sinh ngáp một cái, hoàn toàn để nàng tự nhiên.

"Ta thật sự ngưỡng mộ ngươi." Cố Phương đứng dậy, chuẩn bị rời đi, "Ngươi làm sao có thể coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, hoàn toàn không liên quan gì đến mình?"

Hạ Trường Sinh nghe vậy, động tác khựng lại, sau đó chân thành mà đưa ra một câu hỏi sâu sắc: "Có khả năng nào, là thật sự không liên quan gì đến ta không?"

"Ta không biết cáo già kia nghĩ sao." Cố Phương nói, "Ta tuy rất thích ngươi, nhưng khi hắn đưa ngươi về rồi tuyên bố nhận ngươi làm đệ tử, ta vẫn cảm thấy thật tàn nhẫn."

"Cố Phương......" Hạ Trường Sinh gọi nàng.

Cố Phương quay đầu lại.

"Kẻ không cầu thắng lợi trở về thì tay trắng mà thôi." Hạ Trường Sinh an ủi nàng.

Cố Phương lắc đầu, xua tay rồi đi.

Hơn nữa, vẫn là trèo cửa sổ mà đi.

Nàng vừa rời đi không lâu, đã có người gõ cửa phòng Hạ Trường Sinh.

Ai có thể đến nữa đây?

"Vào đi." Hạ Trường Sinh nói.

Cửa được đẩy ra, Lâm Kiến đứng ngoài cửa.

"Cơm sáng đâu?" Hạ Trường Sinh nghĩ rằng giờ này vừa khéo là lúc ăn sáng.

"Ta đến là để báo với ngươi, cơm sáng ở nhà ăn đã chuẩn bị xong, ngươi có thể đi ăn." Lâm Kiến không vào phòng mà đứng ở cửa, lấy giày đá nhẹ vào sàn.

"Ngươi không phải vừa nãy bảo hắn mang cơm đến cho ta sao?" Hạ Trường Sinh rõ ràng đã thấy.

"Ta không có......" Lâm Kiến nói dối.

"Vậy đi lấy đi." Hạ Trường Sinh giơ mười ngón tay thon dài, dáng vẻ như một Thái Hậu ra lệnh.

"Ta không muốn đi lấy." Lâm Kiến thẳng thắn.

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, rồi vẫy tay gọi hắn.

Lâm Kiến nheo mắt lại, cảnh giác nhìn hắn, nhưng không động đậy.

"Lại đây." Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng nói.

Lâm Kiến không chịu nổi giọng điệu của hắn, nên dù biết có đi qua cũng chẳng có gì tốt đẹp, hắn vẫn không nhịn được mà làm theo lời Hạ Trường Sinh.

Khi Lâm Kiến đến gần, Hạ Trường Sinh liền chộp lấy vạt áo hắn, kéo mạnh xuống.

Lâm Kiến chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Hạ Trường Sinh làm động tác này không phải để làm điều gì thân mật.

"Ngươi sủa một tiếng cho ta nghe thử." Hạ Trường Sinh cười hống hách.

"Tại sao?" Lâm Kiến không hiểu.

"Ngươi cứ làm trước đi." Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến cảm thấy có điều khuất tất.

Hạ Trường Sinh thúc giục, lắc lắc vạt áo hắn.

"Gâu." Tuy rằng thấy nhục nhã, nhưng Lâm Kiến vẫn làm theo.

Ai kêu người này là Hạ Trường Sinh chứ?

"Làm thêm một tiếng nữa." Hạ Trường Sinh yêu cầu.

"Gâu."

"Đúng rồi." Hạ Trường Sinh lập tức thu lại nụ cười, siết chặt vạt áo Lâm Kiến, kéo hắn lại gần, mặt đanh lại: "Ngươi chính là tiểu cẩu của ta. Chủ nhân bảo ngươi làm gì, ngươi phải ngoan ngoãn làm. Bây giờ ta bảo ngươi đi lấy cơm sáng cho ta, ngươi nghe rõ chưa?"

Lâm Kiến sững sờ.

"Ta không muốn phải nói lại lần nữa." Hạ Trường Sinh vỗ nhẹ vào mặt Lâm Kiến, "Đừng quên, ngay từ đầu ta mang ngươi về Phục Hi Viện là vì lý do gì."

"Vì...... ngươi." Dù đầu óc có hơi choáng váng, nhưng Lâm Kiến vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy thì mau đi." Hạ Trường Sinh buông áo hắn ra, vỗ tay, chân vắt chéo.

Lâm Kiến ngơ ngác nhìn vạt áo xộc xệch của mình, rồi lại nhìn Hạ Trường Sinh. Cuối cùng, hắn cũng quay người ra cửa, đem bữa sáng đã chuẩn bị từ sớm mang đến cho Hạ Trường Sinh.

Cầm đũa lên, Hạ Trường Sinh híp mắt cười, ăn ngon lành.

Quả nhiên ở Phục Hi Viện, không ai có thể chống lại hắn.

Lâm Kiến chống cằm nhìn Hạ Trường Sinh với vẻ mặt không chút lo lắng, điềm nhiên như không, lòng không khỏi khâm phục.

Nếu hắn có được nửa phần vô tư như Hạ Trường Sinh, chắc chắn sẽ không phải bận lòng đến mỗi hành động của đối phương như vậy.

Hạ Trường Sinh đang ăn, cuối cùng cũng nhớ ra phải quan tâm đến Lâm Kiến, liền hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

"Ăn rồi." Lâm Kiến nói, "Ban đầu định mang đến ăn cùng ngươi, nhưng món ngươi thích chưa làm xong, nên ta đợi thêm chút."

Đũa của Hạ Trường Sinh khựng lại.

Lâm Kiến đối xử với hắn tốt như vậy, còn mình lại đối đãi hắn thế kia, quả thực là có chút quá đáng.

Trời còn thương xót, Hạ Trường Sinh cư nhiên còn tự xét lại bản thân.

Dù suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, rất nhanh liền bay biến.

"Ừ hửm." Lâm Kiến ngồi đối diện, lên tiếng nhắc nhở rằng mình vẫn còn ở đây.

"Ngươi đi chơi đi." Hạ Trường Sinh quyết định thông cảm chút cho hắn, "Chờ ta ăn xong, ta sẽ bảo người qua đường thu dọn chén đũa."

Mọi người ở Phục Hi Viện ngày nào cũng mắng Hạ Trường Sinh vô tâm, quả thực không sai chút nào.

Lâm Kiến nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Trường Sinh mặt mày thản nhiên, còn nghĩ rằng bản thân rất thấu đáo.

"Ngươi vừa liêu cái gì với sư tỷ?" Lâm Kiến làm bộ không quan tâm, hỏi.

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy ý tứ của Cố Phương hẳn là không muốn để người khác biết việc nàng đến nói chuyện với mình, nên hắn dứt khoát né tránh: "Không có gì."

Thực tế, cũng chẳng có gì thật. Hai người họ chưa kịp nói gì, thì Lâm Kiến đã đến.

"Nga, ta thấy không khí có vẻ không đúng lắm." Lâm Kiến buông lời đầy ẩn ý.

Hạ Trường Sinh chột dạ.

Hắn... ngay cả điều này mà cũng nhìn ra được.

Biểu cảm của Hạ Trường Sinh khiến Lâm Kiến càng chắc chắn có điều khuất tất.

Lâm Kiến thực sự tức giận: "Nếu trên đời này có vực thẳm, muốn ta cùng ngươi ôm nhau nhảy xuống tự tìm đường chết, ta nhất định sẽ làm theo!"

Hạ Trường Sinh liếc nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến đối diện với đôi mắt trong trẻo của hắn, tức khắc sững sờ, sau đó mới nhận ra những lời vừa rồi là điều không nên nói, hắn vội thu lại biểu cảm, muốn giải thích rằng mình không có ý đó.

"Nếu chúng ta cùng nhảy vực, ngươi có thể chết, nhưng ta chắc chắn không chết đâu." Hạ Trường Sinh nói thản nhiên.

Lâm Kiến hận không thể đập đầu vào bàn.

Nói chuyện với Hạ Trường Sinh, thật không thể dùng cách bình thường được.

"Ta đã đắc tội gì với ngươi sao?" Hạ Trường Sinh không phải là kẻ ngu ngốc, việc Lâm Kiến nói ra câu vừa rồi, chắc hẳn là do đã xảy ra chuyện gì.

"Ta chỉ là không chịu nổi chính mình." Lâm Kiến nói thật.

"Vậy ngươi nên tự sát, kéo ta theo làm gì?" Hạ Trường Sinh thản nhiên.

"Ta chỉ là không chịu nổi việc chính mình để ý ngươi như vậy." Lâm Kiến phẫn uất nói, đồng thời hắn buồn bực nhận ra, Hạ Trường Sinh nói không sai, chính mình đúng là chẳng ra gì. Tại sao hắn lại muốn áp đặt cảm xúc của mình lên Hạ Trường Sinh?

Lâm Kiến chỉ rối rắm một chút, rồi rất nhanh trở lại bình thường.

Ta thích hắn, nếu ta không đem tình cảm này đặt lên hắn, thì ta phải để nó ở đâu? Giữ mãi trong lòng, trăm năm sau chôn cùng quan tài, rồi trên bia mộ khắc rằng ta, Lâm Kiến, đã thầm mến Hạ Trường Sinh cả đời, nhưng ngại ngùng không dám nói ra, tiếc nuối cả đời sao?

Phi!

Hạ Trường Sinh liếc nhìn hắn, tiện tay ăn nốt bữa sáng.

"Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Lâm Kiến lẩm bẩm.

"Ngươi thích ta, ngươi không thèm để ý ta nói, ngươi thích ta vì cái gì?" Hạ Trường Sinh nghiêm túc hỏi.

Lâm Kiến sững sờ.

"Ta ăn xong rồi, nếu ngươi rảnh quá, thì giúp ta dọn dẹp bát đũa đi." Hạ Trường Sinh lấy khăn tay ra, tao nhã lau miệng, rồi cầm chén trà lên súc miệng, sau đó lau tay.

Lâm Kiến vẫn còn thất thần.

"Ăn no rồi, có chút nhàm chán, bảo Ngạo Trúc bọn họ đến hát tuồng cho ta nghe." Hạ Trường Sinh tính toán như vậy.

"Đại sư huynh." Lâm Kiến sốt ruột nắm lấy tay hắn.

Hạ Trường Sinh bị hắn nắm tay, nhíu mày, sau đó vươn tay kia ra, rút lại ống tay áo bị Lâm Kiến đè lên.

Nói chuyện thì cứ nói, đừng động vào trang phục của hắn, rất quý đấy.

"Ngươi thật sự hiểu ta thích ngươi sao?" Lâm Kiến hoang mang, tự hỏi liệu mình có phải đang tự tưởng tượng ra mọi thứ không. Hắn luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của Hạ Trường Sinh có gì đó khác lạ so với trước đây.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Hạ Trường Sinh gật đầu qua loa.

Dù thái độ của hắn không giống như đã hiểu, nhưng Lâm Kiến biết đó là lời thật.

Kết quả, Lâm Kiến nhận ra một cách đáng xấu hổ rằng...

Mình lại bị dỗ dành mà vui vẻ.

Thật là mất hết tôn nghiêm.

Lâm Kiến tự khinh bỉ bản thân, nhưng lại chẳng thể ngăn nổi niềm vui.

"Vậy ngươi thấy thế nào?" Lâm Kiến dè dặt hỏi.

Hạ Trường Sinh đưa tay lên, ngón trỏ gõ nhẹ vào bên phải cằm, nói: "Ta cần suy nghĩ một chút."

"Vậy... Trong lúc ngươi suy nghĩ, ta có thể làm gì để thêm điểm không?" Lâm Kiến cẩn trọng hỏi tiếp.

Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Trước tiên, đối xử tốt với quần áo của ta."

Lâm Kiến lập tức thả tay ra.

"Còn lại thì tùy vào biểu hiện của ngươi và tâm trạng của ta." Hạ Trường Sinh nói rất tùy hứng.

Lâm Kiến hừ hừ.

"Ngươi tốt nhất nên đối xử với ta tử tế hơn." Hạ Trường Sinh đe dọa.

"Được thôi..." Lâm Kiến thỏa hiệp, đồng thời cảm thấy bất bình cho bản thân, "Trên đời này liệu có bao nhiêu người tốt với ngươi như ta."

"Thật sao? Tin hay không ta chỉ cần vẫy tay một cái, ít nhất cũng có mười người tốt với ta hơn ngươi." Hạ Trường Sinh khinh khỉnh đáp.

Lâm Kiến đứng dậy, thu dọn bát đũa, vừa làm vừa nói: "Ít nhất trong Phục Hi Viện không có ai như vậy."

Hạ Trường Sinh chỉ cười, không nói gì.

"Ngươi muốn tiếp tục đấu mồm với ta một chút, hay để ta đi tu luyện, để ngươi ở đây một mình?" Lâm Kiến hỏi, từ hôm nay quyết tâm nỗ lực gấp đôi để ghi điểm trong lòng Hạ Trường Sinh.

"Hy vọng ngươi cố gắng, ta thích những người mạnh mẽ hơn." Hạ Trường Sinh nói.

"Ngươi cứ nói thêm vài câu nữa, ta có khi tu luyện vượt qua cả sư phụ." Lâm Kiến tiếp tục trêu chọc.

"Vượt qua Phương Cảnh Tân thì có gì ghê gớm, nếu ngươi có thể giỏi hơn ta, thì ta sẽ là của ngươi." Hạ Trường Sinh ngắt lời.

Lâm Kiến há hốc miệng, sau đó nghiêm túc hỏi: "Lời này thật sao?"

"Trân châu chẳng thật bằng lời ta nói." Hạ Trường Sinh cười khẽ, như một câu chuyện cười cũ kỹ.

Lâm Kiến lập tức bê khay ra ngoài, chuẩn bị đi tu luyện.

Nhìn bóng lưng hắn, Hạ Trường Sinh lần đầu tiên hiểu được thế nào là bật cười.

"Đồ ngốc."

Lâm Kiến vừa rời đi, Hạ Trường Sinh liền gọi Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc đến hát tuồng.

Hát được một lúc, Cố Phương lại đến, rủ Hạ Trường Sinh ra sau núi tản bộ.

Hạ Trường Sinh nhìn Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc đang mặc đồ diễn, ê a hát, hỏi họ: "Các ngươi có phiền nếu ta rời đi một chút không?"

Hai người đang khát nước ngồi trên ghế, vui mừng tiễn Hạ Trường Sinh: "Chúng ta không phiền, không phiền."

"Đại sư huynh cứ đi, đại sư huynh đi thong thả."

"Ta sẽ quay lại nhanh thôi, các ngươi không cần buồn." Hạ Trường Sinh nói.

"Chúng ta không buồn."

"Đúng đúng đúng, không buồn."

Thế là Hạ Trường Sinh đi theo Cố Phương.

Bọn họ chân trước vừa rời khỏi, Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc lập tức chuồn mất.

Để không bị Hạ Trường Sinh bắt gặp khi quay về, hai người họ cố tình trốn vào nơi hẻo lánh.

Nơi hẻo lánh nhất đương nhiên là trường tu luyện.

Người đứng đắn ở Phục Hi Viện, ai lại đến đó tu luyện chứ?

Họ nghĩ vậy, nhưng cuối cùng lại gặp Lâm Kiến và Đường Trĩ đang tu luyện.

Bọn họ không chỉ có ở tu luyện, còn thực nghiêm túc.

Hai người liền ngồi xuống xem.

Đường Trĩ ít khi dùng kiếm, hắn là phù tu, am hiểu ngũ hành thuật. Lâm Kiến chủ tu kiếm, tiếp theo là trận pháp, nhưng các pháp thuật khác hắn cũng có học qua. Ban đầu, Đường Trĩ tấn công, Lâm Kiến phòng thủ. Sau đó, Lâm Kiến dần dần phá được bẫy rập của Đường Trĩ, rồi phản công.

Kiếm lạnh xoẹt qua, gió lốc nổi lên, mũi kiếm chỉ thẳng Đường Trĩ.

Đường Trĩ sững người, sau đó ngã ngồi xuống đất, cười nhận thua: "Ngươi thắng."

"Bởi vì ngươi không nghiêm túc." Lâm Kiến biết Đường Trĩ không dùng toàn bộ sức lực.

"Tiểu sư đệ à." Đường Trĩ ngượng ngùng, "Ta vừa ăn no, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, đã bị ngươi kéo tới huấn luyện, ta còn lòng dạ nào mà chiến đấu."

Lâm Kiến hừ lạnh, thu kiếm lại.

Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc nhìn, liền vỗ tay tán thưởng Lâm Kiến.

Lâm Kiến thật sự là người chăm chỉ nhất Phục Hi Viện. Ban đầu ai cũng nói hắn thiên phú tầm thường. Nhưng ai bảo nỗ lực không phải là một loại thiên phú? Sự tiến bộ của Lâm Kiến rõ ràng đến mức ai cũng phải ngạc nhiên.

"Ta sẽ dùng hành động để cảm tạ sư huynh đã giúp ta." Lâm Kiến nói, rồi đưa tay ra.

Đường Trĩ đưa tay, để Lâm Kiến kéo mình dậy.

"Lại một lần nữa đi." Lâm Kiến đề nghị.

"Không được." Đường Trĩ liếc nhìn hai người đang xem, rồi đề nghị: "Hai người các ngươi lên thử đi."

Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc bắt đầu suy nghĩ.

"Cúc sư huynh, Trúc sư huynh." Lâm Kiến lúc này mới phát hiện hai người họ đã tới, "Đại sư huynh không phải đã nói muốn các ngươi đến hát tuồng sao?"

"Đúng vậy, chúng ta đã hát." Cúc Bạch Thanh đáp.

Ngạo Trúc thở phào nhẹ nhõm: "Theo yêu cầu của đại sư huynh, vốn dĩ cả buổi sáng chúng ta phải ở đó hát tuồng. May mà có Cố Phương đến, đưa đại sư huynh đi tản bộ sau núi."

"À, ra vậy." Đường Trĩ bình thản nói.

Lâm Kiến thì giống như bị sét đánh trúng, đứng ngây ra.

Đường Trĩ: "..."

"Để ta luyện tập với Tiểu Kiến Kiến, lâu rồi ta không động thủ." Ngạo Trúc tự đề cử mình.

Vừa dứt lời, Lâm Kiến đã lôi Đường Trĩ chạy đi.

Ngạo Trúc vừa giơ tay lên, đứng giữa không trung, ngượng ngùng không biết làm gì.

Cúc Bạch Thanh không nhịn được cười: "Xì."

"Ngươi dám cười nhạo ta?" Ngạo Trúc liền nhào vào vật lộn với Cúc Bạch Thanh.

Vẫn là câu nói ấy, không hiểu vì sao một môn phái tu chân lâu đời như Phục Hi Viện, mà đệ tử luôn thích đánh nhau bằng cách vật lộn.

Lâm Kiến kéo Đường Trĩ, chạy như điên về phía sau núi.

"Ngươi làm gì? Làm gì vậy?" Đường Trĩ hoảng hốt, "Giày ta sắp rớt rồi, ngươi bình tĩnh, trước nói xem chuyện gì xảy ra?"

Lâm Kiến nắm chặt Đường Trĩ, kéo tới sau núi.

Họ vừa đi chưa bao lâu, đã gặp Hạ Trường Sinh và Cố Phương đang tản bộ cùng nhau.

Lâm Kiến lập tức ấn đầu Đường Trĩ xuống, cả hai trốn sau bụi cây.

Đường Trĩ không nói nên lời, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Xuỵt." Lâm Kiến ra dấu bảo hắn nói nhỏ.

Đường Trĩ thực sự không hiểu Lâm Kiến đang suy nghĩ gì.

Lâm Kiến lén nhìn Hạ Trường Sinh và Cố Phương.

Hạ Trường Sinh hai tay để sau lưng, vẻ mặt ung dung tự đắc. Cố Phương đứng bên cạnh hắn, biểu cảm khác hẳn thường ngày, vừa thấp thỏm lo âu lại có chút mong chờ.

Hai người nói chuyện với nhau.

Đến một câu nào đó, Cố Phương đột nhiên xúc động, chạy vụt đi.

Khi chạy, trong mắt nàng có nước mắt.

Hạ Trường Sinh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, thở dài một hơi, rồi lắc đầu.

Một con bướm bay qua bụi hoa.

Hạ Trường Sinh đi ngang qua nó, rồi rời khỏi sau núi.

Đường Trĩ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì...

"Đau, đau, ngươi làm gì bóp vai ta?" Đường Trĩ đột nhiên bị Lâm Kiến bóp vai mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Ngươi không phải nói rằng sư tỷ không thể nào thích đại sư huynh sao?" Lâm Kiến kích động nói, "Ngươi nhìn vừa rồi xem, chuyện đó là sao?"

Đường Trĩ: "..."

Lâm Kiến ngồi xổm xuống cỏ, cô độc nhổ những ngọn cỏ.

Ta đã vất vả lắm mới có được một cơ hội từ Hạ Trường Sinh, vậy mà bây giờ lại xuất hiện kẻ cạnh tranh, mà người đó lại là Cố Phương.

"Ngươi hiểu lầm rồi." Đường Trĩ cuối cùng cũng hiểu Lâm Kiến mấy ngày nay vì sao lại hành động kỳ lạ, "Cố Phương dù có thích ai, thì tuyệt đối không phải là đại sư huynh."

"Vậy chuyện vừa rồi, ngươi giải thích sao?" Lâm Kiến đáng thương nhìn hắn.

"Đừng diễn cái bộ mặt đó với ta." Đường Trĩ đã quá hiểu tính cách Lâm Kiến, "Ta cũng không rõ, nhưng ta nghĩ có lẽ liên quan đến một người. Nếu ngươi muốn biết, hãy đi hỏi sư phụ, chỉ cần nói rằng ngươi muốn biết về chuyện của Thạch Đông Lâm."

Lâm Kiến sững người.

Thạch Đông Lâm, người từng xuất hiện tại Vạn Pháp Luận Đàn, kẻ đã tạo ra trận pháp luyện người đó.

Hắn có liên quan gì đến Phục Hi Viện sao?

"Dù ngươi không tìm sư phụ, thì sư phụ cũng sẽ tìm ngươi sớm thôi, vì chính ngươi đã phá trận pháp của Thạch Đông Lâm." Đường Trĩ đoán.

Đường Trĩ đoán không sai, đến tối, Phương Cảnh Tân đã cho người truyền lời, bảo rằng muốn gặp Lâm Kiến.

Lâm Kiến mím môi, một mình đi tới.

Kể từ khi Hạ Trường Sinh rời khỏi Phục Hi Viện 6 năm trước, người mà Lâm Kiến tiếp xúc nhiều nhất chính là Phương Cảnh Tân.

Lúc trước, khi Lâm Kiến ở lại Phục Hi Viện, Cố Phương và Đường Trĩ từng tìm hắn nói chuyện, bảo rằng Phương Cảnh Tân đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, có thể sẽ không có thời gian chỉ dạy và giáo dục hắn, nhưng họ, bốn sư huynh sư tỷ, sẽ nhận trách nhiệm đó.

Nhưng không bao lâu sau, chính Phương Cảnh Tân đã chủ động tìm gặp Lâm Kiến.

Ông nói muốn tự mình dạy dỗ hắn.

Khi ông nói ra điều đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Dù Lâm Kiến có nỗ lực gấp đôi, với thiên phú của hắn vẫn là chưa đủ, nhưng có Phương Cảnh Tân bên cạnh trợ giúp, chỉ cần hắn chịu cố gắng, thì mọi thứ sẽ không uổng phí.

Có thể nói, ngoài Hạ Trường Sinh, Phương Cảnh Tân là người thân thuộc nhất với Lâm Kiến ở Phục Hi Viện.

Chỉ là đã có một khoảng thời gian họ không gặp nhau.

Phương Cảnh Tân đang ngồi trên mái nhà Tàng Thư Các, ngắm sao, chờ Lâm Kiến đến.

"Sư phụ, tứ sư huynh nói người tìm ta." Lâm Kiến bay lên mái nhà, đến bên cạnh Phương Cảnh Tân.

"Đúng vậy." Phương Cảnh Tân mỉm cười, bảo hắn ngồi xuống.

Lâm Kiến ngoan ngoãn ngồi cạnh ông.

"Ta nghe Trường Sinh nói các ngươi đã gặp nhau tại Vạn Pháp Luận Đàn, ngươi đã phá được trận pháp đó." Phương Cảnh Tân nói.

"Đúng vậy, ta đã ghi lại trận pháp đó. Nếu sư phụ muốn nghiên cứu thì..."

"Không cần nghiên cứu, đó chính là trận pháp của Phục Hi Viện, trước đây bị kẻ khác đánh cắp mà thôi." Phương Cảnh Tân nói.

Lâm Kiến ngạc nhiên, sau đó cẩn thận hỏi: "Kẻ đánh cắp trận pháp, có phải là..."

"Thạch Đông Lâm." Phương Cảnh Tân quay đầu, nhìn Lâm Kiến mỉm cười.

Lâm Kiến chưa từng thấy Phương Cảnh Tân cười buồn bã đến vậy.

"Thật là một cái tên khiến người ta hoài niệm. Năm đó, ta nhặt được đứa trẻ này bên ngoài, nó nói nó không có tên. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó, vì thế đặt tên cho nó là Thạch Đông Lâm, ngụ ý đá cứng đông lâm, chịu đựng sóng lớn. Bởi ta tin rằng nó sẽ giống như một tảng đá kiên cường, có thể đối mặt với vực thẳm sâu thẳm mà không nao núng, không lay chuyển ý chí."

Lâm Kiến lặng im.

"Nếu các ngươi đã gặp, thì ta cũng nên nói cho ngươi biết." Phương Cảnh Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, "Hắn từng là đệ tử của ta. Ban đầu, ta kỳ vọng hắn sẽ trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Phục Hi Viện, cũng là người bảo vệ thế gian này."

Ngàn dặm xa xôi, cùng trăng sáng và ngân hà.

Thạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn, cười lặng im.

Phương Cảnh Tân từ từ kể tiếp.

Thật ra, câu chuyện không quá phức tạp.

Dựa theo thiên ý, vực sâu sẽ mở ra, nhưng Phương Cảnh Tân không thể chờ đến ngày vực sâu khai mở với trạng thái tráng niên. Vì thế, hắn cần sớm lựa chọn người để phong ấn vực sâu.

Hắn xuống núi, sau sáu bảy năm rong ruổi, cuối cùng ở một vùng nghèo khổ đã tìm thấy một tiểu hài tử.

Vừa nhìn thấy đứa trẻ kia, hắn liền biết đứa trẻ này trời sinh có đôi mắt sáng, nhưng lại là người không có số mệnh.

Một đứa trẻ như vậy, khó mà sống lâu được.

Nhưng cũng chính vì thế, nó có tiềm lực lớn nhất.

Phương Cảnh Tân hỏi đứa trẻ, nếu hắn bằng lòng trở thành người bảo vệ vực sâu đời kế tiếp, thì Phương Cảnh Tân sẽ đưa hắn về Phục Hi Viện, giúp hắn sống sót.

Khi đó, tiểu hài tử không hiểu vực sâu là gì, cũng không biết hung thú là gì, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu: sống sót.

Sống sót ở nơi dơ bẩn này, khiến những kẻ đã vứt bỏ hắn phải hối hận.

Vì thế, hắn đồng ý với yêu cầu của Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân nhìn ra tính cách hung hãn và không thuần túy của hắn.

Nhưng khi đó, Phương Cảnh Tân chỉ quan tâm đến việc cần phải chọn được người có khả năng phong ấn vực sâu nhất.

Đứa trẻ đó chính là Thạch Đông Lâm.

Có lẽ vì cuộc sống từ nhỏ gian khổ, Thạch Đông Lâm trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Hắn rất hiểu chuyện, sớm đã tạo dựng được mối quan hệ tốt với phần lớn người trong Phục Hi Viện. Hơn nữa, hắn cũng có thiên phú và không ngừng cố gắng.

Điều này giống như những gì Phương Cảnh Tân kỳ vọng.

Sau này, Phương Cảnh Tân lần lượt thu nhận thêm bốn đồ đệ.

Ngoài Đường Trĩ, ba người còn lại đều rất thân thiết với hắn, đặc biệt là Cố Phương. Khi Phương Cảnh Tân dốc toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Thạch Đông Lâm, hoặc nhiều hoặc ít ông không thể dành thời gian cho các đệ tử khác. Lúc đó, Thạch Đông Lâm là người đứng ra hoàn thành những nhiệm vụ này.

Hắn thực sự là một đệ tử lý tưởng.

Phương Cảnh Tân đương nhiên tin rằng hắn sẽ kế thừa toàn bộ tinh hoa của mình, vì thế dần dần giao cho hắn những kiến thức về vực sâu.

Vực sâu giống như biển cả, còn ngươi là tảng đá đứng đầu ngọn sóng, ngươi phải kiên định, ngươi phải không ngừng nỗ lực, chăm chú nhìn vào vực sâu và đánh bại nó.

Phong ấn vực sâu đòi hỏi sự hy sinh rất nhiều, đôi khi thậm chí là cả tính mạng.

Nhưng đó là một sứ mệnh của Phục Hi Viện, dù người khác có khó hiểu, cười nhạo hay coi thường, người thừa kế của Phục Hi Viện đều phải giữ vững quyết tâm.

Khi nghe về cái chết, biểu cảm của Thạch Đông Lâm có chút buông lỏng.

Phương Cảnh Tân lúc đó không nhận ra điều này.

Và rồi, bi kịch xảy ra, khi Thạch Đông Lâm lần đầu tiên chăm chú nhìn vào vực sâu.

Từ lâu nay, hung thú luôn bám quanh vết nứt vực sâu, chúng chờ đợi cơ hội để thoát ra,... chờ đợi người của Phục Hi Viện đến.

Chúng nhìn thấy Thạch Đông Lâm, biết rằng hắn là người bảo vệ vực sâu đời tiếp theo, liền cười nhạo, đe dọa và uy hiếp hắn, cho hắn thấy hình ảnh của các chưởng môn Phục Hi Viện đời trước đã bị chôn vùi dưới vực sâu, cũng như những lời chửi rủa và khinh thường từ những người khác trong Tu chân giới.

"Phục Hi Viện người đã chết, chết rất tốt!"

"Chỉ cần chúng ta sống sót là được!"

"Thật đáng thương, nhưng ta sẽ dành cho họ một giọt nước mắt, ha ha ha ha."

Dưới vực sâu, chôn vùi là những thiên tài tu chân của Phục Hi Viện.

Sau khi họ chết, họ chẳng có gì, chỉ còn lại bóng tối vô tận và giấc ngủ ngàn thu.

Chết không phải điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất là bị kéo vào vực sâu, đối mặt với nỗi sợ hãi vô tận.

Ngươi có giác ngộ được điều đó không?

Thạch Đông Lâm suy sụp.

Hung thú cho hắn thấy những hình ảnh đều là sự thật, là quá khứ, cũng là tương lai của chính hắn.

Nếu hắn thành công, hắn chỉ được ca ngợi một câu là "xương cốt kiên cường".

Nếu hắn thất bại, hắn sẽ bị vạn người phỉ nhổ là kẻ vô dụng.

Càng chăm chú nhìn vào vực sâu, hắn càng bị vực sâu ảnh hưởng.

Trong khoảnh khắc đối diện với hung thú, Thạch Đông Lâm như đã trải qua hàng ngàn năm tra tấn.

Đó là lần đầu tiên Thạch Đông Lâm, với tư cách là đệ tử Phục Hi Viện, ra ngoài hành tẩu dưới thân phận người bảo vệ nhân gian, cũng là lần đầu tiên hắn trực diện với hung thú.

Hắn không nói với ai về những suy nghĩ của mình.

Khi trở về Phục Hi Viện, hắn chìm trong im lặng.

Ngay cả Cố Phương, người mà hắn yêu thương nhất, cũng không để tâm đến.

Hắn không nói một lời, vào đêm đó, bi kịch đã xảy ra.

Thạch Đông Lâm lẻn vào Tàng Thư Các, lấy đi những bí tịch tâm huyết của Phục Hi Viện, đặc biệt là trộm duy nhất một trận pháp có thể phong ấn vực sâu. Sau đó, hắn đốt lửa, ý đồ muốn tự hủy diệt bản thân cùng những thứ hắn mang đi.

Khi Tàng Thư Các bốc cháy, mọi người trong Phục Hi Viện không thể tin được điều đang diễn ra.

Trong lúc mọi người bị ngọn lửa thu hút sự chú ý, Thạch Đông Lâm chạy trốn ra ngoài.

Chính vào đêm đó, tại cửa lớn, hắn gặp Đường Trĩ, người vừa đi vệ sinh.

Đường Trĩ là người duy nhất mà Thạch Đông Lâm không thể nào vượt qua.

Đến khoảnh khắc đó, Thạch Đông Lâm cũng không còn gì để che giấu, hắn cười âm hiểm, hỏi Đường Trĩ: "Vì sao ngươi lại không ưa ta?"

"Ta sống lâu rồi, đã gặp quá nhiều người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, ngươi và ta không chung đường." Đường Trĩ nhìn về phía ngọn lửa, "Ngươi xem, ta đã đoán không sai."

"Ngươi muốn cản ta sao?" Thạch Đông Lâm hỏi Đường Trĩ.

Đường Trĩ lắc đầu, thẳng thắn: "Ta không phải đối thủ của ngươi."

"Nếu ngươi biết mình không phải đối thủ của ta, vậy tại sao còn đứng trước mặt ta?" Thạch Đông Lâm nghiêng đầu cười.

Đường Trĩ rút ra thanh kiếm hiếm khi sử dụng.

"Kiếm này tên là Minh Nguyệt Quang." Đường Trĩ nói, "Ngươi hãy để lại những thứ đã lấy của Phục Hi Viện!"

Đường Trĩ biết mình không phải đối thủ của Thạch Đông Lâm, nhưng nếu hắn có thể kéo dài thời gian, những người khác sẽ đến và chế phục Thạch Đông Lâm.

Dĩ nhiên, kết quả thì ai cũng biết.

Đường Trĩ thất bại, bị Thạch Đông Lâm đánh trúng một lời nguyền giấc mộng.

Đường Trĩ từ đó về sau, trong những giấc mơ, sẽ liên tục bị cơn ác mộng xâm chiếm, cho đến lúc chết.

Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.

Phương Cảnh Tân chạy đến, lập tức nhìn thấy Đường Trĩ bị thương nằm trên sàn, thanh Minh Nguyệt Quang đã bị bẻ gãy.

"Tiểu Trĩ!" Phương Cảnh Tân thậm chí không thể truy đuổi Thạch Đông Lâm, bởi cứu Đường Trĩ là quan trọng hơn.

Đường Trĩ liếc nhìn Phương Cảnh Tân một cái, rồi ngất lịm.

Khi hắn mất đi ý thức, thứ chờ đợi hắn chính là những cơn ác mộng vô tận.

Lời nguyền này xuất phát từ một pháp thuật cổ xưa trong bí tịch của Phục Hi Viện, cách giải nguyền cũng nằm trong cùng quyển sách, nhưng nó đã bị Thạch Đông Lâm mang đi.

Lần phản bội này giáng một đòn mạnh vào Phục Hi Viện.

Sự chờ đợi của Phương Cảnh Tân đã bị đánh vỡ, Tàng Thư Các mất đi những thư tịch quý báu, Đường Trĩ thì đang ngàn cân treo sợi tóc.

Phương Cảnh Tân chìm sâu trong sự tự trách, nếu hắn chú ý đến sự thay đổi của Thạch Đông Lâm sớm hơn, mọi chuyện đã không đến mức này.

Điều quan trọng nhất là, Đường Trĩ sẽ phải chịu đựng những cơn ác mộng triền miên.

Với sự trợ giúp của pháp thuật, hắn có thể sống lâu hơn một chút, có thể là vài năm, mười năm, thậm chí vài thập niên, nhưng đó là sống mà không bằng chết.

Phục Hi Viện là một môn phái có thể tồn tại dù thiếu đi bất kỳ ai.

Nhưng có những người trong lòng luôn mang một nỗi đau.

Những thay đổi này bắt đầu từ khi Phương Cảnh Tân nhận được tin tức từ một người quen thuộc mà cũng xa lạ.

Tư Mã Tĩnh.

"Ta nghe nói Phục Hi Viện gặp thảm kịch, đã nhiều năm trôi qua, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể chỉ cho ngươi tìm một người. Người này tên là Hạ Trường Sinh, sự việc sẽ rất thú vị. Nếu ngươi muốn gặp hắn, hãy nhanh lên, vì hắn không còn sống được bao lâu."

Đúng vậy.

Người từng hành tẩu nhân gian trước Thạch Đông Lâm là Phương Cảnh Tân.

Nhưng lần đầu tiên Phương Cảnh Tân thấy Hạ Trường Sinh là ở cạnh huyền nhai, còn Thạch Đông Lâm thì đang đứng dưới mái hiên trong cơn mưa. Ngoài điều này ra, Phục Hi Viện vốn không có người nào khác ra ngoài.

Năm đó, kẻ xuất hiện ở Hạ gia, giả danh Phục Hi Viện để lừa đảo, chính là Tư Mã Tĩnh.

Một hung thú duy nhất còn sống sót trên thế gian, có liên hệ sâu xa với Phục Hi Viện.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Hạ Trường Sinh: Ngươi chính là cẩu của ta, đã rõ chưa?

Lâm Kiến: Cẩu này muốn liếm ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro