Chương 35 - 36

Chương 35

"Chú Lương. Lâm Hình Tố là ai thế?"

"Là con trai cả của Thiên Mạc, thưa thiếu gia."

"Sao ta lại không nhớ rõ bác Lâm có một đứa con trai như vậy."

"Nghe nói cậu ta vẫn luôn du học bên Anh. Vừa mới trở về gần đây. Đúng rồi, bình thường cậu ta không dùng cái tên này. Người khác đều gọi cậu ta là Dennis Lâm."

"Thì ra hắn là Dennis trong truyền thuyết. Bệnh viện Thiên Thiên đi làm có phải hay không là của nhà hắn?"

"Đúng vậy, thiếu gia."

Không phải Thiên Thiên lại đi quyến rũ người khác chứ? Một Lý Mộc Di còn chưa đủ sao? Lại thêm một Dennis nữa. Mở định vị vệ tinh ra. Theo dõi Thiên Thiên.

"Hiện tại Tề tiên sinh đang ở trên đường **. Ảnh vệ tinh chụp được cho thấy tín hiệu phát ra từ chiếc Lamborghini màu đen này. Có lẽ Tề tiên sinh đang ngồi trên chiếc xe này. Biển số xe *******."

"Điều tra chủ xe."

"Vâng. ~~~~~ Thật có lỗi thiếu gia. Không thể tra được, hệ thống bảo mật của chủ xe này rất cao. Không thể tra theo cách bình thường được. Để tôi gọi điện cho thám tử tư."

"Không cần. Mở camera ra."

"Vâng, thiếu gia. ~~~~~ Thiếu chủ, có lẽ Tề tiên sinh để điện thoại trong túi áo. Không thể quay được. Màn hình tối om."

"Được rồi, chú về trước đi. Tôi ở đây một mình. Đừng quấy rầy tôi."

"Vâng, thiếu gia."

Mở điện thoại đại thúc ra. Xem xét phần tin nhắn của đại thúc. Không có số khả nghi nào khác. Vào danh bạ trong máy đại thúc, sửa 'Liễu Vĩnh Nhạc' thành 'Tình yêu của tôi'. Xóa đi số của Lâm Hình Tố. Tiếp tục gọi điện cho đại thúc.

Khi đại thúc ngồi ở vị trí phó lái cảm thán xe này so với xe công cộng thoái mái hơn thì điện thoại vang lên. Màn hình hiện ra 'Tình yêu của tôi'. "Đây là ai? Buổi sáng một 'Tình yêu', bây giờ lại thêm một 'Tình yêu của tôi'. Tôi không nhớ là mình có lưu cái số này a." Đại thúc buồn bực lầm bầm.

"Làm sao vậy? Thiên Thiên."

"Hả? À! Điện thoại của tôi rất kỳ quái a!"

"Làm sao?"

"Nó có thể tự thay đổi."

"Để tôi xem xem." Liễu Vĩnh Nhạc nhìn thấy đại thúc đưa điện thoại cho người bên cạnh. Tức chết rồi. "Không được đưa hắn, không được phép đưa hắn. Thiên Thiên anh dám đưa cho hắn." Lúc tức giận thì điện thoại đã được đưa cho Lâm Hình Tố. Cầm lấy, vừa nhìn liền chau mày. Khi nãy xem danh bạ điện thoại quả thực không có người 'Tình yêu của tôi' này. Cái điện thoại chắc chắn đã bị người khống chế. 'Tình yêu của tôi' chính là người này. Hơn nữa 'Tình yêu của tôi' này nhất định có ý đồ gây rối với Thiên Thiên.

"Alo? Ai vậy?"

"Con mẹ nó, ai cho anh nghe. Mau đưa điện thoại cho Thiên Thiên."

"Ha hả. Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi."

Liễu Vĩnh Nhạc cả kinh. Hỏng, lộ tẩy rồi. Song lập tức tỉnh táo lại, "Đúng thì sao? Muốn vạch trần tôi?"

Lâm Hình Tố cũng không phải thằng ngu. Đưa điều kiện, "Sẽ không, chỉ cần cậu đáp ứng tôi một việc."

"Tôi biết là chuyện gì, nếu không đáp ứng thì sao nào?"

"Tôi đây liền nói cho đại thúc. Cậu xem rồi xử lý."

Liễu Vĩnh Nhạc do dự liên tục cân nhắc lợi hại. Nhược điểm đang ở tay người ta, chỉ có thể thỏa hiệp. "Vậy anh có thể phá hệ thống bảo mật sao?" Biết rõ chính mình chịu thiệt. Ngoài miệng cũng phải tìm lại điểm cân bằng.

"Đây không phải cái cậu nên quan tâm. Chốc nữa đem chương trình phục chế đến máy tính của tôi. Còn có ~~~~~ "

"Còn gì nữa? Chưa hết à!" Liễu Vĩnh Nhạc hiển nhiên đã vô cùng tức giận.

"Xin hỏi tôn tính đại danh?"

"Liễu Vĩnh Nhạc!!!"

"A ~~~ Liễu tiên sinh. Tôi gọi Dennis Lâm. Tôi hiện cùng Thiên Thiên ra ngoài đi chơi. Chắc cậu không để ý đâu ha." Câu là câu hỏi, giọng điệu lại là trần thuật.

"Để ý!!!"

"Vậy cứ để ý. Gặp lại sau Liễu tiên sinh." Nói xong cúp điện thoại. Thiên Thiên hiếu kỳ nhìn hắn. Không rõ lời hắn và người nọ nói là có ý tứ gì. Mờ mịtnhìn chằm chằm Lâm Hình Tố.

"Thằng điên ấy mà. Không cần để ý hắn. Điện thoại của anh này."

"Ừ."

"Chúng ta chơi của chúng ta." Cao hứng mà phóng nhanh tới Nhạc Ngật Bất Dạ Thành.

Liễu Vĩnh Nhạc tức giận hết đá bàn lại đạp ghế. Hà Kỳ cách vách một chút cũng không nghe thấy. Cách âm cũng quá tốt rồi. Xem ra vụ điện thoại không thể giấu Hà Kỳ nữa. Không bằng nói cho Hà Kỳ. Bàn bạc xem nên đối phó Dennis Lâm kia thế nào. Dù sao cũng khiến quan hệ của mình cùng Hà Kỳ thân cận hơn một chút.

Đứng dậy đi đến phòng Hà Kỳ. Tới văn phòng Hà Kỳ cũng đã mang đến rồi. Ý định ở chỗ này kiểm soát công ty từ xa. May mà bản thân còn chưa có tốt nghiệp. Mẹ cũng không dự định để mình tiếp quản công ty. Nhìn Hà Kỳ, chính mình cũng mệt thay hắn. "Lão Hà. Có chuyện không thể không nói cho cậu biết."

"Đợi tí nữa nói. Tôi còn có một bản thiết kế phải làm. Sắp xong rồi. Lúc Thiên Thiên về sẽ không làm được." Đầu cũng không thèm ngẩng, cúi đầu làm chuyện của mình.

"Cậu nếu vẫn làm. Chỉ sợ tối nay Thiên Thiên chẳng về nữa đâu."

"Làm sao?" Hà Kỳ rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Vĩnh Nhạc.

|Buối tối hôm qua không bết vì sao lại không đăng được. Thật có lỗi, sáng nay tranh thủ thời gian bắt đầu đăng.|

Chương 36

Liễu Vĩnh Nhạc thành thành thật thật mà nói cho hắn cả chuyện. Hà Kỳ tức giận trừng Liễu Vĩnh Nhạc. "Lúc trước đã đoán bộ điện thoại kia không đơn giản. Không ngờ không đơn giản như vậy. Kĩ thuật mới của nước ngoài sao."

"Sản phẩm mới nhất của nước Anh. Trong nước chỉ có hơn mười bộ. Chỉ Nhạc Ngật nhà tôi có."

"Nước Anh, bảo sao tên Dennis kia biết rõ. Cậu đã điều tra thằng ấy chưa? Nhân phẩm gia thế bối cảnh. Tôi cùng Thiên Mạc giao dịch không sâu, không hiểu rõ thế lực bọn họ lắm."

"Tôi ngược lại biết ông chủ Thiên Mạc Lâm Mặc Hàn. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng biết thực lực của họ nhiều ít thế nào."

"Bác Quân, gọi cho thám tử tư của ta. Cho hắn trong vòng 30 phút tìm ra tất cả các tư liệu về Dennis Lâm tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị."

Liễu Hà hai người chờ đợi kết quả, đồng thời dùng hệ thống vệ tinh theo dõi đại thúc. Vệ tinh cho thấy đại thúc cùng cái tên kia đã tới Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Có vẻ chơi thực vui vẻ a! Nghe tiếng đại thúc cười, trong đầu hai người tự động hiện lên nụ cười ôn nhu của đại thúc. Thế nhưng trong lòng lại thấy tức giận (chém ._. nguyên: nộ tòng tâm sinh). Đại thúc là đang ôn nhu cười với thằng Dennis kia a. Một luồng lửa lớn mạnh mẽ từ sau gáy xộc ra.

"Đi. Đi tìm bọn họ."

"Đi. Chúng ta đi, dám ở địa bàn của ta đùa giỡn người của ta. Không nhịn được nữa." Hai người ngồi trên xe. Bác Quân phóng với vận tốc 180km/h về phía Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Chốc lát sau thám tử đã gọi điện thoại tới. "Thiếu gia, đã tra được tư liệu về Dennis."

"Nói."

"Dennis Lâm tên thật là Lâm Hình Tố. Con trai cả tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị. Trước kia du học bên Anh. Mới trở về nước gần đây. Thực tập ở bệnh viện Lâm thị trên danh nghĩa là thực tập sinh. Cao 1m86, 22 tuổi. Bên Anh học tại Đại học lâm sàng y sư bác sĩ Edinburgh. Đồng thời học cả công thương quản lí, cũng đã lấy được học vị tiến sĩ."

"Ha hả. Đại điển, so với học sinh tam lưu cậu thì tốt hơn nhiều lắm."

"Hừ! Một con mọt sách, không hiểu phong tình. Nói bối cảnh Lâm thị."

"Tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị là tập đoàn thiên về ngành Y tế. Tất cả thành phố lớn đều có bệnh viện quy thuộc. Công ty xung quanh đây thì có Dược nghiệp Thiên Mạc, công ty dụng cụ điều trị Thiên Mạc v.v... Bệnh viện Thiên Mạc quốc tế cùng bệnh viện Hoàng gia nước Anh là bệnh viện anh em, quan hệ mật thiết. Bọn họ có đoàn thể nghiên cứu khoa học của chính mình. Kĩ thuật chữa bệnh vệ sinh thuộc hàng đầu thế giới ~~~~ "

"Ta cũng không phải đi xem bệnh viện, nói trọng điểm." Liễu Vĩnh Nhạc không kiên nhẫn nghe đầu kia dong dài.

"Vâng, ông chủ Thiên Mạc Lâm Mặc Hàn từng được trao tặng phần thưởng thành tựu cả đời Y khoa nước Anh, được hoàng thất Anh coi trọng. Thực lực cùng Phong Hoa và Nhạc Ngật ngang nhau. Những tư liệu cá nhân khác rất khó điều tra, cần thêm thời gian."

"Được rồi, tiếp tục điều tra sinh hoạt cá nhân của Dennis." Tuy rằng những tư liệu này đều là tư liệu công khai vô nghĩa, không có giá trị thực tế. Nhưng cũng đã đại khái hiểu được thực lực đối thủ. Hà Kỳ khó khăn sáng tỏ, hắn đối với người này không hiểu biết một chút nào. Thậm chí ngay cả bộ dáng như thế nào cũng không biết. Ứng phó ra sao thì phải đợi thăm dò 'đặc tính' của cậu ta đã rồi nói sau.

"Vâng, thiếu gia."

Cúp điện thoại, hai người đều không nói chuyện. Chỉ cau mày nghe tiếng cười của đại thúc. Càng nghe mày càng nhíu chặt. Thế nhưng ai cũng không muốn tắt nó đi.

Lâm Hình Tố mang Thiên Thiên đi vào Bất Dạ Thành. Đại thúc lần đầu tiên đi chơi buổi tối. Tiểu Tuyết không cho y ra ngoài vào thời điểm này, nên cũng không biết thành phố ban đêm đẹp như vậy, phồn hoa như vậy. Mấy hôm trước vào ban đêm cũng đi qua đường cái một lần. Thế nhưng khi đó chỉ có ánh trăng thực đẹp thực lạnh lẽo. Hôm nay mới là chân chính thấy được sức hấp dẫn của "thành không đêm". Lâm Hình Tố lấy ra một tấm thẻ đưa cho người giữ cửa. Người nọ vừa thấy lập tức cúi đầu khom lưng mời hắn vào.

"Cậu không phải có hai vé vào cửa sao? Như thế nào hai người chỉ cần một vé là có thể vào? Vậy bảo Tiểu Tuyết đến. Cậu còn một vé a!"

Đại thúc thấy Lâm Hình Tố chỉ lấy ra một vé 'Vào cửa' mừng thầm được thuận tiện rồi. Tiết kiệm một vé.

Lâm Hình Tố ghen tị với Tiểu Tuyết. Sao có thể khiến đại thúc quan tâm như vậy. Thời thời khắc khắc đều không quên cô ta. Vừa rồi vì để đại thúc không gọi cô ta mà cố ý nói dối. Trong lòng có chút tức giận em gái đại thúc. Nhất định phải 'xách' Tiểu Tuyết bên người đại thúc đi. Trước mắt lại phải tiếp tục nói dối: "Vé 'Vào cửa' này là dành cho hai người. Không có thừa cái nào rồi."

"A. Như vậy a!" Miệng nhỏ rầm rĩ tiếc nuối.

Lâm Hình Tố nhìn đại thúc bộ dáng mê hoặc mân mê cái miệng nhỏ, đại thúc thật đáng yêu. Thật muốn cắn cái miệng ấy một cái. Lý trí nói cho hắn thời cơ chưa chín muồi. 'Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu' (chuyện nhỏ mà không nhẫn được thì ắt sẽ hỏng việc lớn), ra sức áp chế lửa dục trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro