Regrets


Kể tí chuyện vui trước khi đọc truyện.
Chapter được tác giả viết vào ngày 20.10.2018 và lúc đó vẫn chưa có Our Skyy 🐢🦁.

Hãy đọc và cảm nhận, đừng bất ngờ về những "bất ngờ" bên dưới nhé.
———————————————————-

Hối hận, em nghĩ đó là điều mà tất cả mọi người đều trải qua.

"Có thể là vì một quyết định, một kế hoạch đi sai hướng, một lời nói, một hành động không dám thực hiện, hay một cơ hội lỡ đánh mất. Và em thì, người luôn xuất hiện rất kiên cường trong mắt mọi người trong khi sự thật là em chỉ muốn phá vỡ mọi ranh giới và bám lấy anh.

Không phải là em hối hận khi bảo anh đi và theo đuổi giấc mơ du học trong lĩnh vực mà anh yêu thích. Nhưng em hối hận vì đã không nói lên những lo lắng, những băn khoăn và cảm xúc của mình. Em hiểu anh, hiểu rằng anh cũng muốn chia sẻ cùng em, nhưng cả hai lại chưa bao giờ lên tiếng, vì em biết anh không muốn khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn nữa.

Những lần em kề anh thì thầm, những lần tay vô tình chạm vào nhau, là những lần em bật cười bên cạnh anh, là chiếc ôm, và cả những nụ hôn. Mỗi một điều có ý nghĩa rất lớn với em, nhưng liệu tất cả những điều này có thực sự có ý nghĩa với anh không, Singto ? Sẽ thế nào nếu em là người đã hiểu sai về mọi thứ, suy nghĩ quá nhiều vào mối quan hệ này ?"

Singto hoàn thành nghĩa vụ còn lại bằng các cuộc họp báo, những cuộc gặp mặt với báo chí để dành toàn bộ sự chuyên tâm cho việc học tập tại Mỹ trong thời gian sắp tới.

Thời gian họ dành cho nhau giảm đáng kể vì họ không còn bất kỳ dự án nào cùng nhau nữa. Krist chống lại sự thôi thúc muốn tiếp cận với anh sau khi nghe tin từ P'Yuyui và những người bạn chung của họ rằng anh rất bận rộn đến nỗi anh hiếm khi ngủ được 6 tiếng mỗi đêm. Krist sẽ chờ tin nhắn của anh và sẽ tỏ ra tích cực nhất có thể vì không muốn Singto biết hoặc cảm thấy có gì đó không ổn.

Đã bốn tháng kể từ lần đầu tiên Singto nói với Krist về kế hoạch của anh và chỉ còn một tuần trước khi anh rời đi. Krist ngày càng im lặng và ủ rũ, cậu chỉ nở một nụ cười nhẹ với bạn bè và chấp nhận nhiều dự án hơn để giữ cho mình đủ bận rộn và không nghĩ về sự ra đi sắp tới , thậm chí còn khiến bản thân mệt mỏi đến mức những suy nghĩ đó không có cơ hội để chui vào não trước khi cậu thiếp đi. Kế hoạch có thể là kế hoạch nhưng chúng không bao giờ xảy ra như ai đó mong đợi.

Một tiếng 'ding' từ điện thoại - Krist nhận được một tin nhắn mới. Cậu mở mắt, khẽ thở dài với chính mình khi thừa nhận rằng cậu đã thua cuộc chiến này vì bản thân quá tỉnh táo mặc dù đã cố gắng ngủ. Cậu với tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, đọc tin nhắn. Những ngón tay cậu gõ, gõ đi rồi gõ lại, cuối cùng Krist dừng lại. Điện thoại của Krist bất ngờ reo lên không lâu sau đó. Cậu không ngạc nhiên khi Singto gọi lại, cậu biết Singto nhận ra rằng cậu đã đọc tin nhắn và không trả lời. "Kit" Chỉ một từ đó, thân thuộc đến mức nào, được bao bọc bởi rất nhiều tình cảm mà chỉ có Singto mới có thể làm được và điều đó đã vô tình làm trái tim của Krist vỡ vụn.

"Em không làm được "
Cậu cúp máy với Singto trước khi anh có thể nghe thấy tiếng khóc của cậu. Krist ném điện thoại vào tường, cậu nghe thấy tiếng nứt vỡ của chiếc điện thoại như nghe được tiếng tim mình vỡ vụn cùng lúc, cậu chỉ không muốn quan tâm nữa, không muốn nhận được một cuộc gọi khác từ Singto, cậu biết cậu ích kỷ khi làm điều này với Singto, anh có lẽ sẽ lo lắng và bối rối nhưng cậu không thể tiếp tục giả vờ rằng cậu vẫn ổn với điều này. Krist ngồi trên ghế, vòng tay ôm lấy đầu gối ngây người nhìn thành phố mà cậu yêu thương trước khi thiếp đi.

Krist nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng mà cậu phớt lờ, thậm chí cả những lời cầu xin nhẹ nhàng để cậu mở cửa, Krist cũng phớt lờ từng người.

Một ngày khác lại bắt đầu. Krist vẫn ngồi trên ghế, không quan tâm rằng vị trí đó là địa ngục cho lưng của cậu. Ai lại còn quan tâm đến nỗi đau thể xác lúc này khi thế giới của cậu đã sụp đổ và Krist không dám làm một điều gì, không muốn trở thành sợi dây giữ ai đó khỏi giấc mơ của họ. Krist đối mặt với thực tế rằng đó là cảm giác đơn phương.

P'Yuyui đi vào căn hộ của cậu bằng chìa khóa mà Krist để lại cho cô trong trường hợp khẩn cấp và đi về phía cậu. Cô thở dài với chính mình, nhìn thấy trạng thái của Krist. Những chàng trai này ban đầu chỉ là công việc với cô, một trong số nhiều nghệ sĩ mà cô phải quản lý. Nhưng bằng cách nào đó, một người trong số họ len lỏi vào tim cô, cô xem cậu như con của mình, và làm sao cô có thể để Krist ở trong trạng thái này mà không cố gắng làm gì,

"Krist"
Cậu ngước nhìn cô và cô nghiêng người, ôm Krist thật chặt. "Đi"
Trước khi cậu có thể nói gì thêm, cô vội vã đẩy Krist đi.
"Con không muốn hối tiếc điều này đâu"
Krist im lặng, biết rằng trò chơi đã kết thúc, Mae biết cậu quá rõ. Cô đứng thẳng dậy,đặt một tay lên vai cậu

Hối hận .. hối tiếc .. hối tiếc ..

Krist đột ngột đứng dậy và đi đến một quyết định.

"Mẹ sẽ lái xe cho con" Một nụ cười chân thật hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt Krist khi cậu theo cô ra xe, cả hai cùng đi đến sân bay. Cô dừng lại ở lối vào, cho cậu biết Singto sẽ ở cổng nào. Krist lao vào, không quan tâm rằng có lẽ bản thân trông rất nhếch nhác với một đêm không ngủ, Krist đâm phải quá nhiều người, họ chửi rủa cậu khi cậu cố gắng đi đến cổng. Krist đã kịp dừng lại khi thấy một nhóm lớn người hâm mộ vây quanh Singto, người đang tổ chức buổi họp fan cuối cùng trước khi anh ta bay đi. Anh ấy đã nói lời tạm biệt cá nhân với cha và bạn bè của anh ấy đêm hôm trước, người duy nhất không phản hồi là Krist, người đã từ chối cuộc gọi của Singto.

Mắt họ chạm nhau khi Singto quay sang nhận một câu hỏi khác từ người hâm mộ. Singto im lặng, nhìn Krist , fans hâm mộ ngay lập tức nhận ra sự mất tập trung của anh nên cũng quay lại để xem những gì đã thu hút sự chú ý của Singto. Thật kỳ lạ khi mọi thứ im lặng và Krist chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình vì tất cả sự chú ý, đặc biệt là sự chú ý của Krist chỉ dành riêng cho người đang đứng trước mặt mình. Cậu bước một bước, rồi một bước khác. Thật buồn cười khi một bước đầu tiên được thực hiện, mọi bước khác sẽ ngày càng dễ dàng hơn. Các fan mở lối để cậu bước đến bên Singto. Krist cố gắng sắp xếp mọi từ ngữ trong đầu nhưng rồi lại quên hết, Krist không hiểu điều đó, vì trái tim chỉ mách bảo cậu đến đây, và không còn điều gì xa hơn thế.
"Kit"
Singto phá vỡ sự im lặng khi Krist không nói gì trong một thời gian dài, người hâm mộ bằng cách nào đó cũng im lặng, một số người nín thở, mỗi người trong số họ bằng cách nào đó biết rằng điều gì đó rất quan trọng có thể xảy ra hoặc sắp xảy ra.

"Chờ anh"
Krist giật mình ngẩng mặt lên, đôi mắt chứa đầy những câu hỏi.
"Đây thực sự không phải là nơi em nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện nhưng .."
"P Sing, ý của anh là gì? "
"Anh biết anh rất ích kỷ nhưng anh đã nghĩ về nó quá nhiều lần và tự hỏi liệu nó có công bằng với em không ? Nhưng anh lại không muốn hối hận và cuối cùng đánh mất em. Anh muốn mình ích kỷ. Đợi anh, anh sẽ quay lại sau chưa đầy hai năm và chúng ta có thể tiếp tục công việc này. Có điện thoại này, video call này, cả máy bay ... "

Krist nhìn anh và hỏi. "Anh thực sự muốn em làm gì?"

Krist không có thời gian để phản ứng khi Singto ôm lấy mặt cậu, đưa tay ấn cậu vào một nụ hôn mềm mại trên môi. Singto ngẩng đầu lên, mắt họ nhìn nhau khi anh thì thầm. "Là của anh nhé" Trước khi Singto có thể rời xa, Krist cuộn những ngón tay quanh gáy của Singto, kéo người ấy trở lại, trao lại nụ hôn khi trái tim cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, niềm vui trào dâng vì tình yêu của cậu không bị từ chối và nó được đáp lại . Cả hai mỉm cười cùng nụ hôn và ôm lấy nhau trước mặt hàng ngàn fans hâm mộ.
"Hãy chọn cách chấp nhận mọi những rủi ro , vì đến cùng, chúng ta sẽ chỉ hối hận vì những lần chúng ta không dám liều"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro