Chương 13: Truyện Người Truyện Ta... Nơi Đồng Hoa
Sau khi ra khỏi rừng, Tĩnh Dạ dừng chân nơi quán nước ven bìa, dưới bóng một cây cổ thụ già. Ánh sáng ban mai chưa kịp rọi tới, chỉ có gió sớm và tiếng lá khô xào xạc như kể lại những chuyện năm nào.
Dưới tán cây, một ông lão tóc bạc đang kể chuyện. Giọng ông không lớn, nhưng đủ để từng câu từng chữ rơi vào lòng người như giọt sương đọng trên cỏ mộ.
"Ngày xưa... có một người. Hắn tên gọi Đại Thiên Bồng, là tướng quân bậc nhất triều đình. Trước khi ra trận, hắn thề nguyện với một cô nương ở Trường An rằng, nếu còn sống trở về, nhất định cưới nàng, dựng một căn nhà nhỏ nơi ngoại ô, trồng đào, nuôi ngỗng, đoạn tuyệt binh đao..."
Ông lão ngừng lại, rót một ngụm trà rồi nói chậm rãi:
"Nhưng chiến sự nơi biên thùy kéo dài. Mỗi năm, hắn gửi một bức thư. Nàng vẫn chờ. Mùa hạ năm thứ bảy, thư ngừng đến. Nàng không oán, không trách, chỉ lặng lẽ đến chùa cầu siêu, rồi một ngày... nàng thắt cổ bên gốc đào họ từng trồng."
"Hắn trở về vào một ngày đầu xuân, hoa đào nở rộ như năm nào. Dưới gốc cây ấy, chỉ còn một dải lụa trắng... và một nấm mộ nhỏ."
Người nghe xung quanh im bặt. Tĩnh Dạ cũng lặng người. Trong lòng hắn không rõ vì sao lại động, chỉ biết có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút vị đắng trên đầu lưỡi.
"Chuyện xưa vốn chẳng thay đổi thời thế, nhưng lại đủ khiến lòng người chẳng còn ngủ yên."
Tĩnh Dạ ngồi nghe hết câu chuyện, lòng chẳng rõ là buồn hay chỉ đơn thuần thấy gió sáng se lạnh hơn mọi ngày. Hắn nhìn dải lụa bạc trên cành cổ thụ, rồi lặng lẽ rời quán nước.
Không ai tiễn, cũng chẳng ai gọi lại. Có lẽ như thế lại hay.
Đường về Thanh Vy y quán vẫn còn dài, nhưng ít ra... đó là một nơi hắn biết sẽ có người chờ, một bát canh nóng, và vài câu mắng mỏ quen thuộc.
Dưới tán rừng già, hắn khẽ bật cười:
Hắn vừa đi vừa nghĩ, lòng còn chưa dứt khỏi câu chuyện khi nãy.
"Sao đợi lâu quá mà lại chọn cách thắt cổ? Lẽ nào... còn điều gì chưa nói? Cô nương ấy thật sự đã mất, hay chỉ là một phần của chuyện chưa kể?"
Câu hỏi lặng lẽ dội lại trong tâm trí, khiến bước chân hắn chậm hơn một chút.
"Tò mò khiếp. Sau này nếu có dịp, ta phải chu du thêm một phen... Biết đâu giữa trăm nghìn chuyện vặt vãnh của thiên hạ, lại nhặt được chút manh mối của câu chuyện hôm nay."
Trời chuyển sang sắc đồng, trải dài một màu buồn lặng giữa đồng hoa gió đẩy. Hắn dựng tạm một túp lều nhỏ, đơn sơ như chính cuộc đời hắn lúc này.
Lương khô, ít nước – chẳng cần nhiều. Vừa nhai chậm rãi, hắn vừa thả ánh mắt ra xa, nhìn màu trời chuyển dần sang đêm.
"Thế gian này... tự do thật." – hắn nghĩ.
"Nhưng cũng vì tự do mà chẳng biết đi đâu. Nếu không nợ ân tình, chắc ta cũng chẳng quay về Thanh Vy y quán làm gì."
Gió vờn trên đồng, mang theo mùi đất, mùi hoa cỏ dại và đôi phần hoài niệm. Hắn khẽ thở dài. "Rốt cuộc... đâu mới là nơi để quay về?"
Bỗng trong màn đêm xa xa, có ánh lửa lập lòe như đốm đom đóm khổng lồ. Tĩnh Dạ bước nhẹ theo, vừa để giải khuây, vừa vì bản tính tò mò không dứt. Khi đến gần, hắn nhận ra đó là một bãi đất trống, nơi dân vài làng lân cận dựng một sân khấu gỗ tạm – đèn lồng treo cao, chiếu thứ ánh sáng vàng ấm vào màn diễn nhỏ.
Đám trẻ con ngồi xổm, vỗ tay reo hò khi chiếc mặt nạ giấy sơn cũ kỹ nhảy múa giữa tiếng trống da và tiếng đàn thô mộc. Người lớn thì vừa uống rượu, vừa khẽ cười. Có tiếng một ông lão kể chuyện từ phía sau tấm màn vải:
"Khi trời sập xuống, thì ai là người chống đỡ đầu tiên? Là kẻ biết đi trước... hay là người dám quay đầu lại?"
Tĩnh Dạ ngồi xuống bên một gốc cây. Hắn không rõ đây là trò tiêu khiển, hay một lớp kịch dày hơn đang được bày ra cho ai đó – có lẽ là cho hắn. Một đứa trẻ vô tình chạy ngang qua, đánh rơi mảnh mặt nạ. Hắn nhặt lên. Mảnh mặt nạ vẽ khuôn mặt cười toe – nhưng khi lật lại, đằng sau là dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực than:
"Đêm nay là đêm cuối cùng."
...
Khi Tĩnh Dạ men theo ánh lửa, xuyên qua vài gốc cây to, hắn thấy một khoảng trống nơi người ta tụ họp lại dưới gốc đa, vài ngọn đuốc cắm thành vòng tròn. Tiếng đàn bầu ngân lên chậm rãi, người ta dựng một sân khấu tre nhỏ, vải lụa trắng bay phất phơ trong gió đêm.
Một ông lão hô to:
"Đêm nay là vở Cô Dâu Làng Hoạ, ai gan hãy ngồi gần. Ai sợ thì cứ nghe từ xa cũng được!"
Cả đám trẻ con lùi lại, còn người lớn chỉ cười nhạt.
Tĩnh Dạ chọn ngồi gần gốc cây. Không rõ vì tò mò hay có linh cảm gì đó kỳ lạ...
Màn kịch bắt đầu.
Một chú rể trẻ, mặc áo tang trắng, cầm bó hoa cúc vàng úa. Hắn đứng trước linh vị, lẩm bẩm:
"Vì lời hứa thuở xưa... hôm nay ta cưới nàng về."
Tiếng trống nổi lên. Từ màn lụa trắng, một cô dâu xuất hiện – áo cưới đỏ rực nhưng phủ kín bằng mạng che mặt.
Khi cô múa một vòng, khăn voan vén nhẹ. Một khuôn mặt trắng bệch – không còn da thịt – chỉ là hộp sọ mỉm cười...
Một vài người xem ngồi gần co rúm lại. Có đứa trẻ òa khóc, bị mẹ bế đi.
Nhưng kịch vẫn tiếp tục.
"Lễ thành thân đã xong, xin tiễn tân lang về mộ..."
Cô dâu nắm tay chú rể, kéo hắn đi từng bước về phía chiếc quan tài dựng phía sau sân khấu. Khi tiếng chiêng cuối vang lên – mọi ánh lửa phụt tắt. Gió thổi ào ào như có ai khóc.
Tĩnh Dạ nhíu mày. Hắn thấy... lạnh sống lưng.
Một ông già bên cạnh lẩm bẩm:
"Nghe đâu vở này kể lại chuyện có thật. Ở làng bên kia, có người cha vì giữ lời hứa đã gả con cho xác chết... rồi sau đó cả nhà đều không yên..."
Đúng là thời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Tĩnh Dạ đi dần ra khỏi chỗ diễn kịch, lòng vẫn còn lẩn quẩn với hình ảnh cô dâu đỏ rực dẫn hồn về mộ. Không rõ là kịch hay thực, chỉ biết tiếng trống kia vẫn còn vang nhè nhẹ trong tai.
Hắn đi dạo qua đồng hoa, làn gió đêm phả qua áo, lạnh mà dễ chịu. Tay lận chuỗi hạt ban sáng, từng vòng gỗ lăn nhẹ giữa các ngón tay. Trên đầu là vầng trăng sáng vằng vặc, như đang dõi theo bước chân hắn – hoặc nhìn thấu cả những suy nghĩ trong lòng.
"Lại thêm một câu chuyện để ta tìm hiểu rồi..."
Hắn khẽ lẩm bẩm, nửa đùa nửa thật. Dưới chân là đất, trên đầu là trời, lòng thì đong đưa giữa mộng và thực. Cứ thế, bóng dáng Tĩnh Dạ khuất dần giữa đồng hoa, trăng vẫn treo cao... và câu chuyện về cô dâu quỷ vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Chỉ có một kẻ độc hành giữa đồng hoa ngủ say trong đêm thanh. Có lẽ chính vì chẳng còn vướng bụi trần, nên tâm mới lặng như mặt hồ, lòng mới an nhiên đến vậy.
Trong giấc ngủ ấy, hắn mơ.
Mơ thấy một khoảng sân nhỏ có giàn hoa giấy, có tiếng đàn rất khẽ, và dáng ai đó đang ngồi quay lưng về phía mình. Gió lùa nhẹ qua mái tóc đen, tà áo trắng hơi lay, giọng nói ấy cất lên dịu như khói sương:
"Chàng không được quên ta..."
Nhưng hắn không thấy rõ mặt. Dù cố gắng đến đâu, từng bước lại mờ đi, mỗi lần đưa tay ra định chạm vào... là hình bóng ấy tan vào gió.
Hắn khẽ gọi, "Mai Linh...?"
Không có hồi đáp. Chỉ còn tiếng đàn và mùi hương phảng phất.
Sương sớm còn chưa tan, cánh đồng hoa vẫn im lặng như chưa từng có giấc mơ nào vừa xảy ra. Trên tay hắn, chuỗi hạt ban tối vẫn còn ấm.
Hắn khẽ lẩm bẩm, "Tại sao khuôn mặt nàng... ta lại chẳng thể nhớ?"
Hắn khẽ thở ra một hơi dài, như thể cố thổi tan phần dư vị còn sót lại từ giấc mơ. Dù chẳng nhớ rõ mặt nàng, nhưng có gì đó vẫn đọng lại — một cảm giác không tên, như từng quen, từng thương.
Nhưng trời cũng đã sáng.
Hắn đứng dậy, phủi áo, dọn lại lều trại. Tay vừa cuốn lại tấm vải, tay kia thì nhét lương khô còn lại vào tay nải, gài chắc phần chuỗi hạt vào mép túi cho khỏi rơi.
Lát sau, hắn cột gọn mái tóc, vác tay nải lên vai, rảo bước về hướng con đường dẫn về Thanh Vy y quán.
"Thôi thì... quay về. Dù gì cũng còn một nơi để gọi là chốn về."
Vầng dương mới nhô lên khỏi đồi, rọi theo từng bước chân hắn — một bóng người đi ngược chiều nắng, bước đều, nhưng chẳng vội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro