Chương 11 : Nhắc nhở
"Chúng ta đi mấy ngày vậy ạ?"
Sáng sớm, Sở Khâm ngồi xổm trước cửa nhà buộc giây giày, đột nhiên nhớ tới vấn đề này, ngẩng đầu lên nhìn Cố Nham.
"Khâm Khâm muốn ở mấy ngày?" Cố Nham giao hành lý cho tài xế, đứng bên cạnh chờ cậu: "Muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu."
Sở Khâm nắm lấy tay y đứng lên, hai người ngồi vào trong xe, tài xế hỏi: "Hai người có quên mang gì không? Chúng ta lên đường nhé."
"Không có, cảm ơn đã nhắc nhở." Cố Nham cười cười trả lời, vươn tay ôm Sở Khâm vào trong lòng: "Mệt không? Đường xa lắm, em ngủ trước một lúc đi."
Sở Khâm lắc đầu một cái: "Không ngủ đâu. Em muốn nói chuyện với anh."
Xe chậm rãi chạy lên cao tốc, phong cảnh ngoài cửa sổ dần biến thành màu xanh lục mênh mông bát ngát. Sở Khâm lớn lên trong thành phố, vô cùng hiếu kỳ với nông trang mà Cố Nham nhắc tới, còn tò mò hỏi y rất nhiều thứ, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Lúc gần đến nơi, Cố Nham mới nghiêm túc nói cho cậu biết: "Chờ một lát nhìn thấy vợ của Hoắc Thù, nhớ phải gọi một tiếng anh Tiểu Ninh nhé."
Sở Khâm hơi kinh ngạc: "Ra là anh ta cũng thích đàn ông à?"
"Đúng vậy." Cố Nham sờ sờ đầu cậu, lại cảm thấy không đúng lắm, bất đắc dĩ nói: "Cũng không hẳn... Chắc em cũng biết trên thế giới có tồn tại người song tính chứ?"
"Em có nghe nói qua, thế nhưng chưa từng thấy bao giờ." Sở Khâm bây giờ mới vỡ lẽ, chỉ cảm thấy thần kỳ vô cùng: "Ồ! Em hiểu rồi, thì ra là như thế..."
Cố Nham cười cười không nói gì, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, đã có thể nhìn thấy bóng dánh thấp thoáng của nông trại, biểu cảm trên mặt có hơi phức tạp.
-------------------------------------
Trong trang trại này phần lớn là trồng cây ăn quả, vừa xuống xe đã thấy mùi thơm tươi mát phả vào mặt, Sở Khâm dọc theo mấy hàng cây đào rẽ trái rẽ phải, không biết bằng cách nào mà quẹo vào trong một vườn hoa.
Giữa tầng tầng lớp lớp xanh mát của cỏ cây,có một thiếu nữ mặc chiếc váy màu vàng nhạt ngồi dưới giàn cây nho, lưng hướng về phía cậu, đang lặng yên đọc sách.
Sở Khâm chưa hề nghe Cố Nham nhắc tới Hoắc Thù có đưa theo một cô gái đến đây, có hơi hiếu kì mà lại gần vài bước: "Xin chào?"
Cô gái kia quay lại nhìn cậu, tóc ngắn trước mái bị gió thổi tán loạn, cô thò tay vò tóc, vô ý lộ ra bím tóc nhỏ.
"Xin chào." Cô gái chuyển động con ngươi nhìn loạn chung quanh, như đang luống cuống tìm kiếm ai đó, hai tay sốt sắng đan vào nhau, đứng lên chậm rãi lùi về phía sau.
Lúc này, Sở Khâm mới nhìn thấy phần bụng của cô, dưới làn váy rộng có hơi nhô lên một chút, cô ấy đang mang thai.
Sở Khâm nhớ tới lời Cố Nham đã nói, trong nháy mắt đã hiểu "thiếu nữ" trước mặt chính là vợ của Hoắc Thù, bèn chào hỏi lại lần nữa: "Xin chào, anh Tiểu Ninh."
"Ừm..." Ninh Vi không biết cậu là ai, sợ hãi rụt rè mà cầm sách của mình lên, ôm vào lòng rồi xoay người chạy vào trong nhà.
Còn chưa kịp đi vào đã gặp Hoắc Thù, gã duỗi cánh tay, cẩn thận ôm người vào trong lòng: "Sao thế?"
"Có người." Ninh Vi cáo trạng với gã: "Không quen biết. Chưa gặp, lần nào.
Hoắc Thù ngẩng đầu lên nhìn Sở Khâm, phì cười: "Sao nhóc lại chạy đến đây? Vào trong đi, Cố Nham đang chờ trong phòng khách đó."
Sở Khâm đi tới, vô cùng ngại ngùng hỏi: "Có phải là em doạ anh ấy sợ rồi không?"
"Không có gì đâu." Ánh mắt Hoắc Thù một lần nữa rơi lên gương mặt Ninh Vi, một khắc cũng không dời: "Cậu ấy nhát lắm, không thích nhìn thấy người lạ. Vi Vi à, chồng dẫn em vào thư phòng đọc sách tiếp có được không nào?"
Ninh Vi chớp mắt, nghiêng đầu tránh né ánh nhìn của Sở Khâm, nhỏ giọng nói: "Em tự đi."
Nói xong, anh đẩy tay Hoắc Thù ra, từng bước từng bước đi đến thư phòng. Bảo mẫu trông thấy bèn vội vàng muốn bước lại đỡ, Ninh Vi lại cố chấp không cho bà chạm vào, tự mình vịn tường chậm rãi bước đi.
Hoắc Thù cùng Sở Khâm đứng tại chỗ nhìn một chốc, Ninh Vi rốt cục cũng mò tới cửa thư phòng. Anh quay đầu lại, khóe mắt cong cong, nhìn Hoắc Thù cười: "Đến rồi nè."
"Ừm. Vi Vi của chúng ta giỏi quá đi." Hoắc Thù không chớp mắt dõi theo y đến tận khi cửa phòng khép lại, thuận miệng dặn dò bảo mẫu: "Trông ngoài cửa thư phòng đi, đừng đi lung tung."
Nói xong, gã mới liếc mắt nhìn Sở Khâm một cái: "Gần trưa rồi, anh bạn nhỏ muốn ăn cái gì đây? Có muốn anh bảo đầu bếp tới đây cho cậu gọi món không."
"Cũng được ạ." Sở Khâm chưa kịp thích ứng với cảm giác trịnh trọng xa cách lúc này của gã, cứ cảm thấy Hoắc Thù trước mặt không phải Hoắc Thù khi trước cậu đã gặp.
"Được rồi, đi gọi Cố Nham đến đi."
Hai người sóng vai đi chưa được bao lâu, Hoắc Thù đã bỏ lại Sở Khâm ở phía sau, nói: "Tôi có mấy chuyện cần phải xử lý, hai người cứ chơi vui vẻ nhé. Ăn cơm ngon miệng."
-------------------------------------
Đúng mười một giờ rưỡi, bốn người ngồi xuống bàn ăn dài đầy ắp đồ ăn, phòng ăn có vẻ hơi trống trải. Hoắc Thù thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi hơn, cùng Cố Nham cười cười nói nói tán gẫu, hầu hết là những chuyện Sở Khâm không biết, là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cậu cảm thấy vô cùng hứng thú mà chăm chú lắng nghe, Cố Nham vậy mà có chút xấu hổ: "Con mẹ nó mày im mồm đi được không?"
"Sao thế, sợ bị bạn trai nhỏ của mày cười à?" Hoắc Thù đắc ý cười: "Lúc mày chuẩn bị xăm hình tao đã cố cản nhiều lần rồi, mày nói xem phải trách ai giờ đây?"
Hình xăm trên người Cố Nham Sở Khâm đã nhìn mãi thành quen, không cảm thấy có gì kỳ lạ, cũng chưa từng nghĩ đến đây rốt cục là hoa văn gì.
Bị cậu tò mò nhìn chăm chú một hồi, Cố Nham mới uống một hớp rượu, không thể làm gì ngoài việc giải thích sơ sơ: "Đừng nghe nó nói xàm, chỉ là mấy hình xăm hoa cỏ thông thường mà thôi."
"Hoa bỉ ngạn, hoa và lá đời đời kiếp kiếp không được gặp nhau, tượng trưng cho địa ngục, tử vong, và tuyệt vọng với ái tình." Hoắc Thù cười xấu xa gắp rau vào chén Ninh Vi: "Tao nhớ không lầm chớ Cố Nham? Mấy cái này trước đây ngày nào mày cũng nhắc tới, đừng trách tao nha. Đừng nói chớ, không lẽ Sở Khâm cũng không biết rằng trước đây mày như thế nào à?"
"Còn không ngậm miệng vào thì tao với mày đếch có anh em gì nữa nhé!" Cố Nham chỉ thẳng mặt gã mà nhắc nhở, Hoắc Thù lại không e sợ một chút nào: "Gì chớ, cái kẻ trầm lặng thủ đoạn vô biên thích tính kế người khác xưa nay, lại còn nói mình tuyệt vọng thống khổ muốn vĩnh biệt thế giới mà sống trong bóng tối, không phải là mày à? Ây tao còn nhớ rõ trước đây mày còn xăm chữ lên cánh tay nữa mà, mày xoá đi lúc nào ấy nhỉ? Cố gia?"
"Mày..." Cố Nham đang muốn nói đến lịch sử đen tối của Hoắc Thù để trả đũa, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi không nói. Người này xẫu xa đến tận xương tủy, việc làm trước đây nói ra chắc chắn sẽ khiến người ta phải sợ hãi, ở đây lại có người đang mang thai. Y còn chưa đến mức thiếu đạo đức như vậy.
================Hết chương 11================
#Riz: Úi chà, song tính nữa cơ á =v=
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro