59+60
Edit: Luku
Đại thúc nhàm chán thở dài, một cỗ mùi thuốc lá bay tới. Lần theo mùi thuốc nhìn lại, một dáng người thon dài, lưng tựa vào cạnh cửa sổ. Yên lặng buồn bực hút thuốc. Nhìn bóng lưng, không phải Hà Kỳ. Ai mà lại giống y cùng một bộ dạng nhàm chán vậy. Hai người nhàm chán gặp nhau, đến hỏi một chút, xem có thể có trò chuyện cùng nhau không, riết một ít thời gian.
Cố lấy dũng khí, đi đến sau lưng người nọ. "Xin chào, có thể mời cậu ăn chút điểm tâm không?" Đại thúc đem một mâm điểm tâm vừa rồi Lý Mộc Di chuẩn bị cho y bưng tới. Tìm một cái lý do để bắt chuyện.
"Bỏ đi."
Tên nhóc thối! Có lòng tốt mời cậu ăn điểm tâm, không ăn thì thôi đi, còn bày ra giọng điệu này. Thật không có lễ phép.
"Cậu có tâm sự có phải không?" Không so đo thái độ với hắn. Dùng lý phục người.
"Cút!" Sắc mặt hắn trầm xuống, thái độ càng ác liệt.
"Thật sự không có chuyện gì nặng lòng sao? Cậu mau ăn chút điểm tâm đi." Vẫn là dùng lý phục người.
'Tên kia' không kiên nhẫn được nữa, nghiêng đầu lại, hung hăng trừng mắt "Anh rất phiền! Cút!"
Đại thúc chứng kiến ánh mắt hắn hung ác, bị dọa sợ vội cúi đầu xuống, đáng lẽ y không nên tới! Tự làm tự chịu! "Tôi... Tôi... Chỉ muốn mời cậu... Ăn điểm tâm."
Người nọ nhìn thoáng qua điểm tâm, cảm thấy cực kì phiền! "Không ăn."
Đại thúc thưa dạ nói: "Cậu nếm thử đi, ăn rất ngon." Thật muốn rút lưỡi mình, vẽ vời cho thêm chuyện ra.
Người nọ lần này ngược lại không có mắng y, cầm lấy điểm tâm trong mâm cắn một cái, lạnh lùng nói: "Coi như cũng được."
Đại thúc nghe được hắn tán dương mới dám ngẩng đầu. Xuất ra chiêu bài 'Ôn Nhu' cười cười, "Tôi đã nói ăn đi rồi mà! Cậu không tin."
Người nọ chứng kiến đại thúc cười lập tức sửng sốt một chút, cái người này cười lên thật ôn hòa, giống như Thái Dương chiếu sáng Hắc Ám. Khuôn mặt tươi cười, lại có thể khiến cho nhân sinh nảy nở sức sống. Thu hồi nhìn tầm mắt, lạnh lùng nói: "Anh là ai?"
"Tôi là Tề Thiên Liệt, là thứ bác sĩ, cậu thì sao?" Cái người này rốt cục thu hồi áp khí rồi. Đại thúc thật vất vả mới khôi phục khí thế ban đầu, đụng phải người lạnh như cái tảng băng thật xui xẻo mà.
"Diệp Tri Thu, không việc làm."
"A! Cùng tôi đi qua bên kia. Tôi có thể nghe tâm sự phiền lòng của cậu." Nghe người ta càu nhàu, có lẽ so với đứng đây nhàm chán tốt hơn nhiều.
Chỉ có một chỗ ngồi, "Tôi ngồi anh đứng." Diệp Tri Thu lạnh lùng mà nói.
"Được, cậu ngồi."
Đại thúc mời 'vị đại thần nào đó' ngồi xuống. Đem điểm tâm đưa cho hắn. Người nọ lại nhìn cũng không nhìn, tiếp tục hút thuốc. Đại thúc bĩu môi, ngồi vào cái ghế bên cạnh trên mặt đất, "Được rồi, cậu nói đi."
"Không có tâm tình, không muốn nói chuyện. Nghỉ." Hắn từ lúc mới bắt đầu đã không có ý định nói với đại thúc.
"Ừm." Đại thúc thất vọng cúi đầu xuống. Được rồi, gặp được một người vừa buồn bực vừa hung dữ, chẳng những không nói chuyện, còn bồi một cái ghế. Nhìn bộ dáng người nọ cau mày nâng trán hút thuốc lá, y thở dài, vẫn là tự làm tự chịu.
Người nọ từ khi ngồi ghế cũng không có động đậy, đại thúc thật sự nhàm chán bắt đầu đi tìm Tiểu Tuyết. Mới vừa đi tới đám người bên cạnh, chợt nghe đến sau lưng có người gọi y:
"Thiên Thiên?"
Quay lại nhìn, là Liễu Vĩnh Nhạc, bên người còn mang theo một mỹ nữ dáng người nóng bỏng. Hình như là Mạc Kỳ Oánh. Mấy hôm trước trong tiệm Tiểu Tuyết có gặp qua cô. Nguyên lai cô cùng Liễu Vĩnh Nhạc quen biết. Liễu Vĩnh Nhạc thấy đúng là đại thúc, không dấu vết đẩy Mạc Kỳ Oánh ra, đi về hướng đại thúc.
"Thiên Thiên, sao anh lại tới đây?" Liễu Vĩnh Nhạc có chút giật mình, người nơi này không phải trùm giới kinh doanh thì cũng là tinh anh giới chính trị. Đại thúc thân phận như vậy sao lại được mời đến đây. Chẳng lẽ là... "Là Hà Kỳ, hay là Lâm Hình Tố mang anh đến hay sao?"
"Không phải, là Lý tiểu thư mang bọn tôi đến đây, Tiểu Tuyết cũng tới."
"Là các cô ấy sao. Mạc Kỳ Oánh, chị ra chào hỏi bọn họ, nói là... vị hôn phu của cô...đến rồi." Liễu Vĩnh Nhạc trêu tức nói.
"Được. Nhạc Nhạc." Mạc Kỳ Oánh thức thời rời đi.
"Hai người các cậu cùng đến sao." Đại thúc chỉ chỉ Mạc Kỳ Oánh.
Liễu Vĩnh Nhạc cười xấu xa nhỏ giọng nói: "Anh ghen hả?" Khí tức trong mũi phả lên mặt đại thúc, làm cho đại thúc thấy ngưa ngứa. Co rụt cổ lại, đẩy Liễu Vĩnh Nhạc ra. Trải qua một tháng ở chung, đã quen với Liễu Vĩnh Nhạc trêu đùa kiểu này. Không giống như trước kia bộ dạng xấu hổ không dám nói chuyện.
"Không đứng đắn. Không nói được." Giả bộ tức giận bĩu môi nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới hắn.
"Rất thích bộ dáng đại thúc tức giận. Thật đáng yêu." Liễu Vĩnh Nhạc nâng mặt đại thúc lên, hôn xuống bên mặt đại thúc một cái hồng ấn, "Tôi cùng anh trai Liễu Tinh Túc cùng đi đấy, hắn đang cùng người khác nói chuyện làm ăn. Không thú vị chút nào."
"Cho nên mang cái nữ nhân kia đi theo." Đại thúc vô tâm mà nói, lại bị Liễu Vĩnh Nhạc nghe vào tai, giống như là vợ bé càu nhàu, vì sao? Là ghen đấy à!
_______________________________________
☆ Chương 60
"Được rồi! Thiên Thiên, tôi mang anh đi ăn món điểm tâm ngọt. Không nên tức giận."
"Tôi không có tức giận." Y chỉ nói thật. Có thể đi vào tai Liễu Vĩnh Nhạc lại thành nói nhảm.
"Không có tức giận, không có tức giận. Đi thôi. Đi ăn điểm tâm." Lôi kéo tay đại thúc đi tới bàn ăn thật dài.
Toàn bộ trên bàn đều bày đầy các loại đồ ăn, so với nhà Liễu Vĩnh Nhạc hắn còn muốn lớn hơn. Liễu Vĩnh Nhạc đem đồ đại thúc thích ăn đều để qua một bên. Mấy người nhàm chán rảnh rỗi chứng kiến Liễu nhị thiếu ân cần như vậy hầu hạ một mỹ đại thúc trung niên, đều tới trêu chọc hắn."Tôi thế nào không biết đường đường là Liễu nhị thiếu gia, lại hoá thân thành bảo mẫu rồi. Cậu không lẽ biến trạch nam(*), gần đây cũng không thấy cậu ra vào những nơi...gió trăng ong bướm kia." Một cái 'âu phục đẹp trai' đi đến bên cạnh Liễu Vĩnh Nhạc, tựa vào bàn trêu chọc Liễu Vĩnh Nhạc.
*Trạch nam: chỉ những chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài
"Không phải chuyện của cậu." Liễu Vĩnh Nhạc mặc kệ hắn, tiếp tục sự nghiệp lấy điểm tâm cho đại thúc.
"Đại thúc này lớn lên coi như không tệ. Giới thiệu cho tôi làm quen đi." Người nọ thò tay nắm lấy cằm đại thúc. Bị Liễu Vĩnh Nhạc cầm thìa gõ trở về. "Đại thúc là của tôi. Cậu tốt nhất nên thức thời." Hung hăng mà trừng mắt người nọ.
"Coi như vậy đi. Cậu cho rằng tôi muốn động à. Nhà của tôi sẽ bóp chết tôi mất. Tôi đi cùng người khác nói chuyện phiếm. Có rảnh thì đến cùng tôi ở bên trong chơi đùa." Nam nhân đùa giỡn cầm ly rượu ưu nhã rời đi.
Liễu Vĩnh Nhạc hai mắt trừng bóng lưng người nọ, cúi đầu tiếp tục công việc. Tiểu Tuyết cùng Lý Mộc Di cùng các tiền bối đang nói chuyện, dứt lời lại đụng phải Mạc Kỳ Oánh. Mạc Kỳ Oánh là trợ thủ Tiểu Tuyết, cô cũng biết Mạc Kỳ Oánh là Liễu Vĩnh Nhạc phái tới đây. Cho nên cô xuất hiện tại party này cũng không thấy kỳ quái. Chỉ là Mạc Kỳ Oánh hôm nay cách ăn mặc lại khiến cô quả thực lắp bắp kinh hãi. Dáng người gợi cảm nóng bỏng, trước lồi sau vểnh, đường cong quả thực ưu mỹ. Kết hợp với lớp trang điểm đẹp đẽ, có thể so với nữ thần gợi cảm điện ảnh. Tiểu Tuyết như vậy cũng vì cô động tâm.
Lý Mộc Di, Tiểu Tuyết, Mạc Kỳ Oánh đứng chung một chỗ quả thực thu hút ánh mắt không ít người. Tại loại nơi này, nữ nhân tranh giành tình nhân ganh đua sắc đẹp, có rất ít mỹ nữ mỗi người một vẻ hoà thuận đứng chung một chỗ như ba người. Một người mặc phục cổ váy dài, khí chất phi phàm. Một người tướng mạo như hoa như ngọc, lại mang theo một thân bá khí. Một người nóng bỏng chọc người tâm tư. Ba người đứng chung một chỗ tản ra ba loại khí chất bất đồng. Trấn trụ toàn hội trường. Ba người nếu như mang về nhà, một người sẽ là quản gia ở bên trong đem làm chính thất, một người quản bên ngoài đem làm bên cạnh phòng, một người quản...trên giường, đem làm thị tẩm. Mọi thứ đều được an bài ổn thoả! Ánh mắt mọi người theo ba người chuyển qua trước bàn ăn. Ôi trời ạ! Còn có một mỹ đại thúc giấu ở sau cái bàn. Thật xinh đẹp. Nhìn y ăn cái gì đó mà cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thật đáng yêu. Làm tiểu sủng vật thả trong nhà coi như không tệ.
"Liễu Vĩnh Nhạc, cậu đừng nói với tôi cậu tới nơi này là vì mời anh tôi ăn điểm tâm." Tiểu Tuyết khinh thường nhìn Liễu Vĩnh Nhạc, cô không thích Liễu Vĩnh Nhạc, trong tiềm thức đã không thích. Nhưng là đối với hắn chán ghét cũng không có chuyển rời sang người Mạc Kỳ Oánh. Trái lại cô rất thích Mạc Kỳ Oánh, trong lúc làm việc vô cùng khôn khéo, giỏi giang.
"Tôi cùng Thiên là vô tình gặp được. Biết cô cũng tới. Cố ý chào hỏi." Liễu Vĩnh Nhạc đối với cô khinh thường làm như không thấy.
Tiểu Tuyết mặc kệ hắn. Đi đến trước mặt đại thúc, sờ sờ bụng y. Có chút tăng. Bỏ điểm tâm trên tay y xuống bàn."Được rồi, ăn được không ít. Từ giờ trở đi một bước cũng không được rời khỏi em." Vươn ngón tay lau lau vụn kẹo dính trên khoé miệng đại thúc. Một cử động kia lọt vào trong mắt ba người là ba loại tâm tư khác nhau. Một cái là ghen ghét, một cái là đố kỵ, một cái là nói không ra tư vị.
Mạc Kỳ Oánh đi đến bên người Liễu Vĩnh Nhạc, khoác cánh tay của hắn thấp giọng nói."Chị biết tại sao em lại để cho chị tiếp cận 'nữ bạo lực' kia. Chị còn buồn bực sao em lại làm loại chuyện ngu xuẩn này. Thì ra là vỗ béo dê mẹ để thu phục dê con."
"Thông minh!" Liễu Vĩnh Nhạc bị chê cười cũng không để ý nhìn phía Hà Kỳ, "Bắt nó tặng cho 'nữ bạo lực', cũng không phải gì lớn. Chị cảm thấy 'nữ bạo lực' lần này vì sao xuất hiện ở chỗ này."
"Theo chị quan sát, cô ấy chưa bao giờ đem thời gian lãng phí ở loại hình giải trí này. Ngoại trừ cùng anh trai cô ấy, thời gian còn lại là để học tập, hiển nhiên cô đến nơi này chính là vì sinh ý."
"Phân tích rất hay."
"Tại đây tụ tập tất cả Lộ lão bản, hơn nữa đều là quân nhân tinh anh các giới. Cô ta nếu như có thể đạt được chỉ điểm của một người nào đó... Cũng sẽ giáo hội được lợi ích không nhỏ."
"Đúng vậy! Lát nữa party sẽ bắt đầu. Chị đi giúp cô ta dẫn đến gặp mấy ông chủ có sức ảnh hưởng lớn. Dùng danh nghĩa của em, nói cho bọn hắn biết. Nhớ ngăn cản cô ta(Lý Mộc Di). Nếu em bị anh trai gọi đi, chị đem đại thúc đưa đến bên cạnh mình. Không được để cho Hà Kỳ cùng đại thúc có cơ hội gặp mặt một mình. Nếu cần thiết thì để cho 'nữ bạo lực' tới gặp đại thúc."
"Được!"
Liễu Vĩnh vui cười đi đến đại thúc sau lưng, chớ kỳ óng ánh đi đến Tiểu Tuyết sau lưng."Cô chủ, bên kia mấy ông chủ muốn gặp cô ."
Tiểu Tuyết kinh ngạc nói: "Gặp tôi?"
"Đúng, đi thôi! Chúng ta đi nhìn xem! Lý tiểu thư cũng đi chung đi."
"Tôi không muốn." Lý Mộc Di nhìn đại thúc bên cạnh, không muốn rời đi.
"Mấy cái ông chủ này đều có sức ảnh hưởng rất lớn đấy. Các cô chẳng lẽ muốn bỏ qua sao? Cái này đối với tiệm đồ cổ của cô có rất nhiều lợi ích lớn."
"Đi thôi! Đây chính là ý tốt của Liễu ngu ngốc. Tuy mục đích không thể nào trong sáng, nhưng đối với chúng ta vô hại. Đến bắt chuyện bọn hắn một chút cũng tốt." Tiểu Tuyết đã sớm xem thấu ý đồ hai người bọn họ, kẻ xướng người hoạ, nhìn sang bên người anh trai cùng Liễu Vĩnh Nhạc. Anh trai cùng Liễu ngu ngốc cùng một chỗ vẫn là tương đối an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro