Chương 1:Xuất thân

Cơn gió đầu mùa thổi qua, làm lay động những cây dại mọc um tùm bên căn nhà tranh hoang sơ. Mái ngói cũ kỹ, vách tường đã bạc màu theo năm tháng, nhưng trong căn nhà này lại không có dấu hiệu của thời gian. Trần Tĩnh Dạ ngồi tựa vào chiếc bàn gỗ cũ, đôi mắt nhìn ra ngoài cánh cửa không còn ván, nơi ánh sáng chiều tà đang dần tắt.

Ai sẽ nhớ được tên của một kẻ không bao giờ chết? Ai sẽ nhớ được những cuộc đời đã qua mà không để lại dấu vết?

Trần Tĩnh Dạ đã quên mất mình đến từ đâu, từ khi nào, và tại sao lại tồn tại giữa thế gian này. Chỉ biết rằng, qua bao nhiêu thời đại, hắn vẫn đứng đây, trong căn nhà này, giữa sự hoang vắng.

Trên chiếc bàn, một cuốn sách cũ bị bỏ lại từ bao giờ, bụi phủ đầy. Trần Tĩnh Dạ không vội vàng mở nó ra. Hắn biết rằng mình không cần phải đọc nữa – tất cả những gì cần biết đã nằm trong lòng hắn, đằng sau đôi mắt lặng lẽ của một người bất tử. Cuốn sách này có lẽ đã là một phần trong hành trang của hắn, nhưng tại sao nó lại ở đây?

"Nhưng tại sao nó lại ở đây?" Hắn tự hỏi, cảm giác bối rối nảy sinh trong tâm trí.

Hắn vô thức kiểm tra hành lý của mình, tay sờ soạng qua những lớp vải lanh đã thấm thuốc, dây băng quấn quanh thân thể. Dường như có một vết thương nào đó mà hắn không thể nhớ ra. Hắn tự hỏi liệu đây có phải là nhà của hắn, nơi mà hắn gọi là chốn dừng chân hay không? Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận được – nó giống như một nơi mà hắn đã quen thuộc từ lâu.

Hắn có thể ra đi, nhưng hắn không muốn. Căn nhà này là nơi duy nhất mà hắn có thể tạm dừng lại, không phải để trốn tránh, mà để cảm nhận. Cảm nhận sự trôi đi của thời gian, cảm nhận sự vĩnh hằng, cảm nhận chính mình.

Bóng tối dần bao phủ căn nhà, nhưng Trần Tĩnh Dạ vẫn ngồi đó, không một chuyển động. Có lẽ đây là định mệnh của hắn – mãi mãi đứng giữa thế gian, không thể chết đi, không thể quên đi, chỉ có thể chờ đợi một điều gì đó... Điều gì đó sẽ đến, hoặc có lẽ không bao giờ.

Hắn giật mình.

Một mảnh ký ức lóe lên như lưỡi dao cắt ngang bóng tối: lửa cháy, máu bắn lên mặt, tiếng ngựa hý, và... một bàn tay kéo hắn ra khỏi đống xác người.

Hắn mở mắt. Trời đã sáng từ lâu rồi, ánh sáng ban mai len lỏi qua những khe hở của mái tranh. Hắn thở dài, như một thói quen, để bắt đầu ngày mới. Nhưng hơi thở ấy mang theo một nỗi rùng mình khó hiểu. Cảm giác lạnh lẽo từ đêm qua chưa rời khỏi da thịt hắn.

Hắn bước ra khỏi căn nhà tranh, cảm nhận sự tĩnh lặng của buổi sáng. Gió nhẹ thoảng qua, xua đi hơi lạnh còn sót lại.

Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, một bóng người xuất hiện trước hiên. Đó là một người đàn ông có dáng vẻ như một lang y triều đình, ăn mặc chỉnh tề với y phục giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Trần Tĩnh Dạ nhìn chằm chằm vào người đó, cảm giác một làn sóng ký ức đột ngột ùa về.

"Ta nhớ rồi," hắn thì thầm, "Chính là hắn. Người đã cứu ta khi ta bị thương."

Trần Tĩnh Dạ chợt nhận ra rằng mặc dù hắn có thể tồn tại mãi mãi cùng thời gian, nhưng sự thật là khi bị thương, hắn vẫn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cảm giác này khiến hắn chợt rùng mình.

"Này, nhà ngươi. Đã tỉnh rồi đấy à?" Vị lang y hỏi, giọng điệu khẽ nghiêm nghị nhưng đầy kiên nhẫn.

"Nhà ngươi còn nhớ được gì không?" Lang y tiếp tục, ánh mắt dừng lại một chút như muốn nhìn sâu vào tâm trí Trần Tĩnh Dạ. "Khi ta bắt gặp ngươi, ngươi đang bất tỉnh ở cửa thành Đông Kinh."

Trần Tĩnh Dạ khẽ nhắm mắt, cố gắng tập trung nhớ lại. Cảm giác như một mảnh ký ức mờ nhạt trôi qua, nhưng không thể nào nắm bắt được. Hắn vẫn cảm thấy trong mình một vết thương âm ỉ, nhưng không rõ là từ đâu.

"Đông Kinh..." Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi mở mắt nhìn lang y, đôi mắt như có một lớp sương mờ. "Cửa thành... Vậy là... ta đã từng ở đó sao?"

Lang y gật đầu, ánh mắt sắc bén như muốn đọc thấu những suy nghĩ của hắn. "Ngươi đã ngã xuống trong một trận chiến không rõ nguyên nhân. Lúc ta cứu ngươi, ngươi đã gần như không còn hơi thở. Nhưng... không hiểu sao, ngươi vẫn sống."

Một thoáng im lặng.

Rồi lang y nói, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh lẽo:
"Thứ thuốc ta dùng không thể cứu mạng một người đã ngừng tim."

Trần Tĩnh Dạ siết nhẹ vạt áo, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Nhà ngươi nói ta từng... chiến đấu?" Hắn hỏi lại, giọng nói trầm thấp, mang theo sự không chắc chắn.

"Đúng vậy," lang y đáp, đôi mắt như soi thấu đáy lòng. "Vậy mà, ngươi không nhớ gì cả. Nhưng không sao. Trí nhớ là thứ dễ tan biến. Nhưng linh hồn thì không."

Trần Tĩnh Dạ không nói gì thêm. Trong ánh sáng ban mai, hắn trông như một pho tượng đá – lặng lẽ, lạnh lùng, và rạn nứt. Hắn cảm thấy một sự mơ hồ vây quanh mình, như thể bản thân đã sống qua một thời gian dài không có kết thúc, không có lý do rõ ràng.

Và giờ đây, giữa những mảnh ký ức vỡ vụn, hắn chỉ có thể tiếp tục sống, tiếp tục tìm hiểu về mình, về những gì đã xảy ra, về cuộc đời không có hồi kết của mình.

Lang y nhìn hắn lần cuối, giọng khẽ hơn:

"Ngươi không chết. Nhưng đôi khi... chính vì thế mà ngươi không thể sống như một con người nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro