Chương 55


Chương 55
"Thiếu gia,Hà thiếu gia cùng Lâm thiếu gia tới rồi.Họ đang ở ngoài cửa lớn."

"Bọn họ tới thăm đại thúc.Ra mở của lớn,để bọn họ đi vào."

"Vâng."

Dựa vào thành ghế, LIễu Vĩnh Nhạc lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau ,Hà KÌ cùng Lâm Hình Tố đã tiến vào biệt thự.

Nhìn Liễu Vĩnh Nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi trên sa lông, Hà KÌ biết đại thúc hẳn đã không sao rồi.Không thì hắn cũng không thể tự tại như vậy .

"Đại thúc nằm phòng nào ?Đang nghỉ ngơi ?"

"Đúng"

"Đại thúc như thế nào rồi ? Ngươi sao lại không ở đấy nhìn." Lâm Hình Tố nhìn Liêu thiếu gia trách cứ ,lúc đó hắn thật sự sợ hãi. Liễu Vĩnh Nhạc không biết các động tác cấp cứu. Chính mình lại không ở bên người đại thúc.lo lắng ,May mà điện thoại còn có tác dụng cho phép định vị địa điểm. Cùng lúc chỉ thị Liễu Vĩnh Nhạc cách thức cấp cứu.Bằng không Kết quả không dám tưởng tượng .

"Biết rồi. Vừa nãy miễn cưỡng chống đỡ xong ói ra.Hiện tại đã ngủ ."Liễu VĨnh Nhạc thẳng thắn nói.


Chống đỡ ? Làm sao chống đỡ ?" Lâm Hình Tố không hiểu hỏi dò, lập tức nghĩ tới tối hôm qua đại thúc ăn kẹo bông bộ dạng y hệt mèo con tham ăn. Lập tức hiểu.
"Bây giờ đại thúc đang ở đâu."
"Ta nghĩ đi xem xem." Hà Kì lo lắng nói.
"Không cần đi, mở màn hình TV phía sau lên.Tự mình xem,hiện tại hắn đang ngủ. Không nên quấy rối ."Liễu Vĩnh Nhạc chỉ chỉ lên Màn hình LCD cực lớn phía sau.

Hai người mở TV. Ống kính vừa vặn quay ngay mặt đại thúc .Rút ngắn tiêu cự,phóng to mặt của đại thúc.Sắc mặt thật xanh xao a! Hẳn là do vừa nãy ói ra.Một hồi nữa chắc sẽ ổn.Hai người tự hỏi,lông mày càng suy nghĩ càng nhíu lại.Đại thúc từ khi còn bé không biết chịu bao nhiêu khổ sở ,đồ ăn ngon cũng chưa từng ăn qua. Hai người đau lòng nhìn đại thúc đang ngủ say,, rất muốn đi qua sờ mặt đại thúc a. Nhưng khi nhìn hắn ngủ an ổn như thế ,không muốn quấy rầy nữa .

Ngày hôm nay công việc không nhiều. Hai người thẳng thắn ngồi cạnh Liễu Vĩnh Nhạc chờ đại thúc tỉnh lại.
Ngồi đây có thể quan sát tình đại thúc trong phòng ngủ bất ứ lúc nào.
Liễu Vĩnh Nhạc vừa nãy trải qua chuyện vừa nãy,không biết dọa đi mất bao nhiêu ATP (*),Cảm giác mệt mỏi quá.Nằm trên ghế salong liềm ngủ thiếp đi.Mặc kệ hai người bọn họ.Kì thật,hai người này cũng chẳng khách sáo gì.Hà Kì thường xuyên đến đây .Thành thạo như là nhà mình .Lâm Hình Tố cũng không vì vậy mà không tự nhiên.Chờ Lương thúc đưa tới nước trái cây,chính mình lại tự tìm ra thứ tiêu khiển.Hai người cứ như vậy một bên nhìn đại thúc một bên làm chuyện của chính mình. Đến xế chiều đại thúc mới tỉnh lại.

(*) ATP là Adenosine triphosphat là một phân tử mang năng lượng.

Lâm Hình Tố là gười đầu tiên phát hiện đại thúc tỉnh lại. Đánh thức Liễu Vĩnh Nhạc .Để hắn mang bọn họ tới chỗ đại thúc.Liễu Vĩnh Nhạc vốn không muốn để ý đến hắn ,vừa nghe đại thúc tỉnh rồi lập tức đứng lên.Hà Kì cũng chạy tới.Ba người đồng thời hướng về gian phòng đại thúc ngủ đi đến.

Đại thúc mơ mơ màng màng tỉnh lại.Dụi dụi mắt ,sờ sờ cỵái đầu .Đây là đâu a? Địa phương xinh đẹp như vâỵ không thể nào là nhà ta a ! Nhà thật là đẹp .Giường cũng thật mềm a !
"Ta lẽ nào lên thiên đường rồi hả ? Không thể a ! Ta không nhớ tới ta đã chết a." Đại thúc có một tật xấu, khi ngủ tỉnh lại đầu óc trong trạng thái mất khống chế. Lần trước Tiểu Tuyết ngủ cùng cũng là như vậy.

Giữa lúc này,ba người Hà Lâm Liễu đẩy cửa vào phòng.
"Các ngươi sao lại ở hết chỗ này ?Nơi này không phải nhà đi."

"Đại thúc ! Chẳng nhẽ ngươi không nhớ sao ?" Liễu Vĩnh Nhạc vừa nghe đại thúc liền tức giận tiến lên tóm gáy hắn.
"Nơi này là nhà của chúng ta a! Đương nhiên không bao gồm hai người bọn họ." Hà ,Lâm hai người vừa nghe,nhấc chân hướng về phía mông hắn mỗi bên một cước.Đạp hắn đứng không vững nhằm chỗ đại thúc quỳ xuống.
Liễu Vĩnh Nhạc nhanh tay nhanh mắt,muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ đại thúc,đừng hòng. Thân thủ ôm khư khư mặt đại thúc muốn hôn xuống.


Chương này vẫn còn 1 đoạn nữa nhưng do mình ốm chưa khỏi nên đăng lên trước cho mọi người đọc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro