Phần 28

Lại là một nhiệm vụ khó khăn gì nữa đây.

Ngu Thư Hân cái gì cũng chưa nói, đem mình cắm vào chỗ nguy hiểm, Ngu Thư Hân nhẫn tâm vậy sao?

Mới vừa rồi còn cảm thấy may mắn khi có thần giao cách cảm với cô ta, kết quả, hoàn toàn không biết vị đại tỷ này có ý gì.

Triệu Tiểu Đường năng lực lí giải kém sao có thể tìm ra manh mối gì, từ nhỏ đến lớn nếu ai có chút quanh co lòng vòng thì Triệu Tiểu Đường sẽ trả lời bằng ánh mắt ngây thơ vô hạn: Cậu có ý gì vậy?

Tại nơi làm việc Triệu Tiểu Đường cũng sử dụng tính cách này, nhiều lần tổ trưởng chụp lấy bả vai cổ vũ Triệu Tiểu Đường: Không nên nản chí, chỉ cần siêng năng thì có thể bù đắp kém cỏi. Đây là cách nói uyển chuyển biết bao nhiêu!

Cho nên Hân ngu ngốc, cô trực tiếp đem mưu đồ âm hiểm công bố cho dân chúng được không? Làm cho người ta đoán tới đoán lui, chơi thật xấu.

Tuy rằng Ngu Thư Hân âm hiểm, miệng nói không đúng với lòng, ngạo kiều, không được tự nhiên cũng là có lịch sử vụ án.

So với Ngu Thư Hân không biết cái gì, Lục Nhuyễn Tranh bên cạnh rõ ràng đang có biểu hiện khó chịu. Lục Nhuyễn Tranh nhìn chằm chằm vào bóng đèn Triệu Tiểu Đường đang ngồi giữa cô và Ngu Thư Hân. Nếu ánh mắt của Lục Nhuyễn Tranh có thể giết người thì đoán chừng Triệu Tiểu Đường đã có thể đi đầu thai.

"Thư Hân." Lục Nhuyễn Tranh đứng lên, tiến đến giữa Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường, ý cười không giảm nhưng bạo lực lại thăng cấp, "Cậu không giới thiệu cho mọi người biết vị này có quan hệ gì với cậu sao?"

Lời nói mang theo lực công kích rất mạnh, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng phản ứng, muốn nói ra thân phận phù hợp. Đáng tiếc đại não vận động cực lực nhưng trong đầu thì rỗng tuếch cái gì cũng không có…. Sư cô à, ý tưởng không phải nghĩ muốn có thì có đâu!

Nhưng Ngu Thư Hân đã gặp qua nhiều người nhiều trường hợp, cho dù bị ánh mắt Lục Nhuyễn Tranh sắc bén tấn công, cùng ánh mắt quần chúng xem náo nhiệt vây quanh, vẫn như trước lạnh nhạt mà nói: "Đây là đồng nghiệp của tôi, là người bạn chiếu cố tôi rất nhiều."

Triệu Tiểu Đường không biết Ngu Thư Hân và Lục Nhuyễn Tranh đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngu Thư Hân nắm tay Triệu Tiểu Đường không buông, nâng độ thân thiết của cả hai đến mức này…….

"Bạn, ừ….." Lục Nhuyễn Tranh cũng hiểu được từ này, đặt mông ngồi lên đùi Ngu Thư Hân, đem mặt chôn vào cổ Ngu Thư Hân, dùng âm thanh nũng nịu không tướng xứng với khí chất nói, "Thư Hân, cậu đêm nay có theo tôi về nhà không?"

Triệu Tiểu Đường thiếu chút nữa cười thành tiếng: Đây là cái gì công thụ chuyển hoán a, như thế nào một giây trước bộ dạng muốn ăn thịt người, giây tiếp theo liền trở thành hờn dỗi? Nhân cách phân liệt cũng không thể đùa như vậy được.

Ngu Thư Hân không nhìn tới Lục Nhuyễn Tranh, cánh tay ngăn trở cơ thể Lục Nhuyễn Tranh, dùng ngữ khí Bạch tổng giám nói: "Một chút tôi cùng Triệu Tiểu Đường phải đi trước, cậu trở về đi."

"Đi? Đi nơi nào?" Lục Nhuyễn Tranh hỏi. Triệu Tiểu Đường trong lòng cũng đang hỏi như vậy.

"Có dự án mới cần xác nhận một chút."
"Dự án mới?" Lục Nhuyễn Tranh giống không xương không cốt dựa vào lòng Ngu Thư Hân, nâng cánh tay mềm mại xem đồng hồ, nhẹ nhàng chậm chạp nói, "Ôi lúc này, các người còn muốn làm việc với nhau sao?"

"Cậu cũng biết chức vụ hiện tại của tôi." Bị Lục Nhuyễn Tranh ngồi trong lòng, Ngu Thư Hân giống như thư sinh lãnh đạm, vô luận hồ ly tinh hấp dẫn thế nào Ngu Thư Hân cũng không có chút động tĩnh.

Lục Nhuyễn Tranh khiêu khích nửa ngày đều không có hiệu quả, biểu tình lập tức hạ xuống, dùng ánh mắt giống như kim châm bén nhọn nhìn Ngu Thư Hân: "Cậu không nghe lời của tôi sao?"

Không gian vẫn ồn ào náo nhiệt, tuy rằng trong lòng mọi người biết Lục Nhuyễn Tranh đối với Ngu Thư Hân oan gia cáu kỉnh, nhưng ai cũng không khuyên giải, vẫn vui đùa như trước. Xen vào hai vị liệt nữ đang hỗn chiến là chuyện rất không sáng suốt, ai cũng không muốn nhảy vào chỗ chết.

Cũng hiểu được đạo lí này, chỉ là Triệu Tiểu Đường cũng không có biện pháp đào tẩu. Ngu Thư Hân một tay ngăn chặn Lục Nhuyễn Tranh, tay kia nắm chặt tay Triệu Tiểu Đường.

Không khí ngàn cân treo sợi tóc, Lục ma nữ đã có điềm báo tức giận, về phần Lục ma nữ có thể đột nhiên bay xung quanh trần nhà, tóc bay lộn xộn, múa tay múa chân, đem toàn bộ nơi đây biến thành Bàn Ti động thì thật là một việc quá khó khăn. Tuy nhiên ưu thế của Lục Nhuyễn Tranh là đóng vai yêu quái cũng không cần phải hóa trang thêm, phong cách trang điểm của Lục Nhuyễn Tranh luôn luôn lấy yêu quái làm chuẩn.

Ngu Thư Hân trả lời như thế nào, việc này có bùng nổ đại chiến hay không cũng do Ngu Thư Hân quyết định.

Bản năng Triệu Tiểu Đường cảm thấy Ngu Thư Hân sẽ không quá mức cường ngạnh, dù sao lần gặp trước cho Triệu Tiểu Đường cảm giác Lục Nhuyễn Tranh là yếu điểm của Ngu Thư Hân, trước mặt Lục Nhuyễn Tranh thì Ngu Thư Hân là "Nhược thụ"! Ở văn phòng xuất ra uy phong ức hiếp dân chúng a! Làm cho mọi người thật tình run sợ!

Theo bản năng Triệu Tiểu Đường nắm chặt tay Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân như mới tỉnh mộng, đôi mắt bắt đầu chuyển động. Ngu Thư Hân lập tức đứng lên, ngoại trừ thiếu chút nữa làm cánh tay Triệu Tiểu Đường trật khớp, còn thiếu chút nữa đem Lục Nhuyễn Tranh ném xuống đất.

"Cậu trở về đi." Ngu Thư Hân như trước cho Lục Nhuyễn Tranh đáp án, lôi kéo Triệu Tiểu Đường nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Cửa phòng KTV bị mở ra thật mạnh, đem toàn bộ âm thanh huyên náo bỏ ngoài tai, còn chưa kịp hưởng thụ không khí trong lành thì đã muốn hụt hơi vì đi nhanh theo Ngu Thư Hân.

"Đi, đi đâu?" Triệu Tiểu Đường hỏi.

"Tăng ca." Không quay đầu, chỉ nhìn thấy tóc Ngu Thư Hân không ngừng phiêu động theo trình tự.

"Tăng ca? Đã tan tầm từ lâu!" Triệu Tiểu Đường không đầu không đuôi trả lời.

Hai người bước ra khỏi cửa lớn KTV, phía sau là biểu ngữ "Trân ái sinh mệnh rời xa thuốc phiện", Ngu Thư Hân không ngừng thở ra sương trắng rốt cuộc cũng xoay người đối mặt với Triệu Tiểu Đường.

"Tôi sẽ trả tiền lương tăng ca."

"Tiền lương tăng ca?" Triệu Tiểu Đường nghe có âm thanh giày cao gót đến từ phía sau, ánh mắt Ngu Thư Hân có chút xê dịch, bay nhanh đến kéo Triệu Tiểu Đường gắt gao ôm vào lòng.

Triệu Tiểu Đường bị Ngu Thư Hân ôm lấy lùi về phía sau từng bước, nhưng may mắn Triệu Tiểu Đường trụ vững được, nếu không thật sự sẽ trình diễn cảnh hai người ngã vào tuyết.

Lục Nhuyễn Tranh đứng ở phía sau, biểu tình giống như thấy quỷ. Không để ý hình tượng hô to: "Ngu Thư Hân! Cậu dám phản bội tôi!"

Ngu Thư Hân dùng hết sức lực cánh tay buộc chặt lấy Triệu Tiểu Đường, một chút ý buông đều không có.

Bởi vì khoảng cách vô cùng gần, cho nên một động tác nhỏ của Ngu Thư Hân Triệu Tiểu Đường cũng cảm thấy được, giống như hiện tại Triệu Tiểu Đường cảm thấy Ngu Thư Hân không thể ngừng run rẩy.

Ngu Thư Hân giả vờ trấn định, rồi lại không thể hiện được sự lạnh lùng.

Triệu Tiểu Đường đột nhiên sáng suốt, đột nhiên hiểu được vì sao mình đứng ở chỗ này, vì sao bị ôm. Đem sự tình từ nửa năm trước đến hôm nay liên kết lại, Triệu Tiểu Đường chưa từng có thông minh và dũng cảm như vậy.

Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân, quay đầu đối diện Lục Nhuyễn Tranh nói: "Cô mới là người phản bội, Lục tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro