"Ít giả thần giả quỷ, nói nhanh lên sao lại thế này."
Thấy Dụ Ngôn muốn dùng cánh gà gõ đầu mình Đới Manh mới nói, "Cô bé Tiểu Kỳ tại sao lại biến thành đàn ông tôi không biết, nhưng việc anh ta từ nhỏ thích kề cận Hân Hân ai cũng biết."
"Cô bé?!" Dụ Ngôn giật mình, "Anh ta trước kia là con gái à? Vậy chắc là một chuyện xưa bi kịch nha."
Triệu Tiểu Đường thở dài: "Anh ta vẫn là nam, nhưng trước đây bởi vì ba mẹ thích con gái nên cho anh ta mặc đồ con gái thôi........" Hóa ra không phải một mình Ngu Thư Hân nhận sai giới tính Hà tiên sinh, Triệu Tiểu Đường hơi kiên định một chút.
"Ồ!" Dụ Ngôn hiểu ra, "Xem ra ba mẹ đúng là không nên có đam mê gì đặc biệt, nếu không khổ nhất chính là đứa nhỏ của mình."
"Sau đó thì sao Đới tiểu thư?" Triệu Tiểu Đường thấy hiện tại trọng điểm ở chỗ khác, "Cô có biết vì sao Hà tiên sinh đem mẹ mình ra thì Hân ngốc liền đi cùng anh ta không?"
Đới Manh quạt lửa, biểu tình ngưng trọng: "Nói tiếp, mặc dù mẹ anh ta có đam mê kì lạ, nhưng bà ấy là một người phụ nữ rất có mị lực."
"Người phụ nữ rất có mị lực?" Vài đặc điểm hợp lại một chỗ, ánh mắt đám nữ đồng chí này đều tỏa sáng.
Trong trí nhớ của Đới Manh, trước đây Ngu Thư Hân là một đứa nhỏ rất im lặng nhưng lại thích khóc. Ngu ba mẹ đều bận rộn công việc không có thời gian bên cạnh con gái, chuyện chăm sóc Ngu Thư Hân đều giao cho bảo mẫu làm. Tính cách hướng nội nên Ngu Thư Hân không thích chơi cùng bạn đồng lứa, chỉ có Đới Manh nhà rất gần nên thường đến tìm Ngu Thư Hân.
"Thật đáng yêu......" Triệu Tiểu Đường cùng Dụ Ngôn nắm tay nhau, thanh âm mềm nhũn.
Đới Manh ho một tiếng, nhìn bầu trời đêm cảm thán: "Hân Hân hiện tại đã không còn thương tôi!"
Tiếp tục nhớ lại. Ban đầu Ngu Thư Hân đến nhà trẻ vẫn chỉ có Đới Manh là bạn, đến khi lên tiểu học Đới Manh phát hiện Ngu Thư Hân thường xuyên không ở nhà, lúc này mới có chút nhớ, cho dù Ngu Thư Hân không có ở nhà, Đới Manh cũng ở lại xem TV chờ Ngu Thư Hân về.
Mỗi lần trở về Ngu Thư Hân đều đem theo một cái túi nhỏ chứa hai quyển sách bên trong. Đới Manh hỏi sách ở đâu Ngu Thư Hân nói là có một dì tốt bụng cho mượn.
"Dì kia chính là mẹ của Tiểu Kỳ. Hà mẹ là giảng viên đại học, bản thân cũng chỉ xem qua vài cuốn sách, cho dù hiện tại chúng ta nhìn trình độ của bà ấy như thế nào, nhưng trong mắt đứa nhỏ bà ấy quả thật rất tài giỏi. Hân Hân nói với tôi người kia cái gì cũng biết, nói với cậu ấy thế giới rất lớn, có rất nhiều rất nhiều người bất đồng, bất đồng cách sống, cậu ấy nói muốn sau khi trưởng thành phải tận mắt xem. Cậu ấy và Hà mẹ giống như là bạn vong niên, tán gẫu với nhau rất nhiều việc, Hà mẹ cũng hiểu được cậu ấy là một đứa nhỏ đặc biệt, trong thân thể nho nhỏ là một linh hồn của người trưởng thành."
"Sau đó cậu ấy lại bị tai nạn giao thông, đôi mắt bị thương không thể nhìn thấy, việc này làm cậu ấy phải ở lại bệnh viện gần một năm. Đứa nhỏ không nhìn thấy còn phải trường kì nằm viện, đây là một sự tra tấn khủng khiếp, cho dù cậu ấy là đứa nhỏ trưởng thành sớm thì nội tâm cũng tràn đầy sợ hãi với cô đơn. Khi đó em gái của tôi ra đời, vừa đến trường vừa chăm sóc em gái nên tôi cũng không có nhiều thời gian thăm cậu ấy."
"Hà mẹ mỗi ngày đều đến thăm cậu ấy, mang sách theo đọc cho cậu ấy nghe, thói quen đọc sách của cậu ấy hẳn là do lúc đó tập thành. Sau đó Hà gia dọn đi, cậu ấy cũng không biết biểu đạt cảm xúc như thế nào, chỉ đành phải đem dì kia để trong lòng."
"Tôi nghĩ, chúng ta ai cũng như vậy, hiện tại rất nhiều thói quen đều do những ảnh hưởng đây mà có, có một số việc, một số người vẫn ở trong lòng không có khả năng quên đi. Cho nên dù là hiện tại, Hà mẹ đối với Bạch Bạch mà nói cũng là một người đặc biệt. Cho nên cậu ấy mới đi theo Hà tiên sinh."
Đây không phải là chuyện cũ dài dòng, nhưng Triệu Tiểu Đường nghe vào tai có cảm giác chua xót khác lạ.
Ngu Thư Hân độc lập có mị lực của hôm nay, lại từ một tiểu quỷ thích khóc lớn lên.
Không ai trời sinh ra đã kiên cường, ai cũng phải bước chậm rãi lớn dần lên. Ngu Thư Hân suy sụp vì Lục Nhuyễn Tranh nên mới gặp được Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân đã tổng kết kinh nghiệm của quá khứ, tuy rằng thường xuyên giả vờ nhưng đặc biệt quan tâm đến cảm thụ của đối phương, biết cách để duy trì quan hệ của cả hai. Nói cách khác, ai có thể chịu đựng được Triệu Tiểu Đường, cũng sẽ hiểu rõ tại sao ngạo kiều đều khó chịu đúng không?
Nhưng Triệu Tiểu Đường chưa từng nghe Ngu Thư Hân nói về chuyện trước kia, mà Triệu Tiểu Đường cũng chưa từng hỏi qua. Triệu Tiểu Đường vẫn luôn để ý chuyện trước mắt, nghĩ phải làm cho Ngu Thư Hân để ý mình hơn, phải yêu mình hơn. Nhưng phải biết yêu thương lẫn nhau, nếu vẫn cứ muốn nhận lấy nhiều hơn nữa, một ngày nào đó quan tâm cũng bị vét sạch.
"Thật ngưỡng mộ cô, Đới Manh."
"Cái gì?" Đới Manh không biết vì sao Triệu Tiểu Đường đột nhiên nói như vậy.
"Cô có thể hiểu cậu ấy như vậy, nhưng tôi lại không được...... Tôi không thể cùng chị ấy nhớ lại, đối với những chuyện chị ấy từng trải qua cũng chỉ có thể tự tưởng tượng thôi."
"Đừng ngốc quá Tiểu Đường Tử." Đới Manh cắn chân gà mới nướng một cái, "Quá khứ của cậu ấy thuộc về rất nhiều người, nhưng cô có thể cho cậu ấy tương lai chỉ thuộc về một mình cô, cô cần gì phải đau buồn? Đúng không." Lúc nói hai chữ cuối cùng Đới Manh còn cố ý nhìn Dụ Ngôn, cái miệng cắn chân gà còn nhếch nhếch một chút.
"Ghê tởm." Dụ Ngôn luôn luôn không nể tình phê bình Đới Manh.
Không có Ngu Thư Hân ở đây Triệu Tiểu Đường cũng chưa ăn gì, luôn chú ý du thuyền, nhưng vẫn không thấy Ngu Thư Hân trở lại.
Toàn bộ chân gà cũng ăn xong, đoàn người phải trở về.
"Đi về trước đi, Hà tiên sinh cũng là người đứng đắn, sẽ không làm chuyện gì kì quái đâu. Chờ Hân Hân tán gẫu xong cậu ấy sẽ trở về."
Lời Đới Manh nói đều không có chút tác dụng an ủi, Triệu Tiểu Đường lắc đầu nói: "Chị ấy từ chỗ này đi, tôi muốn ở chỗ này chờ chị ấy về."
Đới Manh còn muốn nói thêm đã bị Dụ Ngôn kéo lại. Dụ Ngôn lấy áo khoác của mình phủ lên người Triệu Tiểu Đường nói: "Bãi biển buổi tối rất lạnh, cậu phải để ý đó, cô gái ngốc không muốn sống."
Lúc đi đến cửa khách sạn Đới Manh vẫn còn nói: "Dụ tiểu thư, em như vậy là quá dung túng Tiểu Đường Tử. Như vậy cô ấy sẽ tiếp tục tùy hứng biết không?"
Dụ Ngôn quay đầu lại, biểu tình đặc biệt khinh miệt: "Tôi xin cô, đó là bạn thân của tôi hay bạn thân của cô, chẳng lẽ tôi không muốn tốt cho cậu ấy sao? Hơn nữa tôi cho cô biết nha, hiện tại mới là Triệu Tiểu Đường tốt nhất tôi từng thấy, tôi cổ vũ cậu ấy còn không kịp, như thế nào gọi là dung túng?"
"Tốt nhất? Ý gì?" Trong đầu Đới Manh hiện lên một cái dấu hỏi thật to.
"Chuyện này, không phải bạn thân cùng nhau lớn lên là không thể giải thích. Cô vẫn nên đi tìm vợ con của mình để đùa giỡn đi." Dụ Ngôn "Hừ" một tiếng bước đi, Đới Manh hơi hiểu một chút, biết ý tứ đại khái là Dụ Ngôn đang tức giận, nhanh chóng đuổi theo:
"Tôi với Ngu Thư Hân chỉ là quan hệ bạn tốt, tuyệt đối không có ý gì sâu xa!"
"Hừm, bây giờ gọi là Ngu Thư Hân, lúc nãy một tiếng một câu đều là Hân Hân thật thân thiết."
"......... Đây không phải đều là thói quen sao."
"Có thể chứ cứ tiếp tục thói quen của mình đi."
"A? Dụ tiểu thư đừng đóng cửa, cho tôi vào giải thích đi.........."
Đứng ngồi mệt mỏi, Triệu Tiểu Đường nằm trên bờ cát.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã mấy giờ, trên bờ biển vừa tối vừa lạnh, cảm giác dù có thể chạm đến ánh trăng xa xôi kia, cũng không mang lại cho Triệu Tiểu Đường một chút ấm áp.
Vẫn nhìn du thuyền kia, có đôi khi xuất hiện ảo giác, thấy Ngu Thư Hân đi về phía mình, nhưng chỉ cần chớp mắt thì phát hiện đó chỉ là ảo giác.
Cũng biết làm thế này rất khờ dại, nhưng Triệu Tiểu Đường không thể đi, trong lòng có thanh âm nói với Triệu Tiểu Đường không thể rời đi nơi này, nói cách khác, nếu đi có thể sẽ không được thấy Ngu Thư Hân nữa.
Đêm dài, tiếng sóng biển truyền đến bên tai, tuy rằng đã không còn nhìn rõ những con sóng lăn tăn.
Triệu Tiểu Đường cực kì mệt, ngủ quên trên bờ biển.
Thân thể cuộn tròn gắt gao ôm áo khoác của Dụ Ngôn, thẳng đến khi một giọng nói mềm mại vang lên bên tai: "Tiểu Đường, là em sao?"
Đầu ngón tay ấm áp trong bóng đêm chạm vào khuôn mặt Triệu Tiểu Đường, chỉ cần một ngón tay chạm vào đã có đáp án chủ nhân nó là ai.
"Em bệnh rồi, tôi cõng em về."
Thân mình được đối phương cố hết sức nâng lên, lúc này Triệu Tiểu Đường mới tỉnh lại, ngửi được mùi hương quen thuộc, không phải Ngu Thư Hân thì còn là ai?
"Tôi không có bệnh, để tôi xuống đi." Triệu Tiểu Đường bắt đầu giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, em ngốc quá." Ngu Thư Hân giữ chặt Triệu Tiểu Đường, cảm giác giọng nói có chút khàn khàn, "Để tôi đưa em về"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro